Trên tay A Tam còn cầm theo một khúc chân giò nướng dầu thơm được bọc gói kỹ càng, vẫn nóng hầm hập. Hắn vội chạy về để nó khỏi nguội mất.
Bọc chân giò nướng rơi xuống đất, nhưng A Tam lại không lập tức nhặt lên.
Hắn đối mặt với thiếu niên, cũng không hề bỏ lỡ vẻ hoảng loạn lướt qua mắt đối phương trong tích tắc. Nếu Lý Ngộ thật sự là người của Khiển tộc, tại sao hắn lại giết con chim tê tước này? Nếu trước đó chỉ là trùng hợp, còn lần này thì sao? Còn nữa, vì sao khi thấy mình, hắn lại kích động như vậy?
A Tam chợt nghĩ hành động mua giúp thức ăn này thật sự ngu ngốc. Lý Ngộ cần hắn làm thế sao?
Chỉ bởi mấy tháng nay phải ăn kiêng dưỡng bệnh, mồm miệng nhạt nhẽo, Lý Ngộ kêu la cả ngày, nói muốn ăn thịt nướng. A Tam cũng sốt ruột, đến lúc thấy miệng vết thương của Lý Ngộ đã khép lại, còn bị thiếu niên nài nỉ đến điếc cả tai, do dự mãi, cuối cùng mới bảo A Nhất trực thay mình, lén xếp hàng đi mua cho thiếu niên một khúc chân giò heo một ngày chỉ bán hai mươi suất.
Lúc vừa tới, hắn cũng thấy tê tước bay vút qua bầu trời. Tê tước là giống chim nhiệt đới. Để làm cho nó thích nghi với khí hậu nơi này, có ích cho bọn họ, quốc sư Phi Khanh đã hao tốn không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, rồi còn nhờ bệ hạ tìm bắt tất cả những người dân Khiển tộc. Đầu tiên, dùng máu của họ để mở bảo tàng long quật, nhưng tiếc rằng huyết mạch bọn họ mỏng manh, cho nên cuối cùng đều bị luyện thành thuốc, dùng cho việc truy bắt.
Con chim tê tước bị thương hồi trước trông thấy Phó Thần thì trở nên vô cùng kích động, mới khiến bệ hạ hoài nghi Phó Thần là người mang huyết mạch của Khiển tộc lưu lạc bên ngoài. Trừ những mục tiêu truy đuổi bị các thám tử do họ bồi dưỡng hắt máu đầu tim trước khi chết, thì chỉ có người của Khiển tộc mới thu hút tê tước được thôi.
Nếu suy xét cẩn thận, việc tuyệt diệt tộc nhân của Lý Ngộ, bọn họ cũng có tham gia, xem như là kẻ thù. Có điều, bí mật này, A Tam quyết sẽ mang theo vào quan tài.
Lúc trông thấy tê tước, hắn nhận ra đây là con chim có thể truyền thư tín của Phi Khanh ở Tấn quốc, nhưng chỉ dùng khi báo tin quan trọng.
Bỗng nhiên, nó xoay tròn trên không trung như thể do dự.
Đúng lúc ấy, Lý Ngộ còn đang phơi nắng trong đình viện. Mùa xuân đến, vạn vật sống động, sao có thể cứ nằm lỳ trên giường được, cho nên tê tước mới bị Lý Ngộ thu hút, bay đến.
A Tam bỗng nhớ tới những lần A Nhất hết lời căn dặn hắn rằng, "Tiểu tử kia nhất định không hề đơn giản. Dù nói thế nào đi chăng nữa, hắn có thể tiếp cận chúng ta quá mức thuận buồn xuôi gió, thuận lợi tới đáng ngờ, hoàn mỹ tới đáng ngờ. Chẳng có gì là trùng hợp cả. Lẽ nào ngươi chưa từng hoài nghi hắn hay sao?"
A Tam không biết mình nghĩ cái gì. Có lẽ Lý Ngộ thật sự là hậu duệ của Khiển Tộc chứ không phải có y đồ khác. Lúc hắn trông thấy tê tước bay xuống thì nín thở, che giấu mọi khí tức quanh thân, lặng lẽ tiếp cận đình viện. Thủ pháp này khiến họ không bao giờ bị phát hiện ra, dù đối phương có là cao thủ đi nữa.
