Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 236

Trên đường đi, hai người trò chuyện khá nhiều. Ít nhất, lúc đầu, A Tứ không nghi ngờ Phó Thần. Vẻ mặt hắn vô cùng nôn nóng, ánh mắt luôn để ý đến những vết thương thê thảm trên người Phó Thần. Những biểu cảm như vậy không thể giả dối được.


Điều này chứng tỏ thân phận của Lý Ngộ ở kinh thành tạm thời vẫn an toàn.


Quả nhiên với phương thức đưa tin của thời đại này, người của phe Lý hoàng vẫn chưa nhận được thư. Hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian ngắn ngủi này. Đương nhiên, bất cứ lúc nào họ cũng có thể biết được sự thật về hắn.


Xác nhận an toàn, Phó Thần mới lặng lẽ ra hiệu cho Tiết Duệ đưa người rời đi. Ở lại rất dễ bị phát hiện.


Sở dĩ hắn nhận ra người đến đón mình là A Tứ là nhờ những thông tin mà thuộc hạ cung cấp cho. Trong lúc hắn "hoảng hốt, sợ hãi" bỏ chạy, người duy nhất quan tâm đến tính mạng hắn là A Tứ. Người còn lại thì chưa bao giờ có thái độ tốt với hắn.


"Sao đệ lại đến thành bảo Tuyên. Ta nhớ đệ dự định xuất phát đến kinh thành sau chúng ta không lâu mà." A Tứ vừa hỏi, vừa liếc mắt thăm dò Phó Thần.
Phó Thần cả kinh, mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng hắn kiềm chế trong nháy mắt.


Ngay cả thuộc hạ của hắn cũng không rõ nguyên nhân, chỉ biết nguyên chủ đã đi được nửa đường thì bỗng nhiên vòng lại thành Bảo Tuyên để tìm Thụy vương đang mắc bệnh thiên hoa.
Tuy có thể đoán được, có lẽ là vì mối quan hệ với Thụy vương, nhưng hắn không thể nói ra.


"Đang trên đường đi thì nhận được tin tức nên tiện thể ghé qua xem thế nào." Phó Thần tỏ vẻ thờ ơ, nhưng đó là câu trả lời ba phải lại là cái khó bắt bẻ nhất.


Thực ra, nếu là thời điểm bình thường thì hắn đã dễ dàng lừa được người khác. Nhưng dọc đường đi, A Tứ đã bắt đầu hoài nghi hắn không phải người thật, dù rằng A Tứ vẫn tỏ thái độ rất bình thường. Từ những tin tức thu thập được, hắn biết người của Lý phái không một ai dễ gạt.


Lúc trước, hắn đã được thuộc hạ cho biết, đối với Lý phái, hắn lúc nào cũng diễn bộ dạng tươi cười.
"Ồ, vậy à?" A Tứ tỏ vẻ đã hiểu, đưa hắn vào phòng.


A Tứ tự mình băng bó vết thương cho Phó Thần. Nhìn da thịt chằng chịt thương tích, hắn lại xót trong lòng, "Sao chủ công lại phái đệ tới đây chứ? Đầu tiên là gặp nạn trên sa mạc, rồi đến chỗ của bọn Ứng Hồng Loan, tới tận kinh thành rồi mà vẫn không được an toàn là sao?"


Lý Ngộ đau đến nhe răng trợn mắt. A Tứ gõ đầu hắn một cái, nhưng vẫn ráng băng bó nhẹ tay hơn, tức giận mắng, "Kêu cái gì mà kêu? Đệ còn biết kêu đau à? Thụy vương phủ là cái chỗ mà ngay cả bọn ta cũng không dám vào. Nếu không vì cái mạng nhỏ của đệ thì ta cũng chẳng liều lĩnh phái người đến thông báo đâu."


Lúc ở Kích quốc, Lý Ngộ là bảo bối của chủ công, nào ai dám động đến hắn. Vậy mà giờ lại bong da tróc thịt ở phủ Thụy vương.


