Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 18

“Cô Timms.” Giọng nói vang vọng trong cơn mộng mị. “Đến lúc dậy rồi,cô Timms.”

Maddy lập tức ngồi bật dậy. “Cha?”

Nàng vướng víu với chiếc áo choàng. Trong khoảng khắc mơ màng nàng nghĩ kia là một tên trộm, một gã đàn ông xa lạ đứng bên giường đang lùi lại, tay cầm một cây nến chỉ cho nàng thấy lờ mờ nét mặt nhìn nghiêng của y. Nhưng nàng không ở nhà, nàng không thể lập tức nhớ ra mình đang ở đâu cho tới khi đột nhiên một chú chó lông đen pha trắng phia vào vòng tỏa rọi của ánh nến và chồm chân lên mép giường. Con vật nồng nhiệt vươn mình liếm mũi nàng.

Maddy lắp bắp gì đó và co người lại, chớp mắt đuổi cơn ngái ngủ đi.

“Cái này gửi cho cô.” Durham đưa ra một phong thư được niêm phong bằng đấu sáp xù xì. “Của anh Gill.”

Nàng cố mở to mắt. Tri giác và ký ức quay lại: nàng đón lấy phong thư trong khi Durham đặt cây nến xuống cạnh giường và để nàng lại một mình.

Nàng xé mở dấu niêm phong, gí bức thư lại gần, đọc những con chữ vuông vắn chằn chặn.

Cô Timms,

Tôi đã nói chuyện khá lâu với cha cô. Ông ấy đồng ý với cô rằng Công tước cần được bảo vệ khỏi trò lố kia và mong cô chăm lo việc đó. Ông ấy nghĩ cô nên đặt lòng tin vào các bạn của Công tước và cứu nguy cho anh ta ngay lập tức, vì việc lùng bắt đang được tiến hành rất ráo riết. Cô cần ở bên Công tước bất kể anh ta đi đâu. Cha cô vô cùng trịnh trọng yêu cầu cô không trở về gặp ông ấy bởi vì việc đó sẽ đặt cô vào vòng nguy hiểm. Tôi không thể tự mình đến gặp cô bởi có nguy cơ bị theo dõi. Việc tôi ghé thăm cha cô đã dấy lên vài mối nghi ngờ. Nếu cô muốn gửi thư cho cha,hãy chuyển đến quán trọ Belle Sauvage và tôi sẽ lo việc gửi tới tay ông.”

Chúa chúc phúc cho cô

Ái hữu Richard Gill

“Ôi.” Maddy thầm thì.

Nàng đưa phong thư tới gần ngọn nến hơn, chớp mắt thật mạnh và đọc lại. Vẫn là những lời ấy, với cùng cung cách lạ lùng ấy.

Nàng cần đi cùng Jervaulx. Nàng cần ở cùng gã. Cha nàng mong muốn vậy.

Thật là điên rồ. Và đáng thất vọng. Nàng sẽ không thể trở về với cha! Trong bao lâu? Bao nhiêu nguy hiểm có thể rình rập ở đó?

Maddy ngồi dậy trên giường.Nàng sẽ bị kết tội bắt cóc, mà sự thực là vậy. Phu nhân de Marly sẽ không trì hoãn việc đó dù chỉ một giây.

Nàng nhắm mắt lại thầm đọc nhanh một lời cầu nguyện, xin được ban sức mạnh để đối diện với những điều nàng sẽ phải trải qua. Rồi nàng gấp gáp tìm giày. Khi cúi người cài giày,nàng phải đẩy con Devil đang chực nhảy bổ lên, nàng đi qua phòng ngủ tối mù ra ngoài phòng khách.

Jervaulx ở đó, gã khiến người ta giật mình với bộ lễ phục quá chói mắt, tóc tai bù xù, râu trên mặt cần cạo,Gã liếc nhanh về phía nàng, lo lắng như thể có phần đợi nàng sẽ mắng mỏ gì đó. Đồng hồ điểm chuông, Maddy đưa cây nến về phía đó thì phát hiện ra rằng mới ba rưỡi sáng.

Nàng nghe thấy tiếng cửa mở ngoài tiền sảnh và tiếng Durham khe khẽ trao đổi với người hầu của mình. Cửa đóng lại. Durham vào phòng,chân đi tất, bưng theo khay và bình trà. “Mark đi gọi xe ngựa, nếu hắn kiếm được xe ngựa vào giờ này. Vậy nên mời mọi người dùng chút đồ uống. Lúc năm giờ có một xe thư rời nhà hát Thiên Nga.Hẳn cô muốn vào phòng ngủ để chỉnh trang lại, cô Timms,nhưng cho phép tôi vào đó lấy vài thứ cho Shev mặc đã.”

Nom anh ta cũng chẳng khá hơn gì Công tước và cả hai trông như đã thức trắng đêm. Durham đặt khay trà xuống, ngáp rồi cầm cây nến lên, lệt xệt vào phòng ngủ, bỏ lại phòng khách chỉ còn ánh sáng mờ nhạt của cây đèn dầu chiếu sáng.

“Shev,” anh ta khẽ gọi. “Lại đây, ông bạn thân mến, để xem có thứ gì vừa với cậu nào.”

Công tước lại thoáng liếc nhìn nàng một cái rồi đi qua trước mặt nàng vào phòng ngủ.

