Đười Ươi mặt đỏ và Maddy điềm tĩnh Nói gì, tranh cãi qua lại líu ríu liến láu lắp bắp, Christian không nghe được từ nào. Gã ngạc nhiên khi tay điều hành mọi việc, tên béo lùn móng tay tỉa tót, mở khóa đẩy cửa ra, càng kinh ngạc hơn khi nàng bước vào. Trông nàng hơi sợ hãi. Có lẽ nàng có đủ lý do để sợ, nhưng gã không thích điều đó. Không làm đau không bao giờ làm đau phụ nữ chết tiệt!
Sau một khắc ngập ngừng, nàng bước ngang qua phòng. Bàn tay nàng chìa ra làm gã giật mình, dường như nó xuất hiện từ hư không - mọi thứ đều như vậy, cứ từ đâu nhảy lên trước mắt gã, tiếng bật hơi đột nhiên thành âm thanh không biết - giấu mọi thứ - nhảy ra ở đó không ở đó VÌ SAO! Nó khiến gã nổi điên. Nó làm gã sợ. Gã muốn mọi thứ ở yên một chỗ.
Gã nhìn nàng. Bắt tay, như một con người, tay phải bắt tay phải - nhưng tay gã không cử động. Gã đứng đó bất lực, cảm thấy mụ mị và nhục nhã, cứ mở rồi nắm các ngón bàn tay phải. Gã nhìn vào mắt nàng, đần độn, không cử động, không thể giải thích nổi, thở dốc, căng lên vì nỗ lực bắt cơ thể tuân theo ý chí.
Rồi nàng chộp lấy bàn tay gã, nắm chặt, lắc lên lắc xuống.
Gã cảm thấy những ngón tay của nàng trong tay mình, mềm mại và mát lạnh, giống như sương dâng lên phía xa, gã biết gã muốn làm gì và có thể làm được. Một việc gì đó ga lăng hơn, gã đưa tay nàng lên môi và áp một nụ hôn nhẹ nhàng vào đó, dịu dàng siết nhẹ ngón tay nàng.
Trong trắng bà cô ửng hồng nghiêm nghị đôi mắt đẹp. Gã mỉm cười với nàng. Nàng liếm môi. Đười Ươi lầm bầm vẻ quái gở. Christian lướt nhìn vượt qua nàng và những chấn song mà thấy nét mặt tên hộ lý, nhận ra rằng gã đã khiêu khích y quá sức chịu đựng - và rằng sẽ phải đến lúc gã phải trả giá.
Kẻ kia, thuốc máu thầy xương... chết toi - chỉ đứng đó, nom đang soi xét và ban ơn. Christian nhận ra rằng gã đang bị thử. Gã chuyển sự chú ý lại phía Maddy, chăm chú nhìn nàng, quyết định không làm hỏng cơ hội này. Đười Ươi ở ngoài, nàng ở trong, đây là một tiến triển mà gã không thể để mất.
Khi nàng ra hiệu bảo gã ngồi xuống, gã ngồi. Khi nàng đưa nước, gã uống. Khi nàng nói với gã, gã dán mắt vào miệng nàng và cố gắng hiểu ý nghĩa của mớ âm thanh tuôn ra từ môi nàng.
Nhưng gã không hiểu nổi và phát cáu. Mọi thứ đều khiến gã điên tiết, đã luôn như vậy kể từ khi gã bước ra từ bóng tối và hoảng loạn kiệt sức trong một thế giới không ngôn ngữ, không bản ngã; gã không tự điều khiển nổi; phút này qua phút khác gã bị trói buộc trong cái khao khát tóm lấy thứ gì đó mà ném. Nhưng chẳng có gì để ném, họ đã lấy đi mọi thứ có thể dịch chuyển trong gian phòng này - bé-Maddy nhìn gã với niềm trông đợi dịu dàng và gã kịp nhớ lại mình không thể bốc hỏa lúc này.
Khi khay được đưa đến cùng những thứ ghê tởm không nuốt nổi như trước, thịt cừu luộc và cơm tẻ, bánh nướng và nước lúa mạch, gã ngồi đó nhìn nó rất lâu, trong thâm tâm phản đối, nổi giận. Nàng đứng bên cạnh gã và cuối cùng cầm thìa lên.
Không.
Không. Việc này thì gã sẽ không chịu.
Gã suýt nữa đã ném cả khay, cả xúp và mọi thứ ra tận cửa. Suýt nữa. Thay vào đó, gã với đến chỗ nàng, nắm lấy cổ tay nàng mà giữ yên, chỉ giữ thôi, và rồi cứ thế bình tĩnh hết mức mà gã có thể đè nén, cho đến khi chiếc thìa trở lại trên khay.
Nàng buông thìa. Gã nhặt lên xúc ăn thứ chất lỏng lõng bõng nhão nhoét hạ lưu của chúng nhìn xúc vật vườn thí mẹ kiếp! Rã nát tới tận đáy linh hồn, tràn đầy thịnh nộ đến nỗi mỗi lần cố nuốt là một trận chiến. Nhưng gã vẫn làm. Gã làm để giữ nàng ở đây và lăng mạ Đười Ươi bằng cách duy nhất mà gã nhận ra mình chưa làm.