Nhưng điều khiến hắn kinh sợ nhất, là ngón tay Lý Ngộ đang chảy máu, bên cạnh đó còn một con dao, lưỡi dao cũng dính vệt đỏ. Vì sao Lý Ngộ lại cắt ngón tay mình để hấp dẫn tê tước? Hắn không biết mình là người Khiển tộc thì tại sao lại biết máu của mình có tác dụng như thế?
Mà biểu cảm trên mặt hắn lại thờ ơ, lạnh lùng, thậm chí có phần kiểm soát. Đó không phải khí tức mà một đứa trẻ không có căn cơ, lăn lộn dưới đáy xã hội có thể có, hoặc ít nhất đó cũng không phải Lý Ngộ mà A Tam từng quen.
Nhưng cùng là gương mặt, cùng là vết thương của Lý Ngộ.
Hắn thật sự là Lý Ngộ sao?
Ngay sau đó, Lý Ngộ không chút lưu tình, bóp chết con chim đang mổ vết thương của mình. Sát khí của hắn bùng phát quá nhanh, quá mạnh, tê tước thậm chí không kịp kêu một tiếng.
Con tê tước bị thương lần trước, hắn bảo bị chơi đùa chết, còn có thể nói là sơ ý, thế lần này thì sao?
Vì quá kinh ngạc, A Tam không khống chế được khí tức của bản thân, bị Lý Ngộ nhận ra.
Thứ cảm qua nhạy bén này, một đứa trẻ đường phố sẽ có được hay sao?
Phó Thần trông thấy thịt chân giò rơi trên mặt đất, tươi cười hớn hở, "A Tam ca, huynh thật sự mua giò heo cho đệ sao ! Tốt quá !"
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ dương quang của thiếu niên, A Tam không còn cảm thấy ấm áp tràn ngập cõi lòng như trước nữa, mà chỉ có cơn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.
A Tam lạnh mặt, nhặt gói giấy lên, sau đó đi tới chỗ Lý Ngộ.
Phó Thần nhận miếng chân giò, ngây thơ nói, "Sao vậy, tâm trạng không tốt à? Vì ta giết con chim này ư?"
"Sao đệ lại giết nó? Nó không có thù oán gì với đệ cả." Ánh chiều tà đang buông, A Tam gắng đè nén bóng ma trong lòng. Ánh mắt hắn nhìn thiếu niên không còn tin tưởng như trước, trái lại còn có chút cảnh giác, tìm tòi.
"Đệ vừa mới ngồi nghịch dao một chút, lỡ cắt phải tay. Thế mà chẳng biết vì sao nó liền lao tới mổ tay của đệ. Con chim này không được giết sao? Đệ không biết....." Thiếu niên tò mò hỏi.
Vẻ mặt như thể đang nói, nếu không được giết thì sao lần trước bọn họ lại cho phép.
A Tam chỉ biết im lặng.
Quả thật không thể phản bác lời nào, hắn quan sát ánh mắt thiếu niên thật cẩn thận, cuối cùng đành từ bỏ. A Tam chìa tay ra, "Sau này đừng đụng vào nó, nó rất quý hiếm. Đưa cho ta đi."
Hắn nhận lấy con chim nhỏ, thấy ống trúc buộc vào chân chim đã không còn nữa, chỉ giống như một con tê tước tình cờ bay ngang chứ không phải đến để truyền tin.
Vừa nãy, hắn ở ngoài kia qua sát, góc độ nhìn lại tình cờ bị ống tay áo che khuất, không thấy rõ động tác của thiếu niên.
"Thứ bị cột vào chân nó đâu?"
"Thứ gì ạ? Lúc nó xà xuống đã không có gì rồi ! A Tam ca, hóa ra nó là chim đưa thư à? Xin lỗi....Đệ, đệ không biết." Thiếu niên tỏ vẻ bối rối, chẳng biết phải làm sao.
A tam biết lời nói của thiếu niên chẳng hề có sơ hở. Ban nãy, lúc tới đây thì ngón tay thiếu niên đã bị cắt, dẫu nói là nghịch dao không cẩn thận đứt tay thì cũng rất đáng tin. Người mang huyết thống Khiển tộc quả thật sẽ khiến tê tước bị mùi máu thu hút mà xà xuống mổ.
Vậy thì đây thật sự không phải chim đưa thư? Cảm giác dù thế nào cũng có chỗ không ổn, thật sự không thể khiến người ta tin tưởng hoàn toàn.
Đưa thịt chân giò cho thiếu niên xong, A Tam mang thi thể con tê tước rời đi. Nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt thiếu niên lạnh dần.
Đây đã là lần thứ hai hắn chặn thư tín. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng lòi đuôi.
