Lúc Thiệu Hoa Trì đến Dưỡng Tâm điện thì cũng bị chặn ngoài cửa như bao người khác. Trước đó từng có vài vị phi tử địa vị cao tìm đến, nhưng đều là cao hứng đến mất hừng về. Các nàng muốn nhân cơ hội này để chiếm vị trí thịnh sủng của Mai phi, nhưng hoàng đế kiên quyết hạ lệnh không cho ai vào.
Trong khi tất cả bọn họ đề hậm hực bỏ về, Thiệu Hoa Trì lại kiên quyết muốn gặp hoàng đế. Cả y và Phó Thần đều biết, việc Tấn Thành đế sống sót lúc này vô cùng quan trọng, cho nên khi xuống xe ngưa, dù không trực tiếp trao đổi bằng lời, nhưng bọn họ vẫn biết phân công hợp tác. Có lẽ sự ăn ý này đã bắt đầu từ ngày xưa, vẫn kéo dài đến hiện tại.
Đối phương người đông thế mạnh, bọn họ phải tranh thủ thời gian.
Phó Thần đi tìm tám người kia, còn Thiệu Hoa Trì đi tới chỗ mục tiêu cuối cùng của Lý phái lần này, chính là Tấn Thành đế.
Đương nhiên, thông qua Phó Thần, Thiệu Hoa Trì cũng biết rõ bản thân mình là một trong những đối tượng bị chúng nhắm đến, nhưng nếu chúng đã muốn gán cho y tội giết vua thì tạm thời sẽ không lấy mạng y.
"Nếu các ngươi biết ta là Thụy vương thì có biết hậu quả của việc ngăn cản bổn vương không?"
"Chúng thần chỉ phụng mệnh làm việc, xin điện hạ đừng làm chúng thần khó xử." Thị vệ không lên mặt với Thiệu Hoa Trì, thậm chí còn tỏ vẻ bất đắc dĩ như thể mong Thiệu Hoa Trì tha cho họ. Bọn họ biết vị tiểu tổ tông này chẳng dễ trêu tí nào.
Hai bên giằng co qua lại một lúc lâu. Người trong cung đều biết, mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì từ từ tu tâm dưỡng tính, đối xử với hạ nhân tương đối ôn hòa. Nhưng mấy năm trước, không ai không nghe đến tiếng xấu của y, người ta sợ gặp y như gặp Diêm Vương.
Nhưng mà vị này rất được hoàng thượng che chở, dù có gây ra chuyện gì cũng không nỡ trách mắng. Y không có mẫu phi thân phận cao làm ô dù, nhưng lại có hoàng thượng chống lưng. Ngay cả các hoàng tử quyền cao khác cũng không dám đụng đến y, cho nên bọn thị vệ càng không muốn đắc tội Thụy vương.
Thiệu Hoa Trì biết không có cách nào khác. Dưỡng Tâm điện là nơi ngay cả y cũng không thể tùy tiện xông vào.
Y ngẩng đầu nhìn trời cao. Một ngôi sao lúc sáng lúc tối lại bỗng nhiên chói ngời.
Đó là.....
Lần đó, sau khi được Ô Nhân Đồ Nhã giúp đỡ, bọn họ đã nói chuyện với nhau ở phủ Võ Linh hầu. Thông qua Tiết Duệ, Ô Nhân Đồ Nhã biết Thiệu Hoa Trì là chủ công được công tử nhà họ lựa chọn để đưa lên ngôi hoàng đế, cho nên nàng cũng không có gì phải che giấu.
Thực ra, nếu nói về suy nghĩ cá nhân, bọn họ đều cho rằng công tử sẽ chọn tam hoàng tử, người biết tránh né những cuộc tranh chấp để chiếm cảm tình của hoàng đế. Bọn họ cũng nghĩ chọn tam hoàng tử sẽ mất ít công sức nhất, chẳng cần phải lội ngược dòng để đưa y lên ngai vàng. Nhưng cuối cùng công tử lại chọn thất tử, cho nên thất tử nhất định phải có điều gì đó đặc biệt mà các hoàng tử khác không có.
Ô Nhân Đồ Nhã tin số mệnh. Nàng nghĩ, việc mình tình cờ giúp đỡ thất hoàng tử cũng là do ông trời sắp đặt.