Và đó là bài thử thách. Gã đã qua. Lần đầu tiên kể từ khi ngơ ngác thức dậy sau liều thuốc mê mà người ta dùng để đưa gã tới đây, gã ngồi xuống tự nguyện và ăn như một con người,
Đó là những gì họ sẽ thấy từ bên ngoài.
Gã nghĩ về bàn ăn và đầu bếp của mình ở nhà, những món ăn mà tên của chúng xa lạ trượt qua đầu gã, phi lê... gàà xốt rượu vaang, sô cô la, cá hồồi nưướng... báánh mơơơ... gã nhìn món xúp cừu nhờn mỡ mà muốn nôn ọe vì kinh tởm.
Nhưng khuôn mặt Maddy đang bừng sáng, điều đó khiến gã vừa thấy cáu vừa vui lòng. Gã có thể tha thứ cho nàng, gã đoán vậy, anh tôi mộc mạc không thể biết thứ tốt hơn bánh mì khô.
Giáo hữu. Giáo hữu, phải, nhưng gã không thể nói to từ đó ra, cũng chả thèm cố.
Gã đã vượt qua bài kiểm tra khốn kiếp và chúng để nàng ở lại với gã, ngồi ngoài phòng. Cơ bắp run rẩy yếu ớt... sự kiệt sức bao trùm lấy gã, trói buộc gã. Gã dựa vào chấn song, không muốn để nàng rời khỏi tầm nhìn. Nói chuyện... không thể... Nói bé - Maddy... ở lại. Ở lại.
Ít nhất là đến tối, khi Đười Ươi quay lại. Christian lo ngại về y, ráng không tạo cho y bất kỳ cớ nào tra tấn gã, nằm xuống cái giường chật hẹp như một con chó biết điều. Chờ cơ hội của mình... cả gã và Đười Ươi đều biết điều đó.
Buổi sáng, nàng lại đến cùng với tên-chết-toi nói lắp bắp ghi sổ, có gì ở trong sổ? Toàn dối trá. Dối trá. Sổ nghiên cứu. Lấy máu? Tắm? Chúa ơi cứu con.
Có thêm hai tên hộ lý đi kèm, và gã biết rằng đến lúc tắm. Gã liếc Maddy một lần, chỉ một lần, dồn tất cả khẩn cầu vào ánh mắt.
Nàng ban cho gã một nụ cười trấn an.
Nàng không biết. Gã phải tin rằng nàng không có khái niệm gì - và khi gã nghĩ về điều đó, gã không mong nàng biết chúng có thể làm gì với gã.
Có ba tay hộ lý để đưa gã đi, nhưng lần này gã tự phản ứng kiểm soát của mình, trấn áp chính mình. Gã cho phép chúng buộc ống tay áo để cột tay gã - luôn là áo trói, nhưng nếo gã tỏ ra bình tĩnh, chúng chẳng có lý do gì để dùng nó trước tên thầy y có móng tay cắt tỉa gọn gàng. Christian biết. Gã đã quen với chuyện xích trói, một kẻ duy mỹ, người có thể phân biệt những cấp độ hành xác ghê tởm, theo mức tăng dần: trùm tay da, xiềng, ghế trói, áo trói, khung trói.
Gã không nhìn về phía Maddy lần nào nữa. Bằng trí tưởng tượng, gã tự giải phóng mình khỏi chỗ này, đó là hy vọng duy nhất, cách duy nhất để chịu đựng tiếp. Gã đi cùng với đám hộ lý xuống cầu thang dẫn tới tầng hầm, để chúng đeo mặt nạ da lên mặt gã, cởi đồ của gã, dẫn gã đi trong mù lòa và để gã đứng đó chờ đợi đằng đẵng, không bao giờ biết khi nào thì sự kia đến, cho tới khi chúng đẩy gã ngã ngửa vào bồn tắm.
Đá! Đông cứng cóng buốt nóng bỏng buốt nhói. Đá!
Chúng ấn gã xuống, hơn một lần, dùng một thanh kim loại gác qua cổ gã để dấn đầu gã xuống. Lần thứ ba, thanh kim loại ép gã dưới nước cho tới khi ngực gã bắt đầu thắt lại, bàn tay gã nắm chặt và nỗi sợ hãi thực sự tràn qua gã - vừa lâu chừng đó. Và khi gã được kéo lên, Đười Ươi cúi xuống, nhìn qua lỗ khoét trên mặt nạ, qua những dòng nước giá buốt đang rỏ xuống, và nhe răng cười.
Christian trừng mắt lại. Mặt nạ dính chặt vào miệng và mũi gã, ướt sũng, gã thở hổn hển vì lạnh, thân mình gã run lên trong những cơn co thắt không khống chế nổi. Chúng kéo gã ra và gã đứng đó run bần bật, nghe chúng đứng tán chuyện xung quanh gã, bị khóa chặt, nước chảy thành dòng trên người, không thể thấy gì ngoài một khe sáng hẹp phía trước gã.
Đười Ươi vừa nói gì đó ngay phía sau Christian vừa vắt khăn lên vai gã. Christian lùi mạnh lại, quay lưng chừng, huých vai và khuỷu tay vào người Đười Ươi. Thành bồn tắm cao chừng bằng con bê tỏ ra hữu dụng trong trường hợp của Đười Ươi đúng y như với Christian vừa nãy - gã hộ lý mất thăng bằng liền chộp lấy vai Christian, ngón tay trượt trên làn da ướt khi Christian quay bước, và rồi một tiếng thét kèm tiếng tùm cùng nước bắn tung tóe. Những giọt nước lạnh buốt bắn khắp chân Christian.