Tối đến, Phó Thần ngồi trong phòng riêng của mình. Trong ánh nên, hắn lai trông thấy nét chữ quen thuộc của Phi Khanh. Y muốn nhắc nhở Lý Biến Thiên, hãy chú ý những kẻ mới xuất hiện bên cạnh mình.
Mới xuất hiện, còn ai trồng khoai đất này ! Thật sự không cho hắn nghỉ ngơi một chút nào hết.
Phó Thần đưa giấy lên ngọn lửa, đốt đi. Căn phòng chợp chờn sáng tối. Xem ra hắn vẫn phải liên hệ với Tiết Duệ thôi, bảo y tận dụng mọi năng lực, nắm giữ mạng lưới tình báo và hành tung của Phi Khanh, tốt nhất là tìm được nơi y chăn nuôi tê tước, sau đó hủy toàn bộ.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Chỉ có A Tam mới tới giờ này,
"A Tam ca đấy à? Huynh vào đi."
A Tam vào phòng thì thấy thiếu niên đang nằm trên giường. Đại phu vừa thay thuốc cho hắn xong, trên tay hắn còn cầm quyển sách xem đến say sưa. Đầu giường còn bọc giấy dầu gói mấy mẩu xương đã gặm sạch. Nhìn thiếu niên có vẻ cực kỳ nhàn nhã.
A Tam theo thói quen, gói tờ giấy đựng xương lại, bỏ vào tay áo để lát nữa tìm nơi vứt. Sau khi cân nhắc suốt cả buổi triều, hắn mới đưa ra quyết định, cực kỳ trịnh trọng mà đế phòng tên nhóc cà phơ cà phất này, "Lý Ngộ, chuyện đệ giết con tê tước trưa nay, lá thư nó đưa tới bị lấy mất. Ta kiểm tra móng của nó, có dấy vết bị đụng chạm. Chuyện này ta sẽ không nói với bất cứ ai, nhưng dù có liên quan tới đệ hay không, ta cũng phải báo với chủ công, để chủ công định đoạt. Nếu lá thư đó ở trong tay đệ thì tốt nhất mau lấy ra đây, ta có thể làm như không biết chuyện này, hơn nữa sẽ giấu cho đệ chuyện giết chim đưa thư."
Mấy ngày nay, Lý Biến Thiên đang đi về phía nam xử lý đợt hạn mùa xuân, đi đã được nửa tháng, chưa biết khi nào về.
Lúc nói những lời này, thân thể A Tam còn khẽ run. Hắn biết chỉ cần báo cáo chuyện này lên thì dù Lý Ngộ có phải kẻ khả nghi hay không, đều chỉ có một con đường chết. Nhưng hắn không thể phản bội chủ công. Hắn chỉ mong là Lý Ngộ đùa nghịch quá trớn, chứ không phải...... không phải vẫn luôn đóng kịch, rắp tâm hại người.
Phó Thần lại lần nữa kêu oan quá Bao đại nhân, hắn thật sự chẳng thấy thư từ gì cả. Hơn nữa, hắn trộm thư làm gì, có ăn được đâu.
Bất kể Phó Thần biện bạch thế nào, A Tam cũng làm như không nghe thấy, một lần nữa thúc ép Lý Ngộ giao thư ra. Hắn nói sẽ ở trong phòng mình chờ, cho Lý Ngộ một đêm để suy nghĩ.
A Tam ca, đừng ép ta.
Phó Thần khổ sở nhắm mắt lại. Lần đầu tiên hắn cất giọng bình tĩnh như thế, gọi A Tam đang định đi ra ngoài, "A Tam ca."
Lúc A Tam nghe thấy giọng nói không giống thường ngày, khi thì kiêu căng khi thì hoạt bát của Ký Ngộ, cảm thấy vui vẻ, cho là thiếu niên đã nghĩ thông. Vừa quay mặt lại, hắn lập tức đối mặt với đôi con ngươi mày bạc sâu hút, tựa như lốc xoáy không điểm dừng. Phó Thần thấy A Tam đã ngừng chống cự, chìm vào mơ hồ, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt ngây dại. Đây là lần đầu tiên Phó Thần thôi miên một người dễ dàng như thế, thậm chí còn không gặp một chút kháng cự nào. Những lần hắn thôi miên Lý Biến Thiên và Long tướng quân lúc trước, cả hai người họ đều kháng cự rất lâu, có mấy lần suýt nữa thoát khỏi sự ràng buộc của Phó Thần. Điều này, ngoài liên quan đến lý chí, sức mạng tinh thần của đối tượng bị thôi miên, còn phụ thuộc vào sự tin tưởng giữa hai người. A Tam không phản kháng, chỉ có một khả năng, hắn rất tin tưởng Phó Thần.