Bị thương nặng thế này, chẳng trách Lý Ngộ kêu tru tréo. Nhìn thằng nhóc này phơn phởn thế thôi, thật ra còn hiếu động lắm, rất sợ đau, yếu ớt như đại tiểu thư ấy. (Lời editor: sorry, anh nói ai?)


"Đệ làm thế cũng vì chủ công thôi mà." Lý Ngộ than thở, bất mãn nói, cũng vừa âm thầm quan sát vẻ mặt A Tứ. Vừa nãy, dựa vào thái độ của A Tứ đối với mình, hắn nhận thấy một vài ánh nhìn nghi ngờ của đối phương. Thậm chí, A Tứ còn bí mật quan sát dưới cằm và mang tai hắn xem có dấu vết dịch dung hay không.


Dù thân phận Lý Ngộ trong Lý phái tương đối bí ẩn, không nhiều người biết mặt thật của hắn, nhưng muốn dịch dung để giả mạo hắn cũng không phải không có cách nào.


Sau khi xác định Lý Ngộ không phải kẻ giả danh, tuy hắn vẫn còn chút nghi hoặc nhưng tạm thời quên đi, lại cư xử như lúc họ còn ở Kích quốc.


Phó Thần để ý thấy A Tứ thay đổi thái độ, từ cảnh giác, hoài nghi, trở nên thân mật, bàn tay lãnh lẽo mới dần dần thả lỏng. Xem chừng hắn đã qua được ải này rồi.


Quả nhiên, nguyên chủ đối với hoàng quý phi bằng một bộ mặt, đối với người của Lý phái bằng một bộ mặt, chỉ riêng với Thiệu Hoa Trì hắn mới thật lòng một chút. Sự cân bằng này được duy trì vô cùng khéo léo. Phó Thần lo sợ đến nỗi quần áo đầm đìa mồ hôi. Thật ra, nãy giờ hắn đã thay đổi thái độ mấy lần, chắc cũng bị nghi ngờ đôi chút, nhưng giờ hắn không để ý được nhiều như thế.


Chức vị trong Lý phái được phân chia rất rõ ràng. Ví dụ như Lý Ngộ có thân phận cao nhất nên hắn được quyền biết toàn bộ kế hoạch của cấp dưới. Lúc hắn xuất hiện ở Thụy vương phủ, A Tứ đương nhiên cho rằng hắn tiếp cận Thiệu Hoa Trì để làm nhiệm vụ cho Lý hoàng. Hắn không liên lạc, họ cũng hiểu rằng Thụy vương phủ tựa như tường đồng vách sắt, đâu thể dễ dàng chuyển tin.


A Tứ thuận miệng hỏi Phó Thần vài chuyện ở Kích quốc, hiển nhiên là chưa hoàn toàn yên tâm.
Phó Thần vờ như không nhận ra sự nghi hoặc ấy, đối đáp rất trôi chảy, còn hỏi ngược lại tình hình bố trí ở kinh thành.


Những người này chỉ biết hắn đang giả mạo một vị Phó tiên sinh nào đó, nhưng không biết đó là ai.


Lý Ngộ rất tin tưởng A Tứ, kế rĩ đầu đuôi việc mình tìm được đường sống trong chỗ chết ở thành Bảo Tuyên, được Thụy vương cứu mạng, sau đó trổ tài để được Thụy vương nhận làm phụ tá. Hắn ẩn mình chờ thời cơ ám sát, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.


Nghe Phó Thần kể chuyện giật gân như vậy, A Tứ có cảm giác thỏa mãn khi con cái trong nhà đã lớn. Đâu chỉ A Tam yêu thương Lý Ngộ, cả hắn và A Ngũ cũng chẳng khác gì. Tuổi tác bọn họ chênh lệch như vậy, hắn còn coi Lý Ngộ như con mình.


