"Sẽ có một bữa tiệc tối nay," bà Appleton thông báo với Danny và Claire vào buổi sáng hôm sau. "Bà Robertson sẽ nói với các cháu về tất cả những gì các cháu phải làm. Ta cũng vừa mới được báo trước tối qua. Gần như chỉ đủ thời gian để lên thực đơn và đi mua sắm."
"Sớm vậy sao?" Danny hỏi khi cô bắt đầu chất đồ ăn lên đĩa. Cô không định sẽ bỏ qua một bữa sáng no nê hôm nay. "Chẳng phải các bữa tiệc mất rất nhiều thời gian để gửi thiếp mời hay sao?"
"Thường thì thế," bà Appleton đồng ý. "Nhưng không nếu chỉ gồm những người trong gia đình."
"Ồ," Danny đáp, không hề hào hứng. "Vậy thì cháu sẽ đảm bảo để không làm vướng chân mọi người."
"Không, cháu sẽ không. Cháu và Claire đều sẽ là người phục vụ. Cả Carlton cũng vậy."
Danny đã nói năng khá ổn cho đến khi cô nghe thấy câu đó. "Phục vụ cái gì?"
"Đồ ăn và đồ uống, dĩ nhiên rồi."
"Đó không phải công việc của cháu," Danny lí luận.
"Đó là vì chúng ta đang thiếu người," bà bếp chỉ ra, khiến Danny mất hết tinh thần. "Tất cả sự giúp đỡ đều là cần thiết với mười lăm đến hai mươi khách theo dự kiến."
"Vậy thì đâu phải chỉ có gia đình?"
"Chỉ gia đình thôi. Nhà Malory là một gia tộc lớn. Nhưng không phải tất cả bọn họ hiện đều đang ở London. Hầu Tước Haverston, người đứng đầu gia đình, hiếm khi đến thành phố, ta được bảo như vậy. Và hai người con gái của Bá Tước cũng không ở trong thành phố; sống tại lãnh địa ở nông thôn với chồng của họ. Một người đã kết hôn với một Công Tước, các cháu biết đấy."
Hoàng tộc, Danny nghĩ. Tên nhà giàu chết tiệt có họ hàng với Hoàng tộc! Và bà Appleton nghe đầy tự hào khi nhắc đến chuyện đó.
"Cháu cảm thấy buồn nôn," Danny nói
"Cháu thật là phiền phức," bà bếp khịt mũi. "Đây sẽ là một dịp tốt để kiểm tra khả năng xoay xở của cháu đấy, cháu thân yêu. Với một chút hướng dẫn, cháu sẽ làm tốt thôi."
Điều đó còn phải đặt trong vòng nghi vấn, nhưng Danny không nói thêm gì nữa về chủ đề này. Bữa sáng không nằm yên trong bụng cô, đi xuống cái dạ dày đang cồn cào căng thẳng của cô, vậy nên cô bỏ dở phần ăn và và đi lên gác để bắt đầu công việc. Có lẽ nếu cô tránh mặt bà quản gia cả ngày, bà ấy sẽ quên đi việc đưa thêm những chỉ dẫn mới cho cô và Danny sẽ không bị bắt phải phục vụ những người trong hoàng tộc tối nay.
Trong trạng thái căng thẳng, cô hoàn tất việc lau sàn tầng trên lúc trưa - ngoại trừ phòng của Jeremy. Anh vẫn còn trong đó, nên cô sẽ không lảng vảng gần đó.
Vào giữa buổi sáng, bà Robertson đã tìm thấy và đem cô vào căn phòng ăn rộng lớn để truyền đạt những chỉ dẫn đã hứa. Thật sự không có quá nhiều điều phải học, chỉ gồm phục vụ người nào trước, làm thế nào để rót rượu mà không bị chú ý, để ý trông chừng những chiếc ly và rót đầy lại khi cần thiết. Những người đàn ông chắc sẽ tự phục vụ đồ uống trước bữa tối. Cô chỉ cần mang đến một khay trà nếu các Quý cô yêu cầu. Cô sẽ phải luôn sẵn sàng, tuy nhiên, phải có mặt trong phòng, trong trường hợp có những yêu cầu khác nữa. Cô chỉ cần kín đào và không thu hút sự chú ý về phía mình.
"Và để ý giữ quần áo cho của cháu phẳng phiu đấy nhé," bà Robertson đã cảnh cáo trước khi trả cô lại với việc lau dọn.
Danny đỏ mặt. Claire cũng đã cạnh khóe cô về những vết nhàu nhĩ sáng nay. Rõ ràng là cô sẽ phải từ bỏ thói quen mặc nguyên quần áo khi đi ngủ.
"Danny, vui lòng lại đây."
Cô thở dài trong lòng. Quá nhiều cho việc tránh né Malory. Anh là người duy nhất còn lại trên gác, và vẫn chưa ra khỏi phòng. Nhưng hiển nhiên anh không ngủ trong đó nữa. Anh đã mở cánh cửa để gọi cô và để nó mở như vậy.
