Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)

Chương 12

"Em đã ngạc nhiên một cách vui sướng khi tình cờ gặp anh sớm thế này vào buổi sáng," Mary Cull nói khi cô lười nhác dựa vào chiếc ghế bọc đệm thật dầy cạnh giường của Jeremy. "Thật bất ngờ. Em đã chắc chắn là cả đám những tay phóng đãng trẻ bọn anh có thói quen ngủ hết ngày, vì các anh thức suốt đêm tìm kiếm những trò giải trí."

Jeremy cười với quý cô đó khi anh quỳ bên chân cô ta, cởi đôi giày của cô ta. Mary là một góa phụ tương đối trẻ, người trẻ nhất anh đã từng quyến rũ. Ngài Cull già cả đã chết trong đêm tân hôn của họ. Mọi người đều nhất trí đó là một sự cố gắng quá sức đối với một anh già.

Mary không phải là một mĩ nhân, nhưng cô ta khá xinh với đôi mắt xanh da trời to tròn và mái tóc vàng sẫm. Và cô ta đã làm quen với việc ái ân rất tốt, hiện giờ đang thường xuyên vui thú với một vài quý ông tại nhà riêng của cô ta. Jeremy không phải một trong những "người thường xuyên" của cô ta, tuy tính đến nay anh đã được mời tới đó ba lần và đều thưởng thức mỗi lần đó. Hôm nay khi anh tình cờ gặp cô ta, họ đã ở gần nhà anh hơn nhà cô ta, và căn nhà của anh còn quá mới, anh có ngay lí do muốn giới thiệu nó với cô. Dĩ nhiên họ đã không dừng lại để xem xét căn nhà lâu, thay vào đó họ đã đi thẳng lên lầu đến phòng anh.

"Tôi có vài việc cần tham gia cùng bác Edward của tôi sáng nay," Jeremy đáp.

"Liên quan đến gia đình anh?"

"Không thật sự. Tôi hiện đang quản lý vài vụ đầu tư của gia đình, bao gồm một vụ của chính tôi."

Cô ta kinh ngạc. "Anh? Tham gia vào việc kinh doanh? Anh chắc phải đang đùa."

"Không chút nào. Tôi vừa nhận thấy là tôi tương đối hứng thú với lĩnh vực quản lí. Không thể mơ tới chuyện tự mình tìm mối đầu tư. Tôi để chúng cho bác tôi, người có sở trường trong việc chọn ra những kẻ thắng cuộc."

"Anh làm em sửng sốt, Jeremy. Anh hầu như chắc chắn là người đàn ông đẹp trai nhất thành phố, và anh biết điều đó. Gia đình anh đặc biệt giàu có. Như những người cùng địa vị khác, anh không cần phải làm việc. Cái gì trên trái đất khiến anh làm vậy?"

"Cắn lưỡi mình đi, cô em. Tôi không coi nó là "làm việc", mà là một thứ tôi có hứng thú. Cả một sự khác biệt lớn đấy, phải không nào?"

"Không hẳn", cô ta cười thật tươi với anh. "Nhưng bất cứ thứ gì hợp với sở thích của anh-"

Đó không phải là điều nên nói với một kẻ phóng đãng như Jeremy Malory nếu muốn tiếp tục cuộc đối thoại. Biểu hiện của anh lập tức chuyển sang đầy nhục dục, bàn tay anh bắt đầu nâng váy cô ta lên. Trái tim Mary đập dồn dập. Nhưng khi cô ta liếc qua chiếc giường của anh, điểm đến đã dự định trước của họ, cô cau mày.

"Căn phòng này quá - mang phong cách độc thân. Thậm chí đó có phải là một từ không anh yêu? Đừng quan tâm." Một tiếng thở dài. "Em thật sự ước rằng anh đã về nhà với em. Em cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều trong phòng ngủ của mình."