Hai kẻ kia thấy buồn cười. Gian hầm vang vọng tiếng cười của chúng và tiếng nước bì bõm. Christian đứng lặng, không mỉm cười phía sau mặt nạ - cá voi khổng lồ trơn trượt rơi tõm mò mẫm. Gã đứng yên khi nghe tiếng Đười Ươi đến sau gã, tong tỏng và lép nhép trên sàn đá. Thanh sắt đập mạnh vào lưng gã, đau đớn bùng lên, khiến gã không thở nổi, khiến gã mất thăng bằng - nhưng hai hộ lý đã kéo Đười Ươi lại ngăn một trận đòn thực sự.
Bọn hộ lý, chúng tạo thành một nhóm kiểm tra chéo lẫn nhau. Chúng có quy tắc tàn độc của riêng mình. Chúng biết Đười Ươi đã nhấn gã xuống nước quá lâu. Và xét cho cùng thì Christian cũng là một kẻ điên: nên mấy trò đùa của gã được tặc lưỡi cho qua.
Vậy nên Đười Ươi đi lau khô người còn Christian trở lại phòng giam trong áo choàng xanh thậm chí không phải của gã, khiến gã thấy phát tởm, và có Maddy phục vụ gã.
Ăn mặc như bần nông.
Christian nhìn đám quần áo thô thiển được xếp sẵn cho gã.
“Không,” gã nói. Gã khoanh tay và mím môi, nghiến chặt răng để chúng khỏi va vào nhau lách cách, căng thẳng cố chống lại cơn run rẩy lan khắp người khiến lưng gã đau thốn.
Nếu là Đười Ươi, y sẽ gọi đồng bọn đến, cột gã lại ép mặc áo trói. Christian đợi xem Maddy sẽ làm gì, cố gắng giấu cơn run đến cùng mỗi đợt hít sâu. Tóc gã sũng nước, gã lạnh đến tận xương tủy. Gã không hề có ý định chống đối để Đười Ươi có cơ hội trở lại, gã vô cùng khao khát bé-Maddy, vẻ điềm đạm và vóc dáng thẳng tắp khi nàng ngồi yên trên ghế ngoài phòng gã: trắng... cứng... mũ... yên bình.
“Sai?” nàng hỏi.
Gã quắc mắc nhìn nàng. Sai? Sai, ý nàng là vậy sao?
Quần áo tươm tất kia! Gã muốn gầm gừ. Không phải những thứ rác tưởi tệ hại này!
Gã chìa cái áo khoác ra, muốn chỉ cho nàng những đường khâu kì quái, khuy khuyết lệch lẹo, nhưng gã không làm nổi. Gã chỉ cái nắm áo, một lần nữa rối trí, bị kẹt giữa dự định và hành động.
Gừ lên một tiếng trong cổ họng, gã ném cái áo xuống. Cơn rùng mình giữ dội tràn qua gã.
“Sh’boh?” nàng nói. Nàng chạm vào tay gã, ấp nó trong tay nàng, và gã không giữ cho mình đứng yên được nữa, không thể giấu giếm những cơn run rẩy vì lạnh hay dồn nén ở lưng mỗi khi hít vào. Gã giật tay lại và đến bên cửa sổ, nắm lấy những chấn song cơ hồ còn ấm nóng so với hai lòng tay giá lạnh của gã.
Nàng đứng im lặng rất lâu sau gã. Gã biết nàng có thể thấy cơn run - mà thấy thì có khác gì? Gã tì trán vào chấn song và mặc cơn cóng buốt choán lấy mình.
Cần gạt điều khiển chuông bằng đồng đã lỏng. Không có dây chuông ở đây, thật quá dễ dàng để đu người qua dây chắn. Christian đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng những gã kia còn cao tay hơn gã nhiều. Tất cả là do chúng sắp đặt, chúng làm việc đó nhiều năm, một gã giám sát cục mịch như Đười Ươi có khả năng siêu phàm để đoán trước được mọi kháng cự mà đàn áp lại. Christian cao hơn, nhanh hơn, trẻ hơn; Chúa biết gã hy vọng mình có nhiều chất xám hơn nữa - nhưng Đười Ươi biết mọi trò. Con dao cạo và tai nạn trong nhà tắm kia là chiến thắng thực sự đầu tiên mà Christian giành được, còn giờ thì lưng gã nhức nhối, co giật ở chỗ bị thanh sắt đánh vào, đau chết điếng mỗi khi gã quay người.
Nghe thấy tiếng Đười Ươi ngoài sảnh, gã liền thấy căng thẳng, bắt đầu một cơn run rẩy khác sâu trong đường gân thớ thịt. Nhưng không có tiếng cửa sắt mở. Maddy nói gì đó, và Đười Ươi ngần ngừ rồi dằn giọng càu nhàu. Tiếng chân y nện xuống sàn xa dần.
Christian nhìn quanh. Bé-Maddy đang nhìn gã, hơi nhíu mày, cắn môi dưới. Bắt gặp ánh mắt gã, nàng mỉm cười giản dị.
“Tôi vua goi than,” nàng nói.
