Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 158

Phó Thần cảm nhận một ánh mắt bao trùm lấy hắn, nhưng khi quay đầu nhìn bóng đêm lại chẳng thấy có gì khác thường. Hắn quyết định rời đi thật ra không phải chỉ vì Phó Dung. Khả năng che giấu của Bát Tra quá kém cỏi, Phó Thần chỉ quan sát một chút là nhận ra gã có điểm khác thường. Bát Tra không phải Thiệu Hoa Trì, không thể diễn đến mức khó nhận ra sơ hở. Ánh mắt gã nhìn Thiệu Hoa Trì tuy có vẻ bình tĩnh nhưng lại cố gắng né tránh, thường nhìn xuống dưới, bả vai co lại. Đó là biểu hiện của sự lươn lẹo hết sức rõ ràng. Một vài động tác khác cũng cho thấy gã chẳng những quen biết Thiệu Hoa Trì mà còn tôn kính y.


Chẳng một ai muốn ở lại bên cạnh vị chủ tử cũ giả dối hết. Nhiều khi Phó Thần trốn tránh y chẳng qua vì không muốn hai người phải đi đến nước một mất một còn, cạn tàu ráo máng. Sau khi vào được làng, hắn đã tìm thời cơ thích hợp gửi ám hiệu cho Tiết Duệ. Với tài trí của Tiết Duệ, chắc là đã đưa được quân Thụy vương tới gần đây rồi.


Năm năm trước Phó Thần đã từng chạy trốn khỏi thộn Thượng Thiện một lần nên hắn chẳng mất quá nhiều thời gian để tìm đến nơi tập hợp. Đó chính là khu rừng đã từng bị nước lũ dâng ngập.


Hai thuộc hạ của hắn và một vài cấp dưới của họ đã chờ sẵn ở đó. Tiết Duệ uể oải nhìn Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm mặt không đổi sắc theo dõi đằng xa.
"Công Tử đã liên lạc với Túc đại nhân." Y bỗng nhiên đến cạnh nàng, nói nhỏ.


Đương nhiên Thanh Nhiễm cũng biết việt này, bởi vì công tử chuẩn bị bắt đầu khiêu khích Lý hoàng.
Nàng gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.
Tiết Duệ dường như đã đoán trước được phản ứng của nàng, "Còn gửi kèm một phong thư."


Bấy giờ Thanh Nhiễm mới chịu quay sang. Công tử là người không thích nói chuyện riêng, mà thực ra thì ngoài người nhà ra, công tử cũng không có việc riêng nào khác, cho nên ắt hẳn là chuyện liên quan đến Tiết Duệ.
"Nói về việc ta đem lòng ái mộ nàng."


"Cái gì, ai bảo ngươi làm thế!" Thanh Nhiễm rút kiếm ra, xiên lung tung vài cái về phía Tiết Duệ, "Ai cho ngươi quấy rầy sư phụ ! Ai cho ngươi có quyền đó, ngươi tưởng mình là ai!"


Tiết Duệ vừa né trối chết, vừa phì phò đáp, "Nàng định cố chấp đến bao giờ. Ta nhờ công tử làm thế cũng chỉ muốn nàng nhìn nhận sự thật. Giờ nàng có kích động đến mấy, y cũng không thèm quan tâm đâu, còn chúc phúc cho chúng ta nữa kìa! Thanh Nhiễm, nàng tỉnh táo lại đi, y không thích nàng. Nàng không thể nhìn sang người bên cạnh mình hay sao? Ta có gì thua kém y? Địa vị, dung mạo, thân phận, năng lực, tuổi tác, nàng nói xem?"


"Trong mắt ta, ngươi không bằng sư phụ, không bằng công tử, ngươi chẳng bằng được ai ! Ngươi làm ta ghê tởm!" Thanh Nhiễm tức đến khó thở, nói không thèm cân nhắc.
"Nàng ...ghê tởm ta?" Tiết Duệ bỗng dưng sững sờ, bả vai bị Thanh Nhiễm đâm trúng.


Bình thường, hai người bọn họ lúc nào cũng tranh cãi, đùa giỡn, nhưng Thanh Nhiễm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thật sự đả thương Tiết Duệ. Thấy vẻ mặt ngây ngẩn của y, nàng cũng bối rối.
Thanh Nhiễm há miệng, nhưng lại chẳng biết nói gì.


