Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 2 - Chương 54: Là con trai tôi sao? (đặc sắc)

Edit: Diệu Linhh

-----

Con bé quay qua, dùng giọng ngọt ngào nói: “Ba ba, con chơi cùng cô và em trai.”

Thịnh Thư Lan chạy qua, Vinh Thiển đang ôm Tụng Tụng trong lòng, vẫn im lặng chưa nói gì mà chỉ nhìn xuống một cái.

Thịnh Thư Lan đi tới bên Gạo Nếp, thấy rõ Vinh Thiển nghiêng mặt.

Cô sợ hãi, vô thức kéo con bé lùi ra sau tránh bàn tay Vinh Thiển đang đưa tới.

Hành động ấy khiến lòng Vinh Thiển đau nhói, xót xa. Bị bất ngờ, con bé lảo đảo, còn giẫm lên chân Thịnh Thư Lan. Nó ngước mắt lên, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

”Không phải đã nói con không được chạy lung tung rồi sao?”

”Con chỉ gặp em trai rồi chơi với em ấy một lát thôi mà.”

Lệ Cảnh Trình đi tới: “Tìm được rồi?”

Thịnh Thư Lan có vẻ mất tự nhiên: “Vâng, tìm thấy rồi.”

Lệ Cảnh Trình ôm lấy con, tiến lên trước hai bước, đứng đối diện với Vinh Thiển.

Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt đó.

Anh nheo mắt, nhìn xuống đứa bé trong tay Vinh Thiển.

Con trai?

Đây là con ai?

Lệ Cảnh Trình nghi hoặc. Vinh Thiển vẫn bình thản cầm lấy miếng pizza, phết lên một chút tương rồi đưa đến bên miệng đứa bé ấy.

Nó vội há miệng cắn lấy.

Gạo Nếp trượt xuống từ trên người Lệ Cảnh Trình, tới bên cạnh Vinh Thiển. Cô cũng đưa cho bé một miếng pizza. Con bé lễ phép đưa tay ra nhận lấy: “Con sẽ nói ba trả lại cho cô.”

”Không cần đâu. Đây là cô cho con.”

Con bé lập tức cảm thấy cô rất tốt.

Vừa nãy hai người còn kết giao tình cảm nữa nha.

Miếng pizza còn chưa đưa đến miệng thì Thịnh Thư Lan đã lên tiếng ngăn lại: “Khoan đã, con không được ăn!”

Con bé lập tức quay lại nhìn.

Lệ Cảnh Trình buông quyển sách trong tay ra: “Bình thường ba dặn con như thế nào?”

Con bé liền tủi thân: “Nhưng mà con đói bụng mà.”

”Không sao. Bên kia có người phục vụ, họ đã chuẩn bị đồ ăn cả rồi.” Thịnh Thư Lan vẫy vẫy tay.

Vinh Thiển nhìn thấy bé mang vẻ mặt tủi thân ấy, trong lòng tự nhiên thấy khó chịu: “Không sao cả. Con cứ ăn đi. Cô còn có rất nhiều đây.”

Khuôn mặt bé tươi tỉnh hẳn lên. Nó khẽ nhướng mày, lời cảm ơn còn chưa ra khỏi miệng liền bị Lệ Cảnh Trình chặn ngang: “Ba ba có từng dạy con không được ăn đồ mà người lạ cho không?”

Ba tức giận rồi!

Anh gằn giọng nói như vậy, sắc mặt đã cực kì khó coi.

Vinh Thiển nắm chặt tay.

Lệ Cảnh Trình nói cái gì vậy? Cô là người lạ sao?

Cô không giấu nổi sự đau đớn trong ánh mắt. Cô thân làm mẹ lại phải mang danh người lạ với con sao? Lệ Cảnh Trình đã không cho cô gặp mặt con gái nhưng cũng không thể nói cô là người lạ với con được.

