Bát canh có thành phần an thần mà Thiệu Hoa Trì cho Phó Thần uống lúc ở trong xe ngựa khiến hắn ngủ suốt quãng đường, đến khi tới nơi vẫn chưa tỉnh. Mái tóc dài lười nhác đổ xuống, dệt một bức màn hiền hòa trên gương mặt tuấn tú. Y không nỡ phá vỡ giấc ngủ trưa yên lành, ấm cúng của hắn, vừa mở miệng lại quyết định im lặng. Y mặc kệ đám người dùng dằng đứng bên ngoài, cho bọn họ thích chờ bao lâu thì chờ. Bởi vì y không để tâm đến bọn họ, nên thái độ luôn lạnh lùng như thế.
Trong xe ngựa quá mức yên tĩnh, ngăn cách thế giới ồn ào ngoài kia, khiến người ta có cảm giác lười biếng. Thiệu Hoa Trì ngồi chờ người kia tỉnh lại, tay không nhàn rỗi, rút các mật hàm trong cung ra xem. Kể từ khi tiếp quản được thế lực gây dựng mấy thập niên của thái hậu, y nắm rõ gần như từng trận gió thổi cỏ lay trong cung. Ngón tay y gõ gõ trên bức mật hàm, cười đầy bí hiểm. Hoàng đế bí mật triệu hồi Thiệu An Lân. Buổi trò chuyện chỉ có ba người, bệ hạ, Thiệu An Lân và thái giám thân tín nhất là An Trung Hải. Bọn họ cụ thể đã nói chuyện gì thì không ai biết, bởi đó là thứ nội dung mà không ai được phép ở gần để nghe. Y quay sang nhìn Phó Thần đang say ngủ.
Chẳng lẽ Phó Thần thật sự đoán đúng kế hoạch của phụ hoàng?
Nếu không phải y nỗ lực chen ngang thì giờ Phó Thần đã là người của lão tam, chưa kể còn có Mục Quân Ngưng không ngừng hỗ trợ. Đúng là rất biết tính toán, theo lão tam an toàn hơn mình nhiều.
Thiệu Hoa Trì không hề che giấu ánh mắt nguy hiểm, khiến Phó Thần hơi nhíu mày, tỉnh lại. Y chậm rãi mở mắt, hàng mi dày như phiến quạt khẽ khàng chớp động.
Thiệu Hoa Trì si mê ngắm dáng vẻ mơ màng, không hề phòng bị của Phó Thần. Đối với y, nhìn hắn từ từ tỉnh giấc mỗi ngày đã là thú vui tao nhã. Y gấp bức mật hàm kia lại, che đi vẻ nghiêm nghị, ánh mắt dò xét ban nãy cũng trôi qua như ảo giác.
Y quấn thêm áo da hươu bọc nhung lên người hắn, lại bất ngờ bị Phó Thần túm lấy ống tay áo, như thể không muốn rời xa. Hai người cách nhau quá gần, vừa cúi một cái là cảm nhận được hơi thở của đối phương. Thiệu Hoa Trì khẽ cười, thấp giọng thầm thì, "Nhung nhớ ta vậy sao?"
Y lại sờ trán Phó Thần, tuy giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng lại mềm mại nhu tình, "Ừm, không sốt."
Phó thần không phản ứng gì, hắn đã quá quen với mấy động tác ái muội như thế này. Trong lúc mất trí nhớ, lại còn ốm yếu bệnh tật mà được người ta chăm sóc, đương nhiên sẽ thân thiết hơn nhiều. Quả thật hắn cũng có chút "dính người", nắm tay áo không buông.
"Chẳng giống ngươi chút nào cả. Mới bị thương như vậy đã trở nên nũng nịu rồi à?" Tính tình Phó Thần lúc này trái ngược hẳn với trước kia, khiến y có ảo giác rằng hắn cần mình. Thiệu Hoa Trì ti tiện hưởng thụ sự ỷ lại của Phó Thần, cảm thấy giá mà cả đời này hắn cứ như vậy thì tốt biết bao nhiêu. Thiệu Hoa Trì vuốt ve tóc hắn, ghé sát vành tai, "Nếu không buông ra thì ta hôn ngươi đó."