Một tấm gướng treo lên bệ lò sưởi. Maddy thấy mình trông cũng không hơn gì hai người đàn ông kia, nàng bèn cố sửa sang lại mái tóc, nhưng không có lược, nỗ lực ấy dường như vô vọng. Nàng sẽ đành phải kéo mũ áo choàng lên vậy.

Nàng rót cà phê, hy vọng nó sẽ giúp xua cơn buồn ngủ vẫn còn choán lấy trí não. Durham có vẻ đã vạch ra được kế hoạch nào đó - anh ta nhắc tới xe thư, điều đó có nghĩa là anh ta dự định cho họ đi thật xa. Không có xe nào nhanh hơn xe thư và xe thư nào cũng đến đêm mới rời đi. Xe thư sẽ đi rất mau chóng và vô danh như tấm vé ở quầy v, nhưng đi đâu? Nàng hy vọng không quá xa. Nhưng nghĩ lại, nếu nàng sắp bị treo cổ vì tội bắt cóc,có lẽ nàng nên ao ước đó là Scotland. Hay Châu Mỹ. Hay mặt trăng.

Cuối cùng thì kiểu gì đó cũng là Bath[1], hoặc là Đường lớn[2], nếu đi theo hướng đó, trong một chiếc xe thư màu đen pha đỏ đẹp đẽ có biểu tượng thiên nga hai cổ lấp lóa trong ánh đèn của buổi sáng mù sương. Durham không tiết lộ cho Maddy về điểm đến cuối cùng của họ, trên thực tế trong cách nói chuyện của anh ta đã có gì đó gần gũi hơn với nàng. Khi nàng lên tiếng phản đối về khoảng cách, anh ta chỉ nói rằng họ sẽ không nhắm tới Bath.

[1] Bath: Thành phố cổ nằm ở hạt Sommerset ở phía Tây Nam nước Anh cách London 156km.

[2] Đường Lớn: Con đường chạy từ London đến Avonmouth gần Bristol (nay là đường A4), trong lịch sử, đây là tuyến giao thông chính về phía Tây nước Anh.

Jervaulx và bạn mình ngủ gà gật trên xe thư. Họ tạo thành một cặp bất hảo, Durham nằm dài nơi ghế trước còn Công tước gò bó chống lên cửa sổ đối diện với chỗ của Maddy, bọc mình trong áo măng tô mượn của bạn, râu ria tua tủa, đầu trần theo như ý tưởng kỳ dị của Durham về việc một quý ông về quê “an dưỡng” phải nom ra sao. Maddy đồng ý rằng mô tả đó về Công tước căn bản tương xứng với sự thật, nhưng nàng sẽ không đi quá xa mà gọi gã là “Ông Higgens” và giới thiệu mình là em gái gã. Thậm chí là để tránh cái họa bị đi đày hay bị treo cổ. Không ra khỏi nguyên tắc nói lên sự thật, nàng là y tá của gã, nếu có ai hỏi, và tên nàng là Archimedea Timms.

Kết quả của lập trường đó là nàng không được phép ra khỏi xe trừ phi vào những quán trọ đông đúc nhất,nơi sẽ chẳng có ai quan tâm lắm đến từng hành khách giữa những tiếng lách cách, leng keng của đám ngựa đã được đóng yên sẵn sàng, tiếng hét của các chú lái ngựa dẫn đầu những cỗ xe đang tiếng đến và những vị khách vội vã vào ra để nghỉ ngơi chút ít. Thậm chí cả khi đó, nàng chỉ được xuống một mình hoặc cùng với Durham. Anh ta khăng khăng rằng ba người không được phép bị thấy đi cùng nhau nhằm mục đích gây lẫn lộn cho bất kỳ kẻ bám đuôi nào. Anh ta bao tiền cả bốn chỗ trong chiếc xe thư đẹp đẽ đuyên dáng để không phải đi với một người lạ và sau lần đổi ngựa cùng lái ngựa đầu tiên, thậm chí không có ai ngó vào bên trong cho đến khi anh ta nhoài người ra ngoài cửa sổ để boa tiền. Lũ chó cũng bị nhốt lại nhà với Mark dù chúng phản ứng dữ dội vì chúng quá đáng ngờ nên nếu bị nhìn thấy cùng Công tước.

Quả là kỳ tích khi họ đi nhanh thế, trong một chiếc xe hàng đầu trên một con đường hạng nhất,dẫn đầu những chiếc xe ngựa thuê và đôi khi còn vượt cả xe riêng. Nàng không dám chắc là mình dám tán thành ý tưởng xe thư. Nó có vẻ là nỗ lực hoang phí quá mức để thực hiện một sự vụ trần tục. Việc lao đi vội vã như thế xuyên qua bóng tối của sớm tinh sương chắc hẳn thật phù phiếm. Lũ ngựa phi nước đại hết tốc lực, nửa giờ sau đã mồ hôi mồ kê đầm đìa và lập tức được thay bởi một toán ngựa mới đợi sẵn trong vòng hai phút. Trong khi các quý ông ngủ gà gật, Maddy có dư dả thời gian ngắm những cột cây số trắng mờ như những bóng ma vụt lướt qua và phản chiếu lại cái tốc độ mà cùng với nó nàng đang lao mình vào quên lãng.