Thịnh Thư Lan đứng đối diện Lệ Cảnh Trình, song song với Vinh Thiển, nhẹ giọng khuyên nhủ bé: “Ngoan, con mau về chỗ đi. Ba ba con tức giận rồi!”

Đôi mắt trông mong hết nhìn qua miếng pizza lại nhìn về phía ba ba ở đối diện. Sau khi xác định rõ ba ba đang thật sự nổi giận thì nó trả ngay miếng pizza lại cho Vinh Thiển.

”Cảm ơn cô.”

Dứt lời, con bé chạy ngay đến bên Lệ Cảnh Trình, vô cùng thân thiết mà trèo lên chân anh.

”Ba ba đừng giận.”

Thịnh Thư Lan đưa cho bé cốc nước chanh.

”Kìa, nhân viên phục vụ mang pizza lên rồi.”

Con bé liền biến thành con mèo ham ăn. Nhân viên phục vụ trẻ tuổi đặt bánh pizza lên bàn, đảo mắt qua liền ngạc nhiên: “Các vị không phải là tổng tài ba ba và Gạo Nếp sao?”

Lệ Cảnh Trình cau mày, không vui khi bị người khác nhận ra giữa ban ngày. Gạo Nếp ngẩng lên nhìn. Cô nhân viên ấy tươi cười: “Chúng tôi rất muốn gặp một lần, nhất là Gạo Nếp đấy.”

Con bé cười híp mắt: “Cảm ơn cô.”

Cô ấy cũng khá biết điều, không ở lại quấy rầy thêm: “Nhìn thấy cháu vui vẻ như thế cô rất vui nha.”

Thịnh Thư Lan cười: “Gạo Nếp chẳng khác gì đại minh tinh nha.”

”Đại minh tinh là cái gì?”

”Giống như con vậy đó.”

Từng câu nói cứ lọt vào tai Vinh Thiển. Có vẻ như Thịnh Thư Lan và Gạo Nếp khá thân thiết, con bé cũng thích cô ta.

”Ăn đi.” Lệ Cảnh Trình chỉ nói ra hai từ, ánh mắt vẫn âm trầm nhìn đứa bé trong lòng Vinh Thiển.

Bên cạnh Vinh Thiển không có người khác, nhìn cô rất giống như một bà mẹ đơn thân. Nếu vậy, đứa bé ấy...

Anh rơi vào trầm tư…

Trước khi Vinh Thiển rời khỏi Đế Cảnh đã từng bị anh nhốt tại phòng ngủ mấy lần, không thể đi đâu, cũng không hề dùng biện pháp gì. Không lẽ...

Nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm.

Cô hận anh đến mức chấp nhận rời xa Gạo Nếp cơ mà? Cho dù mang thai thì sao? Cô cũng không sinh đứa bé ấy mới phải chứ?

Gạo Nếp bắt đầu ăn nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm em trai bên kia.

Thịnh Thư Lan cúi đầu, mồ hôi ướt đẫm trán. Vừa rồi nhìn thấy Vinh Thiển ở ngay trước mặt, cô sợ đến mức thiếu chút nữa thét lên.

Vinh Thiển mất tích ba năm, Lệ Cảnh Trình cũng ở vậy ba năm. Bây giờ, tất cả đã dần đi vào quỹ đạo, vì sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện?

Cô ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại ở đôi mắt Lệ Cảnh Trình đang nhìn về hướng Vinh Thiển. Lòng nhói đau, chua chát. Quãng thời gian cô ở bên chăm sóc, tính ra vẫn không bằng sự xuất hiện tình cờ của Vinh Thiển sao?

Thịnh Thư Lan đưa mắt nhìn Gạo Nếp. Chỉ vừa gặp lần đầu mà con bé đã có thể trút bỏ mọi sự phòng bị mà thân thiết với Vinh Thiển như thế. Chẳng lẽ đấy chính là tình mẹ con sao?

”Ba ba…” Gạo Nếp ngồi trên đùi Lệ Cảnh Trình, ôm cái bụng no nê thoả mãn.

