Vừa đến gần đã ngửi thấy mùi thuốc lào gay mũi trên người Lý Tường Anh. Thuốc lào đã lưu hành trong giới thượng lưu từ nhiều triều đại. Khai quốc hoàng đế Tấn Thái Tông lúc rảnh rỗi cũng thường hút. Lý Tường Anh vào cung từ trước khi Tấn Thái Tông qua đời, được tiếng là cung nhân đã trải qua hai đời đế vương nên luôn biểu hiện bản thân là kẻ lão làng. Dĩ nhiên thuốc lào cũng phân chia cấp bậc. Loại Lý Tường Anh dùng không phải thuốc lá nhập khẩu Tabaco, cũng không phải loại lưu hành trong giới văn nhân Tiểu Lan Hoa, mà là tự mình dùng phân trâu, phân lừa đúc cho ra mùi thuốc lá, mùi đương nhiên không dễ chịu gì.
Lý Tường Anh thấy Phó Thần biểu hiện cung kính, đoán là do ngửi thấy mùi thuốc lá đặc trưng liền nhận ra là "Tiền triều nguyên lão", trong lòng có chút tán thưởng tiểu thái giám này thật biết hưởng thụ. Nhìn qua gương mặt Phó Thần trong trẻo như nước, có chút không đành lòng, nhưng cái không đành lòng này ở chốn hậu cung thật vô cùng rẻ mạt, vừa thoáng qua đã quên ngay, làm chính sự mới là quan trọng.
Hoàng cung không cho hạ nhân quyền cự tuyệt nên Phó Thần đành phải gập đầu, làm theo phép tắc, trước tiên hiếu kính chút bạc, sau kêu mấy tiểu thái giám thường ngày có chút cơ trí đi cùng.
Gọi người xong, Lý Tường Anh cũng không buồn giải thích, đi thẳng về phía trước, tốc độ rất nhanh, vừa đi vừa chạy giống như lúc đến.
Mây che trăng rằm, quanh co uốn lượn như con quái thú nuốt đi ánh sáng. Gió từ đằng xa thổi lại như tiếng thét oan hồn.
Qua cửa Trường Xuân cung chính là lối vào chính hậu cung. Lúc thượng sai, Phó Tần chỉ được hoạt động trong khu vực cố định, nếu tự ý đi lung tung là phá vỡ quy củ, bị bắt được sẽ phải chịu đòn. Hậu cung ban đêm cũng không giống như phim truyền hình dài tập rực rỡ sáng đèn. Thời cổ đại chỉ dùng nến để soi sáng, vậy nên chỉ có thể soi được khoảng cách vài bước chân, tuy là nhìn rõ được sự vật nhưng hiệu quả kém hơn rất nhiều.
Gió đêm thổi tới, đèn cung đình phía trước lay động kẽo kẹt. Dù là đầu hạ, Phó Thần vẫn bất giác run rẩy, mí mắt hơi run, bói rằng đất ở hậu cung âm khí nặng cũng chẳng phải chuyện vô căn cứ.
Trần Tác Nhân đi bên cạnh đánh ngáp một cái, thấy mặt Phó Thần có chút bất an, không giống như hắn một kẻ không tim không phổi, bèn dùng khuỷu tay huých nhẹ Phó Thần vài cái.
Phó Thần trầm mặc lắc đầu, không cách nào nói với Trần Tác Nhân nỗi nghi ngờ và dự cảm xấu của mình.
Vừa rồi hắn đã quan sát dọc đường đi, mấy vị thái giám đi sau Lý Tưởng Anh đã bị đổi, những người này đều không quen mặt, hẳn là mới vào cung chưa lâu. Mà Lý Tường Anh vẻ mặt cũng không ổn, luôn nhìn trước ngó sau như lo sợ bị người nào bắt được.
Có đủ loại dấu hiệu để khiến hắn lo lắng.