Còn chuyện y có phải Tử Vi tinh hay không thì không quan trọng nữa.
Về tinh tượng, Ô Nhân Đồ Nhã biết giải thích chi tiết cho một nam nhân đầu óc đơn giản như Thiệu Hoa Trì, chưa chắc y đã hiểu, cho nên nàng chỉ diễn đạt sơ lược nhất. Tử vi mệnh cách đã khởi động. Nếu phát hiện một vì sao trên không bỗng nhiên thay đổi, dù là lấp lánh, tăm tối hay sáng chói, đều cho thấy một trong mười phụ tinh đang rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hoặc sức sống trỗi dậy bừng bừng.
Tấn Thành đế rất si mê những thứ này, còn Thiệu Hoa Trì lại tương đối phản cảm với tinh tượng, bói toán, luyện đan. Nhưng nữ nhân kia quả thật đã vô tình giúp đỡ y, lại còn là thủ hạ quan trọng của Phó Thần, nên y cũng rảnh rỗi quan sát trời sao một chút. Ban nãy, y trông thấy một vì sao vô cùng le lói, thậm chí có thể tắt bất cứ lúc nào, lại bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, chứng tỏ sức sống của nó bỗng nhiên bừng lên.
Thiệu Hoa Trì không biết, vì sao mới vượt qua kiếp nạn chính là Tố Nữ tinh.
Thập tinh không có nghĩa là không thể tiêu diệt, ngay cả Đế vương tinh còn có thể tắt nữa mà.....Có phải điều này chứng tỏ Phó Thần đã thành công rồi không?
Hai mắt Thiệu Hoa Trì sáng lên, trái tim cũng rung động, huyệt thái dương đập liên hồi. Phó Thần của y bao giờ cũng khiến y bất ngờ.
Thiệu Hoa Trì dần bình tĩnh lại, rút nửa tấm hổ phù mang bên người. Trông thấy vật này, hai thị vệ lập tức hạ mũi thương, quỳ xuống hành lễ. Đây chính là binh phù tương đương với sự xuất hiện của đế vương.
Hổ phù là lệnh bài điều binh khiển tướng của Tấn quốc. Bình thường, nó được chia làm hai nửa, một nửa nằm trong tay Tấn Thành đế, còn một nửa giao cho Thiệu Hoa Trì. Giữa hai tấm có một khớp nối, chỉ cần ráp lại là kết hợp thành một. Đây là tín vật điều binh được trao cho vị tướng lĩnh được tin tưởng nhất, ngay cả tứ đại danh tướng cũng không có tư cách cầm nó.
Mang nó ra, có nghĩa Thiệu Hoa Trì muốn vào bằng mọi giá.
Nhìn những thị vệ đang quỳ trước mặt, y biết bọn họ sợ phải gánh vác trách nhiệm. Dù trong lúc cấp bách, y cũng rất biết chú ý ngôn từ, "Phụ hoàng đã ở trong kia nguyên một ngày mà không bước ra, cũng không cho người nào vào, kể cả Mai phi nương nương. Các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Đám thị vệ biết chứ, nhưng lệnh vua khó trái mà.
"Không phải bổn vương muốn làm khó các ngươi, mà chỉ muốn xác nhận phụ hoàng có an toàn hay không. Lần này, dù phụ hoàng trách tội cũng là lỗi của ta, không liên quan đến các ngươi." Mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì chỉ huy quân lính, rất biết thế nào là vừa đấm vừa xoa.
Y lấy hổ phù ra để uy hϊế͙p͙ trước, sau đó lại lấy lòng hiếu thảo ra để thuyết phục, thể hiện sự lo lắng của nhi tử với phụ hoàng, gỡ bỏ trách nhiệm cho người khác, chu toàn mọi mặt.
Cuối cùng, vị tư giai canh giữ ở Dưỡng Tâm điện đến. Chức tư giai không lớn không nhỏ, chỉ trên hàng lục phẩm. Sau khi cân nhắc một hồi, bọn họ vẫn quyết định nghe theo lời thất hoàng tử, cùng y vào trong tìm hiểu tình hình.
Thiệu Hoa Trì bước hai ba bước đã vào trong điện. Không có cung nữ thái giám nào hầu, thậm chí cả An Trung Hải vẫn luôn kề cận cũng không đứng ở ngoài tẩm cung.