”Tiết mục ghi hình lần sau, con lại nhảy cho ba xem bài Trái táo nhỏ được không?”

Lệ Cảnh Trình thu tầm mắt: “Được.”

Gạo Nếp bắt đầu ngâm nga trong miệng: “Em như ngọn lửa chiếu sáng cuộc đời anh...”

Lệ Cảnh Trình giãn mày, khoé môi nhếch lên một nụ cười: “Con yêu ba ba không?”

”Đương nhiên…” Bé vòng tay ôm cổ anh.

”Vẫn là yêu ba ba nhất.”

Hai ba con thủ thỉ trước mặt Vinh Thiển, người khác nhìn vào sẽ thấy họ rất ấm áp hoà thuận. Cô cảm thấy thật chua xót trong lòng, không nói nên lời nhưng cũng thật hài lòng khi con gái cô lại đáng yêu như thế.

Cô rất muốn được ôm lấy con một lần. Nhưng được gặp con như thế này đã là một điều may mắn rồi, cô thật sự không muốn đến cả cơ hội ngắm con cũng biến mất.

Thịnh Thư Lan chống tay lên má trầm tư. Lệ Cảnh Trình không cần đoán cũng có thể biết cô đang suy nghĩ gì.

Gạo Nếp cầm lên một miếng pizza khác đưa tới bên miệng cô: “Cô ăn đi.”

Thịnh Thư Lan cười cười, rút khăn tay ra lau miệng cho bé: “Trông con kìa, bẩn quá!”

Gạo Nếp uống nước, bỗng nhiên quay sang hỏi Lệ Cảnh Trình: “Con có thể gọi Thư Lan là mẹ không ba?”

Vinh Thiển đang đút cho đứa bé trong lòng ăn nên không nghe thấy câu này.

Thịnh Thư Lan đang lau vết tương trên bàn, mơ hồ nghe thấy câu hỏi ấy. Cô ngồi thẳng dậy, trái tim đập từng nhịp gấp gáp, khó thở như bị ai bóp chặt.

Nếu như Gạo Nếp gọi cô một tiếng mẹ ngay trước mặt Vinh Thiển thì nghĩa là mọi chuyện đang dần theo chiều hướng có lợi cho cô, cũng có nghĩa là Lệ Cảnh Trình đã chấp nhận cô.

Gọi sau lưng anh hay trước mặt Vinh Thiển, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Lệ Cảnh Trình nghe xong, cánh môi mỏng tiến tới gần bên tai con, nói nhỏ một câu gì đó.

Gạo Nếp cắn vội một miếng pizza khác, nuốt xong lại nhìn Thịnh Thư Lan cười trừ.

Con bé vẫn không gọi mẹ!

Thịnh Thư Lan ăn pizza, cảm thấy thật cay đắng.

Gạo Nếp im lặng ngồi im trên đùi Lệ Cảnh Trình. Câu ba ba vừa nói, bé vẫn còn nhớ rõ.

Ba ba nói: “Thư Lan không phải mẹ con.”

Ai da!

Bé nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy qua tủ kính bóng dáng mấy cô gái si tình đứng bên ngoài chỉ trỏ.

Cô bé thay đổi vị trí, ngày hôm nay ba quá đẹp trai, không phải, ngày nào ba ba cũng đẹp trai ấy.

Ba mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, cổ áo mở rộng, không đeo cà vạt, bên ngoài là chiếc áo vest trắng, cổ áo thêu viền vàng, cổ tay áo có chiếc cúc màu bạch kim. Hàng lông mày rậm, đôi mắt phượng… So với ông chú không mặc quần áo quảng cáo sữa tắm vẫn hay chiếu trên tivi, ba ba vẫn đẹp trai hơn rất nhiều.

Gạo Nếp cũng quen dần với việc đó, ai bảo bọn họ là ba ba đẹp trai con gái xinh đẹp chứ, trời sinh tự nhiên đó nha. Bé còn chưa hiểu gì về chuyện quá chú ý đến vẻ bề ngoài của mình, chỉ là cảm nhận được phần nào đó về chuyện mình có khả năng hơn người thôi.