Cả nhóm được đưa đến một tòa cung điện, ngoài cửa có một đôi lộc cửu hay còn gọi là mẫu đơn, cùng một vài loại cây tiến cống như túy nhan hồng, chiến phong, kiều diệc, Phó Thần nhin thấy liền biết đây là nơi ở của Lệ Phi ở Vị Ương cung. Từ bên ngoài có thể nghe tiếng mắng đầy giận dữ, tiếng đồ sứ vỡ nát và tiếng nữ nhân khóc nức nở. Bên ngoài lại không thấy một bóng cung nữ, thị vệ, thái giám nào hầu hạ.
Nhóm tiểu thái giám đều do dự chùn bước. Dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu bước vào bây giờ chắc chắn không gặp chuyện tốt lành.
Hơn nữa, giọng nói bên trong chính là giọng nam. Ở chốn hậu cung, còn ai có thể lên tiếng quát mắng cung phi như vậy ngoại trừ hoàng đế?
"Còn đứng đó làm gì, không mau đi vào, còn chờ ta phải xin các ngươi sao?" Giọng Lý Tường Anh lanh lảnh như gà trống bị đạp trúng đuôi. "Lúc này chính là lúc các ngươi có cơ hội biểu hiện trước mặt thánh thượng, bỏ lỡ lần này, các người cho là bao lâu nữa mới được gần thánh nhan?"
Phó Thần đã xâu chuỗi được các suy đoán. Sở dĩ không có người hầu hạ hẳn là do hoàng đế đuổi người đi xuống. Đối mặt với long nộ, đương nhiên ai nấy đều hận không thể mọc cánh bay đi ngay, nào ai muốn ở gần tìm chết.
Nhưng bên cạnh hoàng đến lại không thể thiếu người sai sử, cũng không biết Lý Tường Anh được ai sai bảo, tìm đám tiểu thái giám này đến thế mạng.
Còn tại sao chọn bọn họ, Phó Thần nghĩ hẳn có chút liên quan đến hắn. Từ lúc vào đây, hắn hắn đã bắt đầu mở ra mấy đường quan hệ, tích góp tiền bạc cùng nhân mạch, muốn vào Vị Ương cung là một thô sử thái giám, lánh nơi âm mưu hiểm độc. Ai ngờ mới vào cửa lần đầu tiên đã gặp phải chuyện này.
Hắn tự thấy hành động của mình vô cùng kín kẽ, cũng chẳng có ai chú ý đến một nhân vật nhỏ nhoi như vậy. Bất luận là vô tình hay cố ý, Lý Tường Anh hẳn là muốn giết người không thấy máu.
Nhóm tiểu thái giám bị gọi đến thế mạng chỉ đành lí nhí nói dạ rồi co rúm cả người.
Trần Tác Nhân không ngờ được tình hình lại diễn ra như vậy, trừng mắt nhìn Lý Tường Anh đầy oán hận. Hắn đương nhiên cũng nhận ra Lý quản sự này coi bọn hắn như cái bia chắn, tuyệt đối sẽ không tự mình đi vào chịu tội.
"Ô hay, tiểu tử ngươi lá gan thật không nhỏ? Trừng mắt lần nữa có tin Tạp gia móc con cươi của ngươi ra làm đồ nhắm." Lý Tường Anh vung cây phất trần, tức giận chỉ vào mặt Trần Tác Nhân.
"Lão già thối nhà ngươi, ta nhổ!" Trần Tác Nhân nói liền làm, phun một bãi nước miếng xuống trước mặt Lý Tường Anh.
Phó Thần ngăn không kịp, dùng hết sức lực mới lôi được người về phía sau, đã nghe Lý Tường Anh giận dữ thở hồng hộc. Lại dường như gặp được chuyện vui vẻ, hắn híp mắt thâm ý nhìn hai người. "Tiểu tử, cầu nguyện đừng rơi vào tay ta, bằng không..."
Âm thanh tàn độc khiến người ta nghĩ đến tiếng rít của loài rắn, hàm nghĩa trong lời nói cứ như có keo dính chặt vào người, rũ xuống không xong.