"Thụy vương phủ canh gác nghiêm ngặt như thế, đệ làm cách nào mà một mình trốn ra được?" Đó mới là điểm A Tứ thắc mắc nhất.
Ánh mắt hắn chẳng khác nào chó săn đang đánh hơi, chỉ cần phát hiện thấy một điểm khác thường là sẽ xông vào cắn.


Nghe vậy, mặt Phó Thần thoáng ửng đỏ, lỗ tai nóng cháy, ấp úng mãi mới thốt ra được, "Lỗ....lỗ chó chui."


A Tứ ngẩn người, sau đó không hề khách khí, cười thật to, "HA ha ha ha ha ha ha ha ha! Thế mà cũng nghĩ ra được!" Thật không ngờ bạn nhỏ Lý Ngộ vênh váo kiêu ngạo nhà này đã trở nên co được giãn được như thế, ngay cả lỗ chó cũng chịu chui.
Hai người đùa cợt một hồi, A Tứ cười đến chảy nước mắt.


Nhưng Lý Ngộ vẫn chẳng vui vẻ chút nào, "Cuối cùng vẫn không giết được Thụy vương. Ta cảm giác, y chính là Tử Vi tinh! Nếu không phải y thì là An vương. Chỉ có hai người này thôi, những kẻ khác không có gì đáng sợ."


Thực ra, từ lâu đã có người đưa ra kết luận này. Vài năm nay, bọn họ ám sát Thiệu Hoa Trì liên tục thất bại, ngay cả Lý Ngộ cũng không thành công, cho nên khả năng càng cao hơn.


A Tứ thờ dài, vỗ vỗ đầu Lý Ngộ, an ủi, "Đúng là không nên thả tên yêu nghiệt nhà mi ra, chắc lần này ngã đau rồi hả? Đệ ở Kích quốc an toàn quá rồi, không biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn. Coi như cho nếm mùi thất bại để rèn luyện tinh thần."


"Ơ này, Tứ ca nói thế là sao? Đệ đâu có kém cỏi như vậy...." Lý Ngộ ồn ào bất mãn.


"Kêu cái rắm ấy, cút đi cho ta!" A Tứ dở khóc dở cười, "Thụy vương là kẻ nói giết là giết được à? Dễ như thế thì bọn ta đề phòng y mấy năm nay để làm gì? Nhưng mà thôi, đệ cũng không cần lo lắng nữa. Chẳng bao lâu nữa, y sẽ mất mạng thôi."


Tim Phó Thần nhảy dựng, nét mặt cũng quay về bộ dạng nghiêm túc giống như lúc Lý Ngộ bàn chính sự. Đây chính là điều hắn cần nghe ngóng, "Nói vậy là sao?"
"Mấy ngày nay không liên lạc được với đệ, nhưng kế hoạch vẫn diễn ra bình thường, chỉ chờ đệ quay về chỉ đạo thôi."


"Đương nhiên rồi, Chẳng lẽ có đệ ở đây mà còn không xong việc?" Lý Ngộ lại vênh mặt lên.


A Tứ đã quá miễn dịch với bộ dạng kiêu ngạo của Lý Ngộ, bèn dúi đầu hắn một cái, "Tiểu tử thối nhà mi, ban nãy nói gì đã quên rồi à? Đừng có cậy mình thông minh một chút mà lên mặt, cẩn thận lật thuyền trong mương."


"Biết rồi biết rồi. A Tứ ca phiền quá đi! Vậy rốt cuộc là thế nào? Chẳng phải lúc trước nói phải xử lý tên cẩu hoàng đế Tấn quốc sao?" Ngón chân Phó Thần cuộn chặt, ngón tay vô thức vân vê góc áo. Đó là thói quen của hắn từ kiếp trước, mỗi khi căng thẳng đều như vậy. Chẳng qua đã lâu lắm rồi không có việc gì khiến hắn bồn chồn. Ngay cả người bên cạnh cũng không phát hiện ra động tác nhỏ này.