Tảng sáng, những bóng xanh dài của cây cối in lên những cánh đồng phủ sương mù lấp lánh. Nàng có thể thấy thấp thoáng hình dáng của một tòa lâu đài khổng lồ được bao bọc bởi những tháp canh và tường thành cao ngất. Cờ xí trên tháp đón những tia sáng mặt trời đầu tiên. Maddy vươn người ngắm nhìn những tia sáng biến tường đá thành màu hoàng kim ánh hồng.

“Wind-sor.”

Giọng nói của Công tước khiến nàng giật mình. Nàng quay lại thì thấy gã đang ngái ngủ nhìn mình, vai gã tựa lên thành xe trong một tư thế kỳ cục.

Xe ngựa qua một chỗ xóc mà không hề hãm lại. Maddy vội túm lấy quai treo. Đầu Jervaulx va mạnh vào thành xe trong khi Durham thì gần như lăn khỏi chỗ nằm. Durham tự bám lại được, chửi thề và tì một chân lên sàn đẩy người vào chỗ cũ, sửa lại chiếc mũ sụp xuống qua mắt.

Jervaulx ngồi thẳng dậy. Gã xoa cả hai lòng bàn tay lên mặt rồi cứ áp mặt vào tay như thế một lát, khuỷu tay chống lên vạt áo măng tô phía trên đầu gối. Xe ngựa lắc lư trên đường. Maddy nghĩ có lẽ gã đã tỉnh hẳn, nhưng gã lại quay người và nằm ườn xuống, lần này theo chiều ngược lại. Bởi vì gã quá cao để vừa vào chỗ, tư thế này buộc gã phải gối đầu lên đùi Maddy điều mà gã đã làm một cách mặt dạn mày dày, không hề cảnh báo gì trước ngoài một tiếng thờ dài thườn thượt khi đặt mình xuống.

“Jervaulx,” nàng đanh giọng nói.

Câu trả lời của gã chỉ là một nụ cười biếng nhác, trông hoàn toàn không hề văn minh dưới bộ râu lởm chởm, như thể gã là một tay du mục lười biếng và vui lòng được ngủ bên cạnh hàng rào.

Rõ ràng không thể để tay lơ lửng mãi trong suốt phần còn lại của chuyến đi, nàng thấy bắt buộc phải để tay lên vai gã. Nàng đặt tay ở đó thật nhẹ nhàng đến nỗi mỗi lần xe xóc là nó lại nẩy lên, cho đến khi gã đưa tay lên tóm lấy nó,đan vào những ngón tay nàng, khiến bàn tay nàng áp thật chắc lên vai gã. Cả hai đều không đeo găng. Maddy đã bỏ găng lại trong nhà thờ còn đôi găng trắng sang trọng của Jervaulx thì lúc ra đi vội vã họ đã bỏ quên.

Maddy ngắm cảnh đồng quê dần sáng bừng lên, lâu đài ở Windsor là một cột mốc khổng lồ thoắt xuất hiện thoắt biến mất giữa những đồi núi và thung lũng trên đường. Đầu gã không yên, cứ dụi vào gần hơn. Với bàn tay còn lại, gã chỉnh sao cho những ngón tay nàng tì trên thái dương và má gã,vừa hay chạm vào khuôn mặt gã mỗi lần xe lăn bánh. Maddy vờ làm ngơ. Nàng biện luận rằng nếu Công tước là một bệnh nhân bình thường - một đứa trẻ ốm đau hay một người hàng xóm bị bệnh - nàng chắc chắn cũng sẽ vui lòng tận tâm chăm sóc trên hành trình nhọc nhằn này. Nàng tự nhủ với mình rằng Jervaulx dễ bị mệt và rằng những sự kiện trong hai mươi tư giờ qua đủ làm kiệt sức một người hoàn toàn khỏe mạnh. Thật ra, chính Maddy cũng cảm thấy chập chờn mệt mỏi vì ngủ quá ít và lo lắng quá nhiều.

Chỉ có điều bàn tay gã trên tay nàng quá nóng ấm và tràn trề sinh lực - rắn chắc khóa lấy những ngón tay nàng, vai gã tì thật gần, cơ thể gã không hẳn bị động trước những cú xóc nẩy của xe ngựa như đáng lẽ phải thế.

Gã lầm bầm ngái ngủ, trở mình, hơi rướn cằm lên như thể gã chưa tìm thấy vị trí thoải mái nhất. Bộ râu mọc lởm chởm khiến da mặt gã thô nhám, ram ráp trong lòng bàn tay nàng. Nàng không hề nghĩ là gã ngủ và nàng chắc chắn điều đó ở lần thay ngựa kế tiếp. Khi xe dừng khựng lại giữa tiếng huýt sáo và la hét của các chú lái ngựa, Durham lăn một vòng và ngồi dậy. Jervaulx không hề động đậy. Sau một thoáng liếc nhìn gã và Maddy, Durham lục tung túi áo tìm ví.

Cuối cùng anh ta cũng tìm thấy. Khi anh ta xuống xe, Jervaulx liền hôn ngón tay nàng. Nàng giật tay ra. Công tước thở dài và dụi sâu hơn vào lòng nàng mà chẳng buồn mở mắt.

...