Chiếc váy của cô ta bị vén lên trên đùi khi bàn tay anh tiếp tục con đường của chúng và kéo hông cô ta sát vào anh khiến cô ta gần như nằm dài trên chiếc ghế, chân cô ta giang ra hai bên hông anh. "Giả vờ đây là giường em đi."

Cô ta cười. "Nó chẳng có vẻ gì giống giường của em và anh biết thế. Những tấm trải bằng sa tanh đâu rồi, những chiếc gối căng phồng, những thứ khiến anh muốn ở lại trên giường? Đây là một chiếc giường của kẻ độc thân nếu em đã từng thấy một chiếc."

"Nhưng em sẽ không biết nó tốt thế nào nếu không vào đó, phải không? Tôi hứa với em, em sẽ không tìm ra sự phàn nàn nào về chiếc giường của tôi đâu."

Câu đó được nói ra với âm điệu khàn đến mức Mary không thể cưỡng lại việc kéo đầu anh ấn vào giữa bộ ngực của cô ta. Và đó là khi tiếng đập cửa bắt đầu và ai đó hét lên, "Đứng đắn lại đi, anh bạn. Tôi chuẩn bị vào đây."

Phía bên kia cánh cửa, Danny đang xù lông lên. Cô đã cho Malory mười phút của anh, thậm chí hai mươi, mặc dù cô không có đồng hồ để xác nhận điều đó. Cô lo ngại rằng anh là một trong nhóm những "người tình" mà Lucy đã ca ngợi, rằng anh sẽ dành cả ngày ở trên giường với cô ả mà anh có trong đó, và cô không định chờ đợi chừng đó thời gian. Vậy nên rốt cuộc cô quyết định tự đi lên lầu và áp tai vào từng cánh cửa cho đến khi nghe thấy giọng nói phía sau một trong số chúng.

Không mất nhiều thời gian, tất nhiên, để cánh cửa bật mở sau khi cô đập ầm ầm lên đó. Malory đứng đó, sự bực dọc bị thay thế bằng sửng sốt khi anh nhận ra cô.

"Cậu?"

"Anh nhận đúng rồi đấy," cô độp lại, ngôn ngữ đường phố quay trở lại trong cơn giận giữ.

Giọng điệu của cô mang cái cau mày của anh trở lại. "Cậu đang làm cái gi ở đây thế?"

"Tống khứ cô ả kia đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện."

Anh trông như có vẻ nhất thời đã quên mất Quý cô ở sau lưng, và cô ta đã bị từ cô ả làm cho mếch lòng, đang lặng lẽ sửa lại chiếc váy trong khi nhìn quanh tìm chiếc túi xách. Khi đã tìm thấy, cô ta giật lấy nó và hầm hầm tiến ra cửa.

Jeremy nhanh chóng nói với cô ta, "Em không cần phải đi, Mary. Việc này sẽ chỉ mất một phút thôi."

"Không sao mà, anh yêu," cô ta dừng lại đủ lâu để nói, và vỗ vỗ má anh để cam đoan với anh là cô ta không quá buồn vì cuộc hẹn hò của họ kết thúc một cách đột ngột như vậy. "Đến thăm em sau vào tối nay, chúng ta sẽ không bị làm phiền."

Với một cái liếc mắt cuối cùng về phía Danny, Quý cô đó rời đi. Tên nhà giàu trẻ tuổi lùa một bàn tay vào mái tóc đen trong cơn giận dữ và quay lại, bước vào trong phòng, hướng về phía cái bệ phía trên lò sưởi, và một chai brandy với hai chiếc ly trên đó. Danny đi theo anh, rồi dừng lại, người lạnh cứng khi nhìn thấy chiếc giường. Lí trí của cô đi đâu mất rồi? Cô không bao giờ nên đột nhập vào phòng ngủ của anh mới phải.

"Tôi sẽ đợi anh dưới nhà," cô nói một cách bối rối, và quay lại phía cánh cửa.