Biểu tình trên khuôn mặt bé rất phong phú, Vinh Thiển nhìn đến thất thần.

Suốt ba năm nay, đây là lần đầu tiên cô có cơ hội được ở gần con, cảm nhận từng hơi thở của nó, được ngắm nhìn nụ cười, quan sát nhất cử nhất động của nó, rất chân thực so với khi xem qua video.

Có mấy lần khi nghiêng đầu nhìn ngó lung tung, Gạo Nếp cũng bắt gặp ánh mắt của Vinh Thiển.

Nó nhoẻn miệng cười đáp lại cho dù không rõ vì sao cô ấy lại nhìn mình như thế.

Chẳng lẽ là do mình quá đẹp hay sao?

A, chắc là vậy rồi.

Thịnh Thư Lan sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt. Khuôn mặt cô cứng ngắc, nãy giờ vẫn chưa ăn thêm miếng nào.

Lệ Cảnh Trình thu tầm mắt, nhìn xuống Gạo Nếp.

”Ăn đủ chưa?”

”Con vẫn còn muốn ăn thêm một miếng nữa.”

”Để người ta gói lại cho con. Không phải con còn muốn đi xem phim sao?”

Con bé bĩu môi, nó chỉ muốn ngồi ăn ở đây: “Thế thôi.”

Lệ Cảnh Trình khoát tay, lần này không cho nó cơ hội làm nũng. Thịnh Thư Lan thả lỏng tâm tư, bắt đầu thu dọn.

Cổ họng Vinh Thiển khô khốc. Cô muốn được ở bên con lâu hơn một chút. Nhưng mà Lệ Cảnh Trình làm như vậy, rõ ràng là không muốn cho cô nhìn.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đóng gói thức ăn lại. Lệ Cảnh Trình đứng dậy, Gạo Nếp liền đưa tay kẹp ngang thắt lưng anh, anh hơi nâng mông con lên để dễ dàng ôm lấy con.

Gạo Nếp kéo kéo vạt áo Lệ Cảnh Trình, lúc đi qua Vinh Thiển, bé vẫy tay: “Tạm biệt cô và em trai.”

Vinh Thiển vươn tay ra: “Chào con.”

Con gái của mẹ.

Lệ Cảnh Trình keo kiệt không cho cô thêm chút thời gian nào mà vội vàng ôm con đi khỏi phòng ăn.

Lúc họ đi ngang qua cánh cửa thuỷ tinh trong suốt, Vinh Thiển nhìn thấy Thịnh Thư Lan nép sát vào người Lệ Cảnh Trình như con chim nhỏ, Gạo Nếp đang vui vẻ nói với cô ta cái gì đó.

Cảnh hoà thuận vui vẻ ấy như muốn chọc mù mắt cô vậy.

Cô đặt tay lên ngực trái tự hỏi: Nếu như ba năm trước đây cô không quyết tâm rời đi thì liệu vị trí đi bên cạnh cha con họ sẽ dành cho cô hay không?

Đáp án, nhất định là phải!

Nhưng hôm nay bên cạnh họ đã xuất hiện một người khác, bầu không khí ấm áp của một gia đình ấy đã không còn dành cho cô nữa rồi!

Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, con gái của cô, giống như một tiểu yêu tinh đáng yêu.

Ngày nhớ đêm mong, chỉ cần nghĩ đến thôi trái tim đã đau nhói lên, Vinh Thiển không khỏi mong ngóng có ngày gặp lại con như hôm nay. Những gì vừa xảy ra lúc nãy đã khiến vết thương lòng bấy lâu trong cô lại rỉ máu.

”Cô Vinh.” Bảo mẫu ngồi đối diện khẽ gọi cô.

Cô hoàn hồn: “Gì vậy?”

”Sao cô lại khóc?”

