Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 996: Về Nhà

- Không, ta sẽ không về Ba gia, ta sẽ đi Băng Thành, đến lúc đó các ngươi tới, trực tiếp tới Băng Thành tìm ta, ta sẽ biết các ngươi tới.
Thực Cốt an bài mọi chuyện cần thiết.


Đấu Phù Thế thật muốn mang dị tộc về cho lão tôn thượng, dù sao đã lâu không có cống hiến cho đoán đội, nếu như Dạ Côn còn sống. . . Đấu Phù Thế sẽ kiên trì, thế nhưng Dạ Côn treo, Đấu Phù Thế không dám chắc.


- Đi đường cẩn thận, bảo quản tốt băng quan, đến lúc đó Dạ Côn sống lại sẽ tìm ngươi.
Đấu Phù Thế nghiêm cẩn nói ra.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo quản tốt
Nói xong, Thực Cốt nâng băng quan ở bên cạnh lên, đồng thời lấy ra phi kiệu, cột băng quan vào trên phi kiệu.
- Các vị, hẹn gặp lại.


Thực Cốt hướng phía mấy người phất phất tay, quay trở về phương bắc.
Lúc đến người người tấp nập, không ngờ lúc trở về, người chết người bị thương, người thì rời đi.
Loại cảm giác này khiến Dạ Tần cùng Đấu Phù Thế rất khó chịu.
- Thù này nhất định phải báo!


Đấu Phù Thế nắm nắm đấm, đã bao nhiêu năm. . . đây là lần đầu tiên y bị người khác dùng một quyền đánh bay, không hề có lực hoàn thủ. . . loại cảm giác này thật đúng là kém tới cực điểm.
Dạ Tần sao lại không phải:
- Sẽ báo, lần sau tới! Nhất định phải báo!


Hi Ngõa an tĩnh ngồi ở bên cạnh, không phát biểu, đối với nàng mà nói. . . chỉ có quan hệ chủ tớ, có thể cứu thì cứu, không thể cứu cũng không có cách nào.
Hiện tại đã rời khỏi Côn Miểu, cách Thái Kinh không xa, khoản chừng hai mươi ngày là có thể về nhà.


Không biết Dạ gia biết Dạ Côn chết đi, sẽ phát sinh chuyện gì, thế nhưng nhất định là sẽ. . . báo thù.
Mà tại một bên khác, Tiểu Ngân cùng Uyển Nhiên mới vừa tiến vào Võ Thành Bảo.
Hai tháng này Tiểu Ngân mang theo Uyển Nhiên đi ở bên ngoài, có lẽ Tiểu Ngân muốn giải sầu một chút.


Bất quá mặc dù là hai người, thế nhưng không trao đổi hiền hòa giống như trước đây, Uyển Nhiên một đường không nói lời nào, Tiểu Ngân cũng giống như vậy.
Lần nữa tiến vào Võ Thành Bảo Tiểu Ngân hoàn toàn khác với trước kia, không còn giả vờ ngốc manh.


Bất quá tin tức hai người vào thành rất nhanh truyền đến tai tam đại thế lực.
Tiểu Ngân chính là muốn làm như thế, bởi vì y còn chưa báo thù xong.


Y không chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của lão gia, còn muốn giết người giao nhiệm vụ này cho lão gia, đây rõ ràng là nhiệm vụ đi chịu chết, Tiểu Ngân sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào có liên quan đến cái chết của lão gia.


Nhưng đối với người chủ mưu mà nói, Tiểu Ngân trở về còn mang theo Uyển Nhiên, vậy liền đại biểu kế hoạch thành công.
Đây chính là cục diện bọn họ muốn nhìn thấy, về phần Uyển Nhiên. . . liền giống như Ngọc Long nói, có cũng được, mà không có cũng không sao.


Dù sao họa lớn trong lòng đã mất, Uyển Nhiên tựa hồ không còn quan trọng như vậy.
Thời gian từng ngày trôi qua, cuối cùng ...
Dạ Tần cùng Đấu Phù Thế đã nhìn thấy bóng dáng Thái Kinh, loại cảm giác quen thuộc này khiến Dạ Tần cảm nhận được ấm áp.


Nhưng hiện tại đã không thể chia sẻ cảm giác này với đại ca.
Lúc cách Thái Kinh không xa, Đấu Phù Thế ngừng lại, thấp giọng hỏi:
- Cũng không biết nói với phụ mẫu ngươi như thế nào.
- Đấu thúc, chuyện này không liên quan đến ngài, là chúng t khinh địch. . . chỉ là cái giá phải trả quá lớn.


- Ài...
Đấu Phù Thế thở dài, tiếp tục bay vào trong Thái Kinh.
Mà lúc này, trong phủ đệ Dạ gia, mọi người đang ở trong hành lang ăn trưa, bầu không khí không giống như trước đây, có chút trầm trọng.


Trong lúc mọi người trầm thấp, thảm bay quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở trên không, khiến cho tất cả mọi người kích động không thôi.
Nguyên bản không khí trầm trọng trong nháy mắt hưng phấn lên.
Đám người Diệp Ly trực tiếp buông bát đũa xuống chạy ra ngoài nghênh đón phu quân.