Durham đặt tay lên khung cửa sổ, uể oải mỉm cười với nàng. “Tôi đoán là mình phải mang bữa sáng ra đây cho cô rồi, cô Timms nhỉ?”

Thi thoảng, trong những lúc mơ mộng. Maddy đã tưởng tượng ra một khu vườn. Không bao giờ có nhà cửa, chỉ là một khi vườn, có chỗ cho mọi thứ mà nàng muốn trồng. Những cụm oải hương mọc bao quanh mỗi luống cây,tường bao thấp, xa xa là miền quê. Vào mùa xuân có đậu và măng tây, hoa tulip và dạ lan hương; hè có rau trái và thục quỳ, phi yến, cẩm chướng; đến mùa thu, cây cối ở góc vườn trĩu quả, la đà trên những bụi thạch thảo và tú cầu. Khu vườn ấy không đúng kiểu, như những con đường thẳng tắp và những thảm cỏ tráng lệ ở lâu đài Blythedale mới là đúng kiểu, nó chỉ dành cho việc đi dạo và chuyện trò. Đây là một khu vườn thực dụng, nơi hoa cỏ được trồng giữa những thứ thực tế hơn.

Buổi sáng đầu tiên thức giấc và nhìn ra ngoài cửa sổ kính màu của nhà cha xứ ở St.Matthews, đoạn giáp với Glade,nàng thấy nó. Khu vườn của nàng, hay ít nhất cũng là cái tàn dư xác xơ của nó,đang đón nắng sớm,in bóng lên nền đất, cả ngàn thân cây lấp lánh như tóe lửa khi chúng uốn mình đẹp đẽ trong sương mai.

Đó là một đám lộn xộn bị bỏ hoang từ lâu, một mớ hổ lốn của cỏ dại và đám cây già cỗi, lối đi lát đá hầu như mất hẳn dưới bụi cỏ mọc tràn và lá rụng, nhưng nó là khu vườn của nàng. Những bức tường đá khô cứng bao bọc một khoảnh đất rộng nửa mẫu Anh, mỗi góc tường đều trồng cây ăn quả, một cái bồn đơn giản nằm chính giữa vườn. Bên ngoài tường là một đồng cỏ xanh rờn, thoan thoái dẫn xuống một ngôi làng. Nhà cửa trải dọc theo thung lũng, tất cả đều được xây bằng cùng một loại đá xám ánh bạc, xiên xiên ánh sáng qua làn sương hun hút giăng khắp những rặng cây.

Nhà của cha xứ này bị bỏ hoang một cách tội lỗi. Durham thậm chí còn tệ hại hơn nàng từng tưởng tượng. Anh ta chẳng những là một trong những linh mục sai trái, nàng chưa gặp ai ít giống con chiên của Chúa hơn anh ta nếu không tính Jervaulx và có lẽ cả Đại tá Fane,mà còn để khu vườn cùng ngôi nhà này gần như rơi vào đổ nát. Tối qua họ đến đây lúc mười rưỡi,kiệt sức, Công tước mệt lử đến nỗi cứ đâm sầm vào những thứ lù lù ngay trước mắt. Sau khi Durham mở khóa và đẩy cửa như thể có cả một cung điện sẵn sàng đón mời, Maddy đã phải mất đến nửa giờ sục sạo khắp nhà để tìm mấy tấm đệm ngả lưng.

Họ trải giấy,chén bữa tối với bánh nhân thịt và bánh chữ thập mua hồi trưa ở Huggerford, nơi họ rời Đường Lớn và lèn nhau trong một cỗ xe vốn chỉ dành cho hai người. Đêm thứ hai liên tiếp, Maddy chứ mặc nguyên áo choàng mà ngủ, không sâu lắm bởi cái lạnh lẽo hoang phế của ngôi nhà cùng nệm trải. Và lúc này đây, sáng ra, nhìn ra khu vườn bị bỏ hoang trong ánh mặt trời, nàng không hề mong có gì đó thích hợp cho bữa sáng.

Nàng sửa soạn bản thân cho dễ coi nhất trong điều kiện thiếu cả nước lẫn lược.Tất cả đồ đạc đều phủ khăn, rèm treo giường bám bụi đen sì. Đệm giường cực kỳ lộn xộn, được làm từ hai lớp lót và không ga phủ. Nàng e rằng đám bụi nhỏ đóng cục dưới khung giường có mùi chuột không lẫn vào đâu được.

Mặc dù bị bỏ hoang, đây vốn là một căn nhà khang trang. Nàng xuống cầu thang, vô vọng lắng tai nghe tiếng của những quý ông vẫn còn đang vùi mình trong phòng ngủ ở chái đối diện. Tiếng bước chân nàng vang vọng khi nàng đi qua một bình phong chạm trổ vào gian sảnh lát đá rộng lớn mà đồ đạc duy nhất là một chiếc bàn cổ, dài, sẫm màu, ro lớn, bốn chân chạm những khối cầu gỗ nặng nề.

Tờ giấy họ dùng để bày bữa tối qua nằm giữa bàn, được gấp gọn bên dưới chiếc chìa khóa. Tên nàng được viết nguệch ngoạc trên đó. Nàng thở một hơi thật sâu và mở lá thư ố bẩn ra, vuốt cho phẳng.