Goi than?
Nàng chỉ vào lò sưởi lạnh ngắt, vòng tay ôm quanh người rồi rùng mình.
Than. Than, lửa, phải rồi. Chúng chưa từng làm việc đó trước đây, chỉ đốt lò sưởi vào ban đêm.
Gã ao ước có thể cảm ơn nàng nhưng không nói nổi. Gã chỉ gật đầu.
Nàng nhặt cái áo khoác ở chỗ gã thả rơi và đưa cho gã. Khi nàng chìa ra, gã đặt tay lên cổ áo được may rất tồi, miết ngón tay lên đó, chỉ vào những khuyết áo xấu xí kia.
“Khơng hieu,” nàng nói, ngước nhìn gã với vẻ bất lực.
Gã nghiến răng và run lên. Được rồi. Thử lại. Gã chạm vào ống tay áo của nàng, di ngón trỏ lên dưới cánh tay nàng, nơi những mũi khâu bé xíu không lộ ra, gọn gàng và trang nhã dù có thô mộc, vì cái váy đen và cổ áo trắng của nàng hoàn toàn giản dị. Rồi gã di theo đúng đường đó lên cái áo khoác.
Nàng nhìn cánh tay mình rồi lại nhìn cái áo. Nàng lắc đầu. “Tôi xin lỗi,” nàng nói. “Khơng hieu.”
Gã bỏ cuộc, kéo cái áo từ tay nàng và ra hiệu cho nàng lui để gã còn mặc đồ. Nhưng nàng vẫn đứng đó. Gã nắm lấy một vai nàng, xoay người nàng đẩy ra cửa.
“Không,” nàng ngang bướng đứng chôn chân không chịu đi và quay lại. “Anh phai mac do.”
Mặc đồ phải, đẩy cô đi, bất cứ phụ nữ danh giá hiểu. Nhưng nàng cứ bướng bỉnh đứng đó. Đười Ươi bước tới lách cách cùng một xô than. Christian hơi lùi lại, tránh xa y, đề phòng. Lửa được đốt lên, hai người nói líu ríu gì đó với nhau, Đười Ươi nhún vai và gật đầu trước bất cứ lời nào của nàng, y chỉ ném về phía Christian cái liếc xéo thận trọng và trung tính, đóng cánh cửa gỗ lại và rời đi, tách rời căn phòng với hành lang bên ngoài.
Christian trợn mắt nhìn nàng. Không nghĩ... vì Chúa không định mặc áo ở đây cô ta thấy!
Nhưng nàng làm vậy. Nàng đi đến ngay cạnh gã rồi cầm lấy khuy áo rồi bắt đầu cởi ra như thể nàng vẫn làm việc đó hằng ngày.
Christian chộp lấy cổ tay nàng đẩy ra cùng tiếng kêu căm phẫn. Gã chỉ ra cửa và đẩy nhẹ nàng đi.
“Anh muon Lark?” nàng hỏi.
Gã thở một hơi thật sâu, căng ra tìm từ. “Hừuu...”
Nàng dường như không nhận ra hết chiều sâu nỗ lực của gã đối với mình, rằng gã đã đi xa tới mức cố nói chuyện, cho phép nàng nghe thấy tiếng ú ớ của gã. “Lark?” nàng lại hỏi, đặt tay lên cần gạt chuông.
Gã chợt nhận ra nàng định gọi Đười Ươi. “Không!” Gã lắc đầu. “Không.”
“Y ta cua anh.” Nàng đặt tay lên ngực. “Y ta rieng.”
Một cơn run rẩy mãnh liệt xuyên qua gã. Gã giữ mình đứng ở khoảng cách an toàn với nàng.
“Y tá,” nàng nói. “Cua anh. Y ta.”
Y tá.
Ồ, y tá chết bầm, phải không? Y tá của gã. Và chỉ vì nàng tưởng tượng mình là y tá, nàng nghĩ gã sẽ để nàng lột đồ cho gã như thể gã là một đứa trẻ thiểu năng, phải không?
Maddy thầm thở phào khi nụ cười mỉa mai quen thuộc xuất hiện ở khóe môi gã. Rõ ràng, gã đang thăm dò vị trí của nàng, nếu Larkin cùng Edward quay lại thấy gã khoác áo choàng tắm đứng yên, mọi sụ trông như thể nàng không hề không chi phối được hoàn cảnh. Trong khi sự công nhận của Edward với chức trách mới của nàng còn đầy mong manh, nàng khôn cùng mong ước tránh bất cứ ấn tượng nào cho thấy Jervaulx đang trở nên khó khống chế hơn khi chưa có nàng.
Việc luôn nhớ trong đầu rằng gã hành động với lý trí của người trưởng thành khó hơn nàng tưởng khi điều đó không hề rõ ràng trước mắt nàng. Sự thích thú với những đường may trên váy nàng và áo ngoài của gã khi gã đứng đó run lên vì lạnh ngăn trở nàng, nàng ước có thể mặc đồ ấm áp cho gã, giúp gã hơng khô tóc bên lò sưởi, và đến tối, sau khi Larkin đến thay nàng, nàng định nghiên cứu bản chất thật sự của liệu pháp tắm rửa kia.