Trưởng Tôn Ngự cùng Tử Yên cũng như thế.
Làm mẫu thân, Đông Môn Mộng chạy ra đầu tiên, lo lắng muốn chết đi được.
Đám người Đông Tứ cùng Đát Từ cũng tranh thủ thời gian chạy tới đón tiếp lão sư, dĩ nhiên không thiếu được con mèo kia.


Thảm bay đang dần dần hạ xuống, có lẽ bởi vì góc độ, mọi người chỉ nhìn thấy Đấu Phù Thế cùng Hi Ngõa,
Dù sao chỉ có hai người bọn họ có thể đứng lên, cho nên nhìn thấy đầu tiên nhất định là bọn họ.


Lúc Dạ Minh nhìn thấy Hi Ngõa, liền trực tiếp ngây ngẩn cả người, đâu chỉ có Dạ Minh, ngay cả Phi Tuyết đang quét rác đều choáng váng.
Dạ Côn vừa đi ra ngoài liền mang mỹ nữ trở về, không sợ bị thê tử quạt sao?
Hoặc mỹ nữ này là do Dạ Tần mang về.
Lúc này thật không tiện kết luận.


Đám người Diệp Ly thấy Hi Ngõa, cũng thầm nghĩ dung mạo của đối phương khoa trương, vừa nghĩ tới phu quân phong lưu phóng khoáng, nhất định sẽ làm ra loại chuyện này, đệ đệ là người thành thật, chắc chắn sẽ không làm.


Phu quân thật là, đi ra ngoài một chuyến liền muốn hái hoa ngắt cỏ, thật đáng giận. . . đợi chút nữa xem trừng trị hắn như thế nào.
- Tiểu tử Côn Côn mang mỹ nữ trở về, cũng không lộ diện, nhất định là sợ bị đánh.


Dạ Minh vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh Dạ Côn, nhịn không được trêu ghẹo nói ra, cha ngươi ở nhà bị khi phụ thảm rồi, nhìn thấy nhi tử cũng sắp bị giáo huấn, trong lòng liền thăng bằng.
Đông Môn Mộng rất vui mừng, liếc mắt nhìn Dạ Minh:
- Trước kia ngươi nói Côn Côn giống ngươi a.


- Ài. . . ta không có ưu tú như nhi tử.
Dạ Minh trêu chọc tóc mai, vẫn phong tao như cũ.
Xem ra bọn nhỏ vừa về, trong nhà liền sôi nổi lên.
Rất nhanh mọi người đã nhìn thấy thân ảnh Dạ Tần, Trưởng Tôn Ngự cùng Tử Yên nhẹ nhàng thở ra ...


Chẳng qua là mọi người có chút tò mò, Dạ Tần sao vẫn ngồi đó? Còn chưa tỉnh ngủ à.
Dạ Tần nhìn mọi người. . . vẻ mặt có chút cổ quái, muốn cười. . . lại khó ngăn chặn nội tâm bi thương.
Nhất là lúc trông thấy mẫu thân cùng cha, vẻ mặt nhất thời cứng ngắc, đại ca chết. . .


Xảy ra chuyện như vậy, Dạ Tần một mực chịu lấy, nhưng lúc nhìn thấy phụ mẫu, Dạ Tần liền có chút không chống nổi.
Dù sao hiện tại Dạ Tần mới hai mươi tuổi, mặc dù trải qua nhiều chuyện hơn người bình thường, nhưng cuối cùng vẫn còn rất trẻ ...


Nguyên bản Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đang vui vẻ nhìn thấy biểu lộ của Dạ Tần, một cỗ dự cảm không tốt kéo tới, ngay cả Nhan Mộ Nhi cũng cảm thấy đệ đệ không bình thường, tại sao đệ đệ lại bị thương?
Nhưng mà thảm bay hạ xuống, thân thể Dạ Côn nằm ngang cuối cùng xuất hiện ở trong mắt mọi người.


- Mộ Nhi!
Diệp Lưu kinh hô một tiếng, Nhan Mộ Nhi nhìn thấy thân thể Dạ Côn, trực tiếp không chịu được đả kích như vậy, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Ly trực tiếp sững sờ tại chỗ, không thể tin được hình ảnh trước mắt.
Đông Tứ cùng Đát Từ ngây ngốc, tựa hồ giống như đang nằm mơ.


Phi Tuyết cũng giống như thế, cây chổi trong tay đều rơi xuống mặt đất, ngốc ngốc nhìn Dạ Côn.
Phệ Hồn Thú đứng ở trên xà ngang. . . nguyên bản rất lười nhác, nhưng nhìn đến Dạ Côn, lông tóc đều dựng lên, biểu thị phẫn nộ trong lòng.
Mà lúc này Dạ Minh bỗng nhiên hô to một tiếng:


- Tiểu tử ngươi có cần chơi như vậy không, đừng làm những thứ vô dụng này, lão tử sẽ không mắc bẫy của ngươi, muốn nhìn lão tử khóc. . . không thể nào! ! !