Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 208

Hắn không thể tưởng tượng được, sau khi tỉnh, công tử lại có ánh mắt đó. Nét mặt khi ấy dường như biến thành một người hoàn toàn khác. Hắn không biết phải giải thích tình hình này với điện hạ thế nào, đành để điện hạ đích thân nhìn xem.


Suy cho cùng, bọn họ và công tử cũng tử cũng đã bao lần chung hoạn nạn, tình cảm cách mạng sâu sắc, hắn tự nhận mình cũng phần nào hiểu con người công tử, chưa từng thấy dáng vẻ hắn như thế bao giờ.
Tỉnh rồi!
Thiệu Hoa Trì ngây người, như thể nghe không hiểu lời nói.


Cảm giác tay chân cứng đờ hôm ấy dường như quay trở lại. Một lúc sau, Thiêu Hoa Trì mới hiểu được ý Tùng Dịch, nhưng không thèm nghe vế sau.
Máu toàn thân lại sục sôi, kêu gào.
Lương Thành Văn nói, nếu Phó Thần có thể tỉnh lại thì xem như cướp được người từ tay Diêm Vương.


Mấy ngày nay, cho dù chỉ trong giấc ngủ tạm bợ, y cũng thường mơ thấy ánh mắt cuối cùng của Phó Thần ngày hôm ấy nhìn mình đăm đăm, nói nếu hắn không tỉnh lại thì hãy giết hắn.
Y vẫn nhớ từng giọt mưa rơi xuống thân thể, lạnh lẽo thấu xương.


Tác phong tàn nhẫn như thế, quả nhiên là tên hỗn đản Phó Thần này.


Gân xanh nổi lên hai bên thái dương, mạch máu hiện rõ dưới làn da trắng nõn đến trong suốt, nhìn có chút đáng sợ. Y hít sâu bầu không khí ấm ướt sau mưa. Trong không gian vẫn phảng phất mùi máu tươi tanh nồng, trộn lẫn mùi bùn đất và cỏ xanh, xoa dịu đôi chút thân thể cứng đờ,


"Các ngươi xử lý phần còn lại đi." Y lạnh nhạt sai bảo Nhã Nhĩ Cáp, không quan tâm đến Linh Hào đang bị trói không thể nhúc nhích nữa. Bỏ đám thuộc hạ sau lưng, y bình tĩnh xoay người, nhưng bước chân lại có chút vội vàng hơn mọi khi.


Giờ đã bắt được người rồi, kế tiếp không cần tốc chiến tốc thắng nữa.
Nói xong, y không chờ bọn họ phản ứng, lập tức biến mất dạng. Ngay cả Thanh Tửu đang nhảy nhót đằng sau cũng suýt không đuổi kịp.
Tùng Dịch cũng vội vàng chạy theo. Đợi đã, điện hạ, ta còn chưa nói xong mà!


Phó Thần này thật sự không giống với người ngài từng biết đâu!
Hắn thật sự rất lo, chỉ sợ lại trông thấy điện hạ hóa thành sát thần, gặp ma giết ma gặp phật giết phật như ở khu Hắc Huyết hôm ấy.
Chúng tướng còn sống sót cũng ngây cả người, "Điện hạ cứ bỏ đi như thế sao?"


Đang lúc quan trọng mà! Đừng đùa!
Nhã Nhĩ Cáp cũng biết rõ Thiệu Hoa Trì là người cực kỳ nghiêm chỉnh, nếu không gặp chuyện cấp bách thì không rời cương vị công tác. Lão đành nói, "Các ngươi tự giải quyết, ta đi xem sao."


Linh Hào bị lính giải đi, quay nhìn về phía Thiệu Hoa Trì vừa ròi khỏi, thầm nở nụ cười.


Thiệu Hoa Trì quay về căn phòng của Phó Thần nghỉ ngơi. Đó là một ngôi nhà của dân chúng tự thu dọn cho họ ở, vô cùng sạch sẽ. Sau khi nhân khẩu ở thành Bảo Tuyên giảm mạnh, còn chưa đến một phần mười, có dư khá nhiều phòng trốn. Thiệu Hoa Trì cũng không từ chối, cho nên thi hành chính sách cấm binh lính quấy nhiễu dân.


Y vừa vào cửa thì thấy máu chảy thành dòng trên kẽ lát gạch dưới sàn nhà.
Tim chợt nhảy dựng.