Thiệu Hoa Trì gần như chạy vào trong. Y đã hình dung đến tình huống xấu nhất. Nếu phụ hoàng thật sự băng hà thì Loan kinh sẽ ra sao, Tấn quốc sẽ ra sao...
Khó mà tưởng tượng được. Nếu chia kinh thành làm hai phần thì hoàng cung xem như nội thành, bên ngoài hoàng cung là khu vực ngoại thành. Nếu ngoại thành vây khốn nội thành thì khỏi nói cũng biết kết cục ra sao.
Thiệu Hoa Trì không phí thời gian hành lễ hay thăm hỏi. Y dùng chân đá văng cửa điện, gây tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Mùi hương nồng đậm từ trong điện bay ra. Hình ảnh trước mắt y là Tấn Thành đế ngã gục trên vũng máu.
Thấy cảnh tượng này, đầu óc Thiệu Hoa Trì gần như trốn rỗng. Vị tư giai đứng sau y cũng không kịp phản ứng, mặt mày trắng bệch.
Khó mà hình dung, nếu Thụy vương không vào đây, đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra có gì không ổn mới vào thì không biết sẽ ra sao.
Mùi này....Thiệu Hoa Trì cảm thấy hình như mình đã từng ngửi thứ tương tự như vậy, nhưng không hoàn toàn giống thứ mà y biết trước kia. Ở đâu vậy nhỉ?
Tạm thời y không nhớ ra được.
"Đến thái y viện, gọi hết người tới đây." Thiệu Hoa Trì vừa trấn tĩnh lại, dường như ý thức được gì đó. Y chống tay lên khung cửa, mượn sức đỡ thân thể càng lúc càng mơ hồ, "Không được. Đừng gọi. Đầu tiên, bảo mọi người đừng tới gần đây."
Mùi này không bình thường. Nếu có người tới gần, y sợ Dưỡng Tâm điện sẽ càng loạn.
Trong lúc tư giai còn đang hoang mang lo sợ, lời Thiệu Hoa Trì nghe vô cùng đáng tin. Gã vội vàng thưa, "Vâng vâng, ty chức sẽ thông báo ngay."
Nhưng tư giai chỉ nói ngoài miệng chứ không hề làm theo.
Vẻ mặt gã có chút đờ đẫn như say, dường như điên loạn mà lảo đảo bước vào trong điện. Tình cảnh này quỷ dị vô cùng.
Thiệu Hoa Trì túm cổ áo gã, ném văng ra ngoài cửa vài bước, lớn tiếng quát, "Tỉnh ngay cho bổn vương. Còn không đi mau!"
Tư giai ngơ ngơ ngác ngác lắc đầu, không nhớ gì về tình trạng ban nãy, chỉ biết cảm giác đó dường như gây nghiện.
Chuyện này khiến Thiệu Hoa Trì nhớ đến sự kiện nha phiến năm năm trước. Ngay cả lão quái vật xưng bá nhiều năm ở hậu cung như thái hậu mà còn phải quỳ gối trước nha phiến. Y lập tức đề cao cảnh giác với kẻ địch đang ẩn nấp ở nơi không thể nhìn thấy.
Thiệu Hoa Trì quyết định thật nhanh, mở tung tất cả cửa sổ để khiến mùi hương nồng đậm kia tán bớt.
Lúc y đi được nửa đường thì hình ảnh Tấn Thành đế lại càng trở nên vặn vẹo. Cảnh tượng trước mắt y lại biến thành Cảnh Dương cung vài năm trước, trong ánh nến vàng ấm áp, tiểu thái giám khôi ngô cầm miếng ánh hoa đào trong tay, nhìn y mỉm cười hiền lành, trong mắt ngập tràn dịu dàng thắm thiết, tựa như chiều tà mùa đông, thâm tình mà chân thành, trành ngập yêu thương, mà phản chiếu trong đôi con ngươi chính là vị hoàng tử có nửa gương mặt quỷ.
Đã bao lần y mơi về cảnh đó, muốn quay lại quá khứ. Nếu biết sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế, thà rằng năm ấy y cứ giả làm ẻ ngốc, không đánh mất sự tin tưởng của Phó Thần. Y không muốn thừa nhận, không thể thừa nhận, người Phó Thần gạt bỏ sự đề phòng chính là tên ngốc đó, chứ chẳng phải vị vương gia quyền cao chức trọng này.