Quả nhiên Phó Thần sợ xanh mặt, vội vàng bỏ ra.
Cánh tay nhẹ bẫng, khiến Thiệu Hoa Trì bỗng cảm thấy mất mát. Y thừa nhận, y còn tham lam, muốn hưởng thụ nhiều hơn nữa.
Nghĩ tới những người đang đứng ngoài kia, trước lúc xuống xe, y nhẹ giọng nói. "Chờ ta vài năm."
Phó Thần chớp mắt, tựa như không hiểu.
"Đến khi đó, các nàng muốn đi thì đi muốn ở thì ở. Bây giờ ta không có quyền làm thế." Có vài lời y nhất định phải giải thích, dù y biết Phó Thần sẽ chẳng để tâm. Y thật tâm thật ý muốn ở bên hắn.
Phó Thần im lặng nhìn y bước xuống xe, ánh mắt sâu hút.
Ngay từ đầu, hắn đã biết trong thuốc của mình có vấn đề. Lúc tỉnh lúc mê cũng rất tiện để thu thập tin tức, bởi đâu ai đề phòng một người đang hôn mê. Nhưng trong thời gian này, quả thật có nhiều lúc hắn ngủ rất sâu. Dường như có một sự tình cờ lạ lùng nào đó, nhịp điệu hơi thở của Thiệu Hoa Trì rất giống với Di Nhiên. Nhịp thở của con người không ai giống ai, gần như vạn người mới có hai người giống nhau hoàn toàn.
Kể từ khi vợ con qua đời, hắn hầu như phải phụ thuộc vào thuốc ngủ.
Lâu lắm rồi hắn không nhớ đến cô ấy. Những ký ức đó quá xa xỉ, hắn vẫn chôn sâu trong đáy lòng, không dám mang ra ánh sáng.
Có một lần tỉnh lại nhưng không mở mắt, hắn chấp nhận hiện thực. Không thể phủ nhận, Thiệu Hoa Trì là liều thuốc rất hữu hiệu để chữa chứng mất ngủ lâu năm của hắn.
Thân làm bác sĩ tâm lý có tiếng, mà tâm lý lại có vấn đề, thế có buồn cười không?
Lúc đến cổng thành, hắn cũng tỉnh rồi. Nghe tiếng dân chúng tung hô Thiệu Hoa Trì, đoán được có lẽ y rời kinh nhiều năm. Vị điện hạ này chắc đã nhắm đến vị trí kia từ lâu rồi. Lúc xe ngựa dừng lại, có tiếng nữ tử thỉnh an. Giọng Thụy vương phi vô cùng êm ái.
Phó Thần không hề kinh ngạc. Cổ nhân, nhất là những người tầng lớp cao quý, thường mười ba mười bốn tuổi đã định hôn ước, dù bọn họ có muốn hay không. Không thể nói như vậy là tốt hay xấu, chẳng qua là do quan điểm từng thời.
Người bên ngoài chờ đến khi mỏi chùn hai gối. Không biết người trên xe kia cao quý cỡ nào mà mãi không chịu xuống.
Chẳng ngờ lúc Thiệu Hoa Trì tự mình đỡ người xuống xe, đó lại là một nam tử cao lớn tuấn nhã. Phó Thần vừa mới xuất hiện đã khiến người người đổ dồn con mắt, nhìn hắn đầy xoi mói đến mức sắp đục thủng mấy lỗ.
Phó Thần rất bình tĩnh, thậm chí còn ung dung mỉm cười.
Thiệu Hoa Trì giới thiệu ngắn gọn tục danh của hắn, Phó tiên sinh.
Không biết ai trong đám nữ quyến thở phào nhẹ nhõm. Không phải Điền thị là được. Nam nhân thì không vấn đề gì.
Mã Thái thị cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không biết phải nói sao. Phó tiên sinh? Chính là vị tiên sinh đã phát minh ra cách phòng bệnh thiên hoa đó ư?
