Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 203

Hắn đến gần một lần nữa để xác định tình trạng của Lý Ngộ, thì đối phương bỗng nhiên bật dậy.
Phó Thần khom mình như một con báo đang lấy đà, chờ đợi một khoảnh khắc lơ là của kẻ địch.


Hắn ra đòn chí mạng, cắt đứt động mạch cổ đối phương. Khoảng khắc trước khi chết, vị tướng lãnh kia chợt nghĩ những loài động vật hung hãn trong tự nhiên cũng giống thế, rất biết cách đánh lừa kẻ khác. Rõ ràng Lã Thượng đã nhắc nhở gã, đừng bao giờ xem thường Lý Ngộ, vây mà gã vẫn phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này, để không còn đường cứu vãn.


Phó Thần cắn răng chịu đựng cơn chóng váng sau pha cận chiến, nhưng hắn quả thật vẫn bị thương. Vết thương rất nhẹ, chẳng đáng gì so với mũi phi tiêu của Lã Thượng. Nhưng trên mũi kích của đối phương có bôi thứ dược nào đó. Hắn lập tức nhận ra, đó là loại độc dược mà các y sư của Lý hoàng vừa nghiên cứu, chế tạo ra. Thứ dược này khiến người ta phát sinh ảo giác, thậm chí tính cách cũng bị ảnh hưởng, có khi thay đổi hoàn toàn.


Lý hoàng đã từng dùng nó để thử hắn. Một lần nọ, Lý hoàng "vô tình" để hắn "uống nhầm" thứ này. Đến khi hắn tỉnh táo lại thì đã năm ngày trôi qua. Hắn mất hết ký ức trong năm ngày đó. Hắn nghe Tự Anh Vũ kể lại, năm ngày này, hắn vẫn luôn ở cạnh Lý Biến Thiên, một tấc không rời, thậm chí cả ban đêm đi ngủ cũng ôm chặt Lý Biến Thiên, không kéo ra được.


Lý Biến Thiên là người không bao giờ lơi là cảnh giác, ngay cả lúc ngủ. Hắn chưa từng ngủ một ai, phi tần thị tẩm xong cũng bị đưa về. Thế mà lúc A Tứ và A Ngũ định dùng vũ lực lôi đi, hắn lại dung túng cho Lý Ngô xem mình thành gối ôm. Những chuyện sau đó khiến cho đám thuộc hạ vô cùng kinh động. Ngay cả thám tử Tấn quốc cũng biết đến tên vị Lý Ngộ đại nhân này, xem hắn là hồng nhân trước mặt bệ hạ.


Sau đó, Lý Biến Thiên chẳng hề nhắc lại chuyện đó nữa. Dựa vào thái độ, Phó Thần cảm thấy có lẽ bản thân chựa bại lộ, nhưng điều đó cũng chẳng khiến hắn an tâm hơn chút nào, trái lại còn căng thẳng hơn. Hắn rất mệt mỏi khi phải đối phó với những phép thử khó phòng bị thế này.


Về sau, hắn không dám lơ là một chút nào. Đối với thân tín, Lý hoàng luôn hết lần này đến lần khác, vừa tín nhiệm, vừa thử thách, thay đổi chiêu thức liên tục. Lý Biến Thiên trời sinh là chuyên gia mưu mẹo, nhiều khi tính kế mà không cần nghĩ. Phó Thần tự cảm thấy thiên phú của mình còn xa mới bằng được. Chỉ có những người hoàn toàn chân thành, hoặc hoàn toàn vụng về mới qua được thử thách, mà hắn thì chẳng phải loại nào trong hai loại đó. Sự việc lần ấy để lại ấn tượng sâu sắc, cho nên lần này chỉ dính chút dược, hắn đã nhận ra ngay.


Thứ độc dược kia ồ ạt xông vào mạch máu thông qua miệng vết thương, chậm rãi là tê liệt hệ thần kinh. Hô hấp chậm dần, tim lại đập rộn, toàn thân lạnh ngắt.


Tình hình này nguy rồi. Đối phương không dùng độc để giết hắn, có lẽ đã sớm đoán được Lương Thành Văn ở phe hắn, sẽ có cách giải độc. Nhưng thứ dược tấn công vào trí não này lại rất khó giải. Giờ hắn mất sức chiến đấu, chỉ đành mặc cho kẻ thù xâm lược.


Hắn không đứng vững nổi. Tùng Dịch vội vàng chạy đến dìu Phó Thần.
Ban nãy, hai người chỉ giao chiến trong mấy giây ngắn ngủi, tốc độ nhanh đến mức người ngoài còn chưa kịp phản ứng. Giờ quân địch mất chủ tướng, mà Phó Thần cũng mất khả năng chiến đấu, đôi bên lưỡng bại câu thương.