Y bước thật nhanh, bao ký ức dồn dập đổ về. Y nhớ đến lúc bắt thiếu niên Phó Thần quỳ bên hồ Dịch Đình để trút giận, lúc y xông lên cứu Tấn Thành đế bị chó cắn, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy tính toán của Phó Thần, lúc hắn liều lĩnh lao ra khỏi đống lửa để cứu nha phiến cho thái hậu, lúc hắn lần đầu tiên chân thành nói lời cảm tạ sau khi được đưa ra khỏi quan tài, lúc y trông thấy thi thể cháy đen trong vụ hỏa hoạn, lúc tình cờ gặp gỡ ở sa mạc, bao phen tìm được đường sống trong hiểm cảnh, lúc hôn lén suýt nữa thành công trong hầm mộ Khiển tộc, lúc gặp lại hắn đang cải trang ở thành Mộ Dương.....


Có lẽ những lời nói cuối cùng của Phó Thần khiến cho Thiệu Hoa Trì bất an tận trong nội tâm. Y không ngừng nhớ đến những khoảnh khắc ngắn ngủi họ ở bên nhau.
Bước hân dừng lại. Thanh Tử thấy Thiệu Hoa Trì vọt vào phòng, nhanh như một cơn gió.


Bên trong rất bừa bãi, trên giường chẳng còn một ai. Nồi cháo nóng hổi trên bàn cũng văng vãi đầy đất. Trong phỏng chỉ có Cảnh Dật bị trọng thương, nửa tỉnh nửa mê vì mất máu.
Hung khí dùng để tấn công y là thanh chủy thủ để cắt thảo dược mà thái y quên mang đi.


Máu chảy ra ban nãy là từ vết thương của Cảnh Dật, nhìn vô cùng kinh hãi.


Vết thương chỉ khiến Cảnh Dật mất khả năng đuổi theo, chỉ cần cứu chữa kịp thời thì không ảnh hưởng lớn. Cảnh Dật cũng không ngờ mình vừa mới dứt lời, Phó Thần bỗng nhiên mở trừng hai mắt, nhìn y chằm chằm. Lúc ấy, y còn chưa kịp giấu đi vẻ mặt không thân thiện. Phó Thần lập tức bật dậy, nhanh như chớp cầm lấy vũ khí bên cạnh, cho y một dao.


Cảnh Dật bị bất ngờ, không kịp phản ứng. La Hằng nghe tiếng động, vội vàng xông vào.


Phó Thần dùng ánh mắt vô cùng lạ lẫm nhìn quanh, tựa như không biết La Hằng. La Hằng cũng không dám dùng sức đánh Phó Thần. Hắn còng đang lúng túng thì bị nồi cháo nóng hất vào người. Phó Thần chẳng hề khách khí, tấn công La Hằng xong thì biến mất không tăm tích.


Nghe tiếng đồ đạc rơi đổ, Tùng Dịch cũng vội chạy đến thì thấy hai người trong phòng. La Hằng chỉ bị thương nhẹ, họ cùng nhau đỡ Cảnh Dật dậy, "Cảnh giáo úy, chúng ta sẽ gọi thái y đến ngay."


Cảnh Dật lắc đầu, trên gương mặt trắng nõn đầy vẻ nhẫn nại, yếu ớt. Hai người La Hằng cũng không đành lòng.


"Các ngươi đi tìm hắn về trước đã. Tình trạng của hắn hình như không ổn. Sau đó gọi điện hạ tới. Mau đi đi, ta không sao hết." Có lẽ nhờ quá trình học tập khổ nhọc từ bé, Cảnh Dật nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng.


Hai người La Hằng cũng biết điện hạ rất coi trọng Phó Thần. Nếu lần này để lạc mất người thì sợ rằng sẽ bị phạt theo quân lệnh.
Sau khi hai người rời đi, tim Cảnh Dật mới đập liên hồi. Ban nãy không biết Phó Thần có nghe được lời y nói không? Chẳng lẽ hắn nghe thấy mới tỉnh lại.


Nếu có một khả năng như vậy, thì có phải điện hạ không đến nỗi cầu mà không được?
Nhưng giả thuyết đó nhanh chóng bị Cảnh Dật phủ nhận. Làm sao có chuyện đó được.


Trong phòng chỉ còn mình y. Y nhìn chiếc nồi đất bị đạp vỡ, cháo còn tỏa hơi nóng nghi ngút. Y cầm lấy một mảnh vỡ, không hề do dự mà đâm vào vết thương Phó Thần gây ra ban nãy. Cơn đau khiến y gần như cắn nát cả môi, thấy vết thương nhìn có vẻ thật nghiêm trọng mới dừng tay.