Cô Timms thân mến của tôi,

Quả là Bất hạnh cho tôi khi buộc phải rời đi mà không được gặp lại cô, với mục đích trở về Thành phố càng nhanh càng tốt. Tôi hy vọng sẽ về đó vào Tối nay, điều chắc chắn sẽ gây Bối rối cho bất kỳ ai khi tính tới quãng đường mà chúng ta đã đi qua trong trường hợp tôi bị Nghi ngờ. Trên đường về, tôi sẽ báo với bà Digby rằng tôi đã cho Người bạn Ốm đau của mình mượn Căn nhà và yêu cầu bà ta lo liệu việc tìm cho cô một người Giúp việc mà tôi sẽ Trả lương. Ngoài chuyện đó ra, cô đành phải tự lo liệu trên số tiền bán Khóa giày cho tới khi tôi nhận được Lương Tu Sĩ vào tháng tới, như cô thấy đấy, buồn thay, lúc này tôi Cạn túi rồi. Tôi hy vọng rằng Cô sẽ coi đây như Nhà Mình. Nếu mọi việc tiến triển Tốt, tôi tin rằng cô có thể lưu lại đây một thời gian. Hãy yên lòng rằng mình đang làm Điều Đúng Đắn, cô Timms ạ, và làm ơn, với phần Tốt đẹp nhất trong Lương tâm của cô, và có lẽ cả với một chút phần Xấu xa nhất nữa, làm bất cứ điều gì cô có thể để Bảo vệ Cậu ấy.

Người hầu cận tận tụy của cô,

Kit Durham

Tái bút: Nếu cô vui lòng, hãy làm ơn nói với Cậu ta rằng tôi sẽ Nghĩ cách gửi lũ Chó đến, trừ phi tôi bắn chết chúng trước đó.

Tháng sau! Anh ta dự định họ sẽ ở đây lâu đến như vậy? Maddy gấp tờ giấy lại. Nàng nhìn quanh gian sảnh trống trải. Trong áo lót của nàng là chiếc ví tới ba trăm bảng Anh gần như còn nguyên của Công tước bởi Durham đã trả mọi chi phí vừa rồi. Hai cha con nàng có thể sống hơn hai năm với số tiền đó.

Tiếng bước chân ồn ã vang lên trên gác. Maddy ngẩng lên đúng lúc Công tước xuất hiện ở ngưỡng cửa, đầu tóc rối bời, mặt mũi căng thẳng; gã mặc áo nhưng không cài khuy hay thắt đai. Khi gã trông thấy nàng, vẻ mặt gã nhẹ nhõm hẳn. Gã bám lấy khung cửa rồi nặng nề dựa vào, thở ra một hơi nặng nhọc.

“Một mình.” Gã nhắm mắt lại và lắc đầu.

“Tôi ở đây,” Maddy đáp.

Gã hất đầu về phía chái nhà nơi gã và Durham ngủ tối qua. “Không.”

“Durham đã quay về thành phố.” Nàng chìa tờ giấy dính mỡ ra.

Jervaulx sải bước tới giật lấy nó. Gã nhíu mày với những con chữ, hơi quay đầu một chút. Bộ râu của gã để lại một cái bóng tối thui. Maddy tự hỏi liệu trong nhà này có bộ đồ cạo râu nào không hay nàng sẽ phải đi xuống làng mua. Bây giờ lộ diện thì có an toàn không? Durham nói rằng sẽ không ai nhận ra Công tước ở đây nhưng nàng ghét bất kỳ sự mạo hiểm nào.

Gã nhìn lên, nhếch một bên mép. “Chó.”

Maddy nhăn mặt. “Vâng. Những con chó xấu xa của anh sẽ đến đây.”

Gã cười ngoác miệng, một tên rợ bù xù.

Nàng nắm lấy cổ tay gã và kéo tay áo sơ mi đang kẹt bên trong áo ra ngoài xuống. “Khuy đâu?”

Gã kêu lên vẻ đồng tình và ra hiệu về phía phòng ngủ.

Maddy kéo tay áo bên kia xuống và vươn người thắt nơ cổ đã bung ra quanh vai gã. Gã đứng yên như phỗng, hai hàng mi khẽ hạ xuống quan sát nàng trong khi nàng làm việc đó. Khi nàng ngẩng lên, gã mỉm cười với nàng.

Trong tình trạng không cạo mặt này của gã, nụ cười ấy nom trẻ con kỳ lạ. nàng phải cắn môi để ngăn mình không mỉm cười lại. Thay vào đó, nàng chọn giọng cô giáo. “Mang khuy măng séc đến đây.” Nàng chạm vào cổ tay gã và chỉ về phía cửa.

Không ngần ngừ, gã quay người đi. Maddy để ý bức thư vẫn nằm trong tay gã.

“Jervaulx,” nàng nói.

Gã ngoảnh nhìn nàng.

“Ạnh đọc được không?”

Gã quay lại, đập tờ giấy xuống bàn và cúi xuống, tì người lên cả hai cánh tay.

“Timm... của tôi. Đây... bất... khi... buộc... rời đi... gặp cô... với mục đích trở về... thàn... thành... nhanh... tốt.” Gã ngước nhìn nàng hoan hỉ. “Đọc.”

