Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 233

Thiệu Tử Du tính toán thời gian phù hợp rồi mới sai người đưa Mã Thái thị vào trong. Cả người thị quấn trong lớp áo choàng, trên mặt còn vệt nước mắt lăn dài, nhìn như thể đã bị chà đạp tàn tệ. Thiệu Tử Du nghĩ đến vài trường hợp, nhưng vẫn không thể đoán ra nguyên nhân gì khiến thị kích động như thế.


"Hoàng tẩu, đêm khuya tìm đến, thất hoàng huynh có biết hay không?" Y bước ba bước đến đỡ Mã Thái thị đang hành lễ.
Mã Thái thị hoang mang lo sợ, ánh mắt nhìn Thiệu Tử Du cũng trống rỗng vô hồn, "Y không biết...."


Trên đường đi, thị đã quan sát rất cẩn thận. Chuyện thị lén tới đây vô cùng trôi chảy, không bị ai quấy phá.
Nhưng chẳng hiểu sao thị vẫn cảm nhận được một mối nguy thầm lặng, không thể nào an tâm


Thiệu Tử Du dịu dàng, thương tiếc, kéo mũ trùm đầu của thị xuống, vươn tay chỉnh lại mái tóc cho thị. Hành vi thế này rõ ràng là vô lễ, nhưng xung quanh đây chỉ có hai thân tín của Thiệu Tử Du.


Lúc trước, lão đại nói lão thất không đáng tin, nói y phí công nuôi một tên bạch nhãn lang. Thực ra, làm sao y lại không biết cơ chứ. Một kẻ có giả vờ giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đảm bảo từ giây từng phút, không lộ ra sơ hở. Nhưng y nhất định phải nuôi con sói này. Y cần sự sủng ái và bình lực của lão thất.


Sau khi số người ủng hộ lão thất trên triều đường tăng lên, y bắt đầu cảnh giác với Thiệu Hoa Trì. Nhưng khổ nỗi, lão thất gần như không có nhược điểm để tóm gáy. Y chỉ đành gieo một hạt mầm vào Mã Thái thị. Trong lúc chưa biết ý định thật sự của lão thất, y phải đề phòng mọi nguy cơ.


Xem ra lần này lão Thất đã lật thuyền trong mương rồi.
Giọng nói càng thêm nhẹ nhàng. "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thị ngẩng đầu, muốn trút bỏ mọi nỗi sợ hãi trong lòng lúc này. Thị tin cửu vương gia nhất định sẽ chấp nhận cho Bàn Nhạc tộc quy thuận, đồng thời sắp xếp cho thị một nơi tốt.


Thị khóc lóc, bổ nhà vào lòng Thiệu Tử Du. Đây là lần đầu tiên thị chủ động. Thiệu Tử Du không ôm lấy cũng không đẩy ra, như thể từ đầu đến cuối đều do thị tự nguyện. Nhưng Mã Thái thị đang quá kích động, không hề nhận ra, "Thụy vương....y điên rồi....Y phải lòng....."


Thị bỗng nhiên nuốt tất cả những lời chuẩn bị nói vào trong, như có một thanh đao sắc chặt đứng mọi ngôn từ.
Thị kinh hãi đẩy Thiệu Tử Du ra, liên tục lùi về phía sau.
Hai mắt trợn trừng, nhìn một kẻ đứng sau lưng Thiệu Tử Du.


Gương mặt đó khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn thị lạnh lẽo như băng. Trong ống tay áo của người đó giấu một viên dược hoàn. Lúc thị đang định nói ra mọi chuyện, người này liền dùng ánh mắt thần bí như vậy cảnh cáo thị.


Thị lập tức hiểu ra, vị thân tín này của Thụy Tử Du là người Thụy vương cài vào!
Vậy mà Thiệu Tử Du chưa từng nhận ra tùy tùng này có vấn đề gì.


Thị biết tài năng của Thiệu Tử Du. Từ nhỏ, y đã được trên dưới trong triều tung hô là thần đồng. Ngay cả y cũng không phát hiện ra được, vậy rốt cuộc Thụy vương đã làm cách nào cho người xâm nhập được vào tận đây.


Có phải suy nghĩ dùng Bàn Nhạc tộc làm món lợi để thuyết phục của thị quá ngây thơ rồi không?