Ta dùng thập sinh thập thế, đổi lấy nhất thế khuynh tình của ngươi có được hay không?
Thiệu Hoa Trì mơ màng nâng tay, muốn chạm vào người gần như đứng ngay trước mặt. Chân y cũng mơ màng bước, nhưng chẳng hiểu tại sao lại bỗng dưng lùi về.
Phó Thần vẫn đứng nguyên tại đó, nhìn y bằng ánh mắt không thay đổi.
Tựa như muốn khắc sâu ấn tượng vào trong đầu.
Y không muốn phá vỡ ảo tưởng lúc này.
Có lẽ thấy Thiệu Hoa Trì bất động, người kia liền mỉm cười bước tới. Bao nhiêu giấc mộng trần thế bồi hồi, bao nhiêu đau đớn chua xót đều trôi qua, chỉ còn đôi mắt thâm tình và nụ cười dịu dàng của người nọ, tựa như cánh hoa anh túc đỏ rức, nở bung nhan sắc kiều diễm giữa đêm tối. Dù không nhìn thấy, mùi hương vẫn quanh quẩn, ngấm vào tận đáy lòng, không thể tiêu tán, chém đứt cành vẫn còn gốc rễ.
Thiệu Hoa Trì càng run rẩy, nhắm mắt lại, ngừng hít thở. Dù mùi hương quỷ quyệt kia dường như đã thông qua buồng phổi, ngấm đẫm toàn thân, kêu gào y hãy giữ mãi giấc mộng đẹp này.
Khóe miệng y tràn tơ máu, đó là do y tự cắn đầu lưỡi để giữ mình thanh tỉnh.
Y rút Thần Quang, vung thẳng về phía nam nhân có ánh mắt thâm tình trước mặt.
Giống như lúc bắt đầu, ảo ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo rồi quay về bình thường. Thiệu Hoa Trì bình tĩnh trở lại, nhìn thấy cảnh Tấn Thành đế ngã trên vũng máu như lúc trước. Toàn thân y quỳ rạp xuống sàn, gần như kiệt sức.
Giọng nói y mơ hồ như tiếng nỉ non, "Hắn sẽ không đời nào nhìn ta như thế. Sao ta có thể mắc mưu được...."
Máu trong miệng tràn ra. Y ngước cặp mắt sắc bén, chói sáng lạnh lẽo tựa như sói hoang, đè nén nỗi khát vọng trong lòng mình.
Nếu là thật thì tốt biết bao.
Ngay từ lúc tiến vào ảo cảnh, y đã cho rằng đó là Phó Thần, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
Nhưng niềm vui chưa kịp nhen nhúm thì đã lụi tắt.
Y biết rõ, điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Y đáng lẽ phải vui mừng mới đúng, nhưng hoàn toàn không. Cảnh tượng càng mê hoặc thì càng khiến y tỉnh táo. Phó Thần là người quá mức lý trí. Đừng nói là với y, y chưa từng thấy Phó Thần có tình cảm với bất cứ ai hết.
Chỉ là y không nỡ phá nát ảo tưởng, muốn nhìn lâu hơn.
Cho đến khi không kìm lòng được, suýt nữa sa ngã, y với vung đao chém đứt.
Giả dối thì đừng có xuất hiện! Vì sao lại muốn đày đọa ta!
Cuối cùng y đã hiểu vì sao phụ hoàng lại muốn chìm đắm trong ảo cảnh, không chịu đi ra ngoài. Nó khơi dậy khát vọng nguyên thủy nhất trong lòng mà người ta không bao giờ có được. Nếu trong hiện thực không tồn tại thì ai lại cự tuyệt một ảo giác như thật cơ chứ. Mùi hương kua có thể đào móc điểm yếu trong lòng mỗi người, khiến kẻ đó không thể chống đỡ. Cho dù là phụ hoàng, thân là hoàng đế nhưng cũng có nhiều chuyện lực bất tòng tâm. Hoặc nói cách khác, chính là vi đế vương có được mọi thứ quá mức dễ dàng, nên có những chấp niệm còn sâu hơn cả người bình thường, không thể kiềm chế được.
Đầu óc Thiệu Hoa Trì vẫn choáng váng nặng nề. Y không màng đến mùi hương khó chịu khiến mình hít thở không thông, đi tới bên cạnh Tấn Thành đế, kiểm tra mạch. Vẫn còn đang đập.