”Có sao?”

Bảo mẫu không nói nữa, Vinh Thiển đưa tay sờ mặt rồi mỉm cười: “Nhìn thấy cô bé xinh đẹp kia, tôi nghĩ sau này khi lớn lên, liệu Tụng Tụng có xinh đẹp như thế hay không.”

”Đúng vậy.” Bảo mẫu cười, tiếp lời: “Nhìn gia đình bọn họ thật hạnh phúc. Người đàn ông kia rất tuấn tú, vợ anh ta thì rất xinh đẹp, cả nhà lại thuận hoà.”

Vinh Thiển hơi nhếch môi, cúi đầu nhìn cậu bé tên Tụng Tụng đang nằm trong lòng mình.

”Nhưng có vẻ như không thân mật.” Người bảo mẫu bắt đầu tò mò nhiều chuyện.

Đi ra khỏi Papa John"s, Lệ Cảnh Trình không đưa Gạo Nếp đi xem phim mà quay về nhà.

Thịnh Thư Lan cầm hộp pizza tiến vào phòng khách. Gạo Nếp nhanh tay cầm lấy, Thịnh Thư Lan bật cười: “Đừng có ăn nhiều quá, lần sau ăn tiếp.”

Bé gật đầu: “Vâng ạ, lần sau lại ăn.”

Miệng nói như vậy nhưng nó cũng đã nhanh chóng ăn hết một miếng pizza rồi.

Thẩm Tĩnh Mạn cũng nói Thịnh Thư Lan quá chiều bé.

Lệ Cảnh Trình đưa con lên lầu, tắm rửa rồi bắt nó đi ngủ sớm.

Thịnh Thư Lan ngồi trên sô pha, suy nghĩ đến thất thần. Thẩm Tĩnh Mạn vừa xoa cổ vừa đi về phía cô.

”Sao còn ngồi ở đây?”

Thư Lan liền đứng dậy, kéo bà ngồi xuống: “Mẹ.”

”Con nhóc kia trở về rất vui vẻ, miệng ăn liên tục...”

”Mẹ, hôm nay bọn con gặp lại Vinh Thiển.”

”Cái gì?” Thẩm Tĩnh Mạn giật mình: “Không phải mấy năm nay Vinh Thiển không xuất hiện nữa sao?”

”Hôm nay ở Papa John"s, cô ấy còn ngồi bên cạnh bọn con.”

Sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn căng thẳng: “Cô ta có nhìn thấy Gạo Nếp không? Có nói gì hay không?”

”Nhìn thấy. Tuy không quen biết nhưng Gạo Nếp đã thân thiết với Vinh Thiển rất nhanh, còn chuyện trò với nhau”

”Chả trách con bé vui vẻ thế…” Thẩm Tĩnh Mạn nhìn vào ánh mắt Thịnh Thư Lan: “Vậy Cảnh Trình phản ứng thế nào?”

”Không có phản ứng gì, chỉ xem như người lạ thôi.”

”Thực sự?” Thẩm Tĩnh Mạn hình như không tin.

”Lúc đó con ngồi bên cạnh, tận mắt nhìn thấy mà mẹ.” Thịnh Thư Lan nghĩ đến lúc vừa gặp lại Vinh Thiển, đến bây giờ còn có chút sợ.

”Vinh Thiển cũng không nói chuyện với anh ấy, hai người chỉ xem nhau như người lạ.”

”Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.” Thẩm Tĩnh Mạn lẩm bẩm.

Lệ Cảnh Trình phản ứng như vậy sau ba năm xa cách khiến bà cảm thấy còn may mắn một chút.

”Thư Lan, công sức ba năm nay của con không phải vô ích đâu. Gạo Nếp thích con. Cảnh Trình cũng đang dần chấp nhận con.”

Thịnh Thư Lan nghĩ đến động tác cuối cùng của Lệ Cảnh Trình, lòng bỗng ấm áp.