"Chết tiệt cậu đi nếu cậu làm thế." Khi câu đó không làm cô dừng lại, anh thêm vào, "Đừng khiến tôi phải tóm lấy cậu. Tôi sẽ thích thế đấy."

Điều này chắc chắn ngăn cô lại. Cô chắc phải được tạc ra từ đá với tất cả những cử động cô có thể làm trong lúc này. Cô có thể vượt qua anh lần nữa chăng?

Như thể anh đọc được ý nghĩ của cô, anh gia tăng sự đe dọa, "Tôi sẽ tóm được cậu trước khi cậu đến được hành lang. Cậu có thể tin vào điều đó. Vậy nên tốt hơn cậu nên đóng cửa lại và nói cho tôi biết cậu làm gì ở đây."

Cô không định đóng cửa lại, nhưng cô quay lại để đối diện với anh lần nữa. Tuy nhiên nó làm cô khó chịu, khi nhìn thấy thậm chí anh còn không đứng gần cô; trên thực tế, anh đang đứng dựa vào bức tường cạnh bệ lò sưởi, tay khoang trước ngực, hai mắt cá chân vắt chéo, trong cái tư thế thoải mái quỷ quái giống như khi ở trong quán trọ. Bịp bợm. Anh ta đã không hề thư giãn, lúc đó cũng như bây giờ.

Anh nhướng một bên chân mày đen sẫm với cô, "Nào? Tôi nghi ngờ cậu đến để trộm tôi. Cậu đã không cần gõ cửa. Hay có? Cậu nghĩ mình tốt đẹp thế sao?"

Cô cảm thấy cơn hổ thẹn đang dâng lên, nhưng cùng với nó, một phần cơn giận giữ của cô cũng trở lại, đủ để khiến cô nói, "Tôi từ bỏ việc trộm cướp rồi. Bị tống cổ đi, nhờ ân huệ của anh và sự cao tay chết giẫm của anh."

"Thật vậy? Nào, thế thì quá tệ. Thật đấy."

Chẳng có lấy một chút cảm thông nào trên nét mặt của anh để ủng hộ cho sự nhấn mạnh đó. Anh thậm chí còn mỉm cười! Và nụ cười đó như tống vào bụng cô một cú đánh, khiến mạch máu cô bắt đầu đập dồn dập. Chẳng nhẽ đôi mắt cô đã bị mê hoặc đến mức khiến suy nghĩ của cô vụn nát. Làm thế nào cô có thể ném sự thật vào mặt anh khi mà tâm trí cô không thể hoạt động bình thường trong sự hiện diện của anh?

"Cậu nên để tôi đưa cậu về nhà để giải thích sự việc," anh nói thêm với một giọng điệu quở trách nhẹ .

"Không giúp được gì đâu," cô lẩm bẩm. "Anh ta đã quyết tâm đuổi tôi đi từ lâu rồi. Anh chỉ đơn giản cho anh ta cái lí do anh ta cần mà thôi."

"Anh ta? Ông chủ của cậu?"

"Gần như thế."

"Vậy là cậu đã dự đoán trước sự trục xuất này?"

"Không sớm thế này, và không phải trong tình trạng không việc làm và không xu dính túi," cô càu nhàu.

"Cậu đã làm gì với số tiền kiếm được đêm đó?" anh hỏi chỉ với một chút xíu hiếu kì.

Một cái đỏ mặt nữa. "Tôi nộp hết, hi vọng nó sẽ làm anh ta đổi ý. Nhưng không được."

"Vậy là cậu đang tìm kiếm một băng trộm mới để tham gia? Chúa Nhân từ, cậu không nghĩ sẽ tìm được một băng ở đây đấy chứ?"