Lần này, khi nàng nhặt áo sơ mi lên và đi tới, Jervaulx đứng im, mặc cho nàng chạm vào gã. Maddy đã mặc đó cho cha mình cả ngàn lần, nàng có cách thức riêng của mình - một quy trình đòi hỏi gã phải ngồi xuống, việc mà Jervaulx, dù nom hơi cau có, bỗng ngoan ngoãn làm theo khi nàng ra hiệu về phía giường.
Nàng bắt đầu cởi áo choàng tắm của gã. Lúc cởi chiếc khuy đầu tiên, nàng thấy rõ gã đang chăm chú quan sát, gương mặt gã kề sát mặt nàng vì nàng đang vươn người tới. Đến chiếc khuy thứ ba, nàng rõ ràng ý thức được người đàn ông này không phải là cha mình, rằng hình dáng chắc nịch của bờ vai và cơ bắp dưới chiếc áo choàng tắm kia chẳng có gì tương tự cha cả. Đến khuy thứ sáu, nàng đã cảm nhận được rằng hơi thở gã dịu dàng và đều đặn của gã trên bàn tay nàng dường như thân mật vượt quá những gì đúng đắn và có thể chấp nhận được.
Nàng ngước mắt lên. Kiểu cười nửa miệng của gã hằn sâu hơn trên môi. Gã nhấc tay kéo ngón trỏ dọc theo đường viền hàm của nàng, đến cằm nàng, hơi nhích lên. Mắt họ song song với nhau, cách nhau có vài phân.
Đôi mắt gã màu đại dương xanh thẫm.
Maddy giật người lại. Nàng đứng thẳng, giày nàng tạo ra tiếng động lớn trên sàn gỗ khi nàng lùi.
Gã đứng lên. Không cần từ nào, gã tuyên bố chính mình mới làm chủ tình thế. Gã hơi nhướng mày, như thể hỏi nàng có muốn tiếp tục không. Maddy nhìn phần vạt áo mở rộng của gã và liền quay đi, nàng đã vướng vào một thứ gì đó không ngờ ngoài tầm kiểm soát.
Gã nhún vai. Chiếc áo trượt khỏi vai rơi xuống chân. Gã đưa tay với lấy sơ mi.
Rõ là nàng rất kinh nghiệm trong vai trò y tá. Nàng đã tắm và mặc đồ cho vô số bệnh nhân, không phải chỉ toàn phụ nữ, và khi có thành viên nào trong các buổi Suy niệm cần giúp đỡ thì người ta luôn gọi tới nàng. Và tất nhiên, nàng luôn chăm lo cho cha...
Gã không phải cha nàng. Gã không phải trẻ con, không phải người già hay người bệnh. Gã là một thứ gì đó mà nàng chưa nhìn thấy trong đời: một người đàn ông ở thời kỳ huy hoàng nhất - nàng chỉ có thể gọi đó là viên mãn - về chiều cao, cơ bắp và sức mạnh của tuổi trưởng thành, gã đang đứng đó không một mảnh vải, tay xòe ra đợi áo sơ mi.
Từng đường gân thớ thịt trong nàng đều muốn ném đồ cho gã rồi lao ra khỏi phòng.
Nhưng nàng thấy nụ cười châm biếm kia và cả sự giận dữ trong đó. Hình thể cảu gã đầy áp chế trong gian phòng chật chội này, vai rộng và tràn trề sức mạnh, áp chế lên nàng, và gã biết điều đó. Gã chủ tâm khiến nàng sợ.
Nàng sợ. Ít nhất, có cảm giác như sợ hãi, vừa xuất hiện vừa bối rối. Nàng thấy sức mạnh, nhưng nàng cũng thấy sự cân xứng, độ dài và hình dáng kỳ vĩ của các khối cơ bắp. Sự cảnh giác thẹn thùng của nàng hòa trộn với một chút ngưỡng mộ hoàn toàn trần tục mà ai cũng phải công nhận: cao lớn, thẳng tắp và ngông ngạo, đây chính là cách mà Chúa đã tạo nên gã.
Và Chúa đã tạo nên gã theo một cách đầy ấn tượng và sáng chói. Một phép mầu của sự sống thổi vào đất sét. Dường như việc để ý tới điều ấy không sai trái gì hơn việc hân hoan thưởng lãm đường bay của chú chim ưng trên những cánh đồng ngoài kia. Cánh ưng ấy tựa điều kì diệu với nàng, một kẻ cả đời bó mình trong thành phố, và dáng voc không xống áo của một người đàn ông cũng không hề kém lạ thường hay sửng sốt hơn.
Nàng đặt chiếc sơ mi vào tay gã. Gã tung nó lên xỏ vào người, với tiếng rên nho nhỏ bị kẹp chặt giữa hai hàm răng, giật mạnh đầu để chui qua cổ áo. Lớp vải bông trắng rơi tự do xuống đùi gã. Gã bước một bước qua nàng như thể nàng không tồn tại và tìm tất dài cùng quần bó.
Maddy quay người đi về phía cửa sổ, đã thấu hiểu rất rõ thông điệp của gã. Nàng đan chặt tay vào nhau, vặn vẹo ngón tay, cảm thấy niềm thôi thúc muốn nói lời xin lỗi nhưng quá xấu hổ không dám thốt lên.