Đám bộ hạ của họ đứng xa nhìn chòng chọc, không biết hai thủ lĩnh nhà họ nói gì, chưa được mấy câu đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay.


Hai người không nói lời nào. Thất Thanh Nhiễm không có ý định giải thích, ánh mắt Tiết Duệ cũng u ám dần. Cảm giác này có phải giống như công tử nói lúc trước, yêu một người không bao giờ yêu mình, có lẽ là sai lầm của bản thân.


"Các ngươi đang làm gì vậy? Còn nhớ lời ta không?" Một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên. Hai người trông thấy Phó Thần, mới vội vàng tách ra.
"Công tử, ngài vẫn bình an!" Thanh Nhiễm rút kiếm ra, lưỡi kiếm dính máu nhưng nàng làm như không thấy.


Thấy Phó Thần, nàng nhẹ nhàng thở phào một tiếng. Bọn họ dựa vào địa điểm Ẩn vương hẹn gặp Phó Thần ở ngoài thành Mộ Dương, men theo các tuyến đường gần đó, rồi từ từ thu hẹp phạm vi. Nếu trên đường trông thấy tín hiệu Phó Thần để lại thì càng dễ tìm. Đó là cách cảnh sát thời hiện đại dùng để truy tìm dấu vết tội phạm. Phó Thần cũng dùng cách này để huấn luyện người của mình.


Nhưng Ẩn vương rất cẩn thận, đã đổi vài chiếc xe trên đường, đánh lạc hướng bọn họ mấy lần. Họ mất tung tích Phó Thần, nhưng nhờ mấy con chó săn của Tiết Duệ nên vẫn tìm được đến khu vực lân cận chỗ này, sau đó nhận tín hiệu của Phó Thần.


Phó Thần nhìn mấy con chó săn đang bới đất đằng kia, lại nhìn bả vai đỏ thẫm của Tiết Duệ, "Băng bó vết thương trước đi."
"Ta da dày thịt thô, ngài không cần để tâm." Tiết Duệ cúi đầu, thấp giọng từ chối.


"Băng bó vết thương!" Phó Thần lặp lại, "Hơn nữa, ta đã nhắc rất nhiều lần, chúng ta dù có ít người, nhưng nhất định phải đoàn kết, không được gây mâu thuẫn nội bộ. Hai ngươi thân làm thủ lĩnh mà lại đánh nhau trước mặt thuộc hạ, không ai thoát tội hết. Khi về tự mình lĩnh phạt!"


Hai người mặt mũi cứng đờ, quỳ xuống, "Tạ ơn công tử."


Bọn họ rời khỏi phạm vi sông Hắc Thủy, tới thôn làng mà lúc trước đám người Lý hoàng từng ở trọ lại. Nhưng làng này giờ đã hoang phế suốt năm năm. Bây giờ là hơn nửa đêm, ít ra chỗ này cũng an toàn ngoài trời. Còn về truy binh của Ẩn vương, nếu bọn họ thật sự tìm kiếm thì e là có cho một hai ngày cũng chẳng thoát được. Giờ Phó Thần đã có chút không đứng vững rồi.


Vào một căn phòng trống, Phó Thần và đám Tiết Duệ quét tước một chút rồi mới tạm thời nghỉ ngơi. Hôm nay Tiết Duệ đặc biệt im lặng. Y kiểm tra xem Phó Thần có bị thương không mới đưa hai con chó săn đi gác đêm.


Phó Thần bảo những người khác đi nghỉ, rồi quay sang Thanh Nhiễm, "Chúng ta nói chuyện một chút. Ngồi đi."
"Vâng." Thanh Nhiễm ngồi xuống ghế.


"Không cần giữ ý như vậy, tạm thời không có truy binh đuổi theo chúng ta đâu. Ta chỉ muốn nói vài câu chuyện phiếm. Chúng ta làm việc với nhau nhiều năm rồi mà ta chưa từng trò chuyện riêng tư với ngươi, cũng là ta sơ xuất."


"Công tử là người làm việc lớn, sao có thể để ý đến nữ nhi thường tình. Hơn nữa, Thanh Nhiễm cũng không thấy trên đời có nữ tử nào xứng với ngài." Nàng biết thân phận trước kia của Phó Thần nên mới nói thế. Bọn họ đều cẩn thận lựa lời, dù biết công tử không để ý, nhưng cũng sẽ không đề cập tới nửa thân dưới khiếm khuyết của hắn. Có lẽ, đời này công tử chỉ có một điều duy nhất thua kém các nam nhân khác, là đã từng vào cung làm thái giám.