Thế thì chẳng trách. Thị biết Thiệu Hoa Trì luôn kính trọng mỗi một vị mưu sĩ. Cũng đến là nực cười, mỹ nữ khuynh thành cũng chưa chắc đã được điện hạ để mắt, nhưng nam nhân có tài lại được đối xử vô cùng trịnh trọng. Điện hạ quý mến người tài danh, không bao giờ bạc đãi thuộc hạ.
Thị cũng biết mình và vị này không cùng một đẳng cấp. Mỹ nhân có đẹp thì cũng chỉ là thân tầm gửi mà thôi.
"Điện hạ, Điền trắc phi không về cùng ngài sao?" Thấy Thiệu Hoa Trì chuẩn bị quay về đông phủ, Mã Thái thị nhìn quanh, không thấy Điền thị đâu, bèn hỏi.
Thiệu Hoa Trì chẳng tỏ chút cảm xúc, "Chết rồi, đã an táng."
Ánh mắt y như thể thấy rõ hết thảy, nói thẳng vào mặt thị, đó chẳng phải điều thị mong muốn hay sao?
Mã Thái thị sắc mặt cứng đờ, trong lòng lạnh ngắt. Thị biết có lẽ cả đời này, mình chẳng bao giờ có được sự dịu dàng từ nam nhân trước mặt. Y luôn biết rõ thị làm gì.
Tiếng vó ngựa lộc cộc đến gần. Một nhóm thái giám xuống ngựa. Người dẫn đầu là vị chưởng sự tam phẩm, tên là Cát Khả, thuộc cấp của lão tổng quản lâu năm Lưu Túng. Năm năm nay, hắn bắt đầu trổ mã, vóc dáng cao lên, mi thanh mục tú, gặp ai cũng tươi cười lễ độ. "Thụy vương điện hạ, bệ hạ nghe tin ngài hồi kinh, vô cùng mong nhớ, mời ngài vào cung."
"Ta cũng đang có ý này, khiến phụ hoàng nhọc lòng rồi. Làm phiền công công." Phẩm cấp của Cát Khả vẫn còn xa mới khiến Thiệu Hoa Trì phải ôn hòa trò chuyên, nhưng thái độ của y cũng tương đối bình thường, không khiến người khác coi thường Cát Khả.
"Hiếu tâm của ngài, trong ngoài cung đều biết, bệ hạ cũng rất vui mừng. Nô tài được giao việc đến mời ngài, quả là vinh hạnh to lớn, trong lòng kích động không thôi. Ngài nói vậy khiến nô tài ngại quá." Hắn vừa cười vừa nói, dáng vẻ có phần nịnh nọt.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, thấy Phó Thần rõ ràng đang đứng ở đó. Người hắn đơ ra như sét đánh, cảm xúc như sóng biển cuộn dâng trong lòng, nhìn chằm chằm Phó Thần, ngỡ gặp quỷ vừa bước ra khỏi quan tài.
"Cát công công?" Thiệu Hoa Trì nhướn mày.
"Vâng, vâng!" Cát Khả lúc này mới sực tỉnh, không dám nhìn Phó Thần nữa, cố gắng kiềm chế ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, "Mời điện hạ."
Thiệu Hoa Trì nhìn thoáng qua cỗ quan tài y đưa đến kinh thành, "Mang nó đi theo luôn."
Chính chủ đi rồi, đám nữ quyến cũng không loanh quanh ngoài cửa nữa. Lúc Thụy vương đang định nắm tay Thiệu Long dẫn đi thì Phó Thần ngăn lại. Thỉnh an vương phi xong, hắn nói, "Nương nương, không biết có thể giao tiểu vương gia cho tại hạ không? Ban nãy, vương gia vừa mới hàn huyên với tại hạ về việc học vỡ lòng của tiểu vương gia, tại hạ muốn kiểm tra một chút."
Nụ cười của Mã Thái thị thoáng gượng gạo, nhưng lại ngay lập tức trở nên ôn hòa. Ai bảo người trước mặt thị là khách quý của phủ Thụy vương, "Đã đến giờ ngủ trưa của tiểu vương gia. Đứa bé này được chiều chuộng quen rồi, không ngủ trưa là lại làm ầm lên. Cảm ơn ý tốt của tiên sinh. Tiên sinh vừa mới tới nơi, chắc chắn là mệt nhọc rồi. Dương quản sự."
