Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 2 - Chương 24: Đối tốt với cô 999 lần, liệu có thể bù đắp một lần tồi tệ năm xưa?

Vinh Thiển sải bước nhanh tới trước phòng 1001. Cánh cửa đóng chặt đang chặn trước mặt cô, cô không do dự giơ tay nhấn chuông cửa.

Sau hai – ba phút mà chẳng có ai mở cửa. Vinh Thiển dứt khoát giơ tay đập cửa.

“Lệ Cảnh Trình!”

Giọng nói lộ vẻ ủy khuất và sự hoảng loạn càng lúc không thể che giấu. Bên trong có người không? Nếu có thì đang làm gì?

Động tác trong tay Vinh Thiển càng gấp gáp.

Cửa bỗng nhiên được mở, người đi ra quả nhiên là Lệ Cảnh Trình.

Cô ngơ ngẩn tại chỗ, đôi môi đang bị răng cắn chặt bỗng thấy đau, sau một lúc mới mở miệng: “Sao anh ở đây?”

“Sao em lại tới đây?”

“Lệ Cảnh Trình! Tại sao anh tới phòng này?!” Vinh Thiển cao giọng, bàn tay nhỏ bé không khỏi siết chặt.

Huyệt thái dương của người đàn ông lập tức co giật. Anh đứng ở cửa, cả người như che hết đường đi của Vinh Thiển. Cô đứng ngược sáng, khuôn mặt che phủ một tầng không thể nhìn rõ. Lệ Cảnh Trình nắm lấy cổ tay cô kéo: “Đi thôi, về phòng.”

Quần áo trên người anh vẫn là bộ lúc nãy. Lúc anh đi lên trước cô cô thấy sau lưng áo anh có nếp nhăn, mà anh trước giờ luôn chỉn chu, trừ phi kìm lòng không được nên mới không để ý chuyện này.

Trong lòng Vinh Thiển cảm thấy hơi đau nhói. Cô đột nhiên giãy tay khỏi Lệ Cảnh Trình xông vào phòng, đi qua hành lang hướng thẳng tới phòng ngủ, nhưng dù thế nào cô không tìm thấy hình bóng một người phụ nữ.

Bố cục phòng này và phòng 1010 khác nhau rất xa. So với phòng tổng thống phòng này lớn hơn nhiều, sô pha và bàn trà đã được xếp lại như cũ, trên giường cũng không có gì khác thường, chỉ là trên mặt đất vẫn còn ít mảnh vụn thủy tinh chưa kịp xử lý, những gì có thể thu dọn cũng đã được thu dọn xong.

Vinh Thiển đứng yên tại chỗ: “Ở đây sao lại như vậy?”

“Khi anh tới đã vậy rồi.”

Cô lùi lại sau, lòng bàn chân giẫm phải một mảnh thủy tinh kêu ‘rắc’ một tiếng. Dây thần kinh chợt mẫn cảm, Vinh Thiển bỗng sợ hãi che hai lỗ tai. Lệ Cảnh Trình thấy tình trạng đó liền đi nhanh tới ôm cô vào trong ngực: “Sao vậy?”

“Lệ Cảnh Trình, sao anh lại tới đây?” Tong lòng Vinh Thiển hoảng loạn, hễ chân cô nhúc nhích thì âm thanh kia lại phát ra. Cô ngồi xổm xuống không dám cử động nữa.

Lệ Cảnh Trình biết cô sợ cái gì, anh cúi người xuống, “Anh đến để xem thôi. Anh muốn biết Hoàng Phủ tứ thiếu trong hồ lô đang bán thuốc gì*. Lúc đi vào đây lại không thấy một ai nên anh mới ra ban công xem. Lúc em nhấn chuông cửa anh nhất thời không nghe thấy.”

(t/n: muốn biết anh ta đang nghĩ gì)

“Cái đêm bốn năm trước cũng có tiếng gì đó giống âm thanh này.” Vinh Thiển nhắm mắt lại, kẹp đầu giữa hai đầu gối: “Em sợ lắm.”