Phó Thần lúc này cũng chẳng có thời gian khuyên Trần Tác Nhân hay đắc tội Lý Tường Anh thì phải làm thế nào. Hắn vừa lôi vừa kéo đám người vào trong điện, quỳ xuống. Trong căn phòng sáng trưng, cung nữ thái giám quỳ đầy đất, giờ có thêm đám người bọn họ.
Ai nấy đều rụt đầu rụt đuôi như chim cun cút, có khóc cũng phải cắn răng, không phát ra tiếng nào.
Vừa liếc nhìn một cái, Phó Thần đã hoảng sợ. Hắn không ngờ sẽ thấy tình cảnh như thế này, so với dụ đoán càng nghiêm trọng hơn.
Lệ Phi đích thực là một mỹ nhân thanh nhã tú lệ, dung nhan thùy mị, môi đỏ răng trắng, vóc người mảnh mai, có nét phong tình yểu điệu mong manh của Gian Nam nữ tử, đặc biệt là đôi mắt kia uyển chuyện dịu dàng như thu thủy, chỉ dựa vào khí chất này, ở nơi hậu cung mỹ nhân đầy rẫy cũng có thể xếp hàng đầu. Nhưng giờ phút này lại áo quần xốc xếch, tóc tai rối bời nửa quỳ trên mặt đất, dù chật vật như vậy cũng không thể che lấp phong tư tao nhã. Cách đó không xa có một gã đàn ông to lớn, trần truồng đang nằm dài, không rõ sống chết, vật dưới thân còn nhất trụ kình thiên, bên trên dính chất lỏng trắng đục.
Xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết. Đặt trên người nam nhân bình thường đã là chuyện không thể tha thứ, đối với hoàng đế lại càng nhục nhã hơn trăm lần.
Thải nào tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài, mà Phó Thần cũng hiểu được, đế vương dù hoa mắt ù tai cũng không thể để lộ chuyện sỉ nhục như vậy cho quá nhiều người biết. Dù bọn họ có thể độc rằng không nói với ai nhưng cõi đời này đâu có ai kín miệng hơn người chết.
Hắn cho là Lý Tường Anh tính để cho bọn họ đến gánh thay cơn thịnh nộ của hoàng đế, nhưng từ lúc thấy đế vương cùng Lệ phi, hắn đã biết đây không chỉ là đem người làm lá chắn, mà chính là bắt bọn họ chết thay.
Sự xuất hiện của bọn họ sẽ dời đi lửa giận của đế vương, phát tiết xong xuôi rồi, còn ai nhớ tớ lúc trước có một người tên là Lý Tường Anh.
Phó Thần siết chặt nắm đầm, móng tay găm vào lòng bàn tay nhưng lại hoàn toàn vô cảm, khiến hắn bình tĩnh lại.
Trong không khí hỗn tạp đủ thứ mùi khó ngửi, mùi xạ hương, huân hương, máu...và chút mùi vị không nhận biết được.
Phó Thần cảm thấy mình đã ngửi qua mùi này ở đâu đó rồi....
Là nơi nào mới được.
Lệ phi quỳ gối bò đến trước mặt đế vương, hay tay trắng nõn ôm lấy chân đế vương, hơi thở mong manh mà nói : "Thần thϊế͙p͙....oan uổng...."
Mặt đế vương khẽ giật, cười lạnh một tiếng, đá văng Lệ phi: "Ngươi, con tiện phụ không biết hổ thẹn, đáng chết !"
Tấn Thành đế vóc người hơi mập, có lẽ năm xưa cũng có chút hùng tâm tráng trí muốn sáng tạo chiến tích huy hoàng giống như Tấn Thái Tông nhưng hắn năng lực bình thường, từ khi kế vị đến nay cũng đã 15 năm, say mê tửu sắc, sủng hạnh nịnh thần, nay lại chỉ chuyên tâm tìm kiếm tiên đan thần dược để cầu trường sinh.
Dù vậy, đã nhiều năm trên đế vị, sức uy hϊế͙p͙ không nhỏ một chút nào.