Phó Thần đưa mắt nhìn quanh một lượt, thấy binh lính xuất hiện đông nghìn nghịt, dày đặc từng hàng. Những người này vẫn nấp trên thành quan sát, cho đến khi chủ tướng bị giết mới ra mặt.
Những hiềm nghi xung quanh "Lý Ngộ" càng lúc càng nhiều. Lã Thượng sẽ không bỏ qua cơ hội này để giết hắn.


Không phá được cổng thành rồi.
"Ghé tai....lại đây." Phó Thần không còn sức nói lớn, nhưng âm thanh vẫn bình tĩnh.
"Giờ ta ra lệnh cho ngươi, ngươi nhất định phải nghe rõ từng lời...." Phó Thần dựa vào Tùng Dịch.


Thấy tình trạng Phó Thần không ổn, Tùng Dịch cũng biết trước đó hắn đã bị thương nặng ở khu Hắc Huyết, chịu đựng được đến giờ cũng đã sức cùng lực kiệt rồi, "Ngài nói đi! Ty chức nhất định sẽ dốc hết sức mình."
Bất giác, Tùng Dịch đã xem Phó Thần ngang hàng với Thụy vương.


"Ta trúng dược của họ, thứ này không có thuốc giải. Có lẽ ta sẽ trở thành con rối, hay thành tên ngốc, hoặc vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Kết quả tốt nhất có lẽ là ta sẽ mất đu ký ức, hay hành động khác thường một thời gian......Những tác dụng phụ khác ta còn chưa biết. Bọn chúng đã nghi ngờ ta. Lát nữa, ngươi bỏ mặc ta, đưa những người khác quay về. Vũ khí đều ở trên núi. Hãy bảo vệ ngọn núi, bảo vệ một nửa dân chúng trong thành này!"


"Trên đời này không có binh sĩ nào bỏ chủ tướng để chạy trốn!" Như vậy chính là đào ngũ.
Tùng Dịch vô cùng kích động, kiên quyết phản đối.


"Đây là quân lệnh! Thụy vương không có mặt, các ngươi không coi ta ra gì hay sao?" Phó Thần nói lời như sắt thép, thậm chí còn có chút giận giữ, "Kẻ chúng muốn bắt là ta. Như thế, các ngươi sẽ có cơ hội chạy trốn. Nếu các ngươi dẫn ta theo thì chỉ vướng chân, khiến phe ta toàn quân bị diệt! Ngươi nhất định phải nghe lời ta!"


Phe Lý Hoàng rất hiểu thế nào là sau cầm tặc trước cầm vương, đó là ưu thế, cũng có thể biến thành cơ hội.
"......"


"Ngươi nghe thấy không?" Phó Thần nhìn lên tường thành. Trong góc tối, một vài binh lính đang đi về phía bọn họ. Mười mấy tướng lãnh được đánh tráo, sau khi thấy tình trạng của Phó Thần, lại tiếp tục án binh bất động.


"Vâng!" Mắt Tùng Dịch ngấn lệ, buông Phó Thần xuống. Hắn biết rõ những gì Phó Thần nói là điều duy nhất họ làm được vào lúc này. Có cứu được thành Bảo Tuyên hay không đều dựa vào mỗi hành động của họ.
Phó Thần ngã xuống đất, bụi mùi cuốn tung lên.


"Mọi người, rút lui!" Ngồi lên lưng ngựa, Tùng Dịch hô lớn.
Cho đến khi thấy bóng dáng họ khuất dần, Phó Thần mới từ từ khép mắt.
Quả nhiên, sau khi bắt được Phó Thần, binh lính không quan tâm đến nhóm tàn quân của Thụy vương nữa.


Lã Thượng phân chia đội ngũ thành mấy chục nhanh, lục soát khắp nơi, tìm kiếm mọi nhân vật khả nghi, không để một ai trốn thoát.


Trừ binh lực bố trí ở cổng thành và khu Hắc Huyết, hầu như đến dồn đến năm đường xuống núi. Số lượng chênh lệch, lấy một địch năm, nhóm Thanh Nhiễm biết lần này họ sẽ phải liều chết chiến đấu.
Khi Thiệu Hoa Trì đến khu Hắc Huyết, đập vào mắt y là mười một thi thể ở ngay lối vào.