Vương phi cao giọng gọi. Một người trung niên mặt vuông chữ điền, để râu, khiêm tốn nhã nhặn nói, "Nương nương.
"Chăm sóc Phó tiên sinh cho tốt, đừng để chậm trễ." Nói rồi, thị sai nô bộc thu dọn những đồ đạc xe ngựa khuân đến, yểu điệu nói cười, "Phó tiên sinh, lát nữa ta lại sai người đưa Tiểu Long đến chỗ tiên sinh được không?"
Phó Thần chăm chú nhìn Thiệu Long nãy giờ vẫn cúi gằm mặt chẳng nói câu nào, để ý thấy hai nay nó bối rối xoắn vào nhau, khẽ mỉm cười, "Vậy xin làm phiền nương nương."
Qua đám nô bộc tất tưởi chạy qua chạy lại, Phó Thần trông thấy Cảnh Dật. Từ hôm đó đến giờ, bọn họ vẫn chưa nói chuyện với nhau câu nào.
"Cảnh giao úy."
Cảnh Dật dừng bước, gật đầu chào.
"Có thể nói chuyện với ngai một lát không?" Phó Thần mỉm cười mời mọc.
Y nhìn gương mặt Phó Thần, không cảm thấy có gì khác lạ. Nhưng y cũng chẳng hy vọng mình soi xét được gì từ tên hồ ly này.
Phó Thần là mưu sĩ nên được quản sự đưa đến Đông phủ, nữ quyến quay về Tây phủ, tách biệt rõ ràng. Đông phủ là nơi không được phép tự ý đặt chân đến, dù có là Thụy vương phi thân phận cao quý cũng vậy. Thực ra, so với các vương phủ hàng đêm oanh oanh yến yến, múa ca tưng bừng khác, các nàng cảm thấy được gả cho Thụy vương chỉ yêu giang sơn không yêu mỹ nhân vẫn tốt hơn. Ít ra Thụy vương chưa bao giờ nhận người vào phủ xong rồi âm thầm giết bỏ để phòng ngừa mật thám. Y không phải Hiền vương*, nhưng thanh danh thì hơn Hiền vương gấp trăm lần.
*Nhắc để khỏi quên, cửu hoang tử Thiệu Tử Du được phong Hiền vương.
Phó Thần và Cảnh Dật được Dương quản sự đưa đến một khu nhà được quét tước sạch sẽ. Quản sự thấy hai vị mưu sĩ mỉm cười với nhau, chẳng hiểu sao lại lạnh hết cả gáy, vội vàng đặt khay trà xuống rồi lui đi.
Phó Thần khá tự nhiên thoải mái, mời đối phương ngồi xuống cạnh bàn tròn. Dưới tán lá phong đỏ rực, nắng chiều vàng tựa mật ong, khiến hai dáng người tuấn nhã dưới tàng cây càng thêm nhu hòa. Phó Thần rót nước, tẩy trà. Khói trắng róc rách đọng dưới đáy chén. Sau khi làm nóng bình, những ngón tay trắng như măng trúc nhẹ nhàng đong trà, châm trà, hãm trà, rót trà....làm từng bước ngay ngắn, trật tự, cảnh đẹp ý vui. Khi pha trà, kị nhất là nôn nóng thấp thỏm. Phó Thần tiến hành toàn bộ một cách thong thả, chỉ chăm chú vào việc trước mắt.
Cảnh Dật lẳng lặng nhìn, không lên tiếng quấy rầy, thậm chí còn có vẻ thưởng thức. Nhìn mỗi động tác nhỏ của Phó Thần cũng đủ biết, hắn là tay pha trà lão luyện. Nhận lấy chén trà mới rót, Cảnh Dật đặt môi lên miệng chén nhấp một ngụm. Loại trà này chẳng phải thượng phẩm, chỉ là hàng phổ thông. Thụy vương phủ vốn chi tiêu tiết kiệm, cho nên chẳng có gì lạ. Nhưng dù không phải trà hảo hạng, Phó Thần vẫn ba được ba phần tinh khí.