Nhìn A Tam đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế, ánh mắt Phó Thần thoáng chút lạnh lùng. Hắn biết, thuật thôi miên chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, nhưng tùy từng cá nhân khác nhau. Nếu như A Tam sớm hay muộn cũng nhớ ra chuyện ngày hôm nay, hắn không thể mạo hiểm được.
Giống như với Lý Biến Thiên, cứ sau một khoảng thời gian, hắn lại phải tiến hành thôi miên lần nữa để ngăn ngừa Lý Biến Thiên nhớ ra. Trong những kẻ Phó Thần từng gặp, Lý Biến Thiên là người có ý chí kiên định nhất, cực kỳ khó kiểm soát. Chỉ trừ lúc rơi vào cảnh bần cùng bất đắc dĩ, Phó Thần sẽ không nghĩ tới biện pháp này. Để phòng vạn nhất, trong thời gian ngắn ngủ vừa qua, hắn đã tiến hành thêm hai lần thôi miên nữa, phong tỏa ký ức của Lý Biến Thiên.
A Tam ca, đệ không thể cho huynh cơ hội, mà cũng không có khả năng đối phó với hai người mạnh như huynh và Lý hoàng cùng một lúc. Ta không dám mạo hiểm.
Tuy khóe miệng dường như mỉm cười, nhưng cả khuôn mặt đều đau đớn không chịu nổi. Cảm xúc căm ghét, ghê tởm bản thân cuồn cuộn dâng lên, nhưng lại vô cùng tỉnh táo. Hắn biết, A Tam là lựa chọn tốt nhất cho kế hoạch tiếp theo của hắn, "Đáng lẽ vài ngày nữa, đệ có một kế hoạch, khi ất nhất định sẽ liên lụy tới huynh. Nhưng đệ định sau đó sẽ để kẻ khác chịu tội thay huynh chứ không để huynh phải gánh hết. Dù sau này hoàng đế có hoài nghi huynh, đệ cũng tìm cách giúp huynh thoát tội. Nhưng giờ thì.......Xin lỗi."
Sau giờ Tý, vạn vật đều tĩnh lặng.
Dân chúng Kích quốc đã sớm chìm vào mộng đẹp, lại bị đánh thức bởi những tiếng nổ kinh hoàng. Âm thanh quá xa, không biết có chuyện gì, nhưng có thể cảm thấy mặt đất dường như chấn động.
Tiếng động lớn như thế khiến cả quốc đô đề cao cảnh giác, quân đội chạy cả đêm. Ngay cả Lý Biến Thiên đang ở phương nam giám sát xây đê cũng nghe được tin này, tức tốc quay về.
Kích quốc có nhiều lực lượng phòng cháy để đề phòng xảy ra cháy nổ. Bởi mười mấy năm nay, Kích quốc tập trung sản xuất thuốc nổ, trong các xưởng có hàng ngàn bản thiết kế, mẫu thử, nguyên liệu sản xuất, không thứ gì không dễ gây cháy. Nếu không phải vụ việc xảy ra ban đêm, các công nhân và nô lệ đều đã nghĩ ngơi, không ai làm trong xưởng, hơn nữa nơi chế tạo vũ khí cũng dựng ở nơi hoang vắng, thì chắc chắn đã thương vong thảm trọng. Tuy ít người chết, nhưng toàn bộ vũ khí mới nghiên cứu chế tạo của Kích quốc đều đã thành tro, chỉ có chỗ vũ khí đã sản xuất xong đã được Lý Biến Thiên giấu vào kho trong khe núi nào đó, mà mấy địa điểm ấy thì không nhiều người biết.
Đây là lần xảy ra cháy nổ nghiêm trọng nhất, khiến cho thực lực quân sự của Kích quốc thụt lùi ít nhất năm năm. Cho dù chỉ là năm năm, nhưng lại là thời điểm mà vị bá chủ ẩn mình này đang chuẩn bị vùng lên. Bây giờ, vị bá chủ ấy đã bị nhổ đi chiếc răng nanh sắc nhọn nhất.