Nhận ra mọi mưu kế của mình chỉ là trò hề, thị mới chính thức hiểu được Thụy vương đáng sợ nhường nào. Ngay cả Dự vương phủ mà y còn gài người vào được, thì sao lại không biết hôm nay thị ra khỏi Thụy vương phủ cơ chứ?


Thị hành lễ với Thiệu Tử Du, cứng đờ, tuyệt vọng như một con rối gỗ. Tính mạng là ưu tiên hàng đầu, mọi thứ khác có thể để sau rồi tính. Ai bảo nam nhân tàn nhẫn, nữ nhân một khi quyết chí cũng dám cắt đứt phũ phàng.


"Thiêp chỉ lạc đường....tình cờ đi ngang qua vương phủ mà thôi." Thị nói xong liền muốn cáo từ.


Sự tương phản giữa lúc trước và lúc sau quá lớn. Thiệu Tử Du quay lại đằng sau nhìn. Đó là vị thân tín y đã bồi dưỡng suốt bảy năm, đã theo hầu y từ rất lâu rồi, không thể nào phản bội. Nhưng rõ ràng khi nãy, Mã Thái thị đã nhìn về hướng này.


Ánh mắt y nheo lại tàn nhẫn. Lão thất, xem ra ta đã thật sự coi thường ngươi.
Lúc này, có nô tài đến báo, Thụy vương gia tới đón vương phi lạc đường về phủ.


Thị chân trước vừa đến, Thụy vương đã chân sau tới nơi. Nói y không hay biết gì thì sai tin? Thiệu Tử Du đưa người ra sảnh, hàn huyên vài câu với Thiệu Hoa Trì, sau đó lạnh lùng giao Mã Thái thị cho y.
Hai người vẫn hỏi thăm nhau rất ân cần, huynh hữu đệ cung, có lẽ ai nhìn thấy cũng phải thầm khen ngợi.


Thụy vương đưa phu nhân rời đi rồi, Thiệu Tử Du mới quay nhìn thân vệ kia. Cặp mắt ôn hòa nheo lại, y nâng chén trà nhâp một ngụm để xoa dịu cơn phẫn nộ trong lòng. Chỉ suýt chút nữa, y đã biết được tin tức quan trọng rồi, vậy mà lại thất bại trong gang tấc, "Đưa hắn đi cho ta, tra khảo thật nghiêm!"


Có tiếng đầu gối va chạm với sàn nhà.
Thân vệ kia co quắp như bị sét đánh, rồi nằm im không nhúc nhích/
Thị vệ bên cạnh cúi xuống kiếm tra, thấp thỏm nói, "Dự vương, gã...chết rồi."


Từ miệng của thân vệ bị hoàng nghi kia, máu đen chảy ra ròng ròng. Thị vệ tách mở hàm gã, phát hiện một bọc chứa độc dược. Để không lộ tin tức, tử sĩ phải giấu một túi độc trong răng nanh. Tuy phương thức này được nói đến rất nhiều nhưng trên thực tế lại không phổ biến đến vậy. Tử sĩ này sẽ luôn phải cẩn thận từng li để không vô tình cắn nhầm chất độc mà mất mạng/


Quan trong hơn, để đào tạo được một tử sĩ sẵn sàng vứt bỏ mạng sống thế này thì phải tẩy não từ nhỏ, dốc nhiều công sức và thời gian đào tạo.
Ném chén trà trong tay xuống đất, đập vỡ tan tành, Thiệu Tử Du mới gầm gừ nhếch mép, "Lão thất, ngươi điên rồi!"


Bảy năm trước đã bắt đầu tính kế ta. Khi ấy ngươi mới mấy tuổi?


Thụy vương và vương phi cùng nhau đi bộ quay về. Khó có thể khẳng định ban nãy vương phi đến Dự vương phủ không bị ai trông thấy, nên để phòng ngừa những phiền toái không cần thiết về sau, hai người nhất định phải cùng đi về. Cảnh tượng này đẹp như tranh thủy mặc, khiến dân chúng trong thành xôn xao. Thụy vương rất dễ nhận biết, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý. Còn nữ tử đi bên cạnh, tuy rằng đội mũ có rèm che mặt, nhưng đã sóng bước cùng Thụy vương thì còn có thể là ai ngoài vương phi.