Cô thò đầu qua góc khung cửa. Anh vẫn đang nằm trên giường, đầu gối trên hai cánh tay, trông thoải mái và thư giãn một cách quái quỷ. Và chưa mặc quần áo đầy đủ. Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải gai mịn màu trắng, chỉ cài cúc một nửa, và chiếc quần ống túm màu da bò. Không giầy, không tất.
Lười biếng qua ngày, đó là những gì cô thường làm trước khi có một công việc thực sự. Những tên nhà giàu chết tiệt. Và cô sẽ dọn dẹp phòng anh thế nào nếu anh không chịu rời khỏi?
Nhưng rồi cô chỉ đang kiếm cớ cho cảm giác khó chịu của mình khi, sự thật là, nhìn thấy anh nằm trên giường khiến mạch máu của cô đập loạn lên. Chúa ơi, cô ước gì anh không đẹp trai khủng khiếp đến mức những ngón tay cô nhức nhối muốn chạm vào.
"Anh không có công việc nào trong ngày để có thể mang anh ra khỏi đây à?" cô nói gay gắt hơn thường lệ.
Giọng nói của cô kéo sự chú ý của anh về phía cô và đôi mắt xanh coban mở to kinh ngạc. Anh thậm chí còn ngồi thẳng dậy trên đầu giường. "Chúa nhân từ, trông em thật lộng lẫy!" anh than.
Danny sẽ rất sung sướng được nghe Carlton nói thế, nhưng lời tâng bốc của Malory không gây ấn tượng với cô, bởi cô biết động cơ của anh. Hơn nữa, cô không ở trong tình trạng tốt nhất, nên cô khụt khịt. "Anh là đồ nói dối chết tiệt. Hai lần trong ngày hôm nay tôi bị bảo rằng mình nhàu nhĩ đến mức không cứu vãn nổi."
"Quần áo nhàu nhĩ không che dấu được thực chất, cô gái yêu quý. Em mặc gì đều không làm mờ đi vóc dáng tuyệt diệu của em, không làm thay đổi màu sắc có một không hai của mái tóc, không làm nhạt đi sắc tím thăm thẳm của đôi mắt em. Nhưng vì tôi đã rất quen thuộc với chúng, có lẽ tôi nên nói, "Chúa nhân từ, em có bộ ngực thật tuyệt!"" (haha, tên này làm người ta vừa muốn đập cho một trận vừa muốn yêu, chết mất thôi.)
Mặt cô như bốc lửa. Nhưng lần này cô không thể gọi anh là đồ nói dối, không khi chính cô đã dành mười trong ba mươi phút ngày hôm qua trước tấm gương của anh ngưỡng mộ cách mà bộ ngực cô đầy đặn trong chiếc áo.
Dù vậy cô vẫn cau mày với anh, giận dữ đủ để trượt trở lại với ngôn ngữ đường phố. "Nhắc đến bộ ngực của tôi là không đứng đắn, phải không?"
Anh cười toe toét, không chút ăn năn nào và cam đoan với cô. "Chỉ trong tình huống xã giao thôi."
Đôi môi cô căng ra. "Vậy ra anh cũng nói với tất cả người hầu của anh như anh nói với tôi, hả?"
"Không, chỉ với những ai tôi hi vọng trở nên đặc biệt thân mật thôi. Nhân đây, chiếc giường này rất thoải mái. Em có muốn thử nó sớm hơn không - như bây giờ chẳng hạn?"
Cô đáng nhẽ phải khôn ngoan hơn để không hỏi những câu hỏi khuyến khích anh trở nên quỷ quái hơn.
"Việc duy nhất mà tôi sẽ làm với chiếc giường đó là chỉnh lại ga trải giường sau khi anh rời khỏi đó."
"Tôi bị tổn thương." anh thở dài
"Đồ lười nhác. Đi làm cái gì đi để tôi có thể dọn phòng cho anh."
"Nhưng tôi đang làm gì đây. Tôi đang hồi phục lại từ cuộc vui đêm qua, và nghỉ ngơi cho tối nay. Và hơn nữa, công việc của em không đòi hỏi căn phòng phải không có người. Em có thể dọn dẹp quanh tôi." Anh xoay người nằm nghiêng, hạ khuỷu tay xuống để gối đầu trên một bàn tay, và lại cười toe toét với cô. "Chỉ cần giả vờ tôi không có ở đây."
Đúng vậy. Cứ như việc ấy có thể, thậm chí ở mức mơ hồ nhất ý. Nhưng cô có thể cố gắng không nhìn anh. Chết tiệt, việc đó cũng chẳng giúp được gì, vì cô biết anh đang ngắm nhìn cô. Và ngay cả nếu anh không nhìn, cô nghĩ anh có và cũng sẽ liếc nhìn anh để xem thử, và...
"Tôi sẽ đợi."
"Em không thể," anh dường như vui thích khi bảo cô. "Tôi sẽ nghỉ ngơi trong này đến tận bữa tối."