Tính kiêu ngạo trần tục và sự suy đồi không phải những thứ nàng được nuôi dạy để trọng thị, nhưng đôi khi nó cũng tốt, ví như mặc cho nơi này, tai ách của gã, mặc cho mọi thứ, gã vẫn khẳng định thái độ khinh khỉnh trước hoàn cảnh. Gã không chỉ là một con người, gã là một công tước và không định cho phép bất kỳ ai quên điều đó. Chắc chắn không phải là một y tá phái Giáo hữu bình dân.
Nàng đợi cho tới khi không còn nghe tiếng sột soạt nào sau lưng. Ngay lúc nàng định quay lại, gã khiến nàng nhảy dựng lên khi đặt tay lên vai nàng.
Gã đã mặc đồ - hoặc ít ra có vẻ vậy. Áo gi lê, quần bó và áo ngoài đều chưa cài khuy và cổ tay áo so mi dường như mất tích đâu đó trong ống tay áo ngoài. Gã đứng đó cau có hung tợn với nàng, hàm gã động đậy. Rồi gã lùi lại một bước, giơ cả hai tay ra.
Đó là một cử chỉ yếu đuối lạ lùng, đột ngột và miễn cưỡng. Gã nhìn, không phải nàng, mà là xuống cổ tay, theo cách đấng quân vương nhìn những kẻ thần dân không nghe lời, vừa bị xúc pham vừa thịnh nộ.
Maddy đưa tay ra luồn ngón tay vào ống tay áo khoác của gã, từng ngón một, kéo cổ tay áo so mi ra cài nút. Nàng ngước nhìn gã.
“Không,” gã vừa nói vừa gật đầu lanh lẹ - và nàng coi đó nghĩa là có: nàng đã làm đúng.
Khuy quần bó nằm ở hai bên miếng đắp đằng trước. Đã học được bài học cần thiết, lần này Maddy đợi gã nhờ vả. Gã cố gắng cài một nút bên trái bằng tay trái, rồi thở ra một hơi nặng nề và túm lấy cổ tay nàng. Dứoi cái kéo tay độc đoán ấy, nàng lại nhích lại gần gã một bước và nhanh chóng cài khuy ở cả hai bên, nhét đuôi áo sơ mi lùng thùng vào quần, bước lùi lại ngay khi xong việc.
Lần này, nàng nhận được cái gật đầu khác. Sự ngạo mạn dịu dàng của gã xua đi bất cứ dấu hiệu nào của thân tình cá nhân. Gã đặt chiếc khăn cổ đang đặt trên bàn lên đưa cho nàng.
Nàng đứng nhón chân thắt cho gã, trong khi gã đứng đó, cằm ngẩng lên.
Khi nàng xong xuôi, gã sờ nút thắt, theo đúng kiểu đơn giản mà nàng vẫn thắt cho cha và nóng giận lắc đầu.
“Tôi không biết kiểu thắt khác.” Nàng xòe tay, nhún vai bất lực.
Trong một khắc, nàng e sợ rằng gã sẽ nổi đóa. Trán gã cau lại đầy nguy hiểm, nhưng rồi miệng gã dãn ra. Gã liếc ánh mắt thú vị lên trần nhà. Với một cái búng nhẹ vào cái áo gi lê trễ nải, gã đòi nó cũng phải được cài lại.
Maddy thực hiện ngay. Chiếc áo không vừa với gã, nó được may rất tồi tàn và quá chật, khuy áo kéo căng xộc xệch. Nàng tự hỏi liệu gã có khổ sở khi phải chịu đựng chuyện này, với cái kiểu kén cá chọn canh trong cách ăn mặc của gã mà nàng vốn biết hay không.
Gã dường như chấp nhận nhưng vẫn quay đi khỏi nàng và nhặt chiếc khăn tắm ướt sủng để lau tóc. Bên cạnh bồn rủa bằng kim loại có một chiếc lược: gã dùng nó không chút do dự.
Chải xong phần tóc bên trái bằng tay trái, gã dừng lại. Gã đặt lược xuống bàn và đứng yên một lát, nhìn nó chằm chằm. Rồi gã liếc Maddy, khó nhọc xòe tay ra rồi nắm lại. Rồi gã nhắm mắt, rờ tìm chiếc lược, nhặt nó lên bằng tay phải, hoàn thành nốt việc chải nửa bên kia.
Khía cạnh tỉnh táo duy nhất của chu trình lạ lùng này là gã có vẻ xấu hổ vì phải làm vậy. Nàng chỉ về phía lò sưởi cuối cùng đã bắt đầu tỏa ra hơi ấm. “Anh có muốn ngồi xuống sưởi ấm không, Ái hữu?”
Sau một chút do dự dường như đã thành điển hình cho bất cứ phản ứng nào của gã, gã đi tới chỗ chiếc ghế, kéo nó đến bên lò sưởi và ngồi quay mặt vào lưng ghế, chống khuỷu tay lên, giống một kẻ hầu chán chường ủ rũ đang đợi lệnh trong sảnh.
Maddy mở cửa gỗ và dọn dẹp lại căn phòng, chẳng có gì nhiều mà dọn dẹp. Ga giường bằng lanh sạch sẽ được xếp ngay bên trong cửa - một trong những tiện nghi hằng ngày ở Blythedale. Maddy trải giường, xấu hổ vì đống khóa và xiềng xích phải gạt sang bên trong khi thay ga. Nàng cảm nhận rất rõ gã đang quan sát nàng. Thay vì để đống xiềng xích gọn gàng trên quần áo ngủ như nàng thường thấy, nàng nhấc thảm lên và lạnh lùng đẩy chúng xuống dưới, không phải là không cần vặn vẹo, vươn người và gồng mình để hoàn thành việc đó.