Nghĩ đến ngày mai khắp thành lại tung hô Thụy vương và vương phi phu thê tình thâm, chẳng hiểu sao Mã Thái thị lại thấy lạnh tận xương. Chẳng lẽ việc nhỏ như vậy cũng nằm trong tính toán của Thiệu Hoa Trì. Có lẽ sau khi bị phát hiện gian trá, thị nhìn Thụy vương mà ngỡ là yêu ma.


Suốt dọc đường, Thiệu Hoa Trì không cười không nói, vẫn từ tốn bước đi bên cạnh thị, nhìn như một người chồng ân cần tháp tùng phu nhân dạo phố.
Mã Thái thị cảm thấy như tim bị dày xéo, héo hon như lá khô giữa mùa đông.


Ngay cả việc thị rời phủ mà còn đoán ra được, thì có phải y đã biết những lần lén lút trao đổi lúc trước giữa mình và Dự vương, nhưng vẫn vờ như không thấy? Có phải từ lâu y đã không còn theo cửu vương đảng, mà âm thầm lập phe phái cho riêng mình?


Hai người quay về phủ. Thiệu Hoa Trì thật hiếm khi ghé đến Tây phủ. Vào đến phòng, y sai người lui xuống.
Thiệu Hoa Trì nhìn Mã Thái thị đang đứng ngoài cửa, cách rất xa mình, như thể y là độc xà mãnh thú. Về mặt nào đó, Thiệu Hoa Trì cũng không phủ nhận, "Ngồi đi."
Mã Thái thị run rẩy làm theo.


Bị bầu không khí im lặng cho Thiệu Hoa Trì tạo ra đè nén, thị đã chẳng còn dũng khí đập nồi dìm thuyền như lúc đầu. Giờ thị không còn dám làm gì điên rồ nữa, chỉ sợ hãi tột cùng.


"Ta đã phái Bàn Nhạc tộc đến biên cảnh tiền tuyến để tác chiến. Ngươi nghĩ xem, nếu ta động tay chân một chút, liệu bọn họ có bình an quay về không?" Đánh rắn đánh dập đầu, lại căn đúng thời điểm Mã Thái thị hoảng loạn nhất.


Quả nhiên, thị kinh sợ. Đó là bộ tộc của thị, người nhà của thị!
"Điện hạ! Thϊế͙p͙ sai rồi, thϊế͙p͙ không nên...." Không nên phản bội ngài.
Thiệu Hoa Trì cũng không để tâm, chỉ bình thản nói. "Mấy năm nay, ngươi và Điền thị làm gì, ta có bao giờ truy cứu không?"


Đúng là như vậy. Trong thời đại hôn nhân do cha mẹ xếp đặt, hiếm vị phu quan nào được như Thụy vương. Ít nhất, y vẫn luôn tỏ thái độ lịch thiệp, tôn trọng. Chỉ cần không ảnh hưởng đến công vụ, toàn bộ tây phủ đều do vương phi xử lý.


Mã Thái thị lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống dưới chân Thiệu Hoa Trì, "Thϊế͙p͙ đây chỉ vì quá yêu ngài...."


Thiệu Hoa Trì cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt thị, "Yêu? Mã Thái thị, đừng vũ nhục từ này. Kể từ khi ta sinh ra đến giờ, người nói với ta từ ấy nhiều lắm, nhưng tiếc rằng họ đều có mục đích cả. Nếu tình yêu của ngươi là đi tìm cửu đệ...."
"Thϊế͙p͙ không..." Thị vẫn còn muốn chối cãi.


Y chặn môi Mã Thái thị, lắc đầu, "Ngươi còn nhớ, sau khi thành hôn một thời gian, ta đã cho ngươi nhìn thấy nửa bên mặt nhiễm độc của mình không? Khi đó, ngươi kinh sợ đến ngất đi. Ta nghĩ ngươi quên rồi, cũng đã quên những lần sau đó, ánh mắt ngươi nhìn ta tràn đầy khinh ghét. Chỗ nào ta chạm vào, ngươi cũng lau chùi thật sạch. Ta biết ngươi cho rằng ta không xứng với ngươi. Tuy ngươi che giấu thật tốt, cũng thử tìm cách thích ta, tỏ ra ngươi bằng lòng chung sống với ta trọn đời. Ta vốn là kẻ tàn tật, không trách ngươi khinh thường ta. Nhưng ngươi có nhớ mình đã hại mấy mạng người không? Hai nữ tử vô tình trượt chân ngã chế ở Tây Uyển, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không biết nguyên nhân ư? Trong lúc Điền thị mang thai, đã bị động thai bao nhiêu lần....Thân thể của Thiệu Long có vấn đề, ngoài Điền thị ra thì cả ngươi cũng góp phần không nhỏ....."