"Các hạ chắc không hề mất trí nhớ." Cảnh Dật đã nghi ngờ điều này kể từ khi Phó Thần đề nghị trò chuyện.
Hơn nữa, dáng vẻ này của Phó Thần đâu có điểm nào giống như trúng độc loạn trí. Thiệu Hoa Trì vừa đi, hắn đã lộ bản tính rồi.
"Sao lại nói vậy?" Tim Phó Thần suýt hẫng một nhịp, không theo kịp suy nghĩ của y.
Sớm muộn bọn họ cũng phải nói chuyện với nhau. Từ khi tỉnh lại, Phó Thần đã biết như vậy rồi.
Trên đường từ Tây Bắc về kinh, trừ lần hiểu lầm không tốt đẹp lúc đầu, hai người chưa từng trực tiếp đối mặt nhau. Phó Thần cũng không hiểu vì lý do gì, chẳng ai nhắc đến chuyện xảy ra lúc ấy. Cảnh Dật cũng cố tình che dấu vết thương. Rõ ràng lúc đầu, vết thương của Cảnh Dật không nặng như vậy, nhưng sau này Phó Thần quan sát, thấy nghiêm trọng hơn so với khi hắn ra tay.
Lúc tấn công, hắn cũng biết chừng mực. Trong tình trạng không rõ địch ta, hắn đâu đến nỗi dồn người khác vào chỗ chết.
Vậy thì ai đã khiến vết thương của y nặng hơn? Chuyện này có nhiều bí ẩn.
Nếu là y tự làm, thì là vì lý do gì?
"Vì sao thái độ của ngươi trước mặt điện hạ lại như thế?" Tuy Phó Thần không biểu hiện rõ ràng, nhưng mỗi khi hắn ở cùng Thụy vương, hai người nhìn cứ như một đôi tình nhân hoàn mỹ.
Đó là giấc mộng mà Thiệu Hoa Trì luôn ấp ủ nhưng vĩnh viễn không thành hiện thực. Chẳng lẽ hắn đối với điện hạ cũng..... đam mỹ hài
Nếu thật sự Phó Thần cũng có lòng với điện hạ....Vậy thì hai người họ....
Phó Thần chưa trả lời, cũng không mù quáng đối đầu với kẻ địch mạnh. Hắn luôn tuân thủ biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Mà người đi theo Thụy vương, đâu có kẻ nào dễ đối phó.
"Vậy thì sao?" Ý nói, dù ta diễn kịch thì ngươi làm được gì?
Nhìn thì có vẻ khiêm tốn, nhưng thật tình chẳng co ai ra gì, đó mới là đúng là con người Phó Thần theo đánh giá của Cảnh Dật.
Phó Thần tự rót cho mình một chén trà, nhìn chiếc lá xoay tròn trong đáy chén.
"Đúng là Phó Thần." Cảnh Dật lắc đầu cười khổ, rồi ánh mắt lại bỗng nhiên sắc bén, "Nhưng dáng vẻ của ngươi chẳng có chút nào giống như mất trí nhớ? Việc gì phải nói thật với ta?"
Hắn đủ khả năng diễn kịch đến mức lừa gạt được tất cả mọi người. Chỉ cần Phó Thần không muốn để lộ sơ hở thì chẳng ai phát hiện ra hết. Chính vì đối phương ra vẻ thâm sâu khó lường như thế, người ngoài mới luôn phải cân nhắc thật kỹ, không dám làm gì hắn.
Bàn tay cầm chén trà của Phó Thần khẽ siết. Lượng tin tức từ những lời của Cảnh Dật quá lớn. Chẳng lẽ hắn và nguyên chủ giống nhau đến thế? Giống đến mức một mưu sĩ cho rằng hắn không hề mất trí nhớ? Phó Thần có một suy nghĩ hoang đường, rằng hắn và nguyên chủ vốn là một.
Tim hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Không thể nào! Phó Thần cố ngăn đáy lòng hỗn loạn.