Đôi mắt cô trợn lên để bắt gặp nét mặt anh trông cũng kinh hoàng như giọng nói của anh. Cô nên nói có và đưa ra vài lí do tại sao anh ta hợp với vai trò một tên trộm, ít nhất là theo ý kiến của cô. Rốt cuộc, trộm nhà Heddings cũng không phải ý tưởng của cô. Nhưng cô nên đi vào vấn đề chính thì hơn.

"Tôi đã nói với anh là tôi không đi ăn trộm nữa. Chưa bao giờ thích việc đó và hi vọng sẽ không bào giờ phải làm thế nữa. Tôi đang tìm một công việc thực sự."

Có một sự tò mò đến mức thèm khát trong biểu hiện của anh bây giờ, "Loại công việc gì?"

"Tôi không chắc lắm," cô nói với một cái nhún vai. "Bất cứ công việc lương thiện nào giúp tôi có một mái nhà trên đầu và thức ăn trên bàn. Tôi đã phải ngủ dưới những ngôi sao từ khi bị đá ra ngoài. Và tất cả là lỗi của anh. Tôi cho rằng anh nợ tôi."

"Tôi rất ngưỡng mộ vì cậu đã chịu ngủ trong những ngõ hẻm thay vì làm việc mà cậu rất thành thạo."

Lần đỏ mặt thứ ba, nhưng lần này cùng với sự gầm gừ của cô, "Đừng. Anh là phương án được ưa thích hơn, vì anh nợ tôi, và tôi đã có thể đến đây đòi nợ sớm hơn nếu không mất nhiều thời gian như quỷ để tìm ra anh."

Anh cười khùng khục. "Vì cậu cứ nhất quyết đổ tội cho tôi về tình trạng thảm hại của của cậu. Tôi không định tống khứ cậu đi với những túi áo đầy nhóc và không bao giờ tìm ra liệu cậu đã xá tội cho tôi chưa. Và, không, và trước khi cậu nghĩ đến chuyện đề cập đến nó, tôi không tin cậu sẽ thỉnh thoảng quay lại đây để thông báo với tôi cậu sống thế nào."

Lưng cô cứng lại. "Tôi đã định sẽ yêu cầu anh trả tiền, nhưng cô nàng dưới nhà nói rằng các anh đang thiếu người làm ở đây. Tôi vừa quyết định sẽ nhận một công việc từ anh để thay thế."

"Cậu vừa quyết định?" Anh phá ra cười. "Cậu thích việc nào hơn, người hầu nam hay người hầu gái?"

Cô nhìn anh trừng trừng. Anh không cho rằng cô nghiêm túc. Điều đó có thể dễ dàng nhận ra. Và rồi điều anh vừa nói lóe lên trong tâm trí cô, đúng hơn là đập vào nhận thức của cô. Anh biết! Nếu không anh đã không nhắc đến công việc làm người hầu gái.

Phủ nhận chẳng có ý nghĩa gì nữa. Cô hỏi thẳng toẹt, "Anh đoán ra từ lúc nào?"

Anh rời chỗ đang đứng, chậm rãi đi lại phía cô - giống con sói đang tiếp cận con mồi của nó nhiều hơn, cô nghĩ một cách căng thẳng. Anh dừng lại trước mặt cô, một tay giơ lên, chuẩn bị chạm vào má cô. Cô lùi lại, mặc dù anh ngừng lại ngay trước khi chạm vào cô.

Anh mỉm cười khi nói, "Không có sự phỏng đoán nào cả, em yêu. Tôi có mắt nhìn đối với những phụ nữ xinh đẹp, bất kể họ đang mặc gì. Tuy rằng thành thật mà nói, tôi thích họ trần truồng hơn."

Căng thẳng, cô bước lùi một bước khỏi anh. "Anh sẽ không nhìn thấy tôi trần truồng đâu."

Lông mày anh nhướng lên. "Không à? Vậy thì, đó là một sự xấu hổ và không để lại điều gì cho chúng ta bàn bạc thêm hơn nữa, phải không?