Lúc Thiệu Hoa Trì bước vào, thấy Cảnh Dật ngã trong vũng máu, vừa yếu ớt lại vừa mỹ lệ như một cánh bướm đỏ rực.
"Người đâu!" Thiệu Hoa Trì quát khẽ.
Phó Thần bị thương nặng như thế, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được vài ngày mà giờ lại đi mất.


Thiệu Hoa Trì nâng Cảnh Dật dậy, khẽ vỗ gương mặt y, lực không mạnh, đủ đánh thức người dậy, nhưng không làm y đau.


Cảnh Dật hé đôi mắt mù sương, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy. Y thấy gương mặt Thiệu Hoa Trì vẫn khắc nghiệt như thường ngày, sâu trong đáy mắt là sự lạnh lùng khiến người ta sởn tóc gáy. Y bất chợt cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi chàng thanh niên nhỏ hơn mình nhiều tuổi này, "Trốn rồi."


Tùng Dịch chạy theo đằng sau, thở hồng hộc, cố nói cho xong chuyện ban nãy.
Nghe vậy, Thiệu Hoa Trì sai người gọi thái y rồi vội bước ra cửa. Thấy Thanh Tửu vừa chạy đến, vừa đùng lúc, y tiện tay xách cậu nhóc lên.


Y nhớ đến những lời đánh giá lúc trước của Phó Thần về Thanh Tửu, lạnh lùng nói, "Ngươi cảm giác chủ tử ngươi sẽ đi đâu?"
Y đã biết người không sao, chỉ chạy trốn thôi, chưa đủ để Thiệu Hoa Trì mất bình tĩnh.
Công tử mất tích rồi? Thanh Tửu cũng phát hoảng.


Thanh Tửu bị túm cổ. Thiệu Hoa Trì chẳng qua chỉ quen cách xử lý thuộc hạ trong quân đội, lúc này mới nhận ra hành vi của mình hơi quá đáng, đành buông cậu nhóc ra. Thanh Tửu khổ sở ngã ra đất, ho khù khụ.
Ánh mắt nói thoáng một tia tăm tối. Chờ đấy, rồi sẽ có ngày ngươi phải khóc lóc cầu xin bổn thiếu gia.


Đè nén xong cơn giận, nó do dự nói, "Thanh Tửu không biết...."
Nó làm sao lường trước được chuyện này? Hỏi thế chẳng phải quá đáng sao.
"Vậy ngươi cứ tự do dẫn đường đi." Thiệu Hoa Trì là kiểu người nói một thì không có hai. Không đợi Thanh Tửu kịp phản ứng, đã bắt đầu tìm người.


Tự do? Lời này công tử cũng hay nói với nó lắm? Giờ nó bỗng dưng hiểu được vì sao công tử nhà mình lại leo lên cái thuyền giặc này. Đúng là nồi nào úp vung nấy.


Thấy Thiệu Hoa Trì không hề quay đầu một cái, cứ thế bỏ đi không chút lưu luyến, Cảnh Dật uể oải ngồi bệt trên đất, "Y thì có gì tốt?"


Sao có thể hy vọng y quan tâm đến vết thương của ngươi nặng hay nhẹ, sẽ ít nhất là mời y sư đến cho ngươi trước, hay hỏi han đôi câu, trách cứ người kia vì sao bỗng nhiên đả thương y.
Một hàng lệ trượt khỏi khóe mắt, lăn xuống bên thái dương. Y chậm rãi che kín mắt.


"Cảnh Dật, ngươi nhìn ngươi lại làm gì này. Thật khó coi..." Y lẩm bẩm một mình.


Uy vọng của Thiệu Hoa trì ở thành Bảo Tuyên không một ai sánh kịp. Chẳng bao lâu sau, dân chúng đều biết tin, vị mưu sĩ họ Phó, người đưa ra phương án phòng bệnh thiên hoa đã mất tích. Toàn thành điều động người tìm kiếm, kiểm tra xem từng nhà có người lạ hay không.


Lúc này, Phó Thần đang chạy trên một con đường nhỏ âm u, cảm nhân được bốn phía ồn ào hỗn loạn. Hắn lảo đảo bước về phía trước, cố gắng giữ vững thân thể. Miệng vết thương lại rách ra, tình cảnh có chút cấp bách.