Lần đầu tiên hắn mong muốn nguyên chủ quay về. Một tình cảm sâu nặng như vậy không nên để người thứ ba là hắn chen vào. Dù có đáp lại thì người đáp lại cũng không phải hắn.
"Hôm nay trong phủ không mở tiệc sao?" Đường đường là Thụy vương, sao ngay cả một bữa tiệc sinh nhật cũng không có?
"Yến tiệc nào cơ?" Tùng Dịch ngơ ngác một hồi, sau đó mới vỗ trán sực nhớ ra. Mấy ngày nay trăm công nghìn việc, hắn cũng quên mất. Hôm nay không phải sinh nhật điện hạ sao. Nhưng sao Phó Thần lại hỏi chuyện này. "Đúng, hôm nay là sinh nhật điện hạ nhưng ngài chưa bao giờ tổ chức cả. Ngay cả hoàng đế cũng từng đề nghị nhưng ngài từ chối. Mọi người đều bảo điện hạ không thích những thứ tục vật như thế này."
Trong mắt dân chúng, họ tự vẽ nên hình tượng điện hạ vừa tình nghĩa mà vừa đặc sắc, không thể đánh đồng với những người tầm thường thô tục kia. Mà tiệc sinh nhật lại là thứ phô trương nhất. Nhưng Tùng Dịch nghĩ bọn họ chỉ đoán đúng một nữa thôi. Dù điện hạ nổi danh là bậc hiền vương, nhưng nguyên nhân chắc không chỉ có thế.
Phó Thần đang định hạ bút lên giấy Tuyên Thành thì thoáng ngừng một chút. Giọt mực đen thẫm rơi xuống, loang rộng trên mặt giấy.
Cố gạt suy nghĩ nên tặng gì vào ngày sinh nhật ra khỏi đầu, Phó Thần trầm tư một lúc rồi đặt búi lên nghiên đài.
"À, ta quên là ngài không nhứ những chuyện này." Thực ra, dù Phó Thần có không mất trí nhớ thì hắn cũng chẳng để tâm đến chuyện này. Tất nhiên Tùng Dịch sẽ không nói như vậy, "Ngài có gì cần dặn dò không?"
Bình thường, Phó Thần không bao giờ nói chuyện riêng, mà thật ra bản thân hắn cũng không có gì riêng tư để nói hết. Tùng Dịch nghĩ Phó Thần chẳng qua là thuận miệng thì hỏi thế thôi.
Một lúc lâu sau, hắn lên tiếng, "Lát nữa ngươi có đến quân doanh không? Có thể giúp ta chuyển lời cho Thụy vương được chăng?"
"Vâng, ngài cần chuyển lời gì?" Tùng Dịch công tư rõ ràng, ai nhờ thì chắc hắn chỉ đồng ý ngoài miệng chứ không nhắc đến trước mặt Thiệu Hoa Trì. Nhưng nếu người này là Phó Thần thì mọi chuyện lại khác.
"Thôi, nếu ngươi bận thì không cần....." Phó Thần do dự một lúc rồi lắc đầu.
Trong lúc luyện binh, Thiệu Hoa Trì vô cùng nghiêm túc. Cho đến khi đám tân binh bị y hành hạ từ sáng sớm đến chiều tối, nằm bẹp như nhúm giẻ lau, y mới rảnh rỗi một lát để liếc mắt sang Tùng Dịch, "Nói đi."
Tùng Dịch báo cáo sơ lược những việc xảy ra hôm nay một lần. Dù Thụy vương không có mặt trong phủ cũng phải nắm được toàn bộ tin tức.
Nghe xong, Thiệu Hoa Trì lập tức phân phó những việc tiếp theo.
Tùng Dịch nói việc điều tra Mã Thái thị đang tiếng triển. Thiệu Hoa Trì không tỏ rõ ý kiến, "Tiếp tục điều tra cẩn thận."
Y biết vương phi đối xử với nhi tử không tốt, nhưng chẳng ngờ thị lại tâm ngoan thủ lạt đến mức ấy. Tiểu cô nương bẽn lẽn ngượng ngùng mỉm cười với y năm xưa đã đi đâu mất rồi. Y tưởng mình đã đủ hiểu nữ nhân hậu trạch lắm thủ đoạn ra sao, nào ngờ vẫn là ếch ngồi đáy giếng, quá mức coi thường khả năng của bọn họ.