"Ngươi nghĩ đứa bé này từ đâu mà có? Nếu không phải vì ngươi không thể sinh dục, nó đâu phải chào đời." Dù y từng áy náy với thị, nhưng lúc này cũng chẳng còn lại gì thương xót.


"Nó là con ta. Để che giấu cho cả ta và ngươi trước mặt phụ hoàng nên ta đã cố sinh ra nó. Nhưng ngươi đối xử với nó thế nào?"
Thiệu Hoa Trì không hề kiêng nể, vạch trần từng chuyện thị đã làm trong mấy năm nay.
Mã Thái thị xám xịt như tro tàn, thẫn thờ ngã sụp xuống đất.


Thị đoán đúng, vương gia biết tất cả những gì thị làm nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Thị biết, đối với một người vợ không thể lên giường, không thể sinh con như mình, y đã rất tử tế rồi. Lần này thị thật sự sai lầm.


"Nhưng vì sao, ngài không thể có một nữ nhân duy nhất là ta?" Thị khóc lóc thở than, nói thẳng suy nghĩ bấy lâu trong lòng. Vì sao thị phải chia sẻ phu quân của mình với kẻ khác.
"Ngay cả với ta, đó cũng là là mong ước xa vời. Ngươi lại hỏi ta sao?" Thiệu Hoa Trì cảm thấy thật nực cười.


Mã Thái thị trông thấy sự bi thương trong mắt Thiệu Hoa Trì, không thốt lên được lời nào.


"Hôm nay ta đã cho ngươi một cơ hôi. Nếu ngươi không bước qua cánh cổng vương phủ thì từ nay về sau, ngươi vẫn là vương phi của ta. Vinh diệu mà ngươi nên có sẽ không hề suy giảm. Nhưng cuối cùng, ngươi vẫn chọn con đường khác." Thiệu Hoa Trì nở nụ cười có chút mệt mỏi.


Y cũng không cần Mã Thái thị trả lời.


"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã không nói ra, như vậy còn giữ được tính mạng. Sau này cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, chuyện ở Tây phủ ta sẽ giao cho Dương quản sự tiếp quản." Y quay lưng lại với Mã Thái thị, nhắm mắt nói, "Ta không mong ở Tây phủ có thêm người nào chết nữa."


Mã Thái thị khóc đến đứt cả ruột gan.....
Thị biết bây giờ có làm gì cũng đã muộn.


Thiệu Hoa Trì bước ra khỏi Tây phủ, ngẩng đầu nhìn trời cao. Bóng dáng thon gầy lộ rõ vẻ cô độc. Y vươn tay như muốn nắm lấy sao trên trời, nhưng không thể nào chạm tới. Khóe miệng hơi uể oải cong lên thành nụ cười, "Cuối cùng ta cũng chẳng còn gì."


Phó Thần đang tập trung xem bản đồ Loan kinh của Hận Điệp vẽ. Đèn dầu chiếu sáng nửa gương mặt, nửa còn lại chìm đắm trong bóng tối.
Thân thể hắn khẽ động, ánh mắt nghiêm nghị quét về phía một góc trong căn phòng.
"Ra đi, ta biết ngươi ở đó."
Không âm thanh đáp lại.


Phó Thần nhướn mày, "Hay là muốn ta tự mình đến rước?"
Lúc này, bóng đen mới khẽ chuyển động, từ từ bước ra ánh sáng, để lộ gương mặt Phó Thần không quen.
Quả nhiên có người?


Thực ra hắn không hề biết có người trong phòng hay không, nhưng thân thể này đã được nguyên chủ tôi luyện trở nên vô cùng nhạy bén, còn có nội lực dồi sào. Chẳng qua, hắn chỉ cảm thấy không khí có gì đó khác thường, nên mới lên tiếng thử xem, ai ngờ lại tóm được đuôi rắn.


Nếu đối phương đã công khai xuất hiện thì chắc hẳn không phải đến ám sát này nọ.
Thụy vương phủ canh gác rất nghiêm, có lẽ người này đã tốn không ít công sức mới đột nhập vào đây được.