“Lúc trước thì sao? Lúc trước anh có đọc được không?”

“Toán,” gã đáp.

Nàng nhớ lại khi gã làm việc cùng cha mình. “Chỉ toán học,” nàng nói. “Chỉ những con số.”

Gã nhún vai.

“Anh không định mang khuy cho tôi à?”

Với một cái gật ngắn gọn, gã rời bàn đi khỏi sảnh. Maddy nhìn theo gã. Nàng cắn môi. Một tuần trước, một ngày trước, gã sẽ không thể hiểu một câu dài và phức tạp như vậy, đặc biệt là khi nàng cố ý nói với tốc độ bình thường.

Gã quay lại, mang theo khuy rời. Maddy nhận lấy. Trong khi cài cổ tay áo cho gã, nàng nói, “Anh nghĩ chúng ta nên ăn sáng với gì đây?”

Gã dùng ngón cái và ngón trỏ cầm tờ giấy dính mỡ lên. Với một tiếng càu nhàu khe khẽ, gã thả nó xuống. “Bánh.”

“Jervaulx,” nàng nói, “anh đang khá lên đấy.”

Gã trao cho nàng một nụ cười cướp biển.

Bé-Maddy đã đi xuống làng. Christian đi vẩn vơ trong nhà, cô độc và tự do, gã cảm thấy không thoải mái. Để có việc mà làm, gã giật vải phỉ đồ đạc xuống, chất thành những đống trắng vương vãi trên sàn. Khi giật tấm vải phủ khung ảnh trên bệ lò sưởi ở phòng khách, gã thấy mình đối diện với một cái gương.

Quỷ thần ơi. Trông gã thực sự giống quỷ, như thể gã đã say xỉn suốt ba ngày. Và tay áo khoác của Durham quá ngắn, thô thiển để lộ ra cổ tay áo sơ mi bên trong khi Christian đưa tay lên sờ bộ râu.

Một kẻ gớm guốc. Công tước Jervaulx. Đúng những gì một cô nàng cổ lỗ trẻ tuổi đoan trang sẽ ưa.

Việc nhìn chính mình khiến đầu óc gã quay cuồng, một nỗ lực khổ sở để tập trung vào mặt phi-thực kia, như cố gắng dừng một giấc mơ mà không tỉnh dậy. Nó ở đó, nhưng bằng cách nào đó nó vẫn không ở đó.

Tiếng gõ mạnh ở trước khiến gã giật mình. Bé-Maddy, gã nghĩ vậy, quay người ra hành lang, nhưng vào đúng phút cuối gã lại nghi ngờ. Gã dừng lại trong tư thế cánh tay đang đưa ra. Tiếng gõ cửa đã im ắng, chờ đợi, nhưng sau một khác, nó lại vang lên.

Gã muốn biết xem có thật là nàng không, nhưng ngôn từ rời bỏ gã, giống như chúng vẫn bỏ rơi gã mỗi khi gã cần chúng nhất. Gã cố gắng bình tĩnh, cố trấn áp nỗi sợ hãi vô cớ. Gã không thể cứ đứng đó, trì hoãn vĩnh viễn. Cuối cùng gã nắm lấy cái tay nắm cổ xưa mà vặn mở.

Làn gió oi bức ùa vào, thật vô lý vì đã đến tháng Mười rồi, bên ngoài còn ấm nóng hơn ở trong nhà. Thời tiết bão. Dưới cổng vòm bằng đá đen, một cô gái mặc tạp đề và đội mũ khẽ nhún gối chào dưới chiếc áo choàng. “Xin ngài cho phép thưa ngài, Mabrunild Digy, hầu gái.”

Họ nhìn nhau. Cô ta có vẻ cả tin quê mùa với đôi mắt to đen, quá ngây thơ để không nhìn chằm chằm gã cứ như vẻ ngoài gã tệ đúng như gã biết. Trông cô ta có vẻ chẳng nguy hiểm gì: gã kéo cửa mở và bước lùi lại.

Maddy quay về với bánh mỳ, thịt cừu nướng và khoai tây mua ở cửa hàng chế biến sẵn. Nàng vừa khệ nệ bê tất cả qua cửa trước, mau lẹ vào bếp với đống đồ còn ấm nóng đó thì một giọng nữ vang lên khiến nàng khựng lại. Nàng ghé nhìn qua khung cửa vào bếp.

Jervaulx và cô hầu gái ngồi đối diện bên bàn, cả hai đều cầm cốc sành bốc khói. Cô gái quay lưng về phía Maddy, vui vẻ huyên thuyên về “anh chàng” của mình và việc cậu ta định lên thị trấn vào cuối tuần để dự một bài giảng về “các chủ đề hóa học”. Cô ta nhắc lại hai lần, thêm vào “ông hiểu không?” Với giọng như thể hỏi thế là hoàn toàn bình thường để chắc chắn rằng đối phương hiểu - đúng cái kiểu người dân ở những vùng này nói chuyên với người nước ngoài.

Jervaulx đặt cốc của mình xuống với một cái gật đầu tán thành dứt khoát. Tập trung vào cô hầu, gã dường như không thấy Maddy dù nàng lù lù trong tầm nhìn của gã.