Y cau mày hỏi, "Đưa Thiệu Long đến chỗ mẫu phi chưa?"
"Rồi ạ. Tuy nương nương khá bất ngờ, nhưng xem chừng rất vui." Mai phi tính nết dịu dàng, độ lượng. Vì trước kia nàng là Tư Lễ cô cô nên từ cách nói năng đến đi đừng đều khiến người ta vui vẻ, thoải mái. Ngay cả Tùng Dịch mỗi lần thấy Mai phi là đều thẹn đỏ mặt, không dám lớn tiếng.
Thiệu Hoa Trì cởi bỏ quần áo đẫm mồ hôi, đổi sang trang phục gọn nhẹ hơn để lát nữa còn luyện võ tỷ thí với quân lính.
Tùng Dịch lại tiếp tục báo cáo về tình hình thế lực của lão nhị nổi dậy, việc xử lý hậu sự của lão đại.....Đến khi hết cái để nói rồi mà vẫn ngập ngừng chưa đi.
Thiệu Hoa Trì đã chuẩn bị bước vào võ trường, thấy thế liền hỏi, "Còn gì à?"
"Chẳng là....công tử muốn nhờ ta hỏi, hôm nay ngài có hồi phủ không?"
Động tác xỏ giày của Thiệu Hoa Trì thoáng dừng. Không cần biết là có mục đích gì, nhưng việc Phó Thần hỏi thăm y cũng quá kỳ diệu. Dù Phó Thần không gọi thì hôm nay y cũng định về. Y vốn không muốn tranh cãi với Phó Thần chỉ vì một đứa trẻ. Khó lắm mới có cơ hội hắn mất trí nhớ, tính cách cũng nhường nhịn hơn nhiều, y còn muốn tranh thủ thúc đẩy quan hệ.
"....." Nhưng y lại nhanh chóng lay mình tỉnh lại. Hắn mới hỏi có một câu như vậy thôi mà đã vui mừng không nhịn nổi thì còn ra thể thống gì, "Hắn có chuyện cần bàn sao?"
Đương nhiên y vẫn nghĩ theo thói quen, nếu Phó Thần chủ động hỏi tới y thì nhất định là vì công chuyện, không thể nào là việc riêng tư.
"Bảo Cảnh Dật thay ta huấn luyện, ta về phủ một chuyến." Thiệu Hoa Trì phân phó xong liền rời khỏi trại.
Đấy, công tử chỉ hỏi có một câu thôi mà điện hạ đã chạy về ngay.
Phó Thần đang nhờ nhóm đầu bếp trong thiện đường của Thụy vương dạy cách sử dụng dụng cụ nấu nướng, rồi cách khống chế lửa. Dù lúc ở hiện đại, tài nghệ bếp núc của hắn cao siêu đến mấy thì tới đây cũng thành mù tịt.
Mì trường thọ là đồ ăn cổ truyền trong cách dịp sinh nhật từ xưa đến nay. Phó Thần là kiểu người khá truyền thống. Trước kia hắn từng nấu cho gia đình nhận nuôi mình, sau này thì nấu cho vợ con. Đây là lần đầu tiên hắn thử nấu đồ ăn ở thời đại này. Món ăn khá dễ làm, cũng phù hợp để luyện tay nghề.
Dù Phó Thần không phải dân chuyên nhưng chỉ cần nếm được món nào vừa miệng thì hắn sẽ ghi nhớ để về nhà nấu cho vợ con. Bếp núc là đam mê nghiệp dư của hắn, chẳng qua sau này không có người nào khiến hắn muốn vào bếp nữa.
Bây giờ bỗng nhiên thử làm, cảm thấy có chút xa lạ. Huống chi dụng cụ nấu nướng ở thời đại này khác xa với thứ hắn thường dùng. Lần mò suốt mấy canh giờ mới nấu được món ăn. Phó Thần cảm thấy chỉ có mỗi kỹ năng dùng dao là không tệ lắm, vẫn như ngày xưa. Còn đun lửa thì lúc mạnh lúc yếu, thất bại liên tục. Hắn đúng là không hợp với nhà bếp cổ xưa.