Lệ Cảnh Trình ôm chầm bả vai cô, nâng đầu cô lên: “Không phải sợ! Hiện tại và lúc đó không giống nhau. Chỉ là mấy cái ly bị rớt nên bể thôi mà. Có lẽ nhân viên phục vụ không cẩn thận, còn chưa kịp tới dọn dẹp.”

Vinh Thiển nắm cổ tay Lệ Cảnh Trình: “Chúng ta đi đi!”

Người đàn ông thuận tay kéo cô dậy. Cô vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng lại không thể nói được đó là gì.

Đi được hai bước, Vinh Thiển dừng lại: “Lệ Cảnh Trình, thật sự anh không giấu đàn bà ở đây chứ?”

Người đàn ông bật cười, cũng muốn di dời sự chú ý của cô, anh dẫn cô tới phòng tắm, bật đèn, lại dẫn cô đi tìm xung quanh. “Chẳng lẽ cô ta là Tôn Ngộ Không sao? Hay là có phép độn thổ?”

Vinh Thiển ngẫm nghĩ, cũng phải.

Lúc cô tới đây, trước khi gõ cửa phòng 1010, đi thẳng một mạch hoàn toàn không thấy ai. Nếu thật có đàn bà ở đây, Lệ Cảnh Trình còn chưa kịp đi thì cô ta sao thoát ra được.

Anh dắt tay cô đi ra: “Hay là, thịnh tình (t/n: lòng tốt) không thể chối từ, chúng ta ở đây đi?”

Vinh Thiển nghe vậy lắc đầu: “Em không thèm.”

Lệ Cảnh Trình nhìn dưới chân: “Thịnh tình của Hoàng Phủ tứ thiếu xem ra là có ý đồ khác. Người này âm hiểm giả dối, không phải người tốt.”

“Thật vậy thì trong đó phải có mỹ nữ chứ nhỉ?”

“Không phải em tới bắt gian đấy chứ?” Ngón tay Lệ Cảnh Trình véo véo khuôn mặt cô: “Vừa rồi đứng ở bên ngoài mà mặt đỏ bừng bừng.”

“Ai nói!”

Lệ Cảnh Trình mở cửa phòng, đưa cô ra, đem căn phòng ký ức đó khóa lại lần nữa.

Bên ngoài khách sạn, Hoàng Phủ tứ thiếu bảo tài xế hạ cửa xe xuống.

Cửa sổ mở một nửa, che khóe mắt ẩn ý vị của người đàn ông. Khóe miệng anh ta vẫn luôn giữ nguyên hình vòng cung.

Đợi Vinh Thiển xoay người đi vào rồi, Hoàng Phủ tứ thiếu mới gọi điện cho Lệ Cảnh Trình.

Ý của anh ta, anh ta cũng không nói rõ. Nhưng anh ta muốn cái gì, Lệ Cảnh Trình rõ ràng nhất.

Anh ta đã canh thời gian rất chuẩn để Vinh Thiển vào thang máy. Hoàng Phủ tứ thiếu đảm bảo với thời gian như vậy Lệ Cảnh Trình sẽ không thể về phòng 1010 kịp, nếu không, trò hay sao có thể diễn tiếp.

Huống hồ anh ta tin, Lệ Cảnh Trình lăn lộn tình trường nhiều năm lại phải bày lý do để gạt Vinh Thiển, đây chắc chắn không đơn giản chỉ là chơi đùa thôi?



Hai người về lại phòng 1010, Vinh Thiển không chịu vào: “Em hứa đi mua pizza cho Lâm Nam rồi.”

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Lệ Cảnh Trình mở cửa ra: “Tối ra ngoài không an toàn. Cô ấy là heo sao? Không sợ mập chết.”

“Lâm Nam hai ngày nay dạ dày không tốt…”

Lệ Cảnh Trình thấy cô đứng đó bất động, đưa tay kéo cô vào phòng. Hai tay anh vòng ôm thắt lưng Vinh Thiển: “Ngày mai chúng ta về NamThịnh đi!”