"Thật....tàn nhẫn." Một người trong đoàn run rẩy lên tiếng.
Xác Điền thị cũng ở đó. Cưỡi trên lưng ngựa, từ đằng xa đã thấy được, thi thể của thị bị cắm trên rào gỗ, vô cùng thê thảm.


Suy nghĩ của Lã Thượng đơn giản. Nếu để thi thể Điền thị ở biệt trang không có tác dụng gì thì đổi chỗ, đưa đến khu Hắc Huyết. Thiệu Hoa Trì không thể vờ như không biết được. Có lẽ chiêu này có tác dụng nhanh chóng, chẳng bao lâu sau, Thiệu Hoa Trì đã xuất hiện phía cuối đường rồi. Bất kể là vì tôn nghiêm của một vương gia, hay vì tình nghĩa phu thê với vị sủng phi của mình, Thiệu Hoa Trì chắc chắn sẽ đến.


Nhưng hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn.
Thị chỉ là một nữ nhân thôi. Dù phạm sai lầm, dù phải chết, cũng không nên bị đối xử như thế.
Bên cạnh thị là hai mươi cái đầu người được cắm trên cọc rào.


Thiệu Hoa Trì vẫn còn nhớ từng gương mặt chân chất, rạng rỡ, những tiếng cười đùa trêu chọc, nhưng ánh mắt lấp lánh sáng. Những người phía sau hắn đã kích động, định chạy đến.


"Không được phép đi!" Thiệu Hoa Trì lớn tiếng quát. Y đã thấy những hộ vệ bên cạnh Lã Thượng đang bắt giữ bách tính còn sống. Mà Lã Thượng thì ung dung mỉm cười nhìn y.
Thấy Thiệu Hoa Trì, Lã Thượng đương nhiên rất mửng rỡ.
Cuối cùng cũng tới rồi.


"Tìm ngài thật chẳng dễ, tốn biết bao công sức của ta."
"Chẳng phải ta đã xuất hiện rồi sao?" Cũng là một cách thừa nhận thất bại.
"Điện hạ rất thông minh, chỉ tiếc khôn quá hóa dại. Ngài phải biết trên đười này còn nhiều người lợi hại lắm."


"Các ngươi.....Không quan tâm sao?" Mà dám công khai để lộ mọi âm mưu của mình như thế.
Thiệu Hoa Trì đang kéo dài thời gian. Mắt y làm như lơ đãng nhìn vách đá xa xa, vừa tính toán, vừa chờ đợi.


Lã Thượng nhướn mi. Quả nhiên thất điện hạ này biết nhiều hơn hắn tưởng. Thậm chí có khi y còn biết thân phận của Thiệu Hoa Dương lúc này là giả không chừng. Không thể để y sống sót.
"Quan tâm? Sẽ chẳng ai biết đâu." Chỉ cần giết sạch cả thành này, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu ai chứ?


Lã Thượng lần đầu tiên nhìn thấy thất điện hạ không mang mặt nạ. Phong tư như vậy quả là độc nhất vô nhị. Nếu ngay từ đầu, điện hạ đã có khuôn mặt này thì bọn họ đã chú ý từ lâu rồi, "Thật không ngờ ngài vẫn luôn lừa gạt mọi người. Thật lợi hại, lợi hại! Ta rất ngạc nhiên, không biết khuôn mặt ngài được chữa khỏi từ khi nào?"


"Ngươi không có tư cách biết."
"Rơi vào tình cảnh này rồi mà ngài vẫn rất kiêu ngạo. Thế thì càng phải chịu khổ thôi." Lã Thượng mỉm cuwofi nói, giơ tay phất lên không. Binh lính nhanh chóng bắt mười người, chém làm hai mảnh.
Như thể kẻ chúng giết không phải người mà chỉ là gia súc.
Thiệu Hoa Trì: "!"


"Ngài tới chậm vừa đúng một khắc." Lã Thượng bâng quơ nói.
Thiệu Hoa Trì trợn trừng mắt, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, nói thẳng đi!"


"Ta nghĩ, thật ra ta còn nhiều chuyện muốn thất điện hạ làm lắm." Lúc này, mọi thứ đã nắm trong tay. Lã Thượng cũng như những kẻ khác trong phe Lý hoàng, đều có đam mê biến thái riêng. Tỷ như hắn thích nhìn con mồi trong tay mình từ từ giãy dụa, tuyệt vọng mà chết.


Hắn rất biết cách làm sao bóp gãy từng tấc cột sống của kẻ địch.
"Đầu tiên, bảo binh lính của ngươi, bỏ vũ khí xuống." Lã Thượng mỉm cười, vô cùng thích thú.