Điều khiến Lý Biến Thiên phẫn nộ, đau thương nhất là, sau nhiều lần kiểm chứng, kéo từng sợi tơ lột từng lớp kén, mọi manh mối đều chỉ thẳng vào một điểm : những hộ vệ hắn tin tưởng nhất.
Thưc ra, hắn đã hoài nghi A Tam từ lâu rồi, chính là chuyện hắn cầm chìa khóa phòng chứa củi nhưng chẳng hiểu sao thập nhị hoàng tử Tấn quốc lại trốn thoát. Ban đầu Lý Biến Thiên thật sự không nghi ngờ đến thế, chỉ muốn dạy bảo A Tam vì tội thất trách. Ngay cả những người khác cũng cảm thấy, A Tam chẳng có lý do gì để làm thế. Lý Biến Thiên cho rằng A Tam bị kẻ khác lợi dụng. Đây là người lạnh lùng nhất trong đoàn hộ vệ, cũng là người đơn thuần nhất. Sao hắn có thể gây ra việc này.
Nhưng chứng cứ hết sức xác thức, kẻ sở hữu chìa khóa kho đạn dược, biết cách phá hủy chúng, biết chỗ pháo chôn dưới lòng đất, biết những bản thiết kế quý giá mà Công bộ ngày đêm nghiên cứ làm ra, trừ Lý Biến Thiên thì chỉ còn mình A Tam. Trong đoàn hộ vệ, A Tam có võ công cao cường nhất, được tin tưởng nhất. Ngoài hắn ra thì còn ai nữa đây?
Vài ngày sau, phát hiện xác một con chim tê tước trong phòng A Tam, thậm chí thư tín cũng bị đánh cắp.
Toàn bộ dấu vết đều đổ thẳng về phía A Tam, công bố rõ ràng hắn chính là kẻ phản bội !
Tuy rằng dung mạo của Lý Biến Thiên và A Tam hoàn toàn không giống nhau, nhưng thân phận thật của a Tam chính là tam vương gia của Kích quốc, con riêng của phụ hoàng hắn. Tuy nhiên, A Tam chưa từng sống trong cung, mà có lẽ bản thân cũng không biết chuyện này. Dù Lý Biến Thiên hãm hại toàn bộ huynh đệ, kẻ thì giết, kẻ thì cầm tù, kẻ thì giam lỏng, kẻ lại lưu đày, duy chỉ có Lý Diệp Tổ và A Tam, hắn chưa từng muốn động tay.
Lý Biến Thiên nhìn A tam đã bị người ta lôi khỏi phòng hành hình sau khi tra tấn đến không ra hình người, quỳ trước mặt hắn.
Những người khác trong đoàn hộ vệ đều vây quanh Lý Biến Thiên. Khi bọn họ trông thấy tay chân A Tam đã bị róc hết thịt, cả người sững sờ như bị sét đánh, đồng loạt quỳ xuống. A Nhất không ngừng dập đầu sát đất.
Không ai dám mở miệng cầu xin.
A Tam thở ra thì nhiều, hít vào thì ít. Thịt trên người không còn hoàn chỉnh, nhiều chỗ bị bàn ủi nóng đốt thành than đen, tứ chi bị cắt xẻo chẳng còn miếng thịt nào, nhưng lạ lùng thay, từ đầu đến cuối, hắn chẳng mở miệng nói một lời.
"A Tam, người sau lưng ngươi là ai? Chỉ cần ngươi nói ra, ít nhất ta có thể để ngươi sống." Đây là lòng nhân từ cuối cùng của ta.
Lý Biến Thiên ngồi chính giữa phòng, bình tĩnh nhìn hắn.
Dù ngươi có kêu một câu oan uổng, nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như thế, ta cũng không còn khả năng bảo vệ ngươi.
Bên cạnh Lý Biến Thiên mà có kẻ dám quấy phá, dù không phải Thất Sát thì nhất định cũng liên quan đến Thất Sát. Nhưng ngay cả hắn cũng chưa bao giờ nghĩ, kẻ đó là A Tam. Hắn sẵn sàng cho đối phương cơ hội nói thật.
A Nhất ở bên cạnh đã sụp đổ hoàn toàn, kêu A Tam mau nói. Các hộ vệ khác đều không cho rằng A Tam sẽ làm chuyện như thế, dù có người chứng kiến, dù có bằng chứng xác thực, nhưng họ đều cầu xin Lý Biến Thiên cho A Tam cơ hội. Sự việc nhất định không phải như vậy.
"Cơ hội? Ta chưa cho hắn ứ?" Chẳng lẽ ta không đau lòng ư?