“Ôi, anh ấy thông minh tuyệt vời, anh chàng của tôi ấy,” cô gái nói. Cô ta đã uống cạn cốc của mình và đẩy ghế lùi lại. “Tôi cam đoan là không biết phải nghĩ gì về anh ấy nữa, chẳng là anh ấy tham dự cái Học Viện Cơ Khí đó, nghe tất cả những bài giảng đó cùng đủ thứ khác. Anh ấy định làm máy móc đấy. Máu móc, ông hiểu không?” Cô ta cầm cốc đi về phía cái bồn rửa khô cong thì thấy Maddy. “Ôi! Bà chủ!” Cô ta nhún gối và nhanh chóng giành lấy đồ ăn khỏi tay Maddy. “Ông Langland bảo tôi ngồi xuống một chút, thưa bà chủ! Tôi là Brunhilda Digby. Bà có gặp mẹ tôi ở trong làng không? Mẹ có nói là tôi sẽ đến không ạ? Hừm, thứ này mùi không tươi nữa. Tôi đi hâm nóng lại nhé, bà chủ?”

Không đợi câu trả lời, cô gái đặt đồ ăn lên bàn và bắt đầu lụi hụi với cái lò sắt bên trong lò sưởi. Jervaulx đứng dậy, gương mặt gã dãn ra thành nụ cười dễ dãi chưa bao giờ không khiến Maddy nghĩ đến những thứ trần tục. Nàng đặt bánh mỳ và một gói khác lên bàn.

“Trông anh đúng là một gã cù bơ cù bất ấy,” nàng nghiêm khắc nói. “Tôi mua dao cạo và bàn chải đây.”

Gã nghiêng đầu.

“Bà chủ ơi, nước sôi rồi,” Brunhilda nói. Bị bắt gặp đang ngồi tán dóc, có vẻ như lúc này cô ta đặc biệt nôn nóng muốn gây ấn tượng tốt. “Tôi có cần mang chậu xuống không ạ?”

Căn bếp đã trở nên ấm áp, nghĩ về phòng ngủ lạnh lẽo, ẩm thấp trên gác, Maddy liền gật đầu. “Ừ. Cô đi xem giùm tôi chỗ nào có thể tìm thấy ít vải lanh nhé.”

“Vâng, thưa bà chủ.” cô gái lập tức vâng lời, rời khỏi căn bếp đi ngang qua sảnh trước mặt Maddy. Lên đến bậc thang đầu tiên, cô ta dừng lại và quay người, cúi xuống, mỉm cười. “Ông ấy hơi gàn, đúng không ạ?” Nụ cười của cô ta rộng mở hơn. “Nhưng ông ấy quả thực đáng yêu. Và thật đẹp trai kiểu quý ông! Tôi có thể thấy vì sao bà lại cưới một anh chàng như ông ấy, bà chủ, dù đó có phải là nhìn xa trông rộng hay không nữa.”

Khi trời sập tối thì mưa cũng về, dữ dội và cuồng nộ, tấn công với một sức mạnh khiến Maddy phải cảnh giác. Trong thành phố, nàng có một niềm hứng thú bí mật với mưa gió, ưa rúc vào chăn ấm nghe tiếng mưa trút, nhưng đây là một cơn thịnh nộ với tiếng gào rú của linh hồn bão tố. Ngôi nhà gần trống trơn này dường như tàng trữ cả kho sấm sét trong mỗi góc, liên tục vang ra từ bóng tối, hết lần này qua lần khác.

Brunhilda đã về nhà từ lâu. Giữa lúc gió lùa khiến lửa bùng lên rồi âm ỉ cháy, Maddy cởi cổ tay áo và khuy gi lê cho Công tước trong bếp. Gã lùi lại khi nàng tháo xong, với một dáng vẻ mà nàng không thể giải mã nhưng nàng hiểu rõ để không khăng khăng giúp nhiều hơn gã muốn. Maddy ở phía trước cầm nến, họ đi lên cầu thang. Nàng dừng lại ở chiếu nghỉ chia nhà ra thành hai chái.

“Anh sẽ ổn chứ?” nàng hỏi.

Một chút ngưng lặng, gã đứng yên đó, tắm trong ánh nến vàng nhảy nhót, nhìn xuống nàng.

Gã trao cho nàng một nụ cười biếng nhác, mắt gã màu chàm xanh thăm thẳm, phân nửa giấu dưới hàng mi dài rợp qía mức kia. Maddy bỗng thấy trào lên niềm xúc cảm chia ly nhức nhối. Nó ập đến nàng mà không hề cảnh báo, một cảm giác nghẹn ngào đau đớn trong cổ họng. như muốn thổn thức, chỉ có điều nó không phải cơn thổn thức mà là một thứ gì khác.

Chớp lóe lên làm đông cứng những cái bóng trong khoảng khắc, tiếng sấm ầm vang ngay trên đầu. Nàng giật nảy mình đánh rơi ngọn nến khiến hai người chìm vào bóng tối mịt mùng trong khi tiếng sấm vang vọng dọc hành lang. Thanh âm ầm ầm rung lắc ngôi nhà như một vật thể sống.

“Ôi chúa ơi,” nàng ngớ ngẩn thốt lên, như thể sắp chết đến nơi.