"Quỷ sứ bắt việc đó đi. Chúng ta đang bàn đến công việc mà anh sẽ giao cho tôi."

Anh thở dài. "Chúng ta vừa làm rồi, và em đã từ chối mà không thèm cân nhắc chút xíu nào."

"Trần truồng á?" Cô hổn hển đầy phẫn nộ. "Anh gọi đó là một công việc á?"

Anh cười lớn. "Ít nhiều. Tôi sẵn sàng nhận em làm tình nhân của tôi. Tôi thấy em khá thú vị. Không cần thừa nhận điều đó. Nên tôi chắc chúng ta sẽ thích thú với việc đó trong một thời gian."

Hai má Danny đỏ bừng lên, lần này không phải vì xấu hổ, mà vì giận dữ. "Quên điều đó đi, anh bạn. Tôi muốn một công việc đứng đắn, và anh sẽ giao cho tôi một việc như thế, hoặc là tôi sẽ làm một chuyến thăm Ngài Heddings. Tôi dám chắc ông ta sẽ giao cho tôi một công việc để đổi lại những thông tin tôi có thể cung cấp cho ông ta, hoặc là những báu vật của ông ta đã biến đi đâu."

Giờ đây tên nhà giàu cũng đang đỏ mặt với cơn giận dữ của chính anh ta. "Thật là ngớ ngẩn. Cô không hề biết chút nào về những phép tắc và cách mà một gia đình như thế này hoạt động. Và cô nói năng như một tên đầu đường xó chợ," anh nói khinh khỉnh.

"Tôi có thể nói năng một cách tử tế," cô đáp chậm rãi.

Cô đã phải cân nhắc từng câu từng chữ khi nói, vì cô vẫn chưa quen với nó ngay được. Và sẽ không hề dễ dàng, đặc biệt khi cô giận dữ hoặc căng thẳng, tình trạng có vẻ như luôn xảy ra mỗi khi Malory ở quanh. Sau mười lăm năm, cô đã quá quen thuộc với tiếng lóng mất rồi.

Cô đã thành công khi làm anh ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát. "Vậy là cô có thể bắt chước những người ở tầng lớp trên? Nhưng cô không biết cách cư xử giống họ, đúng không? Làm sao cô mong đợi làm việc ở đây mà không làm chính mình cũng như cả gia đình này phải xấu hổ?"

"Bằng cách học hỏi. Đúng, anh nghe chính xác đấy. Tôi sẽ học hỏi về công việc cũng như việc cư xử của mình."

"Tại sao?" anh hỏi trong cơn điên tiết. "Tại sao cứ phải đâm đầu vào khó khăn trong khi em phù hợp hơn rất nhiều với-"

Cô nhắm một cú đấm vào anh. Anh tránh được, nhưng đồng thời có lẽ cũng hiểu ra rằng ngày hôm nay cô đã cảm thấy quá mệt mỏi và chán nản vì bị lăng nhục. Như để xác định điều đó, cô gầm gừ, "Bởi vì tôi sẽ kiếm cho mình một người chồng đứng đắn và rồi có thật nhiều con. Đó là mục tiêu của tôi, anh bạn. Một công việc tốt, một người chồng, rồi bắt đầu xây dựng một đại gia đình, lần lượt theo thứ tự. Và anh sẽ giúp tôi với mục tiêu đầu tiên hoặc sẽ trả giá bằng cả địa ngục."

"Quỷ sứ bắt em đi," anh gầm gừ lại, rồi chế nhạo. "Vậy là gì nào? Người hầu nam, tôi cho là vậy."

Tên nhà giàu đang cố gắng làm nhục cô hơn nữa và đã rất thành công. Hay anh đang chỉ ra cho cô thấy nhiệm vụ cô đặt ra cho bản thân sẽ khó khăn đến nhường nào? Liệu cô có thể phù hợp với cái thế giới quý tộc đẹp đẽ này, thậm chí chỉ trong vai trò người hầu gái của anh?