Có lẽ do ám sát Thụy vương thất bại nên Lý Ngộ dường như rất cố chấp với việc lấy mạng thất tử. A Tứ thấy hắn sốt ruột cũng không để bụng.
"Xử lý cả hai cùng lúc." Chẳng có chuyện gì là không thể nói với Lý Ngộ. A Tứ tường thuật cho hắn toàn bộ kế hoạch sắp tới.


Phó Thần vừa nghe, trong lòng biến ảo khó đoán, vẻ mặt trầm tư.
Tin tức này quá mức kinh hãi.
Hắn cạn lời mất một lúc lâu.
A Tứ cũng biết Lý Ngộ cần thời gian để tiếp thu những chuyện này. Chỉ một lát sau, Lý Ngộ đã bình tĩnh trở lại.


"Cho nên bây giờ A Nhất ca đang ở trong cung à?" Từ nãy đến giờ, hắn không thấy người này, cho nên có thể dễ dàng đoán được. A Nhất luôn ghét Lý Ngộ, cho nên thấy hắn đến rồi, sao có thể không ra khiêu khích vài câu. Nhưng từ lúc bước chân vào cửa, hắn không gặp bất cứ ai có địa vị ngang hàng A Tứ, chứng tỏ A Nhất không ở đây.


"Đúng vậy. Mạng của tên cẩu hoàng đế kia sắp thuộc về chúng ta rồi. Chủ công đã cho hắn mười mấy năm sung sướng, giờ đã đế lúc."
Phó Thần lạnh toát sống lưng. Nói vậy nghĩa là tính mệnh Tấn Thành đế bây giờ đã là cá nằm trên thớt ư?


"A Tứ ca, để ta đi giúp A Nhất ca một tay. Thụy vương chắc chắn sẽ vào cung, ta có thể chặn y lại đúng lúc. Lần này ta muốn thử xem!"


"Đệ còn định ám sát y? Đệ có biết theo chúng ta phân tích, ám sát Thụy vương khó khăn gần như ám sát chủ công vậy." Dù là thực lực của bản thân hay lực lượng xung quanh y đều khiến người ta kinh hãi.


"Chính vì vậy mới không được bỏ qua bất cứ cơ hội nào." Lý Ngộ nói chắc như đinh đóng cột.
"Thằng nhóc này, đệ chẳng qua chỉ là không chấp nhận thất bại chứ gì?" Biết Lý Ngộ tâm cao khí ngạo cho nên A Tứ cũng không cản. Dù gì ngăn cản cũng vô ích.


Hai người hàn huyên bên hành lang hồi lâu, cho đến khi thuộc hạ đến gọi A Tứ. A Tứ giao một nhóm người cho Lý Ngộ sai phái, "Những người này đều giao cho đệ. Ta chọn ra mười mấy người tinh nhuệ nhất trong đoàn của mình, ngươi làm quen với họ đi. Lát nữa nhớ phải cẩn thận. Dù thế nào đi nữa, vẫn có A Tứ ca bảo vệ đệ, biết không?"


"A Tứ ca tốt với đệ quá." Tim Phó Thần khẽ thắt lại.
"Quỷ nịnh hót." A Tứ cười mắng.
Thấy bóng dáng hắn đi xa dần, khuôn mặt tươi cười của Phó Thần cũng tắt theo.
Cuộc chiến bắt đầu rồi.


Lúc Phó Thần gặp được Tiết Duệ đã là nửa canh giờ sau. Hắn sắp xếp người ở mọi con đường, nơi Thụy vương có thể đi qua.


"Hiện giờ, bách tính trong kinh thành có từ ba đến năm phần là người của Lý phái." Phó Thần mở miệng câu đầu tiên đã dọa người, khiến Tiết Duệ nãy giờ ung dung cũng chết điếng.
Y cảm thấy đầu váng mắt hoa, "Ngài nói...gì cơ?"


"Người của Lý phái trải rộng khắp kinh thành." Chẳng qua bọn họ vẫn luôn ẩn mình, mang dáng vẻ của dân chúng bình thường. Nếu không thì làm sao qua được tai mắt của Tiết Duệ và Thiệu Hoa Trì. Đó mới là điều khiến Phó Thần cảnh giác. Càng bình thường mới càng khó phát hiện.