”Còn chưa ăn được một nửa, Cảnh Trình đã đưa bọn con về.

”Tốt, nó sợ con khó chịu.”

Khóe miệng cô nhếch lên, cười ra tiếng.

”Đúng rồi, bên cạnh Vinh Thiển có còn ai khác không?”

Thịnh Thư Lan nghĩ đến bảo mẫu và đứa bé cùng xuất hiện với Vinh Thiển. Cô cứ thắc mắc mãi, đứa bé mà Vinh Thiển ôm là con của ai?

Ba năm…

Chẳng lẽ là con của cô ta với một ai khác?

Nhưng Thịnh Thư Lan rất nhanh liền bỏ qua ý nghĩ ấy, không có khả năng ấy. Cô cố gắng đè ép một ý nghĩ khác vừa nảy ra trong đầu mình đang tìm cách choán hết tâm trí cô…

Chẳng lẽ, đấy là con của Cảnh Trình sao?

Chỉ nghĩ đến đây, toàn thân cô đã lạnh ngắt, không ngừng run rẩy.

Không phải, nhất định là không phải!

Nếu như là thật…

Vậy đứa bé ấy sẽ là trưởng tôn của Lệ gia, là đứa cháu trai được Thẩm Tĩnh Mạn yêu chiều nhất?

Thịnh Thư Lan nhìn Thẩm Tĩnh Mạn.

Có nên nói không?

Nếu để bà biết Vinh Thiển xuất hiện cùng một bé trai sau ba năm, liệu rằng bà có cho người tìm về và rồi đối xử tốt với họ, xem họ là người nhà, xem đứa bé ấy là cháu trai?

Nghĩ vậy, Thịnh Thư Lan liền lắc đầu: “Không có ạ, con cũng không để ý.”

Thẩm Tĩnh Mạn có chút thất vọng: “Nếu bên cạnh nó còn có một người đàn ông khác thì có lẽ tốt hơn.”

”Mẹ, mẹ vẫn còn nghĩ tới chuyện đó.”

”Ngốc ạ, mẹ cũng chỉ là lo lắng cho con.”

Thẩm Tĩnh Mạn kéo tay Thịnh Thư Lan: “Con cũng đã trưởng thành, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định Cảnh Trình sẽ chấp nhận con.”

”Mẹ, người tính không bằng trời tính mà.”

”Thành sự hay không còn do người nha. Hiện tại Vinh Thiển trở về, chẳng qua cũng chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, sau này như thế nào còn chưa biết. Huống hồ Gạo Nếp lại còn là con gái cô ta. Tình mẹ con dễ thần giao cách cảm lắm, cho nên...”

Thịnh Thư Lan bắt đầu đau đầu, mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

Ba năm qua cô thật sự hạnh phúc, mặc dù Lệ Cảnh Trình chưa chấp nhận cô nhưng bên cạnh anh chỉ có duy nhất mình cô, ngoài ra không còn một người phụ nữ nào khác.

---

Vinh Thiển về nhà, bảo mẫu xách đồ đạc giúp cô. Trong nhà không có đàn ông nên mỗi lần mua sữa bột, bỉm tã đều do Vinh Thiển tự đi mua.

Bảo mẫu nhìn thấy cảnh này cũng thấy đau lòng thay cho cô.

Vinh Thiển ôm một thùng sữa bột tiến vào phòng khách, thở hồng hộc, đem cả thùng bỏ lên bàn trà.

Lau mồ hôi, Vinh Thiển nhìn về phía bảo mẫu: “Thả Tụng Tụng xuống đi, cứ để mặc nó chơi.”

Tụng Tụng mới tập đi không lâu. Bảo mẫu thả nó xuống đất. Nó nhón đầu ngón chân bước vài bước chập chững. Vinh Thiển cười cười, không quên căn dặn: “Cẩn thận té.”

Bảo mẫu mở nắp hộp sữa bột, đi theo sau canh chừng. Ở nhà này giúp việc đã lâu nhưng bà vẫn chưa từng gặp qua ông chủ, ảnh chụp cũng không có.