Phó Thần hiểu ý nàng, cũng cảm thấy dở khóc dở cười.


"Nói linh tinh cái gì vậy. Đã là người thì dều có thất tình lục dục, ta cũng thế thôi." Nhưng trái tim ta lại hoàn toàn trống rỗng. "Việc gửi thư cho Túc Ngọc là ý của ta, đừng trách Tiết Duệ. Ngươi, Túc Ngọc, Tiết Duệ, bất cứ ai cũng rất quan trọng với ta. Sauk hi Túc Ngọc đi rồi, đám Phúc Xà lần lượt chết đi, ngươi chưa từng mỉm cười lần nào. Ta trông thấy nhưng cũng chẳng biết phải làm sao. Mấy năm nay, chỉ có mình Tiết Duệ mới thi thoảng khiến ngươi cười. Có lẽ ngươi không tự nhìn thấy vẻ mặt mình khi nhìn ba người nhà Ô Nhân Đồ Nhã. Đó chính là ánh mắt khao khát. Từ bé ngươi đã không có cha mẹ, ngươi thèm muốn hơi ấm gia đình. Thực ra Tiết Duệ rất hợp với ngươi, hắn có thể cho ngươi điều ngươi hằng mong ước. Tất nhiên mọi chuyện đều do ngươi quyết định. Ta viết thư cho Túc Ngọc là để báo cho y biết điều này. Nếu như y thật sự có lòng, vậy thì dù ngươi lựa chọn ai, ta cũng chúc phúc cho ngươi. Trong tình cảm, vốn không có đúng hay sai."


"Công tử, có phải ngài cũng từng yêu người nào không?" Nếu không thì làm sao có thể hiểu rõ những chuyện này như thế. Nàng còn tưởng rằng công tử sẽ tìm mọi cách tác hợp nàng với Tiết Duệ, hoặc trách cứ nàng làm hỏng chuyện lớn. Có lẽ, sự chu đáo của Phó Thần khiến Thanh Nhiễm rất ấm lòng, ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn.


Phó Thần dường như chợt nhớ đến, đoi tay khẽ run, sống lưng lạnh buốt. Một vài hình ảnh lướt qua trong đầu, cuối cùng, hắn khép mắt, "Người đó đã không còn nữa. Ít ra các ngươi còn có cơ hội gặp mặt, thế đã là điều may mắn rồi."


"Nô tỳ có thể biết người đó là ai không?" Là người thế nào mới có thể khiến một nhân vật như ngài đem lòng ái mộ. Ít nhất năm năm nay, nàng chưa từng thấy công tử nảy sinh tình cảm đặc biệt với nữ tử nào. Còn chuyện năm năm trước....chẳng lẽ là ở trong cung?


Trước khi rời đi, Phó Thần vỗ vai Thanh Nhiễm, "Đừng để đến lúc mất đi rồi mới hối không kịp."
Thanh Nhiễm ngây người, "Ngài có từng hối hận không?"
"Chưa từng."
Phó Thần đi rồi, Thanh Nhiễm mới từ từ gục đầu xuống bàn.
Tiết Duệ đứng ngoài canh gác đi tới chỗ Phó Thần.


Y ngồi xuống vách đá, "Xin lỗi, chúng ta tới chậm."
"Ngươi nghĩ được ra cách dùng chó săn truy tung tích đã phi thường lắm rồi. Đến đúng lúc đấy, quân Thụy vương thì sao?"


"Đến rồi. Chúng ta đã báo tin cho họ, chắc là sẽ nhanh tìm được Thụy vương thôi. Còn vùng đát bảo thạch kia...." Trong suy nghĩ của Tiết Duệ, vùng đất bảo thạch kia là của trời cho, ai đến trước thì người ấy hưởng.


"Kệ nó, sẽ có người lấy thôi. Ta mất tích mấy ngày rồi?" Phó Thần lắc đầu. Tham thì thâm, giờ hắn đã có kho báu của người Khiển tộc, còn chỗ này thì cứ để cho Thiệu Hoa Trì đi. Đường đường là vương gia, không có tiền bạc gì thì cũng kỳ.


"Mười lăm ngày. Chúng ta điều tra người của Ẩn vương nhưng đều bị diệt hết, mất tám người."


