Dù xa hoa như lâu đài Blythedale, tiện nghi và giàu có như tư dinh của Công tước ở quảng trường Belgrave, nhưng Maddy không thể ngờ rằng đằng sau mặt tiền đơn giản của những ngôi nhà như thế này lại là nột thất vượt xa tưởng tượng thông thường: những đầy tớ ăn mặc như hoàng tử trong trang phục xa tanh với ren màu lơ và bạc, tường bọc nhung đỏ được tô điểm bởi những bức họa lớn, đường gờ bằng thạch cao sơn trắng và vàng, thảm trải êm ái hút trọn tiếng bước chân nàng, chúc đài tỏa sáng khắp nơi.
Khi tên đầy tớ mặc chế phục dẫn Maddy tới phòng thay đồ của Công tước, nàng cố không tỏ ra kinh ngạc, nhưng ngay khi rời đi, bỏ lại nàng một mình với chiếc va li nhỏ bé của nàng, nàng ngước nhìn lên trần và không thể kìm nổi nữa, nàng phải ngăn mình phá lên cười.
Thật là phi lý. Một phòng thay đồ - lại được sơn màu xanh lơ hoàng gia, những trán tường khổng lồ tiếp giáp với các dải vàng cầu kỳ phía trên cửa ra vào. Không chỉ vậy: phía trên trán tường là chân dung hình tròn của những quý ông nghiêm nghị được vây quanh bởi những chú bé thiên thần mạ vàng uể oải ôm lấy khung chạm hình hoa, những lá cờ đan chéo nhau, tất cả đều bằng vàng - rồi đến lớp nhung xanh kéo lên tận vòm trần, nơi một mớ thiết kế rắm rối tỏa sáng lấp lánh, những hàng họa tiết hoa lá thẳng tắp, và lại thêm vàng, được dát vào từng họa tiết. Căn phòng hẹp sáng rực lên vì vàng. Maddy khó mà hiểu nổi ai đó mong ngủ được giữa khung cảnh tráng lệ quá mức này.
Trên bức tường phía xa, cánh cửa nối với phòng ngủ rộng mở. Nghe tiếng nữ công tước vẳng lại, Maddy liền tới ngó qua khung cửa cao bóng lộn.
“Con ổn chứ, Christian?” Bà mẹ đứng ngập ngừng gần cửa nối với sảnh trong khi một cô hầu gái vội vã đặt đồ ngủ xuống và kéo rèm. Jervaulx không hề để ý, chỉ nhìn quanh phòng ngủ với vẻ căng thẳng khổ sở, như thể gã đang ghi nhớ nó.
Căn phòng này cũng phủ màu xanh lơ nhưng không quá lòe loẹt như phòng thay đồ, thứ bột màu mà Maddy thấy thực sự đẹp đẽ ngay cả nếu chiếc giường có quá đỗi xa hoa, thành giường cao tới tận trần nhà và uốn lượn như một con sóng biển vĩ đại. Khăn trải giường bằng lụa Đa mát tiệp với màu tường, màu sắc khác biệt duy nhất là những bức chân dung to bằng cỡ người thật và một tấm thảm phương Đông xanh lơ sẫm pha lục phủ khắp mặt sàn.
Jervaulx thấy hình ảnh mình trong gương của một chiếc tủ ly cầu kỳ. Gã nhìn chằm chằm vào gương rồi quay đầu lại, tìm gì đó phía sau lưng. Phảng phất ngạc nhiên, Maddy nhận ra rằng đó chính là nàng. Gã mỉm cười khi thấy nàng và đỡ căng thẳng hơn một chút.
Nàng bước vào phòng ngủ. Nữ công tước liếc nhìn nàng. “À. Cô Timms. Cô không nghĩ rằng sẽ cần...” Bà ngừng lại, nom có vẻ bối rối. “Ta không nghĩ... không có lý nào nó lại... đi lang thang trong đêm chứ?”
Maddy nhận ra rằng nữ công tước sợ gã và thầm mong gã bị xích lại. Mặc dù bản thân Maddy cũng khó mà chắc chắn về gã, nàng vẫn thấy thật khủng khiếp khi chính mẹ gã lại đưa ra đề nghị như vậy. “Bà có thể khóa cửa nếu bà muốn vậy,” nàng nói.