Nhưng bà chưa bao giờ hỏi về chuyện này. Cô Vinh Thiển rất tốt, mỗi khi bà làm việc, cô ấy vẫn giúp một tay hoặc thông cảm ỗi lần bà mắc lỗi. Ở đây rất vui vẻ!

Tắm cho Tụng Tụng xong, Vinh Thiển liền dỗ nó đi ngủ.

Trong phòng ngủ không có giường cho trẻ con, Tụng Tụng vẫn luôn ngủ cùng mẹ. Vinh Thiển đắp chăn cho nó xong liền ngồi trước máy vi tính.

Tập mới nhất của chương trình “Bố ơi, mình đi đâu thế?” chưa có, Vinh Thiển nhớ lại lời Gạo Nếp vừa nói ở tiệm pizza.

Mở trang web Baidu tìm tòi một hồi cô liền nhìn thấy MV của bài Trái táo nhỏ.

MV ấy rất hài, âm nhạc cũng rất vui tai làm Vinh Thiển cười rất vui vẻ.

Người nào làm mẹ cũng đều như thế. Chỉ cần một hành động vô tâm của con gái thôi cũng đều nhớ mãi.

Vinh Thiển nghĩ tới vẻ mặt của Gạo Nếp lúc hát bài hát này, cô đưa tay chống lên gò má, nghe đi nghe lại bài Trái táo nhỏ.

Cô rất muốn nghe Gạo Nếp hát lại câu kia: “Em như ngọn lửa chiếu sáng cuộc đời anh...”

Vinh Thiển thôi cười. Cô cũng đâu còn tư cách để quan tâm đến Gạo Nếp nữa?

Không có gì có thể tàn nhẫn hơn nữa!

Cô tắt máy vi tính, đứng dậy đi tới bên giường ôm Tụng Tụng. Cô vẫn còn một trách nhiệm khác với đứa bé này nữa mà.

Gạo Nếp đã ngủ từ lâu. Lệ Cảnh Trình đi tới ban công một mình.

Châm một điếu thuốc, anh rít một hơi dài. Trước giờ chưa khi nào anh hút thuốc ở trong phòng hay trước mặt con gái cả.

Ánh mắt nhìn xa xăm trong khoảng không gian tĩnh mịch. Có những ánh đèn hắt hiu trong đêm tối, có đốm sáng của một con đom đóm bay đêm. Và cả hương hoa thoang thoảng.

Thịnh Thư Lan thích hoa. Khu vườn này đều do một tay cô vun xới, chăm bón cho hoa, đủ loại.

Lệ Cảnh Trình nhả ra một làn khói trắng mờ, hư ảo.

Vinh Thiển đã trở về.

Chỉ cần cô vẫn ở trong thành phố này, bọn họ sẽ lại có cơ hội gặp mặt. Không ai biết được ba năm qua anh đã đau khổ, bi thương như thế nào.

Ba năm.

Đủ lâu để yêu một người khác.

Đủ để vứt bỏ một gia đình, kiếm tìm một tổ ấm khác.

Thế nhưng, làm sao đủ để trái tim xoá sạch kí ức về một người con gái mà đón nhận một người khác?

Câu hỏi này, Lệ Cảnh Trình không thể trả lời.

Hút thêm một hơi nữa, anh dụi tắt điếu thuốc rồi quay vào phòng.

---

Cuối tuần, Tống Khiêm sẽ đến tập đoàn Nam Thịnh thị, nhất định cũng sẽ đến Đế Cảnh.

Lệ Cảnh Trình cùng Gạo Nếp tới ăn cơm chiều với anh, đương nhiên là Thịnh Thư Lan cũng sẽ đi theo. Một mình Lệ Cảnh Trình chăm sóc cho Gạo Nếp, làm sao cô yên tâm?