"Dừng tại đây thôi. Đó là lời cảnh báo. Nếu chúng ta cứ không biết tốt xấu mà bám theo thì y sẽ không khách khí nữa đâu." Tận mười năm ngày sao? Ngay cả Phó Thần cũng chẳng nhận ra, mình bị Ẩn vương bắt đi lâu như vậy.


"Ngoài ra, chúng ta cũng vừa được tin. Muội muội của ngài ở quay lại rồi, ở huyện Lô Tích. Chúng ta đã sai người bí mật bảo vệ cô bé."
"Phó Dung? Nó về bằng cách nào?"


"Không biết. Ta nghĩ là do Ẩn vương. Có lẽ ngay khi ngài gặp được chúng ta thì cô bé cũng quay lại. Giờ chúng ta có nên quay về luôn không?"


"Không cần. Y cố tình đấy. Y đang nói cho ta biết, chỗ này là lãnh địa của y, mọi hành động của ta, y đều biết rõ. Nếu chúng ta đằng nào cũng chạy không thoát thì chẳng bằng cứ theo ý đối phương. Y sẽ không hại Tiêu Dung, nếu không thì đã chẳng thả nó về."


"Đến cùng, ta vẫn không hiểu nổi mục đích của Ẩn vương. Y làm vậy là có ý gì?"
Tiết Duệ không biết, Phó Thần cũng chẳng khá hơn.
"Đến đâu tính đến đấy." Phó Thần liếc nhìn vai của Tiết Duệ. "Vết thương sao rồi."


"Đau, từ da thịt đến tâm can." Tiết Duệ tự cười mỉa mai, "Nàng nói nàng ghê tởm ta."
Phó Thần vỗ vỗ lưng y.


"Ngài nói phải. Là bản thân ta sai lầm. Sau này, những việc còn lại ở đây, ta giao lại hết cho Viên Khải Thủy. Năng lực của hắn ngài cũng biết rồi. Hắn có thể đảm nhiệm được hết." Viên Khải Thủy là tướng tài đắc lực được Tiết Duệ bồi dưỡng mấy năm nay, lần này cũng theo đến.


"Ngươi định đi sao?" Phó Thần cũng biết, vấn đề giữa y và Thanh Nhiễm, chỉ có bọn họ mới giải quyết được.


"Công tử, cho ta mấy ngày thôi, rồi sẽ ổn." Tiết Duệ che mặt, than thở nói, "Ta chờ ngài ở kinh thành, chuẩn bị sẵn sàng đến khi ngài quay lại. Năm năm rồi, kinh thành đã thay đổi nhiều, chúng ta cũng thay đổi. Ngài có thể nhìn xem."
"Được. Ta cho phép ngươi nghỉ ngơi vài ngày."


Nhìn Tiết Duệ lặng lẽ bỏ đi trong đêm, Phó Thần khẽ thở dài.
Hôm sau, Thanh Nhiễm vẫn vậy, chỉ có một điều khác biệt duy nhất, Tiết Duệ không còn bám theo nàng.
Lúc bọn họ chuẩn bị lên đường, nàng mới hỏi Phó Thần, "Không chờ Tiết Duệ sao?"
"Y đi rồi. Tạm thời Tiểu Viên sẽ thay y."


"Ta....." Thực ra ta cũng không ghê tởm y. Thanh Nhiễm giả vờ ương ngạnh đã quen, nhưng trước mặt Phó Thần, nàng vẫn không biết phải nói thế nào.
"Được rồi, đừng tự trách mình. Chuyện này cũng chẳng thể miễn cưỡng được."
Bọn họ tới một tiểu viện đã mua ở huyện Lô Tích, "Có người theo dõi không?"


Viên Khải Thủy lắc đầu, "Không, kể cả người của Ẩn vương. Chúng ta không phát hiện ra bất cứ ai. Hơn nữa, nghe nói các cô bé bị Ẩn vương bắt cóc trước kia đều đã được đưa về."


"Ta biết." Phó Thần bước vào sân viện, "Không cần điều tra nữa. Người của chúng ta không đối đầu được với họ đâu. Dù là mèo hay hổ, chỉ cần có mục đích thì một ngày nào đó sẽ lộ diện thôi."