Cô nghiến chặt răng, lôi cái chổi ra khỏi túi tạp dề, và hướng về phía chiếc bàn viết nhỏ của anh với ý định tấn công nó bằng những chiếc lông. Thay vào đó cô thở gấp, nhìn thấy chiếc mũ trên đó. Nó đã không có ở đấy hôm qua.
"Chiếc mũ của tôi! Làm sao anh vẫn còn có nó?"
Có một cái nhún vai trong giọng điệu của anh. "Tôi giữ nó như một vật lưu niệm của một - trải nghiệm thú vị."
"Tôi đã rất nhớ nó."
"Quá tệ. Giờ nó là của tôi rồi."
Cô liếc lại phía anh một cách hiếu kì. "Tại sao? Anh thà chết còn hơn bị bắt gặp đang đội nó."
"Không có ý định đội nó. Cũng không định vất nó đi. Nên nếu nó mất tích, tôi sẽ biết tìm ở đâu, phải không?"
"Tôi từ bỏ trộm cắp rồi."
"Vui vì nghe điều đó. Vậy tôi sẽ coi như chiếc mũ của tôi an toàn." Câu nói khiến anh bị nhìn trừng trừng, điều làm anh cười khùng khục. "Vui lên, em yêu. Nó thật sự không hợp với váy đâu, em biết mà.
Một chiếc mũ ren là cái em cần lúc này."
Cô khụt khịt. "Tôi sẽ mặc những chiếc váy quỷ quái này, nhưng những chiếc mũ phụ nữ ngu ngốc không phải dành cho tôi."
Anh tặc lưỡi. "Em lại đang suy nghĩ như một tên đàn ông rồi."
"Vậy thì bắn tôi đi."
Cô quay đi để tiếp tục tấn công chiếc bàn như đã định, nhưng thất vọng khi thấy chẳng có chút bụi nào trên đó để cô có thể tung ra khắp phòng. Cô rất cẩn thận không chạm vào chiếc mũ của cô - của anh. Cô có cảm giác rằng anh đang cười thầm vào mũi cô vì đã ở vào tâm trạng xấu đến thế chỉ vì một chiếc mũ. Làm như cô thèm quan tâm.
Khi cô dành một khoảnh khắc để nhìn kĩ căn phòng, cô vui mừng vì hôm qua đã thực hiện công việc trong này rất tốt, đến mức hầu như không có gì để làm ngày hôm nay hơn là nhặt nhạnh vài mẩu trang phục anh đã vất ra chỗ này hay chỗ khác. Cô thu gom chúng lại và bắt đầu mang chúng rời phòng, giữ cái nhìn thật xa khỏi chiếc giường.
"Quỷ tha ma bắt, Danny, em không định tước đoạt của tôi sự đồng hành thú vị từ em đấy chứ?"
Anh thật tình nghe rất thất vọng. Lại một mưu mẹo nữa, không nghi ngờ gì. Tuy vậy, cô vẫn thấy mình dừng lại trước cửa để nói, "Anh có khách tối nay. Có rất nhiều việc cần phải hoàn thành trước khi họ đến."
Anh thở dài. "À, đúng vậy, sự đột phá đầu tiên của tôi trên cương vị chủ nhà." Rồi anh thêm vào với một chút cạnh khóe, "Lại bắt chước những người ở tầng lớp trên, phải không?"
Cô cứng người lại, nhận ra anh ám chỉ cách nói năng của cô. "Không, thật ra là, là Robertson đang hướng dẫn tôi."
"Chúa Nhân từ! Và em học nhanh thế sao? Thật đáng kinh ngạc."
Anh đang chế nhạo cô, vậy nên cô chẳng buồn nói với anh rằng cách cô từng nói chuyện đã đang dần quay lại. Cô vẫn còn mắc quá nhiều sai sót mỗi khi căng thẳng hoặc giận dữ để anh có thể tin cô, vì thế cô thay đổi chủ đề.
"Tôi ngạc nhiên là anh lại tổ chức tiệc sớm như vậy. Tôi mới chỉ vừa kịp quét hết bụi bặm và lau sạch những đồ nội thất mới."
"Tôi cam đoan với em đấy không phải ý tưởng của tôi."
Cô nhướng một bên chân mày. "Vậy để tôi đoán nhé: chị họ của anh?"
"Dĩ nhiên."
Vì lúc này anh có vẻ bực bội, tâm trạng của Danny đã khá hơn rất nhiều. Cô thậm chí còn tặng anh một nụ cười tinh quái. "Vui lên, anh bạn. Tôi nghe nói chỉ có gia đình anh tham dự. Không cần phải gây ấn tượng với gia đình, phải không?"
"Ngược lại. Tôi có thể không quan tấm lắm đến việc gây ấn tượng với bạn bè thông thường. Gia đình mới chính là những người nên nghĩ tôi thu xếp mọi chuyển ổn thỏa, nếu không họ sẽ hùa nhau để tìm ra bằng được tại sao và bắt tay vào sửa chữa lại."
"Anh là một người đàn ông đã trưởng thành. Tại sao họ không để tự anh giải quyết chuyện của mình?"
"Bởi vì họ yêu tôi, dĩ nhiên rồi."