Khi nàng đứng thẳng dậy, thở không ra hơi, kéo lại một lọn tóc rơi khỏi mũ, nụ cười của Jervaulx nhạo báng nỗ lực của nàng. Hàm gã siết chặt lại, gã nghiến răng nói, “Đười Ươi!” Rồi gã lại cố nói lần nữa, phun ra những tiếng ú ớ, những phần đầu vô nghĩa của cùng một âm tiết. Cuối cùng gã thở hắt ra một hơi nản lòng, giơ tay về phía giường làm động tác kéo nặng nhọc bằng cả hai tay và thốt lên, “Ngoài!”
Maddy ngồi phịch xuống đệm. Nàng nhún vai. “Vậy cứ để gã tìm đi.”
Gã khẽ nghiêng chiếc mũ chóp cao tưởng tượng với nàng và cười tươi. Nom gã thật bất trị và ngang tàng khi làm vậy.
“Anh muốn dùng ít trà không?”
“Trà,” gã nói.
“Anh muốn không?”
Gã không nhìn nàng. “Trà, trà, trà.” Gã nhắm mắt. “Trà, trà. Các đường trên mặt phẳng đảo ngược. Một điểm không thể chia nhỏ hơn. Đường thẳng là đường dài vô hạn. Đầu của hai đoạn thẳng là điểm. Qua hai điểm bất kỳ khác nhau, chỉ có một đường thẳng. Trà, trà, trà.” Gã mở mắt, liếm môi nhìn nàng. Hàm gã đanh lại. “Hưuuu... a!”
Gã phùng má thổi ra phù phù. Từ một phòng cuối hành lang, một bệnh nhân bắt đầu rít lên the thé, đập vào những chấn song sắt, khiến bác sĩ Timms và Thánh ma phải tới vật lộn với anh ta.
Jervaulx túm lấy hai đầu chạm tròn của lưng ghế, gục trán lên thành ghế.
Anh ta tỉnh táo,Maddy bướng bỉnh nói với Lý trí. Anh ta hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng thu lượm ga giường cùng áo choàng tắm và khăn tắm ướt rồi đi ra cửa. Ổ khóa chìm kêu lạch cạch rất to khi nàng xoay chìa. Những chấn song rung lên khi nàng đóng cửa lại. Gã không nhúc nhích cũng không ngước đầu lên, song những ngón tay đang tì lên ghế của gã căng ra trắng bệch.
...
Hồ sơ của gã gồm mười lăm lá thư của Phu nhân de Marly và sáu mươi mốt lá của nữ công tước quả phụ, mẹ gã. Maddy đọc lướt qua hầu hết thư từ, nữ công tước viết cho con trai mỗi ngày, có vẻ chữ tuôn khỏi ngòi bút của bà dồi dào và dễ dàng. Bà viết về những việc đạo mình làm, những suy nghĩ tôn kính của mình cũng như niềm hy vọng mà bà vẫn khấn nguyện về sự hồi phục của gã. Bà diễn tả niềm tin tưởng hoàn toàn vào phương pháp trữa trị đạo đức của bác sĩ Timms, rằng bà thấy nhẹ lòng hơn bao nhiêu khi biết Christian đang được anh ta chữa trị tại Blythedale. Bà khẩn cầu con trai hãy để ý tới những hậu quầm các hành vi đồi bạ của gã gây nên để trở về con đường chính đạo, để ăn năn vì những lỗi lầm bởi thói kiêu ngạo, phù phiếm và lười biếng, để khước từ sự yếu hèn của xác thịt, và thêm vào kha khá cùng những dòng này là mạch tình cảm dạt dào không gì ngăn nổi, khiến Maddy cảm thấy thực sự khó chịu.
Nàng thấy Phu nhân de Marly tinh tế hơn nhiều. Thư của bà không gửi cho Jervaulx mà là vị bác sĩ, yêu cầu các báo cáo và tiên lượng bệnh cần phải viết rõ ràng hơn. Đọc đến lá thư thứ tư, Maddy thấy điều mà nàng vẫn hoài tìm kiếm: sự nhắc nhở về rương đồ gửi kèm cùng với một danh sách trang phục mùa thu trong rương.
Nàng đưa bản danh sách cho anh họ Edward khi anh ta đang ngồi hoàn tất các ghi chú hằng ngày trong phòng làm việc.
“Ngài ấy chịu yên rồi,” vị bác sĩ nói, không cần phải giải thích xem đang nói với ai. “Anh đã ghé qua đó khi cô đi ăn tối.” Anh ta dựa lưng vào ghế thở dài. “Anh phải nghĩ sao đây? Có thể chỉ là trùng hợp, cô biết đấy. Anh không yên tâm được khi để cô một mình với ngài ấy.”
Maddy cảm thấy cần thận trọng lờ đi sự do dự trong giọng nói của ông anh họ. “Em đã hoàn thành việc sắp xếp thư từ và sổ sách. Anh có cần chép thư gì không?”
“Và đó lại là một vấn đề khác nữa. Cô định sẽ giúp anh đảm nhiệm vị trí nào đây?”