Thanh Nhiễm ôm một đứa bé gái trong lòng. Gương mặt cô bé cũng không bầu bĩnh, vừa đen vừa gầy, như một cây củi khô. Tuy nhiên, ánh mắt lại sáng rực, rất có hồn, nhìn nam tử xa lạ đang bước tới, ngơ ngác im lặng.


Phó Thần nhìn thẳng vào mắt cô bé. Lúc hắn rời khỏi nhà, nó còn chưa sinh ra. Vậy mà bây giờ đã lớn như thế rồi.


Đứa bé đã được báo trước, người này chính là tứ ca của mình. Từ bé nó đã luôn mong được gặp tứ ca. Cha mẹ và các ca ca tỷ tỷ lúc nào cũng nói về hắn rất nhiều, nhưng bảo tứ ca là người đẹp nhất trong nhà, đẹp hơn bất cứ ai họ từng gặp. Trong những người nó từng trông thấy thì thất hoàng tử, Thụy vương điện hạ bây giờ là người đẹp nhất. Thụy vương điện hạ rất tốt với nó, lúc nào cũng mỉm cười. Cha mẹ nói y là chủ của tứ ca, tư ca nghe theo y. Ngày đó, nó hỏi Thụy vương điện hạ, "Tứ ca có đẹp như lời cha mẹ nói không?"


Nó còn nhớ rõ, khi nghe hỏi vậy, Thụy vương liền bật cười. Nụ cười ấy còn đẹp hơn cả thần tiên hạ phàm, tỏa ánh hào quang chói lọi, "Đẹp lắm, hắn không chỉ có dung mạo đẹp, mà còn cả khí chất. Không một ai bắt chước được khí chất của người khác. Sau khi gặp tứ ca, muội sẽ biết ngay."


"Đẹp hơn ngài sao?"
"Đương nhiên rồi."
Cho nên, làm sao có thể xấu như thế được. Người này nhất định là giả mạo!


Phó Thần còn chưa đến gần, Phó Dung đã nhào vào lòng Thanh Nhiễm, vẻ mặt thảm thiết không nói câu gì. Không thể nào, tứ ca không thể xấu như thế được. Ta không muốn đồ giả !


Đây là lần đầu tiên Phó Thần bị người ta ghét bỏ từ cái nhìn đầu tiên, mà đối phương còn là tiểu muội muội mình mong nhớ nhất.


Phó Thần đờ người. Thanh Nhiễm ôm cô bé vào phòng, dỗ dỗ dành dành, sau đó sai người đến thành Mộ Dương, đưa tam cô nương của Phó gia, Phó Liễu đến Thiểm Châu, sau khi bọn họ đến sẽ sắp xếp.


Nàng vào phòng Phó Thần, thấy công tử nhà mình đang đọc binh thư, nhưng vẻ mặt rõ ràng là rầu rĩ. Quen biết nhau nhiều năm như vậy nhưng nàng chư bao giờ thấy công tử biểu hiện cảm xúc lên mặt. Nam nhân này lúc nào cũng bình tĩnh, lạnh lùng, kiểm soát mọi việc. Chắc chỉ có người nhà mới khiến hắn làm ra bộ mặt này.


"Muốn thấy buồn cười thì để ta gọi Tiết Duệ đến cười với ngươi. Vừa lúc ta có nhiệm vụ muốn ngươi hỗ trợ y." Phó Thần lật một tờ, không thèm ngẩng đầu lên.
Thanh Nhiễm lập tức nghiêm mặt như cũ, xấu hổ không tả nổi. Nàng phải hít sâu một hơi mới có thể tỏ ra bình thường.


"Thực ra, dù ngài tài trí tuyệt đỉnh nhưng không hiểu tâm lý trẻ con. Ban nãy, Dung tiểu thư nhìn ngài rất lâu. Cô bé do dự cái gì, đương nhiên là dung mạo của ngài rồi." Nói không chừng vị Dung tiểu thư này tôn thờ cái đẹp, "Ngài không thể phủ nhận được, cái người ta để ý đầu tiên luôn là dung mạo. Ngài rời khỏi nhà lâu như vậy rồi, nếu người nhà ngài nhắc đến ngài, đương nhiên sẽ nói đến dung mạo ngài hồi đó. Nếu Dung tiểu thư trông thấy một ca ca không hề giống như được mô tả thì đương nhiên sẽ trốn tránh. Ngài không thể trách Dung tiểu thư không nhận ra ngài."