A Tam lúc này sống còn khổ sở hơn chết. Thân thể hắn bỗng nhiên giật mạnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt vô tri vô giác chợt tỉnh táo lại.
Đồng tử Phó Thần co thắt. Hắn biết, thôi miên đã mất hiệu quả rồi. Nếu thôi miên mất đi hiệu lực nhanh như vậy thì chỉ có một khả năng : người kia sắp chết. hắn vốn đã làm cho đầu óc A Tam tê liệt, không còn cảm thấy đau đớn, nhưng không ngờ đối phương bất chợt tỉnh lại.
Vừa nhìn vào gương mặt A Tam, Phó Thần cảm thấy mình chẳng còn muốn làm gì nữa, dù A Tam có khai hắn ra, dù hắn có hồn lìa khỏi xác.
Hắn mệt mỏi rồi. Lúc này, hắn mệt mỏi không chịu nổi nữa. Cái gì mà địch với ta, cái gì mà lừa với gạt......
Trong phòng giam u ám ngập mùi máu tanh, sau khi tỉnh lại, A Tam đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, điều đầu tiên hắn làm là nhìn tay chân mình, cảm nhận cơn đau xé gan xé phổi, chỉ muốn mau chóng kết thúc sinh mệnh.
Hắn cắn răng nhịn cơn đau, dường như đã quên rất nhiều chuyện, nhưng cũng nhớ rất nhiều chuyện. Hắn nhìn từng người, từng người một, thật cẩn thận, như sau khi chết đi rồi sẽ không còn nhớ nữa. Ánh mắt hắn vẫn trong trẻo như thế, dừng lại ở Lý Biến Thiên thật lâu, biểu lộ sự khát khao tôn kính, rồi cuối cùng mới liếc sang Phó Thần.
Hắn nhìn kỹ đứa trẻ này, như thể đang cầu khẩn, tha thiết nói : mau giết ta đi, sống như thế này quá khổ sở !
Phó Thần bỗng nhiên quỳ xuống, cực kỳ nghiêm túc, "Chủ công, ngài giết ta đi, ta hại A Tam ca, là ta ! Là ta bảo hắn đốt kho thuốc nổ, ta giết tê tước, ta thả thập nhị hoàng tử, đều là ta !"
Lý Biến Thiên mắt nhìn Phó Thần, nhưng lại quay đi.
"Ngậm miệng."
"Thật sự là ta ! Ngài.... Ưm ưm...!" Phó Thần gào lên, nhưng miệng bị bịt chặt
Hắn đang nói sự thật, tha thiết nói sự thật, không một chút dối trá. Hắn không muốn suy nghĩ mình làm thế đúng hay sai, cũng không hề hối hận, không có tư cách hối hận. Hắn chỉ biết, hắn sẵn sàng dùng mạng mình đền cho A Tam, dù hành vi này có ngu xuẩn đến mấy.
Rõ ràng là ngươi hại người ta, ngươi có tư cách gì mà đau khổ?
Phó Thần ơi Phó Thần, ngươi nghe thấy không, ngươi con mẹ nó không có tư cách !
Lý Biến Thiên vung tay, bảo người bịt miệng Phó Thần lại.
Phó Thần điên cuồng vùng vẫy, một góc tinh thần hắn sụp đổ vỡ vụn. Từ lúc binh sĩ Kích quốc và người tộc Ô Ưởng đối chiến ở bên ngoài thành Ấm Đột quốc, tinh thần hắn đã căng thẳng đến cực điểm. Cho đến giờ hắn vẫn luôn chịu đựng, tự dặn bản thân rằng mình không sao, mọi chuyện rồi sẽ ổn. hắn nhắc chính mình phải luôn lạnh lùng bình tĩnh, mỗi lựa chọn phải cẩn thận chính xác. Nhưng thực ra, hắn chẳng muốn làm gì nữa, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng hắn còn người nhà, nhiều bộ hạ như vậy. Họ đã theo hắn, hắn phải chịu trách nhiệm với bọn họ.
Dù Phó Thần nói lời thật, nhưng giờ chẳng có ai tin. Người nào cũng biết tình cảm giữa hắn và A Tam tốt đến đâu. A Tam gặp chuyện như vậy, hắn phát hoảng cũng là lẽ thường.
Chỉ có A Nhất, dường như nhớ ra chuyện gì, ha ha nở nụ cười nhìn A Tam, "Ta đã sớm nói với ngươi... đã nói rồi...."