Còn sống! Vậy là tốt rồi....
Thiệu Hoa Trì thở ra một hơi, vỗ vỗ mặt Tấn Thành đế, muốn lay tỉnh hắn. Phụ hoàng, vì Tấn quốc, người nhất định phải chống đỡ.
Hắn không có dấu hiệu tỉnh. Lại gần mới biết, sở dĩ Tấn Thành đế nằm trong vũng máu là vì hắn đã cởi bỏ hoàng bào, dùng dao cắt lên da thịt. Cánh tay, chẳng chân đều chằng chịt vết cắt, nhưng vết thương rất nông, dù chảy nhiều máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn tự hại mình? Vì sao lại thế?
Giấc mộng của mỗi người khác nhau. Rốt cuộc hắn mơ thấy gì?
Trên gương mặt phụ hoàng thậm chí còn nguyên một nụ cười quỷ dị, rõ ràng vẫn đắm chìm trong ảo giác.
Hắn không thấy đau sao? Hay ảo cảnh khiến hắn như thế?
Thiệu Hoa Trì chịu đựng cảm giác khó thở, lảo đảo chạy ra ngoài hít vài ngụm khí để điều tiết. Đa số mọi người đềuc ó cảm giác này, càng nín thở thì lúc không chịu nổi càng hít vào nhiều hơn.
"Phó Thần" đã biến mất nhưng mùi hương kia vẫn không ta đi. Rõ ràng y đã mở cửa sổ thông khí rồi mà.
Chẳng lẽ chỉ cần hít vào thì nó sẽ tồn lại trong cơ thể, duy trì thêm một thời gian?
Vậy phụ hoàng đã ngửi suốt một ngày, nó sẽ duy trì bao lâu?
Y có thể thoát khỏi ảo cảnh, nhưng người khác thì chưa chắc. Thiệu Hoa Trì đột nhiên nhớ đến thị vệ vừa chạy ra ban nãy, ánh mắt chợt co rút. Người kia hiển nhiên còn chưa thoát được mùi hương này!
Nhưng giờ y không có thời gian cân nhắc nữa rồi.
Y quay lại kiểm tra thân thể phụ hoàng. Không biết có phải y tưởng tượng hay không, nhưng cảm giác càng ở lâu trong phòng, mùi hương lại càng nồng. Lúc vào đây, y đã quan sát, thấy nơi này không có huân hương cũng không có lư hương, rốt cuộc hương bay ra từ chỗ nào?
Thiệu Hoa Trì nhìn quanh, không để sót một chi tiết nhỏ.
Y tia từng ngóc ngách, nghĩ đến lời mô tả của Tiết Duệ, nói phong cách của Lý phái là nhắm vào những nơi người ta không nghĩ tới.
Tìm kiếm một hồi, Thiệu Hoa Trì nghe thấy tiếng thổi khí nhỏ đến mức nhĩ lực của người bình thường không thể nhận ra được.
Trên nóc nhà!
Giữa các tầng lầu luôn có một lớp ván gỗ ngăn cách, trong đó có vô vàn lỗ nhỏ mà mắt thường không để ý thấy. Nếu cắm một ống thổi cùn màu với vấn gỗ ở đó thì không ai có thể nhận ra. Y nhìn thấy có hai lỗ hổng như thế.
Bọn chúng thổi khí từ trên xuống nên mới không ai nhận ra được.
Thiệu Hoa Trì nheo mắt đầy nguy hiểm. Y phát động nội lực, cầm lấy chiếc ghế dựa, ném thẳng về phía đó!
Sau khi đưa Mai Giác xuống giếng cạn, Phó Thần mới đặt xác của hai thích khách lên trên người nàng. Trọng lượng của hai nam nhân trưởng thành khiến nàng chống đỡ rất mệt, càng bực tức trút giận, đạp cho bọn chúng mấy cú, "Dám làm ta sợ chết khϊế͙p͙. Đáng đời. Xuống dưới cho ta!"