“Anh về trước đi. Chuyến sưu tầm dân gian của bọn em chưa xong.”

Không thể nghi ngờ nữa, cứ ở đây sẽ như quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có khả năng làm nổ tung bọn họ. Vinh Thiển không biết nhưng Lệ Cảnh Trình lại như đi trên lớp băng mỏng.

Quả nhiên, một người không thể có điểm yếu. Một khi bị người khác bắt thóp, có chống trả thế nào đi chăng nữa cũng phí công.

“Chuyến sưu tầm của em một hai ngày nữa cũng xong rồi. Anh sẽ nói với giáo viên. Em đi xe về cùng anh.”

“Không…” Vinh Thiển không chút do dự cự tuyệt: “Đây là hoạt động tập thể. Với lại ngày mai còn đi chơi biển, không đi không được.”

Lệ Cảnh Trình thật hối hận lúc trước thay cô đăng ký. Tính tình cô lại ngang bướng, anh đành phải thôi: “Vậy tối nay ở lại đây với anh đi.”



Cô vặn chuông báo thức sáng sớm, trở về phòng trước giờ điểm tâm.

Vinh Thiển đi thang máy xuống lầu bốn, rón ra rón rén vào phòng, vừa lúc Lâm Nam từ phòng tắm đi ra. Lúc thấy Vinh Thiển, ban đầu cô ngẩn ra, tiếp theo chế nhạo: “Bảo cậu đi mua pizza mà đi mua cả đêm. Cậu đã làm gì hả?”

“Tớ, tớ lạc đường.”

“Xì!” Lâm Nam leo lại lên giường, kéo chăn qua, vẻ mặt mơ màng buồn ngủ: “Nhưng mà, cậu không về cũng đã, tớ và Mộc Tử mỗi người một giường. Kể đi, giường phòng Vip chắc chắn to hơn giường phòng mình nhiều, đúng không?”

Vinh Thiển khom lưng đổi dép, thuận miệng nói đại: “Ờ!”

“Ha ha ha_______” Lâm Nam cười đến muốn rớt xuống giường.

Lúc cô ý thức lại liền bổ nhào tới định đánh. Hai người lại vui đùa ầm ĩ một buổi.

Lệ Cảnh Trình tới đây cũng không có việc gì. Ban ngày Vinh Thiển còn phải đi với trường. Anh ngồi ăn trong nhà hàng, qua cửa sổ sát đất rất to nhìn về chỗ cách đó không xa.

Một nhóm sinh viên mặc quần áo màu sắc trẻ trung đứng trước bãi biển. Vinh Thiển cũng có trong đó. Cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trên nền có họa tiết mấy bông hoa nở bung rất đẹp. Tóc cô được dùng khăn lụa cột lại, đuôi tóc dày bung theo gió bập bềnh, tung rất cao.

Đám Vinh Thiển vẫn đang xếp hàng trên bãi biển. Hôm qua không thể thuê thuyền vì mọi người chưa đặt trước. Giáo viên lại dẫn các cô đi chỗ khác.

Đám sinh viên tựa sát vào nhau vừa tám chuyện giết thời gian.

Bỗng đâu ra một chiếc ca nô phóng như bay trên mặt biển tới, rẽ sóng biển thành như đôi cánh hộ tống chiếc ca nô. Vinh Thiển đang gối đầu trên vai Lâm Nam, chỉ thấy người kia quen quen. Cô đang muốn nhìn kĩ hơn thì ca nô đã leo lên bãi biển, dừng cách chỗ bọn cô không xa.

Người đàn ông mặc quần áo thoải mái, đi giày thể thao màu xanh da trời nổi bật, dưới quần là đôi chân chắc chắn và đường nét hiện ra rõ ràng. Anh tháo kính râm xuống, vẫy tay về phía Vinh Thiển: “Leo lên!”

Vinh Thiển ngẩng đầu, dùng khẩu hình nói với anh: “Anh làm gì đấy hả?”