Suy nghĩ này quá kỳ cục. Phó Thần bỏ qua ý tưởng đó, lần này hắn gọi Cảnh Dật đến đây là để tháo gỡ hiềm nghi lúc trước, "Cùng là thuộc hạ của vương gia, ta không muốn chúng ta đề phòng lẫn nhau chỉ vì những nguyên nhân không đâu vào đâu hết."
"Đương nhiên rồi." Cảnh Dật không có gì dị nghị. Mâu thuẫn nội bộ đâu có gì đáng nói. Nguyên nhân y đánh giá cao Phó thần cũng vì người này là một cộng sự luôn biết nghĩ cho đại cục.
"Vậy thì ta có thể biết vì sao khi ta tỉnh lại, ánh mắt ngươi lại chứa đầy căm hận và không cam lòng không?" Phó Thần không quan tâm đồng sự thích hay ghét mình, miễn sao không ảnh hưởng đến hắn là được. Nhưng hắn cần biết lý do, để không bị cản đường vô cớ.
Cảnh Dật cũng hiểu điều đó. Nếu cứ để lâu trong lòng, bọn họ sẽ càng nghi kị lẫn nhau, ảnh hưởng đến thất vương đảng, cho nên thật ra y vẫn luôn chờ Phó Thần đến tìm mình.
Bí mật này đã là một hầm mộ kín trong lòng Cảnh Dật, không ngờ lại có ngày phơi bày trước ánh sáng.
Một nam nhân, một phụ tá mà lại ôm ấp thứ tình cảm như thế với chủ công, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy không chấp nhận được. Nhưng bí mật dù có che dấu đến mấy cũng có ngày lộ ra.
Thựa ra, sâu thẳm trong lòng y còn có cảm giác nhẹ nhõm, giống như dỡ bỏ được tảng đáng đè lặng tâm tư. Y lơ đãng nhìn những chiếc lá phong múa may trong gió, khoe sắc đỏ lộng lẫy trong không trung, chậm rãi thở dài, "Ghen tị..."
Không đợi Phó Thần lên tiếng, những lời tiếp theo đã vỡ đê mà tuôn ra, "Ghen tị ngươi chẳng hề làm gì, cũng chẳng bằng ta, mà lại có được sự chú ý của y...Ngươi thì có tài đức gì?"
Phó thần không thể ngờ câu trả lời là như thế. Ánh mắt của đối phương mà hắn thấy lúc tỉnh dậy, là ánh mắt dành cho tình địch!
Uống cạn trà trong chén, dáng vẻ của Cảnh Dật tiêu sái hơn lúc trước rất nhiều. Y đứng thẳng dậy, nói, "Chiều nay ta sẽ đưa ngươi đến một nơi."
"Nơi nào?" Phó Thần rất thích thái độ thẳng thắn, phóng khoáng này của Cảnh Dật. Thà ở chung với tiểu nhân thật sự còn hơn với ngụy quân tử, huống hồ Phó Thần cũng chẳng coi mình là loại người quang minh lỗi lạc gì.
Cảnh Dật nhìn chằm chằm Phó Thần. Đi được vài bước, y lại sực nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói, "Đúng rồi, nhắc cho ngươi biết, vài canh giờ nữa là sinh nhật của điện hạ."
Sinh nhật......
Phó Thần không biết nghĩ cái gì mà ngồi ngẩn người tại chỗ.
Không biết bao lâu sau, cảm thấy những ánh mắt đang theo dõi từng đằng xa thoáng lơi lỏng, hắn mới đưa mắt nhìn quanh một chút.
Kể từ lúc quay lại kinh thành, hắn đã phát hiện có người đang theo dõi mình, dường như tìm kiếm điều gì đó.
Ở một nơi khác, Mã Thái thị dẫn Thiệu Long vào phòng mình. Gương mặt dịu dàng lập tức biến mất, thị quay sang hỏi nha hoàn thân tín, "Có phải hắn nhận ra rồi không?"
Nha hoàn nhớ đến dáng vẻ của Phó Thần khi đó, nói, "Lúc ra ngoài, nô tỳ đã che kín vết thương của tiểu vương gia rồi, không thể nhìn thấy đâu."