Lệ Phi bị đạp đến góc bàn, đụng vào một thiếu niên không biết đã quỳ ở đó bao lâu. Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, chiếc mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt bị gạt bay, lộ ra những khối u gớm ghiếc mọc kín, da thịt lở loét đủ mọi thứ u bướu bọc mủ, ẩn bên dưới là mạch máu đen ngòm nhìn vô cùng quỷ dị. Mà trái lại, nửa mặt bên kia lại tuấn mỹ dị thường, uyển nhược tựa trích tiên, hai bên đối lập, chỉ có đôi mắt hẹp dài xinh đẹp kia cực kỳ hấp dẫn người nhìn, ẩn chứa sự tối tăm cùng ẩn nhẫn.
Y hẳn là con trai thứ hai của Lệ phi, đứng thứ bảy trong số những hoàng tử của Tấn Thành đế, tên gọi là Thiệu Hoa Trì. Nửa bên mặt đó nghe nói là lúc Lệ phi mang thai bị trúng độc, ảnh hưởng đến Thất hoàng tử trong bụng nên lúc hạ sinh, Thất hoàng tử toàn thân xanh tím, xấu xí như quái vật. Sau này thái y dùng mọi biện pháp cũng chỉ có thể ép độc về một bên, vậy nên người trong cung đều gọi y là quỷ nhân.
Nửa người nửa quỷ, không phải chính xác hay sao?
Trong giây lát, đôi con ngươi ẩn dưới hàng lông mi đen nhánh của y quét về phía Phó Thần, ánh mắt chạm nhau.
Cái nhìn vượt thẳng qua đám cung nữ thái giám hỗn loạn, nhϊế͙p͙ tâm đoạt phách.
Phó Thần vội vàng cúi đầu, ánh mắt thiếu niên kia khiến người ta không cách nào nhìn thẳng. Hắn từng đi qua Tây Tạng, thấy bầy sói cũng có loại ánh mắt khiến người ta kinh sợ như thế, hung hãn, tàn nhẫn, và bất khả xâm phạm.
"Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận!" Môt người mặc trang phục nhất đẳng cung nữ thấy Lệ phi bị đá bay, tình nghĩa chủ tớ nồng hậu khiến nàng không chút nghĩ ngợi bò đến bên chân hoàng đế, liên tục dập đầu.
Lại bị hoàng đế trong cơn thịnh nộ cực điểm, rút bội kiếm của thị vệ bên thân, bạch quang lóe sáng, xoẹt một tiếng.
Nữ nhân mới rồi còn luôn miệng cầu xin, đầu đã lăn một vòng trên đất, máu tươi từ cổ phun ra bốn phía, đến cả trên mặt Phó Thần nhưng hắn không dám động tới cũng chẳng dám lau đi.
Thân mình cũng nữ kia vài giây sau mới đổ xuống, thậm chí còn co giật như thể chưa tin mình đã chết.
Người trong phòng đều câm như hến, không khí cũng ngưng trệ. Tiếng khóc nức nở vừa rồi cũng im bặt, Phó Thần thậm chí nghe được tiếng hàm răng người bên cạnh phát run mà đánh vào nhau cành cạch.
Cái đầu kia lăn trên mặt đất nửa vòng rồi dừng lại, đôi mắt vừa lúc hướng về phía Phó Thần.
Nghe nói đôi mắt một con người khi chết đi sẽ phản ảnh thứ cảm xúc cường liệt nhất họ gặp trong đời. Cặp mắt kia tựa như ăn thấu vào linh hồn hắn, sâu trong đó là sự hoảng sợ, oán độc, không dám tin.
Thứ cảm xúc mãnh liệt khiến lý trí Phó Thần muốn vỡ tung.
Móng tay găm sâu vào da thịt, cơn đau nhắc cho hắn nhớ, hắn không thể bất tỉnh, có ghê tởm hơn nữa cũng không thể nôn.
Hắn không muốn ngày mai không nhìn thấy mặt trời.