Cách làm này quả rất đúng với phong cách của Lý phái: Án binh bất động, sau đó chỉ nhân cơ hội đối phương sơ sẩy mà lấy mạng!
"Sao có thể thế được!" Mấy năm nay, Tiết Duệ vẫn ở kinh thành mà không hề cảm thấy có gì thay đổi.
"Nước chảy đá mòn thôi." Hắn chậm rã nhả từng chữ.


Phó Thần giải thích ngắn gọn như thế, tin chắc rằng với đầu óc của Tiết Duệ, y sẽ nhanh chóng hiểu được nguyên nhân.


"Ý ngài là, mấy nằm nay, mỗi ngày, à không, như vậy thì rõ ràng quá. Cứ vài ngày một lần, chúng lại đưa người vào kinh thành?" Nếu như vậy thì có thể hiểu được, cũng hình dung ra, người của Lý phái hẳn phải vô cùng kiên nhẫn. Kinh thành cũng như cách thành trì khác, có người chuyển đến chuyển đi, thậm chí còn nhiều hơn tất cả các nơi cộng lại.


Chỉ cần cho binh lính cải trang thành người dân bình thường để đưa vào thành. Nếu đưa đến cùng lúc thì sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng cứ vài ngày một lần, gửi từng nhóm một thì sẽ chẳng một ai chú ý. Ngay cả bản thân y cũng không nhàn rỗi để quản số lượng người lưu động khổng lồ kia, để mà phát hiện ra có gì khác lạ. Hơn nữa, nếu chúng đã vào được thì chắc chắn có đủ bằng chứng để chứng minh lý lịch phù hợp. Với phong cách làm việc của phe Lý hoàng, việc này cũng không khó giải quyết. Dù sao hộ tịch cũng chỉ mô tả thân cao bao nhiêu, mặt có râu không, có đặc điểm nhận dạng gì không, ai cũng giả danh được.


Thực ra, không phải không có ai làm được như vậy. Nhưng ai lại có sức kiên nhẫn, có đủ nhân lực vật lực để hao phí như vậy chứ?
Neesy không phải Lý Ngộ đến kinh thành để tiếp quản thay Phi Khanh thì hắn sẽ chẳng hay biết gì hết. Lý hoàng sẽ không cho người không tham gia nhiệm vụ biết thông tin quan trọng như thế.


Dù giờ hắn biết....e là cũng không kịp nữa rồi.


Phó Thần căng thẳng gật đầu. Chỉ nguyên biết thông tin này thôi đã đủ khiến Tiết Duệ kinh sợ. Với tình hình như thế, chỉ cần Lý phái ra một mệnh lệnh thì kinh thành có thể đại loạn trong nháy mắt. Loan kinh là quốc đô Tấn quốc chứ không phải toàn thành nhỏ nào. Nó rối loạn có nghĩa là chính quyền thay đổi, thậm chí hậu quả còn nghiêm trọng hơn.


Cho nên lúc Phó Thần hay tin, hắn cũng thoáng tuyệt vọng. Thế này thì còn đánh gì nữa. Nhưng dù tuyệt vọng, họ cũng không thể lui bước.
Có một vài chuyện, dù biết hy vọng rất xa vời, nhưng cũng muốn liều một phen.


"Cho nên, Tiết Duệ, mấy năm nay, thời gian ngươi ở kinh thành khá nhiều, nhà nào có người chuyển đến hay chuyển đi, dù không điều tra được cặn kẽ cũng phải nắm được tương đối. Chúng ta sẽ tiến hành điều tra những đối tượng đáng ngờ. Sau khi chọn xong thì động tay động chân một chút." Đương nhiên, cách giải quyết triệt để là giết bọn họ, nhưng đây là kinh thành, tùy tiện giết một người, lỡ bị Ấp An phủ phát hiện, sau đó tiến hành điều tra thì sẽ đánh rắn động cỏ, thậm chí còn khiến Lý phái đẩy nhanh kế hoạch xâm lược.