Lâm Nam nhún vai: “Đi đi! Còn tốt hơn ở đây xếp hàng như bọn tớ.”

“Sao được? Nhiều người đều đang nhìn.”

“Đi! Đi!” Lâm Nam đẩy cô khỏi hàng: “Vợ chồng trẻ nhà cậu làm chuyện buồn nôn còn chưa đủ sao? Mau đi đi, tớ sẽ nói với cô cho.”

Ánh mắt cả lớp đều bắn qua phía này, thay vì nhăn nhăn nhó nhó không bằng đi ngay cho rồi. Cô đi nhanh tới ca nô của Lệ Cảnh Trình rồi leo lên. Hai tay Vinh Thiển ôm chặt hông anh. Ca nô phóng như bay, bắn những bọt nước lên tóc, rất lạnh.

Lệ Cảnh Trình đưa cô tới trước hai bức tượng điêu khắc thật lớn. Hai tay Vinh Thiển đè bả vai người đàn ông, nhoài đầu lên. Có một loại cảm giác áp lực tự nhiên nảy sinh: “Thầy cô nói bọn em phải nhìn thật lâu, suy ngẫm thật kĩ, phải dùng tâm để nhìn mới có thể tạc được linh hồn của tác phẩm.”

Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu nhìn một bức tượng ngang với mặt biển. Hai bức tượng ở xa xa đối nhìn nhau.

“Rõ ràng là một đôi uyên ương số khổ bị chia cắt. Có khắc thành tượng cũng giúp được gì đâu.”

Vinh Thiển có đọc qua tư liệu, cô gác cằm lên vai người đàn ông, “Trong tư liệu nói, bọn họ là một đôi thanh mai trúc mã. Người nhà cô gái sau đó bắt cô phải lấy một gã phú nông lưng quấn bạc triệu (t/n: rất giàu). Cô gái sống chết không chịu, hai người liền hẹn nhau bỏ trốn. Bọn họ chạy tới bờ biển thì đám đông người cầm đuốc đuổi theo tới chặn họ lại. Chàng trai tìm nhà đó trước đó cũng không thấy. Ông bố bảo con gái quay về cùng ông ta nhưng cô gái không chịu. Ông ta liền nói, ‘trừ khi hôm nay hai đứa bây chết tại đây, nếu không, tao cũng phải kéo mày về bằng được.’”

“Sau đó, chàng trai và cô gái cùng nắm tay nhau tự vẫn. Về sau, nghe nói ở vùng biển này thường xuyên có chuyện ma quái. Có người chèo thuyền từng tận mắt thấy. Ông ấy nói hôm đó ông ấy đi bắt cá về trễ, chợt nghe có người gọi ông, bảo ông chèo thuyền qua. Ông nói dưới nước có bóng người, hồn ma kia còn nói anh ta không tìm được vợ mình, bọn họ bị nước đẩy lạc nhau…”

Lệ Cảnh Trình nghe vậy cắt ngang lời cô: “Trên đời này không có ma quỷ. Em học hành tới giờ mà không học được gì sao?”

Câu chuyện này, nghe thế nào vẫn có chút giống với cô và Hoắc Thiếu Huyền?

Lệ Cảnh Trình làm phép đối chiếu, hóa ra mình thành cái gã phú nông.

Vinh Thiển đánh nhẹ vào chân: “Sao anh chẳng lãng mạn gì cả? Huyền thoại mà, đẹp như vậy mà?”

“Cái này giống như một đống chuyện gộp lại chứ?” Lệ Cảnh Trình chẳng thấy đẹp đẽ chỗ nào cả: “Tự tử, bức hôn, danh lam thắng cảnh mà lại có những chuyện như vậy sao?”