Phó Thần đương nhiên không trách muội muội. Nhưng mà mình đã chờ mong như vậy mà lại bị muội muội ghét bỏ, không thể không rầu rĩ được.


Phó Thần lập tức hiểu ra. Với tính tình của cha mẹ hắn thì có đi đến đâu cũng sẽ ca ngợi tứ nhi nhà mình lên tới trời xanh. Sau khi hắn vào cung thì lại càng tâng bốc. Đây không phải là kinh thành, kể ra thì đổi lại khuôn mặt cũ cũng chẳng sao.


Phó Thần không biết, Thiệu Hoa Trì bị hắn bỏ lại thôn Thượng Thiên giờ lại đang ngồi ngay trong đình viện của biệt viện bên cạnh.


"Hắn chẳng hề nghĩ ngợi gì, bỏ ta lại một làng ăn thịt người. Hắn nghĩ ta làm từ đồng từ đá, bọn chúng sẽ không ăn sao? Hắn có thể yên tâm như vậy? Trong lòng không có chút vị trí nào dành cho ta?" Thiệu Hoa Trì cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo, tư mình rót tự mình uống.


Lúc y phát sốt, Phó Thần chẳng màng nguy hiểm, cõng y nhảy xuống vách núi. Y còn tưởng dù người này không nói ra miệng nhưng trong lòng cũng quan tâm đến an nguy của y. Vậy mà vừa vào đến làng, hắn liền bỏ y lại. Điều này rất.....tốt, rất đúng với con người Phó Thần.


"Chủ tử, ngài vừa hạ sốt, không nên....." La Hằng khuyên nhủ, nhưng lại bị lạnh lùng trừng mắt, cho nên đành im bặt.
Những người bên cạnh cũng câm như hến.
"Nếu ta không thả Phó Dung về thì có phải hắn sẽ tận diệt cả hang ổ của ta không?"
"....." Nếu hắn làm thật, chẳng nhẽ ngài sẽ động đến hắn chắc?


La Hằng im lặng suy nghĩ. Đại khái bây giờ hắn đã có thể đi đến kết luận, Vương Đại = Lý Sùng Ngôn = thuộc hạ cũ đã từng phản bội chủ tử.


Không một ai lên tiếng nữa. Phó Thần nhìn chằm chằm căn nhà bên cạnh, miệng lẩm bẩm. Y sợ đám thuộc hạ tai thính, nghe được hết nên cố tình nói thật nhỏ.
Khoảng nửa canh giờ sau, y nghe tiếng người nhà bên cạnh đã đi ra ngoài mới thôi càu nhàu.


"Việc khai thác vùng đất bảo thạch thế nào rồi?" Thiệu Hoa Trì xoa trán, "Bọn họ có phát hiện ra ở đó có long mạch không?"
"Tạm thời vẫn chưa. Họ chỉ đi ngang qua vùng đất bảo thạch thôi, không tìm kiếm gì."
"Ừ....Thực ra chỉ cần cho hắn mấy ngày là sẽ tìm thấy thôi."


La Hằng nhìn vị chủ tử đang tủm tỉm cười một mình. Thế rốt cuộc ngài mong hắn tìm ra hay không tìm ra?
"Đã thu vè khá nhiều bảo thạch. Ngài định giải quyết người của thôn Thượng Thiện thế nào?"


"Không phải chúng chuyên ăn thịt người, còn uy hϊế͙p͙ các làng xóm lân cận sao? Dùng danh nghĩa Thụy vương, đưa người đến đó đi."
"Còn Bát Tra....."
Hắn nói dù thế nào cũng thuận theo ngài.


"Các ngươi nhớ kỹ cho ta, làm chuyện ác, sớm muộn cũng gặp báo ứng." Thiệu Hoa Trì ngắm nghía chiếc nhẫn đeo trên ngón cái, "Dịch dung cho ta, hóa trang để đảm bảo không ai nhận ra ta nữa."


Phủ đệ của Túc Ngọc ở ngay cạnh hoàng cung Trăn quốc được phủ binh canh chừng nghiêm ngặt, một giọt nước cũng chảy không lọt. Diệp Tân đang xử lý thi thể vị sủng phi. Vị sủng phi kia đến chết cũng không chịu khai người đứng sau lưng mình. Nhưng Túc Ngọc đã kịp cản phong thư ả gửi đi trước khi chết.