"Động tay động chân...." Đầu óc Tiết Duệ xoay chuyển một vòng, sau đó nghĩ ra một người: Lương Thành Văn, "Ta hiểu rồi. Sẽ không phụ sự nhờ vả của công tử."


"Bảo bọn họ đồng loạt điều tra, xem năm năm nay có kẻ nào khả nghi vào thành hay không. Ô Nhân Đồ Nhã, Khương Thư Dương, Thiền gia huynh đệ, kéo cả bọn họ vào..." Phó Thần ngừng một chút, "Nhất là Thanh Tửu, phải mang nó theo."


Thực ra, năm xưa Phó Thần cũng rất thắc mắc, vì sao Lý Biến Thiên lại xuất hiện ở kinh thành. Khi ấy, dù không hiểu cũng chẳng có ai giải thích cho hắn. Thực ra nghĩ lại thì chắc đây là một trong số những nguyên nhân. Một người kiêu hùng, tham vọng như hắn, chắc hẳn sẽ tự mình đến đây thử nghiệm mức độ đề phòng ở kinh thành nghiêm ngặt ra sao, sau đó đưa ra tính toán phù hợp.


Lúc rời đi, Tiết Duệ hỏi, "Công tử, chúng ta vẫn là người của Thụy vương sao?"


Hay là chọn một phe khác? Tuy lúc trước, công tử đã xác định trung thành với Thụy vương, nhưng bây giờ bọn họ thành như thế, khó có thể đảm bảo Thụy vương vẫn đối xử với hắn như xưa. Nghĩ một cách thông thường thì rõ ràng không có khản năng.


Những thân tín hàng đầu vẫn luôn biết, người công tử định nhắm đến lúc đầu là An vương Thiệu An Lân.
"Sao lại không phải?" Phó Thần ngơ ngác hỏi, như thể lời Tiết Duệ nói thật vô lý.
Tiết Duệ chẳng biết trả lời ra sao.


"Mau lên, mỗi khắc trôi qua là chúng lại tiến được thêm một bước. Cuộc đối đầu này phụ thuộc hết vào tời gian." Phải giành giật từng giây một.
Tiết Duệ nghiêm nghị quỳ lễ rồi rời đi.
Phó Thần siết chặt nắm tay, nhìn về phía hoàng cung. Mong sao thời gian trôi chậm một chút!


Hy vọng sự yên lặng trước cơn bão này kéo dài thêm, cho đến khi bọn họ đạt được đủ lợi thế.


Cổ Thiệu Hoa Trì được quấn từng lớp băng vải thật dày. Có lẽ lúc ấy, y dùng sức lao vào lưỡi dao quá mạnh, dù dùng thuốc bột cầm máu và băng bó kịp thời nhưng băng vải vẫn bị nhuộm đỏ. Lúc này, y tái nhợt nằm im trên giường.
Lương Thành Văn nuốt không biết bao nhiêu cục tức!


Hắn dẫn các đồ đệ rời đi. Với y thuật và danh vọng của hắn ở Tấn quốc, đã có khá nhiều người theo học.
Lúc tất cả mọi người lui xuống, Thiệu Hoa Trì mới khẽ cử động, hai tay đan nhau, che đi gương mặt.
Mọi biểu cảm đều chìm trong bóng tối.


Chỉ lúc không người, y mới dám bộc lộ chút cảm xúc thật của mình.
Y cắn chặt răng, không để âm thanh nghẹn ngào tràn ra khỏi miệng.
Một lát thôi.
Cho y một lát.
Rồi y sẽ trở lại thành vị thống soái thiên quân uy vũ kia ngay mà.


Nhưng không may, y không có nhiều thời gian đến vậy. Mật thám trong cung tới báo tin, cũng cùng lúc Tiết Duệ được Phó Thần phái đến.