A Nhất dường như phát điên, Lý Biến Thiên cũng sai người lôi hắn xuống.
"Không phải Lý Ngộ, không liên quan đến nó, chỉ do mình ta làm. Ta đã phản bội...." Đây là lần đầu tiên A Tam mở miệng sau khi bị bắt, "Chủ công, xem như nể tình nghĩa chủ tớ bấy lâu, cho ta chết thoải mái đi."
Phó Thần lắc đầu : Ta biết, ngươi thích Lý Ngộ.
Nhưng vì sao, vì sao ta lại khó chịu như vậy? Hóa ra ta cũng là kẻ biết xúc động, không thể khống chế ư.....
Vì sao ngươi còn muốn bao che đến cùng?
Lý Biến Thiên đồng ý, ban cho A Tam cái chết gọn gàng.
Ánh mắt cuối cùng của A Tam nhìn thoáng qua Phó Thần, cũng giống hệt như khi nhận hắn làm đệ đệ : Lý Ngộ, làm đệ đệ của ta đi.
Khi đó, hắn nói gì nhỉ?
"Được, A Tam ca."
Không bao lâu sau, đầu A Tam rơi xuống đất. Đến trước khi hắn chết, Phó Thần cũng không biết lần thôi miên trước đó của mình thành công quá sức tưởng tượng, hay là A Tam chợt khôi phục ký ức trước khi chết.
Không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn nữa.
Phó Thần vẫn bò rạp trên mặt đất, đầu lưỡi trong miệng bị cắn đến đầm đìa máu. Hắn bò đến, ôm đầu A Tam, không chịu buông tay.
Vì sao....Vì sao ta lại còn sống?
Kẻ đáng chết là ta cơ mà.....
Sau đó, Phó Thần tự giam mình trong phủ đệ của A tam, tám ngày không bước ra ngoài, bị người ta đè ra ép ăn cơm uống nước. Tới khi hắn sắp không chịu nổi nữa, Lý Biến Thiên mới lôi hắn ra.
Khi đó, Phó Thần đã gầy tới độ chỉ còn da bọc xương, mỗi khi bị người ta đổ thức ăn vào miệng là lại nôn thốc nôn tháo.
Vết thương sau lưng vốn đã gần lành, lại bị chính hắn cào rách.
Lý Biến Thiên biết mình giết A Tam, khiến thiếu niên gần như phát cuồng. Lúc Lý Biến Thiên tự mình ôm người trong phòng ra, Phó Thần đã sốt cao bừng bừng, miệng không ngừng nỉ non.
Hắn ghé sát vào mới nghe thấy, Phó Thần nói. "Vì sao ta còn sống....còn sống..."Sốt cao ba ngày liên tục, dù các thái y có túc trực bên giường cũng không làm hắn hạ sốt. Lý Biến Thiên cũng cực nhọc ngày đêm chăm sóc hắn.
Đến ngày thứ tư, Lý Biến Thiên cũng cho là Lý Ngộ không thể qua khỏi, bỗng nhiên vã mồ hôi rồi hạ sốt.
Sau khi tỉnh lại, Lý Ngộ lại giống như lúc trước, không khóc không nháo, ngoan ngoãn ăn đồ ăn. Hắn thậm chí còn mở miệng đòi đòa hoa cao, dù lúc này không phải mùa. Vậy mà Lý Biến Thiên vẫn sai Thiện Thực phòng làm cho hắn.
Nhận đào hoa cao, Phó Thần ăn từng miếng một, không nôn ra nữa.
Ta muốn sống, sống thật tốt.
Lý Biến Thiên lẳng lặng nhìn hắn một hồi lâu, sau đó cất tiếng, vừa như nói với Phó Thần vừa như nói với bản thân, "Đừng lo, ta sẽ không bao giờ đối xử với ngươi như thế."
"Dù xảy ra bất cứ chuyện gì?"
"Dù xảy ra bất cứ chuyện gì."
Lời này ta tin, bản thân ngươi có tin không?
Nửa năm sau, Phó Thần lại giống như chưa từng có việc gì, thậm chí còn đi thăm phần mộ A Tam.
Có một ngày, lúc hắn quay về phủ đệ của A Tam, bị A Nhất cản lại. "Diễn thật là tổ, một chiêu khổ nhục kế khiến cho tất cả mọi người đều tin tưởng. Nhất định là ngươi ! A Tam không đời nào phản bội chủ công ! Là ngươi phá rối phải không? Chỉ có ngươi ở trong phủ của hắn !"