Ở nơi ghi tên người nhận trong thư chỉ viết một chữ : Thụy
Thụy, tức là Thụy vương.
Việc y đến Trăn quốc, tiếp cận tiểu hoàng đế, trừ công tử ra chỉ có Thiệu Hoa Trì biết. Nhưng sau đó, y liên hệ thế nào, Thiệu Hoa Trì cũng không đáp lại.


Đương nhiên cũng không phải là không đáp. Theo lời công tử, Thiệu Hoa Trì sẽ không bao giờ dùng một kẻ y nghi ngờ là có vấn đề, trái lại, có thể sẽ sai người giải quyết y để phòng bất trắc.
Nhưng mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì không hề động thủ.


Hóa ra không phải y không làm, mà là từ lâu đã sắp xếp người ở đây để giám sát mình rồi.


Nhưng Túc Ngọc không hiểu, nếu muốn nắm giữ Trăn quốc thì vì sao phải hao tâm tổn trí phái một mỹ nhân đến mê hoặc tiểu hoàng đế. Cứ thẳng tay giải quyết y, sau đó sắp xếp người của mình vào thay thế không phải dễ dàng hơn sao, việc gì phải đi xa tìm gần.


Hình như việc Thiệu Hoa Trì muốn làm không phải là khống chế Trăn quốc mà là giám sát nhất cử nhất động của y, muốn nắm giữ mạng lưới quan hệ của y.
Không lâu sau, y nhận được thư của công tử, giải thích kế hoạch sau đó, khiến Túc Ngọc thật sự cạn lời.


Công tử định ra tay với bốn mươi tám vực Tây Bộ. Trong số đó có tám vực đã hợp nhất với Kích quốc, nhưng vẫn còn bốn mươi.....


Liệu có phải từ năm năm trước, công tử đã tính đến đều này. Dã tâm của hắn không chỉ nằm ở một Trăn quốc nhỏ bé, cũng không phải mấy tiểu quốc lân cận, mà là chọn Trăn quốc là cứ điểm, hợp nhất toàn miền tây.
Phó công tử là cách mọi người xưng hô với nam nhân kia.


Thực ra, lúc đầu, công tử giao Diệp Tân cho y, y không thể nào hiểu nổi. Bởi vì Diệp Tân từng hại Phó Thần và nhiều người khác, tính nết khó lường, Tuy rằng gã có cái lưỡi không xương trăm đường uốn éo, nhưng không phải kẻ dễ nắm bắt, cũng chẳng có khái niệm gì về lòng trung thành. Thế mà công tử lại chọn một người từng là kẻ địch như vậy.


Giờ y đã hiểu được một chút rồi. Công tử không thèm để chút mâu thuẫn nhỏ này trong lòng. Ánh mắt hắn không hạn hẹp như thế, mà rộng lớn, dài lâu như trời đất. Sự thật chứng minh, tính cách của y và Diệp Tân vừa đủ để bù đắp và khắc chế lẫn nhau. Đến ngày hôm nay, cả hai đã hợp tác vô cùng ăn ý. Có lẽ công tử đã sớm nhận ra điều này rồi.


Chẳng trách sao năm đó hắn và thất hoàng tử lại mỗi người một ngả. Thiệu Hoa Trì có một trái tim vương giả hừng hực thiêu đốt, mà Phó Thần tuy có thể tỏ ra khúm núm hầu hạ bất cứ ai, nhưng sự kiêu ngạo lại ăn vào máu thịt, không muốn quỳ gối trước kẻ nào. Thiệu Hoa Trì là thân là chủ tử, đương nhiên không yên tâm khi có một thuộc hạ như thế. Hai người tách nhau ra chỉ là chuyện sớm muộn.


Nhưng nếu bọn họ còn có thể đồng tâm hiệp lực, có lẽ....Túc Ngọc lắc đầu, không muốn suy nghĩ miên man nữa.


Trong thư của Phó Thần còn có một lá thư riêng khác. Công tử chưa bao giờ để việc tư xen vào việc công, cho nên mấy năm nay y chưa từng nhận được lá thư riêng nào. Đây là phong thư đặc biệt gửi cho y.


Giờ Túc Ngọc đã không còn là kẻ bán rẻ tiếng cười năm đó. Y đã lấy lại sự uy phong mà một nam nhân nên có. Nói đến thư riêng, mấy năm nay ở Trăn quốc, y nhận được không ít, đa phần đều tỏ lòng ái mộ. Nhưng không ngờ lại có ngày y nhận được thư riêng từ Phó Thần.