“Nghe em nói hết đã.” Vinh Thiển không vui, thật muốn đẩy anh xuống: “Sau này, để tưởng nhớ tới họ, người ta đã mời thợ điêu khắc giỏi nhất lúc đó về. Người đó đã cống hiến hết tâm sức cho hai bức tượng này. Ban đầu, bức tượng hai người được đặt gần nhau, về sau, theo sự biến đổi của thời gian, hai người càng ngày càng bị đẩy xa…”

Lệ Cảnh Trình kéo tay cô đặt ở hông anh, “Điều này càng chứng tỏ, bọn họ không có duyên phận ở cùng nhau, ngay cả sau khi chết. Thời khắc bọn họ chết đi, cứ tưởng không ai có thể chia cắt bọn họ nữa. Nhưng có nhiều chuyện do trời định, thanh mai trúc mã cũng không ngoại lệ.”

Anh nói những lời này xong, dây thần kinh như tê liệt. Anh ngồi đó chờ Vinh Thiển đáp lại.

Cô nhìn chằm chằm đỉnh bức điêu khắc, sau một lúc lâu, cạ cạ cằm lên vai anh mấy cái: “Phải. Cái gì có thể không tin, chứ không thể không tin số mệnh.”

Lệ Cảnh Trình xoa xoa mấy ngón tay cô lên bụng mình: “Thiển Bảo, ở cùng anh em có vui không?”

Vinh Thiển muốn rút tay lại nhưng bị Lệ Cảnh Trình dùng sức níu lại.

Cô núp sau lưng anh, anh không thể thấy sắc mặt cô. Vinh Thiển nhìn về phía bãi biển, chỗ mấy sinh viên khác đang leo lên thuyền. Tất cả ưu đãi và thương yêu mà cô có đều do người đàn ông trước mặt này cho cô. Lệ Cảnh Trình ngoại trừ muốn con người của cô, cũng chưa bao giờ yêu cầu gì khác. Trước những điều tốt đẹp anh cho cô, nếu nói trong lòng không có xúc động, chắc chắn là giả.

“Vui.”

Chỉ một chữ mà quanh quẩn bên tai Lệ Cảnh Trình rất lâu, như một tiếng vang vọng ngọt ngào rất lâu vẫn chưa tan.

Người đàn ông không nói được gì. Vinh Thiển chưa bao giờ nói lời tình cảm nào với anh. Từ lúc anh bức cô theo anh đến nay, với anh đây là lời êm tai nhất anh được nghe.

“Nếu có một ngày, anh gây chuyện tổn thương em, trước tiên em khoan giận dữ hay bỏ đi, được không?” Lệ Cảnh Trình nắm chặt bàn tay Vinh Thiển: “Anh hoặc ít hoặc nhiều có làm những chuyện hoang đường, nhưng cũng mong muốn được chuộc lỗi. Có một số việc, không phải anh vốn muốn vậy, nhưng anh lại làm. Rồi anh sẽ hối hận, buồn khổ không vui, càng ngày càng không thoát khỏi. Nhưng mà Vinh Thiển, nếu thật có ngày như vậy, anh mong em hãy ráng kìm nén xúc động, trên hết hãy nhớ anh đối với em đều là thật lòng…”

Dù gì, ngoại trừ chuyện kia, anh hoàn toàn thật lòng tốt với cô.

Cũng chẳng biết, 999 lần tốt với cô liệu có thể bù đắp một lần tồi tệ năm xưa hay không?

Vinh Thiển đứng dậy, hai tay ôm chặt cổ anh, mắt cô nhìn chằm chằm bên mặt anh: “Lệ Cảnh Trình, có phải anh thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với em mà không dám nói? Cho nên mới nói như vậy để thăm dò em?”

Anh xoay khuôn mặt điển trai đối diện cô: “Anh có thể làm chuyện có lỗi gì với em chứ?”

“Trông mặt anh như vậy, giống như đang chột dạ lắm.”

Bàn tay Lệ Cảnh Trình giữ chặt gáy cô: “Chỉ là nếu thật sự có ngày đó, em nhất định phải nhớ những lời anh đang nói với em.”

Vinh Thiển chăm chú nhìn sắc mặt anh: “Vậy anh đừng để chuyện như thế xảy ra, không phải tốt hơn sao?”