“Có lẽ thế là tốt nhất. Còn cửa sổ...” Bà xua ý nghĩ đó đi. “Ồ, nếu có chuyện gì thì cô cứ rung chuông. Ta sẽ cử một gã đầy tớ trực dưới sảnh suốt đêm. Nhưng nó có vẻ... khá hơn nhiều. Ta không tưởng tượng ra... cô không nghĩ nó sẽ cố thoát ra ngoài bằng đường cửa sổ chứ?”
Maddy nhìn Jervaulx. Dù đã chứng kiến gã bị xích ở lâu đài Blythedale, nàng cũng không thể tưởng tượng được gã đã làm gì mà lại khuấy lên sự cảnh giác đến nhường này trong trong chính gia đình của mình.
“Cửa sổ, Jervaulx?” nàng chậm rãi nói. “Anh sẽ không phá chúng chứ?”
Gã lắc đầu. Nàng không dám chắc là gã hiểu bởi vì gã không do dự hay chú ý vào từ ngữ mà có vẻ chỉ thuận theo giọng điệu của nàng.
“Vậy ta đi đây,” nữ công tước nói. “Đầu bếp sẽ mang trà lên.” Bà nhìn con một lát. “Chúc ngủ ngon, Christian. Chúc con ngủ ngon.”
Gã đáp lại bằng cái cúi đầu nhẹ và nụ cười chua chát. Cô hầu đi qua Maddy vào phòng thay đồ.
“Mẹ sẽ cầu nguyện,” nữ công tước tuyên bố và kéo cửa đóng lại phía sau lưng. Tiếng chìa xoay trong ổ khóa.
Christian ngồi xuống giường. Gã ngả đầu ra sau, vỗ vỗ tay vào gáy và gieo mình xuống đệm giường mềm mại. Gã thở một hơi dài thỏa mãn.
Nhà.
Không Đười Ươi, không xiềng xích, không ác mộng. Gã không quản những mắng mỏ của rồng cái, gã đã quen rồi... mẹ kiếp, gã hầu như còn thích thú là đằng khác. Và bé-Maddy đã ở đây, thứ duy nhất mà gã sẽ chọn mang theo từ nói đó nếu gã được chọn.
Một thế giới lộn tùng phèo kỳ khôi, trong thế giới ấy gia đình gã nhốt gã cùng với một thiếu nữ trẻ đẹp. Y tá, bác Vesta nói vậy Christian liền cười ngoác miệng với mái vòm xanh bằng nhung lụa trên đầu gã.
Gã co chân lên, ngả gót chân nơi mép giường, tự nuông bản thân với việc thích thú nghiềm ngẫm những khả năng phóng túng mà sự sắp đặt này mang lại. Rồi gã thở dài. Trong khi mộng ảo thật ngọt ngào thì hiện thực mọi thứ giờ đã khác. Danh tiếng của một cô nàng cổ lỗ có thể chẳng đáng kể với gia đình gã, nếu có chuyện gì xảy ra thì họ cũng chẳng quan tâm, nhưng khi nàng ngụ hoàn toàn dưới vòm trời của gã thì nàng cũng thuộc trách nhiệm của gã. Quyến rũ không còn là bài học tao nhã mà gã từng dự kiến. Nhìn từ góc độ này, nó giống với kiểu ý đồ tấn công kinh tởm của một tên đàn ông với nàng hầu trong nhà y hơn.
Quả thực rất khó nhớ lại vì sao gã lại từng nảy ra cái ý tưởng trừng phạt nàng theo cách đó.
Gã đang nhíu mày, ngẫm ngợi về việc đó thì nàng gọi tên gã. Gã quay đầu nhướng mày.
“Chung ta phai noi chuyen,” nàng nói.
Gã ú ớ hỏi lại.
“Nói chuyện,” nàng nhắc lại.
Christian ngồi dậy. Gã ngồi nguyên trên giường, tựa vào chồng gối, vuốt ga giường mời nàng. “Nói chuyện.” Gã hài lòng khi từ đó bật ra thật dễ dàng.
Thay vì ngồi lên giường, nàng chọn chiếc ghế lưng thẳng đối diện với gã. “Anh biet ngay mai co chuuyen gi chu?”
“Ngày... mai?”
“Nghe,” nàng nói.