Bên trong khách sạn, Gạo Nếp ăn xong liền chạy khắp nơi, lúc thì đòi nhìn cá, lúc lại muốn đi nghe đàn dương cầm.

Thịnh Thư Lan theo sát phía sau, sợ để lạc mất con bé.

Tống Khiêm quan sát hồi lâu mới nói: “Trông kìa, Thư Lan rất ra dáng một người mẹ.”

Lệ Cảnh Trình im lặng, Tống Khiêm lại nói tiếp: “Chuyện cả đời không phải cứ muốn là được. Nếu tôi mà là cậu, tôi nhất định sẽ cưới Thư Lan. Cô ấy cũng tốt mà.”

”Xéo đi!” Lệ Cảnh Trình liếc xéo anh ta.

Tống Khiêm khẽ ho khan: “Cô nhóc kia đã quay về rồi hả?”

”Đã về.”

”Hả? Về khi nào vậy?”

”Mấy hôm trước.”

Tống Khiêm rít một hơi thuốc: “Chuyện lớn không ổn rồi.”

Lệ Cảnh Trình nghe được càng thêm bực bội: “Có cái gì không ổn?”

”Khắc tinh trở về.”

Lệ Cảnh Trình cười nhạo: “Tôi có thể để cho cô ấy thoả sức chà đạp. Nói cách khác, cô ấy là khắc tinh của tôi. Nhưng nếu tôi không nghĩ vậy thì cô ấy tuyệt đối không phải vậy.”

Tống Khiêm im lặng cười.

Lệ Cảnh Trình lại tiếp tục uống rượu, suy nghĩ vướng bận trong lòng vẫn không biết nói thế nào.

”Lần này cô ấy trở về còn mang theo một đứa con nhỏ.”

”Cái gì?” Tống Khiêm thiếu chút nữa thì sặc: “Cô ấy có người khác sao?”

”Cô ấy rất yêu Hoắc Thiếu Huyền, hai, ba năm không thể có đàn ông khác.”

Tống Khiêm nghe vậy, đóan ra chút manh mối.

”Chẳng lẽ trước khi cô ấy bỏ đi, hai người đã làm chuyện ấy?”

”Phải.”

”Mấy lần?”

Lệ Cảnh Trình liếc xéo: “Cậu hứng thú với chuyện giường chiếu của người khác đến vậy sao?”

Tống Khiêm cười ra tiếng: “Tôi cảm thấy cậu rất thú vị nha.”

Trở lại chuyện chính, anh ta thấp giọng hỏi: “Cậu có nghĩ, đứa bé kia là con của cậu không?”

”Không rõ lắm. Không có khả năng ấy. Cô ấy hận tôi như vậy, hà cớ gì phải giữ đứa nhỏ lại?”

”Ba năm qua cô ấy có từng muốn gặp Gạo Nếp hay không? Đã bao giờ nói đến chuyện ly hôn chưa?”

Lệ Cảnh Trình cúi đầu: “Không có, năm thứ nhất, cô ấy có từng đưa qua cho tôi một bản ly hôn, tôi xé. Sau đó trở đi chưa từng nhắc lại, cũng không đả động khởi tố.”

”Thế là tốt rồi.” Tống Khiêm vỗ đùi, chỉ tay về phía Lệ Cảnh Trình: “Cậu nghĩ xem, mỗi đứa con đều được xem là sinh mạng của một người mẹ. Tôi không tin Vinh Thiển không yêu thương GạoNếp. Ba năm qua cô ấy không gây động tĩnh gì nhất định là có chuyện. Như tôi thấy, lúc cô ấy đi khả năng đã mang thai đứa nhỏ, nghĩ rằng cậu cả đời này cũng sẽ không cho cô ấy gặp lại con gái nên mới giữ cái thai ấy lại. Cái gì có thể xoá, riêng sự thật rằng cô ấy có một đứa con gái lại không thể phai mờ. Thế nên cô ấy quyết định sinh đứa bé kia để làm chỗ dựa tinh thần mà tiếp tục sống.”

-----