Một ánh chớp khác xẹt qua và tiếng nổ làm rạn nứt cả bầu không khí. Toàn bộ cơ bắp trên người Maddy như nẩy lên trong cơn co giật. Cảm thấy bàn tay Công tước chạm vào mình, nàng lập tức quay người, nhào vào vòng tay gã giữa những tiếng dội của sấm sét - một hành động không hề thông minh hay có động cơ hơn lúc tay nàng giật giật thả rơi cây nến. Nhưng cánh tay gã siết lại quanh nàng và Maddy lập tức biết rằng mình vừa làm một việc sai trái, một việc quá ngọt ngào và nguy hiểm mà so sánh với nó thì tia sét lúc nãy chẳng có nghĩa lý gì.

Gã dựa lưng lên tường, tay gã áp vào tóc nàng, ép má nàng vào vai gã. Nàng cảm thấy lồng ngực nhấp nhô của gã, hít thở mùi hương đàn ông ấm áp, vẫn còn vương vất hương hoa thoang thoảng từ đám cưới. Tiếng sấm đã nhỏ dần, vẫn còn âm vang, giống như tiếng xe bò nặng nề lăn qua cây cầu gỗ.

Gã đưa tay di lên thái dương của nàng, một cái đụng chạm dịu nhẹ, một sự tương phản tinh tế với vòng tay vững chãi đang ôm ghì nàng. Ngón tay gã trượt xuống như sợi lông tơ lướt qua má nàng, một thoáng vuốt ve êm ái làn môi nàng. Gã ghì nàng lại mạnh mẽ hơn, áp miệng mình vào tóc nàng. “ Sợ à, Bé-Maddy?”

“Không,” nàng đáp. Nàng bắt đầu đẩy gã ra.

“Không,tôi... bây giờ tôi rất ổn. Tôi rất bình tĩnh.”

Nàng nói điều ấy cho mình hơn là cho gã vì gã đâu có ôm chặt lấy nàng. Giờ nàng thấy xấu hổ, thẹn thùng khi rút khỏi gã.

“Cây nến,” nàng nói, cảm thấy nóng bừng và ngu ngốc. Nàng cúi người, cố tìm cây nến trong bóng tối, vui mừng vì có việc để làm mặc cho việc ấy có bất khả thi đến đâu. Nàng thấy câu nến ngay dưới chân mình nhưng không có cách nào châm nó lên. “Tôi xin lỗi!”

Gã thốt lên thích thú và cầm khuỷu tay nàng, kéo nàng về hướng phòng ngủ của nàng. Ánh chớp phía xa xa chỉ lấp lóe trêu ngươi hơn là có tác dụng chiếu sáng thực nhưng dường như gã quen với bóng tối hơn nàng. Gã rà tay trên tường mà đi cho tới khi cuối cùng Maddy cũng thấy anh lửa lò sưởi le lói hắt lên sàn nhà trước cửa phòng ngủ đang mở của nàng.

Nàng vội vã tuột khỏi vòng tay gã, bước thẳng vào trong phòng. Mưa táp vào ô kính cửa sổ nằm khuất sau tấm rèm đã kéo lại, xối ấm ầm trên máng. Trong ánh sáng lò sưởi chập chờn, nàng đi sang bên kia phòng, quỳ xuống đặt đầu cây nến lên than hồng cho tới khi bốc cháy.

“Đây.” Nàng đứng lên đưa nến cho gã. “Để anh thấy đường về phòng."

Gã không cầm nến. Gã nhìn nàng. Trên mặt gã, ánh chớp nhợt nhạt hòa lẫn với ánh sáng từ lò sưởi và ánh nến. Đẹp trai kiểu quý ông, Brunhilda nói về gã như vậy. Maddy nghĩ gã có thể là bất cứ gì ngoại trừ sự dịu dàng[3]. Ánh nến soi tỏ đôi mày gã khiến nó nom dữ tợn làm sao, tước hết những bối rối khiến đô mắt kia dịu đi.

[3] Dịu dàng: Brunhilda dùng từ “Gentleman” - nghĩa là quý ông, trong đó “gentle” là dịu dàng.

Một giọt sáp nóng bỏng lăn dọc cây nến. Cả hai cùng lập tức cử động, Maddy nghiêng cây nến để tự cứu mình, cùng lúc đó, tay trái của gã tóm lấy nàng. Giọt sáp nóng bỏng rơi xuống nhưng không đủ xa, rớt xuống mặt trong cổ tay gã.

Gã chửi thề. Maddy kêu lên, “Tay anh! Ôi, anh không nên thế!”

Gã thổi tắt nến. “Cẩn thận!” Gã nói.

“Anh bị bỏng không?”

Bàn tay nàng vẫn bị khóa trong tay gã. Gã cười mỉa mai. “Bỏng.” Ngón tay cái của gã chậm rãi vuốt qua những ngón tay nàng. Gã siết chặt, rồi buông tay nàng ra, mặt gã tranh sáng tranh tối.

Gã nhìn nàng chừng như để xem liệu nàng có hiểu mình không. Ở đâu trong ngôi nhà này, bị mưa gió, sấm sét và cái nhìn mãnh liệt của gã hãm giữ, nàng sợ hãi.

Gã tì nắm đấm lên ngực. “Bỏng, bé-Maddy,” gã nói.

Rồi gã quay người rời bỏ nàng giữa bóng đêm lập lòe và tiếng sấm.