“Tôi... nghe,” gã đáp, bực mình thấy nàng còn đi nhắc chuyện đó.
“Nghe xử,” nàng nhắc lại. “Ngài Chansore[1]”
[1] Trong tiếng Anh, Đại pháp quan là Lord Charcellor. Christian nghe Maddy nói thành Lord Charsore và tưởng cô đang nói về ngài Chansore nào đó.
Gã không nhớ ngài Chansore nào. Christian biết có nhiều thứ mà gã không nhớ, nhưng cứ nghĩ về điều ấy gã lại thấy khó ở.
“Chan... dos?” gã hỏi lại. Không có lẽ nào nàng đang nhắc tới con trai của Buckingham. Theo Christian biết thì Hầu tước Chandos chẳng có vấn đề gì về thính giác cả, mà gã thì rất rành Chandos, hai người đã cùng đánh bạc, chơi bời từ London đến Paris và ngược lại. Là kẻ phá gia chi tử, ồ đúng, nhưng lỗ nhĩ đâu có vấn đề gì. Không hề kể từ khi Christian còn nhớ được.
“Nghe,” nàng khăng khăng. “Nghe xử.”
Gã phải tìm một tứ khác. “Trẻ,” gã nói. Chandos không thể điếc được, y và Christian cùng tuổi.
Nàng lắc đầu và thở dài đan hai tay lại. Gã biết rằng mình hiểu sai điều nàng muốn nói. Gã bùng lên khao khát được đấm vỡ thứ gì đó, được nện tay vào đá. Lầm bầm giận dữ, gã lăn ra khỏi giường rời xa nàng.
Nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng khóa lạch cạch, nàng đứng dậy. Một người hầu bước vào, đẩy xe chở khay trà. Y nhìn về phía Christian cảnh giác rồi im lặng bỏ tấm khăn phủ và bắt đầu rót trà.
Bánh mì băm và bánh mỳ thái lát mỏng kèm bơ trông có vẻ lịch sự. Christian đi về phía cái khay. Tách chén kêu lanh canh khi tên đầy tớ đánh rơi một chiếc tách xuống đĩa, quay mặt nhìn gã.
Christian khựng lại. Trong đời, chưa từng có đầy tớ nào nhìn gã với vẻ đề phòng nghi ngại đến thế, cứ như gã là một tên cướp trong hẻm vắng vậy.
Gã cảm thấy như bị tát vào mặt. Gã đứng ngây ra đó, bị buộc tội và kết án trong im lặng chỉ với một cái nhìn.
“Co nen trói lại không? Thưa cô?” tên kia nói với Maddy.
Christian cảm thấy máu nóng bừng trên mặt. Thằng xỏ lá trơ trẽn này là kẻ nào? Gã nhìn về phía bé-Maddy với vẻ sững sờ và bất lực. Gã thậm chí chẳng thể lên tiếng, chẳng thể lệnh cho tên kia cút khỏi phòng và cuốn xéo luôn khỏi nhà gã.
“Không,” nàng đáp, ít nhất thì cũng được vậy. Christian nghĩ đáng lẽ nàng nên xách tai y mà ném đi.
“Cô không so ngai ay a?” tên hầu hỏi.
Sợ gã? Maddy lắc đầu và Christian cảm thấy cuộn dâng niềm cảm kích nhiệt thành với nàng.
Tên hầu lại nhấc ấm trà lên, vẫn liếc nhìn Christian. “Bẻ gãy tay, từng thế rồi đấy ạ.”
Christian không kìm nổi nữa; trước lời vu cáo ghê tởm kia, một chuỗi thanh âm tự vệ bật ra khỏi gã. “Biến!” Gã bước tới một bước. “Đồ con hoang của bọn đĩ điếm - biến!”
Gã nhận ra điều mình vừa nói cùng lúc với tên hầu, thật trôi chảy và to rõ làm sao. Hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn Maddy.
Nàng ngồi đó với chiếc mũ trùm nom như cái muỗng xúc đường, đôi mày nhíu lại hồ nghi. Nàng không mảy may biết về lời nói dễ gây tổn thương cho cảm nhận của phụ nữ vừa rồi, rõ là vậy, nhưng dù sao gã vẫn khẽ gật đầu xin lỗi nàng và rồi trừng mắt với tên đầy tớ, không thể thốt ra điều gì ngoài những thứ tục tĩu.