Phó Thần mỉm cười như thế chỉ đang nói chuyện phiếm, "Nếu là vậy, A Nhất ca, huynh có chứng cớ không?"
"Ngươi.....Chờ đó ! Ta nhất định sẽ tìm được chứng cớ, tự mình báo thù cho A Tam!" Ánh mắt ngập tràn căm hận, có thể là giận cá chém thớt, cũng có thể hắn thật sự nghi ngờ Phó Thần, nhưng Phó Thần không để ý. Hắn còn rất nhiều việc phải làm.
"A Tam ca đã nhận rồi, vì sao A Nhất ca lại nhất định bám lấy ta?"
"Lý Ngộ, người khác tin tưởng ngươi, chứng tỏ ngươi có bản lĩnh. Nhưng ngươi đừng cho là tất cả mọi người đều bị ngươi che mắt!"
A Nhất rời đi, Phó Thần lẳng lặng nhìn theo.
Hắn chậm rãi trượt xuống vách tường, ôm đầu.
Một lúc lâu sau mới ngẩng lên.
"Nếu ta là kẻ còn sống, thì ta sẽ sống thoải mái hơn bất cứ ai." Phó Thần khẽ cười, nhưng chẳng hề có chút cảm xúc.
Lý Ngộ quay về bộ dạng mà Lý Biến Thiên vẫn quen nhìn, tươi sáng, hoạt bát.
Hôm nay Lý Biến Thiên dẫn người tới phủ đệ của A Tam, Lý Ngộ vẫn luôn ở trong này. Khoảng thời gian vừa qua, Lý Biến Thiên gần như tìm hết các danh y trên toàn quốc, thậm chí là các nước lân cận. Có người còn tưởng là Lý Biến Thiên muốn chữa lành đôi chân của mình.
Tật gù lưng của Phó Thần nhờ được chữa trị kịp thời nên đã dần dần bình phục hoàn toàn.
Một canh giờ trước, Phó Thần thả vài con chim đưa thư đi. Những con chim này bay về các nơi khác nhau, báo tin cho vài người.
Không thấy Lý Ngộ trong phòng, Lý Biến Thiên mặc thường phục đi tìm khắp sân, cuối cùng thấy thiếu niên đang nhặt trứng chim trên một cái cây.
"Lý Ngộ !" Lý Biến Thiên cao giọng quát. Hắn khổ khổ sở sở tìm nhiều đại phu như thế về chữa cho thằng lỏi này, vậy mà nó dám đi trèo cây, muốn gù cả đời ông đây đánh cho mi gù, "Xuống ngay cho trẫm ! Còn ra thể thống gì nữa!"
Phó Thần mếu máo thảm thiết, "Chủ tử, đau quá....không xuống được."
"Ngươi...." Trong mấy đứa trẻ hắn đưa về trước kia, ngay cả tên xấu tính nhất là Thẩm Bân cũng không đứa nào phá đến như vậy.
"Chờ đó, trẫm đưa ngươi xuống !"
Sau khi thành niên, Lý hoàng chưa leo cây lại, hình tượng mất sạch luôn.
Phó Thần cười đến sung sướng, nhưng lại chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh bao phủ toàn thân.
Các Lý Biến Thiên không xa, Lý Diệp Tổ đang đứng đó, âm trầm nhìn hắn?
Muốn ra tay rồi sao?
Ta chờ ngươi đã lâu....Trực giác của người Lý gia các ngươi quả là rất chuẩn, khiến người ta khó mà phòng bị. Vẫn phải nhanh tay giải quyết ngươi thôi.
Từ sau khi thứ đó không còn dùng được nữa, Lý Diệp Tổ quay về Kích quốc, đánh chết không ít cơ thϊế͙p͙. Chẳng biết vì sao, hắn khẳng định Phó Thần cười nhạo hắn, cho nên mỗi lần trông thấy Phó Thần, ánh mắt lại như chứa trăm ngàn tia sét.
Tật gù lưng của Phó Thần sắp khỏi, có thể quay về làm việc được. Trừ vết sẹo dữ tợn sau lưng thì hoàn toàn không nhận ra hắn mới qua về từ cửa tử.
Khi hắn hỏi Lý Biến Thiên mình sắp phải đi làm công việc gì, Lý Biến Thiên trêu chọc hắn, "Ngươi có biết muốn ở cạnh ta lâu dài thì biện pháp nào là tốt nhất không?"
"?"
Lý Biến Thiên mỉm cười. "Biến thành thái giám."