Phó Thần suy nghĩ thật nhanh. Đây là người phe nào? Hắn nhớ tới những ánh mắt giám thị mình liên tục mấy ngày nay....Có lẽ chính là kẻ này.
"Ngộ đại nhân." Bóng đen quỳ xuống.
Phó Thần nheo mắt. Cuối cùng bọn chúng cũng tới!


"Sao các ngươi biết ta?" Quả nhiên là người của Lý hoàng, hắn không thể để lộ chuyện mình mất trí nhớ.


Chỉ có người của Lý hoàng mới biết đến thư di chứng của thứ dược hắn đã trúng. Mà thân thể này tại sao lại tự dưng mất trí nhớ. Chỉ cần lộ ra, hắn sẽ là đối tượng đáng nghi hàng đầu.
Vì sao phải đối phó với Lý Ngộ? Trừ khi Lý Ngộ là kẻ địch!


Hắn nhất định phải giả dạng Lý Ngộ.


"Từ khi ngài đến Thụy vương phủ, A Tứ đại nhân đã phát hiện ra. Tai mắt quanh đây vẫn luôn theo dõi để bảo vệ ngài, tránh để ngài bị người trong Thụy vương phủ phát hiển a thân phận. Người phe ta đang cố gắng liên hệ. Ngài cũng biết Thụy vương phủ canh gác rất nghiêm, ta phải tìm rất nhiều cách mới vào được." Bóng đen cúi đầu nói.


"A Nhất và A Tứ có chuyển lời gì cho ta không?" Phó Thần lặng lẽ siết chặt bàn tay, nhưng mắt vẫn nhìn bản đồ, tựa như bâng quơ nói.
"Có ạ. Họ hy vọng ngài tìm được cơ hội ra khỏi vương phủ. Kế hoạch đã sắp xếp xong, chỉ còn chờ ngài nữa thôi."


"Được, nói với họ ta sẽ mau chóng tìm cơ hội trốn ra, bảo họ cứ theo dõi thật sát, tạo thời cơ thích hợp cho ta." Có lẽ "chuyện quan trọng hơn" mà lúc trước Phó Thần nói đến sắp diễn ra rồi.


Dường như nguyên chủ xây dựng hình tượng cho bản thân quá sức thành công. Hắn ở trong Thụy vương phủ mà người của Lý hoàng vẫn cho rằng hắn lén trà trộn vào để thăm dò tin tức.


Kế hoạch của nguyên chủ đã được xây dựng từ rất nhiều năm, cơ hội lần này không thể bỏ lỡ, dù thân phận của hắn có nguy cơ bại lộ.
Bóng đen nhận lệnh rồi biến mất tại chỗ. Việc bí mật lẻn ra khỏi vương phủ cũng chẳng hề dễ dàng.


Người đi rồi, Phó Thần vẫn không thể nào yên tâm. Dù hắn và nguyên chủ giống nhau đến mấy thì khả năng bị lộ vẫn rất cao.
Hắn cần phải tra khỏi vương phủ đã rồi mới tính. Vừa mấy ngày trước, hắn đã sai Tùng Dịch ra ngoài thuê cho hắn một căn nhà.
Trong lúc Phó Thần đang trầm tư thì bỗng....


Một cánh tay vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau lưng. Thân nhiệt từ lồng ngực rắn rỏi, ấm áp truyền đến qua những lớp vải áo. Một cái ôm chất chứa hết thảy dịu dàng và an toàn như bao bọc.


Phó Thần suýt chút nữa là phản kháng, nhưng khi nhận ra khí tức của đối phương, hắn mới do dự dừng tay lại, bất đắc dĩ nói, "Sao ngài đi lại mà không phát ra âm thanh nào vậy?"


Điều khiến hắn sợ hãi hơn, chẳng biết thân thể này đã thành thói quen, hay do ý niệm nguyên chủ lưu lại ảnh hưởng, hắn không hề nhận ra Thiệu Hoa Trì đến gần, càng không có chút phản ứng nào hết. Ít nhất, lúc nãy khi bóng đen kia xuất hiện trong phòng, hắn còn nhận thấy có gì đó khác biệt. Nhưng nếu Thiệu Hoa Trì không chạm vào hắn, hắn sẽ không biết y đứng sau lưng mình.