“Anh nen di,” Maddy vừa nói vừa đứng dậy.
Tên đầy tớ thay ấm trà, cúi đầu cứng nhắc tuân lệnh nàng.
Nàng tới bên xe đẩy hoàn tất nốt việc rót trà. Với những động tác lặng lẽ và thuần thục, nàng chuẩn bị chén đĩa rồi đặt xuống chiếc bàn nhỏ bên giường.
“Không... tay,” Christian nói, cố gắng đính chính lại lời vu cáo kia. “Không... thấy... bao giờ.”
“Anh ăn đi.” Nàng nói.
Christian quắc mắt. Gã khoanh tay dựa vào tường. “Tin!”
“Ăn đi.”
Gã đẩy đi. “Tin! Bé-Maddy!”
Môi nàng hơi mím lại. “Anh dau co nho.”
Nàng không tin gã. Nàng tin tên nhà quê kia chứ không phải gã. Christian giáng một cú đấm vào tường.
Môi nàng càm mím chặt. “Anh... ốm,” nàng nói, rất chậm và rõ ràng. “Anh... không... nhớ.”
Gã quăng mình rời xa nàng, lao qua ngang phòng. “Không. Không, không, không!”
“Jervaulx!”
Nàng cao giọng gọi tên gã, với sự nhấn mạnh đầy kiên quyết, khiến gã dừng lại và trân trối nhìn nàng.
“Mai. Ngài Chansore nghe anh. Anh phai cho thấy bình tĩnh. Lý trí.”
“Ai?” gã hét lên. “Không... điếc!”
“Tôi cũng thế,” nàng nói, cằm hếch lên.
Gã thở hắt ra, hàm đanh lại, gật đầu một cái để xác nhận. “Ngài... nào?” gã hỏi, bằng giọng nhỏ hơn.
“Chansore. Ngài Chansore. Đến nghe xử.”
Gã cảm thấy tầm quan trọng của điều này từ cái lối căng thẳng nàng nhìn gã. Gã cần phải hiểu, nàng muốn gã hiểu. “Đến... nghe?” gã bất lực hỏi.
“Nghe xử.”
Gã lắc đầu, đầu hàng. Gã sẽ phải đi gặp một lão quý tộc già cả điếc đặc nào đó đang cố nghe, mà điều đó lại quan trọng.
Hẳn nàng đã ngủ quên, bởi nàng có cảm giác mình tỉnh giấc; nàng cảm thấy một khoảnh khắc sợ hãi dài dằng dặc và kinh khiếp trước những đôi mắt thô lố rực sáng cơ hồ đang gí lại quá gần trước khi nàng kịp nhớ và nhận ra đó là những họa tiết mạ vàng trên trần nhà. Nàng vội ngồi dậy trên giường.
“Jervaulx?”
Nàng thấy một dáng cử động trong góc tối. Một bóng đen nổi bật trên tấm cửa lớn. Nỗi kinh hoàng thật sự dâng lên bao trùm lấy nàng theo tiếng đập của chính trái tim nàng.
“Maddy,” gã nói, trong bầu tĩnh lặng và tiếng tim đập thình thịch của nàng, nhưng bằng một giọng hồ nghi đến nỗi nàng thở phào ra, cảm giác nhẹ nhõm tràn tới thay cho sợ hãi và khiến cơ thể nàng chùng xuống.
“Gì vậy?” nàng hỏi, giọng còn hơi run.
Gã chỉ là một cái bóng mờ ảo dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn có chụp mà nàng không tắt. “Nghe xử.” Gã choàng áo ngủ màu ngọc lục bảo, phanh cả ra, dưới lớp áo đó chỉ có độc chiếc quần. “Bé-Maddy. Nói... nghe xử. Đại Pháp. Pha... pháp lý. Pháp lý?”
Nàng cắn môi, “Phải. Một phiên tòa pháp lý. Phán xử năng lực hành vi.”
Trong ánh sáng nhợt nhạt, đôi mắt gã tối đen, diện mạo gã ma quỷ - và vẫn khiến người ta lóa mắt. “Năng... tôi?”
“Phải,” nàng đáp.
Gã nhìn xuống nàng, rồi nhìn ngọn đèn và ánh sáng mờ tối của bàn phấn bằng gỗ được đánh bóng lộn. Gã hơi lắc đầu. Nàng co đầu gối lên ngang ngực và quan sát gã.