Lệ Cảnh Trình khẽ cười. Anh nắm giữ được tương lai nhưng lại chẳng cách nào xóa sạch được chuyện trước kia.

Mấy sinh viên khác đang ngồi thuyền sang bên này. Lệ Cảnh Trình quay đầu nhìn ra sau: “Em cũng xem nãy giờ rồi, anh đưa em đi chơi một chút.”

Anh tăng tốc ca nô. Hai tay Vinh Thiền bám đầu vai anh. Làn váy và khăn lụa tung bay sau người, dây dưa cùng trời xanh mây trắng, tức cảnh sinh tình. Gió biển đập vào mặt mang mùi mặn chát. Cô tháo khăn lụa xuống, hai tay giơ cao thành chữ V, cả người đứng dậy trên ca nô.

Vinh Thiển hoàn toàn đem cuộc nói chuyện ban nãy ném khỏi đầu. Tâm tình cô vui sướng. Lệ Cảnh Trình bảo cô cẩn thận một chút, Vinh Thiển chẳng dừng: “Sợ gì, không té được đâu.”

Người đàn ông bỗng nhiên bẻ lái, cô bị nghiêng, hai tay vội ôm cổ anh. Đợi khi ca nô thăng bằng trở lại, Vinh Thiển cắn vào tai anh: “Đáng ghét!”

Lệ Cảnh Trình mang cô tới một bãi biển, có vẻ chẳng có ai. Vinh Thiển xòe váy ngồi xuống, anh đi tới, kéo chân cô duỗi xuống rồi nằm gối đầu lên.

Vinh Thiển thích thú chống hai tay ra sau. “À,” cô chợt nhớ điều gì: “Anh không phải về Nam Thịnh sao?”

“Chờ em cùng về.”

“Thật không cần đâu. Nếu anh có việc gấp cứ về trước đi.”

Lệ Cảnh Trình mở hai mắt ra, nhìn chăm chú hình bóng ở trên: “Một mình anh về thì sao yên tâm để em ở lại đây? Hoàng Phủ tứ thiếu là một con sói. Nếu em đang ở một mình mà gặp hắn thì hãy tránh cho xa, càng không được nói chuyện với hắn.”

“Anh yên tâm, em không chạy được đâu.”

Anh mỉm cười, kéo tay cô đến miệng mình: “Vì em là của anh rồi.”

“Lệ Cảnh Trình!” Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn phía xa xa, ngay ánh mặt trời đang chiếu, từng vạt nắng chói mắt chiếu mờ mắt cô: “Em không đi, em sẽ không đi đâu.”

Lệ Cảnh Trình siết chặt tay cô.

Nếu không có chuyện bốn năm trước thật tốt biết bao?

Nhưng nếu không có chuyện như vậy, anh còn có thể xen vào giữa cô và Hoắc Thiếu Huyền nữa sao?

“Anh sẽ nhớ mãi những lời này của em đấy!”

Vinh Thiển rũ mi xuống, nhìn thẳng vào anh: “Anh cứ nhớ kĩ vào.”

Bọn họ nhìn nhau cười.

Mãi tới tối Lệ Cảnh Trình mới đưa cô về khách sạn ăn cơm.

Vinh Thiển đi chơi cả ngày nên sớm mệt. Buổi tối còn phải làm bài luận, cô ăn cơm chiều xong liền cùng tụi Lâm Nam trở về phòng, rất sợ bị Lệ Cảnh Trình kéo lại.

Người đàn ông tắm xong, thay trang phục thoải mái đi xuống lầu. Bên trong khách sạn có tiệm cà phê, có một số vẫn phải đối mặt.

Lệ Cảnh Trình gọi một tách Sơn Lam rồi ngồi đó. Quả nhiên, lát sau Hoàng Phủ tứ thiếu ngồi vào chỗ đối diện.

Lệ Cảnh Trình cầm quai tách, nhấp nhẹ, trong mắt lộ vẻ khinh thị. Người đàn ông tất nhiên hiểu ý tứ trong mắt anh.