Hắn tặng mấy bát mì thất bại cho các sư phó ở nhà bếp, bản thân cũng ăn no một bụng. Hắn có thói quen không lãng phí đồ ăn.
Để làm sợi mì cần dùng bột mì cao cân. Loại bột này đã có từ thời cổ đại. Mì udon Nhật Bản được cải tiến từ nguyên liệu đó.
Nhưng không phải nhà nào cũng có đủ nguyên liệu. Vừa may ở Thụy vương phủ có tất cả mọi thứ cần dùng. Phó Thần rửa tay rồi bắt đầu nhào một, cắt miếng bột trắng muốt thành từng sợi mì đều tăm tắp, xếp thành vòng trên bát tô. Mì trường thọ có ý nghĩa như tên, càng dài càng tốt.
Sau đó là hầm nước dùng, sử dụng số thịt gà hôm qua còn dư lại. Nước canh vàng óng màu mỡ gà sôi lục bục, chỉ nghe đã thấy đói bụng.
Trước đó đã làm thành công hai lần nên Phó Thần cũng có chút tự tin về bát mì trường thọ lần này.
Hương thơm đậm đà khiến đám bạn nhỏ Thanh Tửu, Bao Chí, Linh Lung vừa chạy vào đã nuốt nước miếng ừng ực. Mùi hương như xông thẳng vào cổ họng, khiến tay chân vặn vẹo không thôi. Chúng định làm nũng mấy câu xem có thể xin được một miếng hay không, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Phó Thần thì lại không nỡ quấy rầy, đành ngậm miệng thòm thèm.
Dưới sự chỉ đạo của đầu bếp, Phó Thần khống chế được lửa đun, múc nước dùng vàng ươm ra khỏi nồi, đổ vào bát gốm. Sau đó, hắn đun nước nấu mì, đợi cho nước sôi hừng hực. Đến đó xem như đã hoàn thành một nửa.
Hắn thả cà rốt, dưa chuột thái mỏng vào, thêm một tái trứng trần tròn vo, rắc thêm mấy cọng hành xanh mượt.
Bên cạnh còn có một đĩa đào hoa cao mới hấp. Thực ra, đam mê này của vương giả quả thật rất kỳ lạ, nhưng Phó Thần tôn trọng sở thích riêng từng người. Đặt mì trường thọ và đào hoa cao lên cùng một khay, hắn từ tốn bưng ra ngoài.
Phó Thần nhìn sắc trời, đoán chắc y sắp về rồi.
Thiệu Hoa Trì vừa ra khỏi doanh địa đã chạm mặt một đoàn người đến dâng lễ, đều do các phủ phái tới. Những người này đều biết gặp Thụy vương rất khó nên đứng chờ sẵn ở đây. Có người sai quản sự đến, có người đích thân đến. Thiệu Hoa Trì mỉm cười, uyển chuyển cự tuyệt, vừa không khiến họ mất mặt mà vừa kkhoong thất lễ. Những người này đều biết, dâng tặng đồ quý giá có tể sẽ bị trách mắng. Hơn nữa, Thụy vương nổi danh cần kiệm, kể cả có tặng lễ cũng bị trả về.
Nhưng nếu tự mình đến dâng chút đồ vặt để thể hiện tấm lòng thì khác. Ví dụ như vị thám hoa được Thiệu Hoa Trì đề cử với Tấn Thành đế tặng y một con vẹt biết nói mấy câu: Vương gia cát tường! Cửu vương gia Thiệu Tử Du phái người đến tặng quà. Đó là một trường học được xây dựng ở ngoại thành dành, cung cấp nơi ăn chỗ ở miễn phí tro học trò nghèo hiếu học, do Thiệu Tử Du, Thiệu Cẩn Đàm và Thiệu Hoa Trì cùng nhau bỏ vốn. Lễ vật như vậy, Thiệu Hoa Trì không thể từ chối.
Những món quà này cũng vừa ý Thiệu Hoa Trì. Nếu đã không thể dâng đồ quý thì tặng thứ y không từ chối được. Chỉ cần được y nhắc đến đôi câu trước mặt hoàng thượng là tốt lắm rồi.
Thực ra, người bình thường ít khi tổ chức sinh nhật, trừ khi đến số tròn hoặc qua tuổi sau mươi. Nhưng những người mang thân phận như vương gia thì năm nào cũng sẽ có chút yến hội, tục gọi là tiểu đản.