Đột nhiên gã trừng trừng nhìn thẳng vào nàng, một cái nhìn của quỷ dữ giữa ánh sáng ma quái của căn phòng. Giường kêu cọt kẹt khi gã chộp lấy cánh tay nàng, ngồi phịch xuống bên nàng, khiến nàng cứng đờ bởi cái nhìn dữ dội. “Gửi... về?”
Cái nắm siết của gã làm đau nàng. Nàng chịu đựng, mặc gã làm vậy, vì nàng chẳng còn cách an ủi nào khác. “Tôi không biết.”
Gã nhắm mắt. “Không... về... chỗ điên.” Gã mở mắt, nhìn nàng trừng trừng. “Không.”
Nàng muốn nói dối, muốn bảo rằng những gì được cho là đúng đó là sai. Điều tốt nhất nàng có thể cho gã là nói rằng nàng không biết, và thậm chí đó cũng đã là nửa lời nói dối được thốt lên ngoài vòng ánh sáng của Sự thật, nó chống lại mọi điều nàng đã được dạy trong suốt cuộc đời mình.
“Ngày mai anh phải xử sự tỉnh táo,” nàng nói. “Nói bình tĩnh và xử sự tỉnh táo.”
Gã siết cánh tay nàng, đau nhức dội đến tận xương.
“Anh có thể làm được.”
Gã nhìn về phía cửa phòng. Maddy lập tức nhận ra ý định của gã. Trong một lát, cả hai đều bất động, bị mắc kẹt vào mưu đồ kia.
“Khóa?” ngón tay gã siết chặt hơn.
Nàng không nói dối. Thay vào đó, nàng không trả lời.
Gã buông nàng ra, đi ra cửa. Dưới bàn tay gã, nắm đấm cửa xoay dễ dàng, chốt cửa lệch ra hơn một phân, không một tiếng động.
Gã giữ nó như vậy và ngoái nhìn nàng. “Đi,” gã nói rít giữa hai kẽ răng.
Nàng bất lực ngồi đó, chờ gã chạy trốn.
Gã đứng chôn chân ở đó với nắm đấm cửa trong tay. “Hai... đi.” Gã gật đầu ra hiệu. “Cả hai.”
“Không,” nàng thì thầm. “Tôi không thể. Anh không được.”
Gã cau mày với nàng như thể nàng ném chướng ngại vật lên con đường của gã. Với một động tác cẩn trọng, gã đẩy cửa ra rộng hơn, dựa vào khung cửa nhìn qua khe. Một tia sáng từ đại sảnh chiếu lên mặt gã, quét ngang qua khuôn mặt tạo thành một vệt đầy ma mị.
Miệng gã cong lên nụ cười khinh bỉ. Khe hở được đóng lại khẽ khàng. “Xương gãy,” gã nói trong bóng tối. “Tay.”
Mắt nàng đã quen với bóng tối. Gã quay lưng lại cửa và đứng đó nhìn nàng.
“Bé-Maddy,” gã nói. “Về...” Gã ngừng lại, và rồi từ sâu trong cổ họng, thốt lên: “Chết.”
Nàng không trả lời
Gã tới chỗ nàng, ngồi xuống bên nàng trên giường, nắm lấy cả hai cánh tay nàng. “Không... về. Không!”
“việc đó không phải do tôi quyết định. Tôi không có quyền nói.”
“Đi!” Có vẻ khẩn nài trong giọng gã. “Giờ.”
Nàng đẩy gã, không biết phải làm gì nữa. “Vậy đi đi! Tôi sẽ không cản anh.”
Gã vẫn bám lấy nàng mà lắc. “Hai. Hai đi.”
“Không,” Nàng đau khổ đáp. “Không thể.”
Christian cúi đầu, kêu lên một tiếng thống khổ. “Không... một đi. Maddy!” Ngón tay gã vùi vào vai nàng. “Không thể.” Gã kéo nàng về phía gã, tựa mặt vào bờ cổ cong cong của nàng. “Maddy. Bé-Maddy. Không một. Không thể.” Gã ấn mạnh trán vào trán nàng, hàm gã bạnh ra với lời khẩn cầu âm thầm. Gã đang rã nát. Chuyện đã đến nước này, sau tất cả những chốt khóa, hộ lý và xiềng xích. Nếu nàng có đưa chìa khóa cho gã, gã cũng không thể tự do bước ra ngoài.