Điều này khiến Phó Thần có cảm giác không khống chế nổi, thật sơ suất!
Thói quen đúng là một từ đáng sợ.
Hắn đè nén cảm xúc, chỉ hơi nhíu mày, "Buông ta ra đã, được không?"
"Không buông." Một cái đầu xù cọ cọ trên vai Phó Thần, ôm dính lấy, không xê dịch chút nào.


Lời từ chối ngắn gọn khiến sự gượng gạo của Phó Thần trôi hết sạch. Sao trước giờ hắn không nhận ra, Thụy vương cũng có lúc ngây ngô như thế. Y vỗ nhẹ đỉnh đầu trên vai, "Xảy ra chuyện gì à?"


Dựa vào hành động, giọng nói, hơi thở của đối phương, hắn nhận thấy tình trạng của Thiệu Hoa Trì lúc này hơi khác. Theo thói quen nghề nghiệp, hắn điều chỉnh bản thân về trạng thái phù hợp nhất, cơ bắp thả lỏng, ngữ điêu nhẹ nhàng từ tốn, khiến Thiệu Hoa Trì có cảm giác an toàn.


Quả nhiên, thân thể căng cứng của Thiệu Hoa Trì buông lỏng dần. Y nhắm mắt lại, quyết luyến dụi đầu lên vai Phó Thần, nhẹ giọng nói, "Ngươi cứ để cho ta ôm một lát đi."
Trong giọng nói chất chứa mệt mỏi cùng tin cậy, khiến trái tim Phó Thần như bị ngâm đến mềm nhũn, không dám cử động.


Một lúc lâu sau, Phó Thần không cự tuyệt, thậm chí còn điều chỉnh tư thế một chút cho người kia dựa vào thoải mái hơn.
Thiệu Hoa Trì mỉm cười yếu ớt, lại thỏa mãn.
Có ngươi ở đây thật tốt.....


Phó Thần do dự một lúc rồi thở ài. Hắn từ từ đặt tay lên cánh tay đang vòng trước ngực mình, người hơi ngả về phía sau, nhẹ nhàng vỗ về.
Thứ tình cảm nào đó đang lặng lẽ tách đất chui ra.
Hai người không nói lời nào, chỉ im lặng dựa vào nhau.


Đèn dầu hắt bóng lên vách, đổ dài trên bức tường, tuy hai mà một.
Thấy mấy ngày nay, Thiệu Hoa Trì không vui vẻ, Phó Thần lại kéo dài thời gian ở trong phủ, cố gắng giành nhiều thời gian bầu bạn với y, giám sát y dùng bữa, cho đến khi mật thám kia lại một lần nữa đột nhập vào, thúc giục hắn.


Phó Thần biết, dù thế nào đi nữa, lần này hắn nhất định phải hành động một mình.
Lúc trước, hắn đã sai người đuổi theo giết lão Lã. Dù lão Lã có đến nơi hay không, trong thời đại thông tin còn lạc hậu này, chắc hẳn đám người ở kinh thành vẫn chưa biết về thân phận hắn.


Nhưng cũng có khả năng đã hoài nghi. Dù sao đi nữa, đây vẫn là một ván cược nguy hiểm.
Hắn gọi Tùng Dịch từ giáo trường về.
Tùng Dịch vào phòng, nghe được yêu cầu của Phó Thần, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, "Ngài bảo chúng ta cố tình thả ngài, không bảo vệ, "vô tình" để ngài mất tích?"


Hắn đã thuê xong nhà có Phó Thần. Chuyện Phó Thần muốn đi ra ngoài chỉ là sớm muộn, nhưng chắc chắn lực lượng bảo vệ của Thụy vương sẽ không rút đi.
Ngài có biết nếu làm vậy, Thụy vương sẽ phản ứng ra sao không? Giết chúng ta là còn nhẹ.


Phó Thần cũng có suy tính riêng. Nếu hắn và người của Lý hoàng đều đã đến kinh thành, đám A Nhất A Tứ hẳn đã nhận ra khuôn mặt này của hắn. Đối với họ, gương mặt này là của Lý Ngộ, chứ không phải Phó Thần.


Bây giờ hắn vẫn còn chưa biết, đám người kia có biết Phó Thần từng là người ở kinh thành hay không.
Hắn nhất định phải dùng gương mặt này để gặp A Nhất, A Tứ, sau đó thì tùy cơ ứng biến. Mọi thứ lúc này chỉ mới là dự đoán mà thôi.