“Anh Lệ, ánh mắt này có bao nhiêu ý tứ đây?”

“Anh thật không nên ra tay với một cô gái, ngàn lần không nên, vạn lần không nên.”

Hoàng Phủ tứ thiếu xòe hai tay, cười: “Tôi làm gì cô bé của anh chứ?”

Lệ Cảnh Trình gõ nhịp hai cái trên mặt bàn: “Có một số chuyện cô ấy vẫn chưa thể tiếp thu được. Nước cờ này của anh có phần hơi nhanh rồi.”

“Tôi chỉ biết là anh quan tâm cô ấy. Có quan tâm một người mới có thể ra sức che giấu. Anh Lệ, chẳng qua tôi muốn anh giúp tôi một việc nhỏ thôi, chuyện riêng của anh tôi không có hứng thú. Nhưng mà, có một số chuyện đã xảy ra trong khách sạn của tôi, tôi không để ý cũng không được.”

“Nếu tôi không chịu giúp anh thì anh muốn thế nào?”

Trên mặt Hoàng Phủ tứ thiếu không có chút gì tức giận. Anh ta gọi một tách cà phê. Bầu không khí lúc này người ngoài nhìn vào đều tưởng hai người là bạn bè lâu ngày không gặp, ở đây ôn chuyện phiếm.

“Sao tôi dám đối với anh có ý muốn gì. Nhưng giấy không gói được lửa, chuyện người khác ở bên ngoài nói, tôi không đảm bảo được. Dù sao, số nhân viên đang làm việc ở khách sạn không ít người đã làm từ bốn năm trước. Bọn họ nhìn thấy gì hay không, tôi cũng không biết.”

Lệ Cảnh Trình biết rõ, lần này, dù anh về lại Nam Thịnh, Hoàng Phủ tứ thiếu cũng sẽ thành ‘âm hồn bất tán’* mà quấn lấy anh, không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.

( *Như quỷ ám, đeo đẳng không chịu buông tha.)

Hoàng Phủ tứ thiếu một tay vắt trên trán, ngón tay trỏ của anh ta cũng làm động tác tương tự như anh.

Ai cũng có tâm tư riêng của mình.

Lệ Cảnh Trình chưa bao giờ bị ai uy hiếp như vậy, trong lòng đương nhiên vô cùng khó chịu, nhưng có những thứ mình càng quan tâm càng muốn đem hết sức ra bảo vệ.

“Được, tôi đồng ý với anh.”

Lời nói vừa thốt khỏi miệng, lồng ngực càng thấy nghẹt thở và nặng nề, hết cơn này đến cơn khác.

Thật sự rất khó chịu.

Hoàng Phủ tứ thiếu ngừng gõ ngón tay trỏ: “Thật sao?”

Ánh mắt Lệ Cảnh Trình vô cùng sắc bén: “Chỉ một lần này!”

Hoàng Phủ tứ thiếu cười sang sảng: “Được, giao dịch xong!”

Nhiều chuyện phải đi bước đầu tiên mới có thể có bước thứ hai, thứ ba.

“Anh yên tâm. Chuyện này tôi sẽ hay anh giữ thật kĩ. Ai dám tiết lộ ra ngoài thì người đó sẽ không xong với tôi.”

Lệ Cảnh Trình cười lạnh: “Trừ anh ra còn ai có lá gan đó?”

Hoàng Phủ tứ thiếu nâng tách cà phê: “Vậy tôi chờ tin tốt của anh Lệ.”

Lệ Cảnh Trình không rời tầm mắt. Hoàng Phủ tứ thiếu cũng không ở lại thêm, đứng dậy rời đi.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay gõ trên mặt bàn, lửa giận dâng trào mà không có chỗ trút giận.

Xa xa, một cô gái trẻ đã chú ý bên này nãy giờ. Cô ta bỏ tách cà phê xuống, uốn éo eo mông đi tới bàn của Lệ Cảnh Trình: “Tôi có thể ngồi đây không?”

Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình nặng nề, cô ta thấy vậy bèn ngồi xuống trước mặt anh.

“Anh cũng ở khách sạn này à?”

Ngón tay người đàn ông vuốt dọc theo cái tách:“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, đừng có chọc vào tôi.”

Cô ta ngẩn người, khuôn mặt hậm hực: “Người ta sao chọc anh, thấy anh tâm tình không thoải mải nên muốn nói chuyện mà.”



Lâm Nam cứ ấm ức trong lòng chuyện Vinh Thiển không mua pizza. Cô ôm laptop mà chẳng tập trung được: “Tớ chỉ muốn chơi game, làm sao đây?”

“Mau bỏ xuống làm bài đi! Cậu muốn lúc về sẽ mệt chết không?”

Lâm Nam nhích tới cạnh Vinh Thiển: “Thiển Thiển, chúng ta đi uống cà phê đi! Chỗ đó không gian tốt. Nếu không tớ không thể nào tập trung được.”

“Cậu đang nhớ mấy món ăn khuya chứ gì?”

“Ai da, không có! Trước giở tớ ôn bài toàn phải tới quán cà phê hay KFC thôi, lúc ít người, yên tĩnh.”

Vinh Thiển vốn đã ngồi trước máy tính cả nửa ngày mà cũng không có tâm tư. Đề nghị của Lâm Nam cũng không tệ, cô dọn dẹp tài liệu bên cạnh: “Vậy đi thôi!”

Ba người ra khỏi phòng, phóng nhanh tới tiệm cà phê.

Lệ Cảnh Trình hoàn toàn coi người phụ nữ trước mặt là không khí. Cô gái thấy vậy dứt khoát vươn tay sờ vào mu bàn tay anh: “Em ở phòng 3003, anh ở phòng nào?”

“Đi du lịch?”

Thấy cuối cùng thì Lệ Cảnh Trình cũng mở miệng, cô ta mừng khôn xiết: “Dạ!”

“Có bạn trai không?”

Khóe miệng cô ta hơi cong lên mất tự nhiên: “Không.”

“Cao ráo xinh đẹp như vậy mà không có bạn trai, có bị gì hay không?”

Cô ta mơn trớn mu bàn tay Lệ Cảnh Trình: “Có bị gì không, đêm nay anh thử sẽ biết liền chứ gì?”

Lệ Cảnh Trình rút tay về, anh nhấp hai ngụm xong đứng dậy định bỏ đi.

“Đúng rồi, em sẽ coi tay cho anh.” Thấy anh muốn đi, cô ta tất nhiên không chịu buông tha cơ hội còn lại này. Cô ta nắm tay Lệ Cảnh Trình không chịu buông ra: “Để em xem cho anh nhé?”

Vinh Thiển và tụi Lâm Nam vừa nói vừa cười đi vào tiệm cà phê, màn này quá chói mắt nên các cô không muốn thấy cũng khó.

Bộ dáng Lệ Cảnh Trình rõ ràng là sắp nổi giận. Người phụ nữ kia đứng thẳng dậy, hận không thể leo lên người anh: “Theo chỉ tay, đêm nay anh ngàn vạn lần không thể bỏ qua đêm đào hoa này đâu.”

Vinh Thiển tức giận đến nổi lồng ngực thở phập phồng.

Lâm Nam hừ lạnh: “Thật sự trắng trợn.”

Vừa nói xong liền cảm nhận được một luồng gió xẹt qua. Vinh Thiển sải bước qua tới trước bàn Lệ Cảnh Trình. Người phụ nữ kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Vinh Thiển đã cầm tách cà phê còn một nửa trên bàn hắt vào ngực.

Lúc này Lệ Cảnh Trình mới có thể rút tay lại. Anh nhìn chiếc cằm ngửa cao của Vinh Thiển, không hiểu sao khó chịu trong ngực bỗng tan biến. Mắt anh tràn ngập ý cười, đôi môi thấy ấm áp, tâm tình rất tốt.