“Em sẽ làm tất cả những gì có thể. Buổi tối thì em không ngại làm việc đâu, những lúc đó cha không cần đến em.”
“Anh không ưng chuyện này. Không ưng tẹo nào.”
Maddy đứng im lặng.
“Anh ngạc nhiên, thật ra là bị sốc, khi cha cô lại đồng ý. Cực kỳ sốc, khi tính đến sự bất hợp lý và nguy hiểm với cá nhân cô.”
“Cha rất thích Jervaulx.”
“Anh e rằng ngài Jervaulx mà ông ấy biết đã tiêu rồi. Đã chết. Anh đã ráng giải thích điều đó với ông ấy, nhưng ông ấy cũng bướng bỉnh như cô vậy.”
Lần này Maddy cũng chỉ im lặng.
“Và còn danh tiếng của Blythedale. Nếu cô bị một bệnh nhân gây thương tích... lừa phỉnh... cô hiểu ý anh không?” Mặt anh ta đỏ lựng lên. Anh ta lôi một chiếc chìa khóa từ túi áo gi lê ra, săm soi nó kỹ càng. “Em họ, việc đó sẽ hủy hoại anh.”
“Em xin lỗi,” Maddy chân thành nói. “Nhưng em, làm sao em... làm sao có thể quay lưng đi với một Thiên khải? Em chưa bao giờ nghĩ... Em chưa bao giờ từng được dẫn đường, nhưng điều này quá sâu sắc và mạnh mẽ đến nỗi mọi thứ trước đó dường như đều... phàm tục.”
Anh ta mở ngăn kéo, lấy tẩu thuốc ra, nhồi đầy và châm lửa. mùi thơm ngòn ngọt lan tỏa trong căn phòng ngăn nắp. “Ừm, vậy đây. Cầm lấy cuốn sổ này,” anh ta cộc cằn nói. “Anh muốn cô ghi lại quan sát của mình trong một ngày điển hình. Anh sẽ cho cô ít thời gian. Nhưng cẩn thận đấy, Maddy. Phải rất cẩn thận.”
“Em hứa.”
Anh ta rít một hơi sâu. “Chẳng bao lâu nữa ngài ấy sẽ lên London hầu tòa.”
“Hầu tòa?”
“Phiên tòa xác định năng lực. Tại Tòa đại pháp. Việc đó thường gặp với bệnh nhân thuộc tầng lớp này. Họ có gia sản, họ là những nhân vật quan trọng. Ngài ấy sẽ phải được tuyên bố là non compos[1], được chỉ định người giám hộ. Một mối phiền phức chết tiệt. Không bao giờ thất bại trong việc khiến các bệnh nhân nổi điên không gì kiểm soát nổi, kéo họ ra giữa bàn đan thiên hạ như vậy, ném hàng tá câu hỏi vào họ, đứng trước một ban hội thẩm hay đại loại thế. Anh chẳng hề trông mong gì ở ngài ấy, anh nói thẳng với cô đấy. Anh nghe nói sáng nay ngài ấy đã ném Larkin vào bồn tắm. Ngài ấy phải được rèn giũa về chuyện này.”
[1] Tiếng Latinh, nghĩa là mất trí.
“Ném?” Maddy cắn môi. “Anh chắc chứ?”
“Tất nhiên là chắc. Cô nghĩ là các hộ lý phịa chuyện à?”
“Jervaulx lạnh cóng khi được đưa trở lại phòng. Anh ta run cầm cập.”
“Đó là bản chất của việc tắm nước lạnh.”
“Em không thể cho rằng một phương pháp cực đoan như vậy lại tốt cho sức khỏe anh ta.”
Anh họ Edward dằn mạnh tẩu thuốc trên bàn, gõ bã thuốc ra. “Thế cô lấy được bằng y khi nào vậy, em họ Maddy?”
Nàng quyết định rằng mục tiêu tối thượng lúc này của nàng không phải là đốp lại câu hỏi ấy. có những lúc lời răn của Chúa rằng chớ vội mở miệng ra thật phù hợp.
Anh ta dùng một cái móc bạc nạo sạch chiếc tẩu rồi nhìn nàng dò hỏi. “Có lẽ, nếu mọi việc tiến triển tốt, cô có thể đi cùng tới London. Cô có nghĩ cô giữ được ngài ấy trong tầm kiểm soát không?”
“Được,” nàng đáp và thầm hy vọng lời đáp ấy vang ra từ đâu đó hay ai đó khác, với sức mạnh và kiến thức lớn hơn chính bản thân nàng.
“Dù sao chúng ta cũng sẽ mang cả Larkin đi cùng.”
Nàng đưa ra danh sách mà nàng tìm thấy trong hồ sơ. “Gia đình anh ta đã gửi quần áo. Những thứ anh ta đang mặc không vừa.”
“Chúng ta không cho bệnh nhân có xu hướng bạo lực mặc quần áo đắt tiền. Họ có xu hướng xé rách chúng.”
“Có thể là vì không vừa.”
Anh họ Edward lắc đầu. “Cô sẽ còn học hỏi được nhiều, em họ thân mến ạ. Rồi cô sẽ học được khác hẳn, anh e là vậy. Cứ mặc quần áo đắt tiền của ngài ấy cho ngài ấy đi.”