Vương phi ngẫm lại thấy cũng đúng. Nhưng cứ nhớ đến gương mặt như cười như không của vị Phó tiên sinh kia mà sợ. Lúc này, dù Thiệu Long bị thương vì lý do gì, mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu thị.
Thiệu Long bị lũ nha hoàn của Mã Thái thị vây quanh, lột sạch quần áo trên người. Các ma ma kiểm tra vết thương của nó, như vặt lông gà luộc. Hai hốc mắt nó dâng ngập nước nhưng không dám để rơi một giọt. Toàn thân nó không một mảnh vải che đậy, bại lộ trước ánh mắt chế nhạo của lũ đàn bà. Mã Thái thị xoa xoa bình thuốc trong tay, nhìn những vết trầy xước đã ngừng chảy máu nhưng vẫn ghê người của Thiệu Long.
"Thứ dược này ta mang từ trong tộc. Tuy hiệu quả rất nhanh nhưng tác dụng phụ cũng lớn." Mã Thái thị có chút do dự. Lúc trước, thị từng thấy một dũng sĩ trong tộc bị dao cắt một nhát thật sâu mà chưa một lần mở miệng kêu đau. Ấy thế mà khi bôi thuốc này lên, hắn gào khóc liên tục. Chỉ mấy canh giờ sau, vết thương đã khép lại, nhưng hắn thì đau đến bất tỉnh.
Vết thương càng nặng thì càng chịu đau đớn. Thiệu Long chỉ trầy da một chút cho nên sẽ rất nhanh thôi. Nhưng mà với một đứa bé mới năm tuổi thì cơn đau như thế đã khủng khϊế͙p͙ lắm rồi.
"Chỉ cần nó không kêu thì ai mà biết được?" Nha hoàn đứng cạnh nói.
Nghĩ cũng đúng. Mã Thái thị đi đến trước mặt Thiệu Long, "Giờ mẹ sẽ bôi thuốc cho Tiểu Long để vết thương mau khỏi. Sẽ đau một chút. Nếu con mà kêu lên, mẹ sẽ mang con ra khu Nghĩa Triệu để bán."
Khu Nghĩa Triệu là nơi hỗn loạn nhất kinh thành. Nạn dân, ăn mày, chợ búa, song bài, cái gì cũng có. Nó cũng từng thấy nhiều chỗ rao bán nô lệ. Những đứa trẻ đó bị đối xử chẳng khác nào gia xúc, kéo lê trên đường.
Thiệu Long sụt sịt liên tục. Nghe vương phi nói, nó vội vã lắc đầu, dù đau thế nào cũng không kêu một tiếng, không để bất cứ ai biết chuyện.
"Ngoan lắm, rồi mẹ sẽ thưởng!" Lúc này, Mã Thái thị mới đổi giọng hiền từ, vuốt ve khuôn mặt mềm nhẵn của Thiệu Long.
"Dẫn nó đi. Sau khi vết thương khép lại thì đưa sang Đông phủ cho Phó tiên sinh." Thị sốt ruột xua tay.
Đến Đông Huyền môn, đoàn người xuống ngựa.
Cát Khả bảo thái giám bên cạnh lui xuống, đến trước mặt Thiệu Hoa Trì, vẫn là dáng vẻ nghiêm trang như trước, "Nghe đâu điện hạ mang một cỗ quan tài về đến kinh thành?"
Người có mắt đều nhìn thấy, thứ Thiệu Hoa Trì sai người kéo qua cửa hoàng thành chính là quan tài.
"Đây không phải việc của công công." Trong giọng điệu lạnh nhạt của Thiệu Hoa Trì có chút kiêu căng, ngạo nghễ. Trong nháy mắt, khí thế của y có thể xua người chạy xa vạn dặm.
Dù có là An Trung Hải thì đứng trước mặt y cũng chỉ là nô tài mà thôi. Dù Cát Khả có được ưu ái đến mấy cũng phải tự biết thân biết phận.
Nhưng Cát Khả chẳng hề để bụng, chỉ nói nhỏ một tiếng vào tai Thiệu Hoa Trì, "Ngài vào cung lần này, có hiểm."