Y có binh quyền riêng, có thể khiến tiểu hoàng đế nghe theo mình. Hiện giờ, người có thể khiến y nghe lời, chắc chỉ có Phó Thần, là người có ơn tái tạo với y.


Lá thư kia thế mà lại là hỏi chuyện tình cảm riêng tư. Công tử không có thất tình lục dục nhà họ mà lại hỏi chuyện đầy phàm tục như thế sao? Túc Ngọc nở nụ cười không mấy phúc hậu.
Trong đó còn có vài lá thư do Tiết Duệ tự tay viết, gửi gắm lòng mình vào đó.


Đọc hết các lá thư, cuối cùng Túc Ngọc chẳng thể cười nổi nữa. Y chậm rãi bước ra ngoài, nhìn những cánh hoa anh rơi rụng lả tả trong gió. Đây là loài hoa hiểu trưng của Trăn quốc, nở ba bốn lần trong năm.
Hoa bay đầy trời, đẹp đến nghẹt thở.


Y vẫn biết, Thanh Nhiễm toàn tâm toàn ý giúp đỡ công tử là vì y, dù sau này, kể cả không bởi y thì cô nương đó cũng sẽ trung thành với công tử. Đó là năng lực công tử vốn có, đã lên cùng một thuyền với hắn thì khó mà bước xuống được. Y không phải không biết tâm ý nàng dành cho mình, nhưng thứ tình cảm sâu nặng ấy, y khó mà đáp lại.


Thân là hoàng tử mất nước, một quốc gia đã không còn tồn tại trong mắt kẻ khác, y nào có tư cách mang hạnh phúc cho người con gái nào.


Y nhớ gương mặt tươi tắn rạng rỡ của Thanh Nhiễm khi còn là một tiểu nha đầu, lúc nào cũng chạy theo y gọi sư phụ, vậy mà giờ đã lớn đến tuổi có thể gả chồng rồi. Túc Ngọc xòe tay đón một cánh hoa xoay tròn trong không trung. Cánh hoa chỉ lướt khẽ, để lại lòng bàn tay trống rỗng.


Y mở mắt, lại nhìn về phía mặt bàn, thu lại hết mọi tâm tư tình cảm, bắt đầu viết thư hồi âm.
Viết xong, y mới nói với Diệp Tân, vừa mới đi xử ký thi thể của sủng phi kia về, "Công tử báo tin, chúng ta có việc phải làm rồi."


"Ồ? Mỗi lần hắn hành động đều làm một trận long trời lở đất. Không biết trên người người hắn có tinh phong huyết vũ bẩm sinh hay không." Vì giờ đã là thuộc hạ của Phó Thần nên Diệp Tân nói năng càng lúc càng không kiêng dè.


Túc Ngọc nhìn gã cảnh cáo một cái. Diệp Tân nhớ đến thủ đoạn của Túc Ngọc thường ngày, vội cười làm lành, "Ta sai, ta sai, ha ha ha. Đại nhân, ngài đại nhân đại lượng mà, phụ quốc thừa tướng. Phó công tử đương nhiên là thiên túng kỳ tài, không ai sánh được. Rốt cuộc trong thư viết gì."


"Tây Vực...." Túc Ngọc đáp hai chữ một, "Kích quốc."


"Tây Vực.....Bốn mươi tám vực Tây Bộ? Phối hợp, hay là giá họa cho Kích quốc?" Dù mấy năm nay vẫn luôn khống chế các tiểu quốc này, nhưng Túc Ngọc không ngờ tiểu thái giám khiêm tốn, nhã nhặn năm xưa lại có dã tâm lớn như vậy. "Dù thế nào đi nữa, cái tên kia được lắm ! Quả nhiên không nên chỉ làm một thái giám! Đây không phải là dã tâm nữa, mà là điên rồi ! Nhưng Diệp Tân ta rất thích những kẻ điên. Ngươi nói thế, ta càng phấn khích."


Diệp Tân ɭϊếʍƈ môi. Trước kia, khi là thủ hạ của Lý Tường Anh, gã chỉ làm đến thái giám tứ phẩm, còn giờ đã là thái giám tổng quản đứng đầu. Năm đó Phó Thần từng hứa hẹn với gã, cho gã một vùng trời rộng lớn để vẫy vùng, giờ hắn đã thực hiện.