Mà để làm được như thế, hắn nhất định không được để họ phát hiện ra Thụy vương đang cho người bảo vệ mình.
Việc y quan tâm đến một phụ tá như vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ, gây ra rất nhiều phiền toái.


"Không được!" Tùng Dịch suýt nữa thì bị kế hoạch Phó Thần nói ra làm cho phát điên. Dù mất trí nhớ thì công tử cũng là một kẻ đáng sợ. Nhớ đến dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ, thuần hậu, chất phác của hắn khi ở trước mặt Thụy vương, Tùng Dịch lại rùng mình. Đây mới là bản chất thực sự của hắn. Nhưng mà thà rằng cứ giả ngốc còn hơn, ít nhất là nhìn bề ngoài cũng cảm thấy yên tâm.


"Nhất định phải làm. Ta không nói ngươi cũng biết, tình thế trong kinh thành lúc này cấp bách lắm rồi." Hơn nữa, dựa vào những manh mối hắn có, cơ hội mà Lý phái chờ đợi năm năm đã ở ngay trước mắt, nhân lực vật lực đều chuẩn bị đủ cả. Nếu lúc này, thân phận Lý Ngộ bị nghi ngờ thì toàn bộ kế hoạch của nguyên chủ sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. "Thụy vương nhìn thì quyền cao chức trọng, nhưng thật ra luôn gặp nguy cơ."


Sự tồn tại của hắn đã khiến kế hoạch của nguyên chủ chậm lại, bây giờ không thể hành động theo cảm tính nữa.
Tùng Dịch bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Phó Thần, "Không được. Dù ngài nói gì, ta cũng không thể để ngài mạo hiểm."


"Không thể thương lượng sao?" Thiệu Hoa Trì để Tùng Dịch lại cho Phó Thần tùy ý sai khiến, chủ yếu là để trông nom hắn mọi nơi mọi lúc. Nói thật, bắt một phó tướng như Tùng Dịch làm công việc này, chẳng khác gì giết gà bằng dao mổ trâu.
"Không được." Hắn nói chắc như đinh đóng cột.


"Ta hiểu rồi."
Phó Thần nhìn sắc trời, có lẽ vài canh giờ nữa Thụy vương sẽ quay về. "Nếu Thụy vương hồi phủ, bảo y đến chỗ ta. Ta sẽ tự mình nói chuyện với y."
Tùng Dịch thở phào một hơi. Ngài không làm bọn ta khó xử là được.


Thần tiên các ngài đánh nhau thì tránh xa đám người phàm chúng ta một chút.
Đúng líc này, Dương quản sự với vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ vội vàng chạy đến thưa, "Có một vị phu nhân ở ngoài kia muốn gặp ngài."
Phu nhân?


Phó Thần không hiểu gì cả. Hắn ở kinh thành còn quen ai được? Hơn nữa, mấy ngày nay hắn đều ở Thụy vương phủ, không bước chân ra ngoài. Một nữ tử thì có việc gì mà phải gặp hắn.
Hắn nhìn Tùng Dịch, Tùng Dịch cũng lắc đầu ngơ ngác.


Người thường muốn gặp Phó Thần chỉ có thể đứng ngoài cổng, như Cát Khả vậy. Còn nếu đã được quản sự vào tận nơi thông báo thì nhất định phải mang thân phận đặc biệt.


Quản sự dường như vẫn còn rất kinh ngạc. Phó Thần nhìn vẻ mặt lão, cảm thấy kỳ lạ, liền bảo Tùng Dịch lui xuống, sau đó gọi quản sự tới gần, "Ngươi có gì muốn nói với ta chăng?"
Dương quản sự do dự một hồi mới gật đầu, "Nô....nô biết vị kia."


Lúc Thụy vương phủ vừa xây xong, hoàng thượng đưa vài vị nương nương được sủng ái đến để chúc mừng Thụy vương kiến phủ. Lão sợ sau này không có dịp thấy các vị quý nhân nên lén quan sát, ghi nhớ vài người cao nhất.


Vị này đã đội mũ trùm che mặt lại, nhưng lão nhất định không nhận sai.
"Ồ?" Phó Thần lấy làm tò mò, "Ai vậy?"
Chắc hẳn là người quen cũ của nguyên chủ rồi.
Dương quản sự run rẩy, dường như việc phải nói ra thân phận người kia khiến lão hoảng sợ.
"Là...hoàng quý phi."