Gã không có can đảm. Không phải mình gã, đơn độc, trừ khi cả hai người.
Nhưng quay lại nơi đó... phòng giam, Đười Ươi.
Gã bám lấy nàng, cơ thể gã tê liệt, đông cứng và vụn nát trong nỗi kinh hoàng.
“Jervaulx.” Nàng chạm vào tóc gã, giọng nàng khổ não. “Mai, anh phai bình tĩnh. Tỉnh táo. Cho thay sự tỉnh táo, nhu voi toi.”
“Maddy,” gã kêu lên, thổn thức trên da nàng, đó là tất cả những gì gã có thể nói lúc này. Gã lắc đầu, tất cả những gì gã có thể làm. Gã không có lý trí mà cũng đâu có tỉnh táo. Gã phải đi, phải thoát khỏi đây nhưng gã đang đóng băng. Toàn thân gã đang run lên cầm cập.
Nàng cúi đầu, áp má nàng vào má gã, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc gã. Gã quay mặt áp vào cổ nàng. Nàng dường như là thứ quan trọng duy nhất trong vũ trụ này, hiện thực duy nhất mà gã nắm giữ. Gã thốt lên một tiếng đầy mãnh liệt, để nói với nàng điều mà từ ngữ không bao giờ có thể diễn tả: nhu cầu lớn lao được có nàng ở bên.
Gã cảm thấy nàng hít vào một hơi run rẩy và rồi một giọt nước lăn trên má nàng. Nàng thầm thì, “Chúa tha thứ, Jervaulx... hinh nhu toi yeu anh mat roi.”
Hinh nhu toi yeu anh mat roi.
Điều ấy phá bỏ lời nguyền đang giam cầm gã. Nàng vừa nói gì? Gã lùi lại, trân trối nhìn nàng.
Ánh đèn leo lét hắt lên bờ má cong cong lóng lánh nước của nàng, nhưng gã không thể thấy đôi mắt nàng. Bàn tay nàng quệt qua cánh tay gã, một cú động chạm, và rồi lướt đi.
Gã cảm thấy bối rối, quá ngây ngốc để lĩnh hội điều kia. Gã không chắc liệu mình có nghe đúng không.
Nàng cúi mặt xuống, quay người khỏi gã. Gã buông nàng ra.
Gã đứng dậy. Nàng chìm trong bóng tối, không cử động. Não bộ gã cơ hồ mụ đi, gã muốn đi đâu đó, áp mặt vào tường đá lạnh mà tìm đường qua cơn hỗn loạn này. Điều tồi tệ nhất là nàng khóc, gã cảm thấy tức giận - không thương cảm làm ơn làm phước cho anh.
Đó có phải là điều nàng muốn nói? Vì sao nàng lại khóc? Bởi vì gã là một con thú sợ rời khỏi lồng, không có từ ngữ để nói ra điều mình nghĩ, không có tư duy ngoài những suy nghĩ hỗn độn của một thằng điên ngu ngốc. Gã bỏ nàng đó mà đi vào phần bóng tối sâu hơn của căn phòng, nơi mà cha gã, ông nội gã và cả cụ nội gã đã ngủ trong sự xa hoa. Gã nằm úp mặt xuống giường, hai tay dang rộng, má áp lên ga giường bằng lụa. Xương sườn gã nhức nhối. Nếu gã biết một câu cầu nguyện nào, hẳn gã đã đọc nó lên - một kẻ tồi tệ như gã, mà giờ phải van vỉ lòng thương, trong khi gã chưa từng đoái hoài đến việc xin xỏ thứ gì.
Gã không cho là Chúa nợ gì gã. Gã cho là mình đã có mọi thứ và lãng phí tất cả. Những chảo dầu rừng rực cháy và quỷ dữ gào rú dường như chưa bao giờ thuyết phục đến thế, những thứ hiểm hỏa chẳng hợp mấy để dọa bọn trẻ hư.
Gã xoay người lại, nhìn trân trối vào bóng tối.
Chết tiệt... giờ phút này đây gã đã nhận ra rằng địa ngục thực sự là thế nào.