Nàng vùi xác của Lục Hào Thất Hào xuống dưới, rồi kéo thi thể của các ám vệ lên. Nhìn những gương mặt đầy máu, Mai Giác run rẩy, miệng lẩm bẩm khe khẽ, "Các ngươi chắc hẳn không muốn kéo ta lên Tây Thiên đâu nhỉ, nếu thế thì chẳng phải công sức các ngươi bảo vệ ta đều đổ ra sông ra biển cả cư? A di đà phật, qua kiếp nạn này, ta nhất định sẽ an táng cho các ngươi thỏa đáng. Chúng ta là huynh muội cùng chung kiếp nạn phải không?.....Xin lỗi các đại ca, tiểu nữ sống cũng chẳng dễ dàng gì, hãy giúp ta lần này thôi...."
Có lẽ nàng tưởng Phó Thần đã đi nên mới lẩm nhẩm mấy câu cho đỡ sợ.
Phó Thần vẫn còn đứng trên miệng giếng, tí nữa thì bật cười. Lúc này, nàng không hề giống bộ dạng ngoan cường khi nãy. Một vị nương nương đến chết còn không sợ mà lại có một mặt ngây thơ như thế. Có lẽ chính vì nàng đã chứng kiến biết bao tranh đoạt nhưng vẫn giữ được tấm lòng trong sạch nên mới khiến Tấn Thành đế si mê chăng? Vì vậy, nguyên chủ mới chọn nàng để đưa lên vị trí sủng phi.
Nghĩ lại thì nàng vẫn còn rất trẻ mà đã là mẫu phi của Thiệu Hoa Trì. Thời hiện đại không có mấy ai làm mẹ ở độ tuổi ấy đâu.
Thực ra, khi nhìn thấy nàng nằm trong gầm giường, Phó Thần có cảm giác nàng đã chấp nhận cái chết.
Ánh mắt liều mạng để phản kháng một lần cuối cùng khiến hắn có cảm giác, sau khi kết thúc tất cả những chuyện này, phải chăng nàng cũng sẽ kết liễu đời mình?
Mong sao chỉ là ảo giác của hắn thôi.
Ngự Lâm Quân đã đến Vĩnh Mai điện. Bọn họ thấy đấu vết đánh nhau và vết máu dính trên mặt đất. Phó Thần không kịp thu dọn bãi chiến trường. Nhưng nếu chưa thấy thi thể của Mai Giác thì chúng cũng chưa vội làm ầm lên.
Phó Thần đã giấu kỹ Mai Giác dưới giếng. Chờ khi yên tĩnh, hắn mới rời đi bằng cửa sau. Đương nhiên hắn không gặp trở ngại nào vì mang lệnh bài của Lưu Túng và Thiệu Hoa Trì trên người, chẳng qua phải giải thích lằng nhằng một chút.
Hắn nhớ lời Mai Giác dặn dò, đến chỗ thái phó xem tình hình của tiểu vương gia. Thật không ổn chút nào, chỗ đó cách Vĩnh Mai điện xa quá, tự mình đi thì mất nhiều thời gian, nhưng hắn lại không an tâm giao cho người khác.
Trong lúc Phó Thần lo sứt đầu mẻ trán định chạy ra cửa sau, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ xíu nằm ở góc sân. Lúc vào cung, Cát Khả nói với hắn, hoàng quý phi nuôi một con mèo gọi là Bánh Trôi. Mai phi cực kỳ thân thiết với hoàng quý phi nên cũng nuôi một con khác, đặt tên là Sủi Cảo. Cho nên cái nhà mèo xa hoa kia chính là ổ của nó rồi.
Có lẽ nghe tiếng Phó Thần dùng ở đó quá lâu, một âm thanh nhỏ xíu như tiếng mèo kêu chợt vang lên, nhưng lại như cố kìm nén.
Không chỉ có mèo ở trong....
Phó Thần bước tới, cảm thấy căn nhà mèo nhìn có vẻ rất yên tĩnh kia lại như run lên khe khẽ.
Hắn thò tay vào trong, chạm phải quần áo nhẵn nhụi và da thịt mềm mại.
Đây là....
Phó Thần ôm cả người lẫn mèo ra, trông thấy một cái đầu đen tròn vo, nước mắt lưng tròng mà không dám rơi xuống. Nhận ra người đến là Phó Thần, đôi mắt xếch giống hệt phụ vương mở tròn thao láo, chói sáng vui mừng.
"Tiểu vương gia?" Lúc Phó Thần nhận ra nó cũng cực kỳ sửng sốt.