Xong đám người dâng lễ này, Thiệu Hoa Trì lại thi thoảng bị dân chúng trên đường chặn lại. Đồ họ dâng tặng đều là thứ cây nhà lá vườn, nào là trứng gà mới đẻ, nào là rau dưa củ quả. Có đứa bé còn tặng cả kẹo ngào đường, khiến Thiệu Hoa Trì dở khóc dở cười.
Tuy Thiệu Hoa Trì chưa từng công bố ngày sinh nhật, nhưng nếu người ta đã muốn biết thì vẫn có đủ cách thăm dò. Một truyền mười, mười truyền trăm. Năm ngoái y không về kinh nên không náo nhiệt như thế. Năm nay, tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, trong kinh còn có bách tính có người thân ở Tây Bắc, nghe được tin thì cảm kịc Thụy vương vô vàn. Nhìn những gương mặt giản dị tươi cười, Thiệu Hoa Trì cũng đôi chút cảm động. Y chỉ nhận vài món quà tượng trưng, thế nhưng cũng đủ khiến tuấn mã của Thụy vương treo đầy đồ ăn lủng lẳng.
Thiệu Hoa Trì được yêu thích như vậy, chẳng trách phe nào cũng kiệng kị y. Nhưng bọn họ vẫn không cuống lên là bởi Thiệu Hoa Trì cùng lắm chỉ có thể là một vương gia thôi.
Tin hồi phủ lan truyền nhanh chóng. Tai mắt của vương phi đã sớm chạy đến báo tin. Lúc Phó Thần ra cửa thì thấy Thiệu Hoa Trì đang trò chuyện với Mã Thái thị. Thiết nghĩ, vào ngày quan trọng thế này, chắc y cũng phải ở gần vợ con. Phó Thần không muốn chen vào, đành lặng lẽ quay về.
Thấy Thiệu Hoa Trì hồi phủ, Mã Thái thị cực kỳ vui sướng, ân cần nói, "Thϊế͙p͙ đã dặn dò thiện đường làm món ngài thích ở Tây phủ, ngài có ghé qua không?"
"Không cần, bổng vương còn công sự." Y vừa nói, vừa đến gần Mã Thái thị, nhỏ giọng thfi thầm, "Vương phi hình như nắm rất rõ hành tung của ta, lúc nào cũng xuất hiện thật đúng lúc."
Nét mặt Mã Thái thị cứng đờ, nhìn nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng Thụy vương, như thể xuyên thấu tâm can mình.
Sát thần Thiệu Hoa Trì, ngoài ôn hòa như trong sắc bén.
Thiệu Hoa Trì đi rất nhanh, ngay cả Tùng Dịch cũng theo không kịp. Lúc đến gần Đào Uyển nơi Phó Thần ở, y mới lạnh lùng bước chậm. Vừa vào cửa, hương thơm của thức ăn đã ùa ra. Mùi hương vừa dịu ngọt vừa đậm đà, lôi cuốn, khiến y không nhịn được mà hít sâu một hơi. Hương thơm chui thẳng vào dạ dày, quanh quẩn mãi khoonh thoát. Mắt y liếc thấy một bát mì còn nóng hổi bốc khói, đặt cạnh đĩa đào hoa cao trên mặt bàn.
Y vốn định vào thẳng vấn đề, hỏi xem Phó Thần gọi y về có việc gì, nhưng thấy vậy thì sững cả người.
"Rảnh tay không có gì làm nên nấu chút mì. Điện hạ đã dùng bữa chưa, có vui lòng nếm thử một chút không?" Phó Thần đang nghĩ mang bát mì này cho đám Thanh Tửu, nhưng Thiệu Hoa Trì lại bỗng nhiên xuất hiện, hắn cũng lấy làm sửng sốt. Thực ra ban nãy hắn đã nhìn thấy chiến mã treo đầy đồ ăn của Thiệu Hoa Trì, thầm nghĩ bát mì này chẳng để làm gì.
Thiệu Hoa Trì mặt không đổi sắc, lui lại mấy bước. Y nhìn mái hiên, nhìn cây cối, nhìn cửa nẻo. Vẫn là Đào Uyển nhà mình.
Thế sao lại bị ảo giác?