Máu tươi gặp máu tươi, quả thật mang lại cho người ta một loại cảm giác hồng nhuận phơn phớt.
Nhưng mà Thực Cốt phát hiện, huyết dịch Hi Ngõa giọt rất chậm, mà cả người Hi Ngõa cũng lung lay sắp đổ, toàn bộ nhờ vào ý chí chống đỡ.
Thực Cốt nhanh chóng tìm dược, xem có đan dược bổ sung khí huyết hay không. . . ít nhất phải giúp Dạ Côn uống đầy đủ huyết dịch.
Ra ngoài lăn lộn, trên ngời Thực Cốt khẳng định sẽ có chút dược hoàn, đối phó Tiểu Ngân không có tác dụng gì, thế nhưng dan dược bổ sung khí huyết lại không thiếu.
- Thứ này có thể giúp ngươi kiên trì một chút.
Thực Cốt lấy ra một viên dược hoàn vàng óng ánh, vừa nhìn liền biết không phải phàm phẩm, dù sao đan dược Kiếm Tôn lấy ra, đều không đơn giản.
- Làm phiền ngươi đút cho ta, tạ ơn.
Hi Ngõa suy yếu nói ra.
Đối với tu tâm của mình, Thực Cốt có chút áy náy, tranh thủ thời gian đút dược hoàn trong tay cho Hi Ngõa.
Hi Ngõa nuốt vào dược hoàn lập tức tản mát ra ánh sáng màu vàng kim, nguyên bản sắc mặt hư nhược dần dần trở nên có huyết sắc, khiến Thực Cốt yên tâm, hiện tại đều nhờ Hi Ngõa tạo máu.
Truyền máu nửa canh giờ, nếu như đổi thành người bình thường, không biết đã chết bao nhiêu lần.
Cũng may Thực Cốt có không ít đan dược, thấy Hi Ngõa suy yếu, liền trực tiếp nhét một khỏa ...
Thế nhưng đan dược vẫn có hạn, sau một canh giờ. . . trên thân Thực Cốt đã không còn đan dược bổ sung khí huyết.
Mà Dạ Côn cũng không có dấu hiệu thức tỉnh, một chút xíu hy vọng cuối cùng tan vỡ.
Thế nhưng khiến Thực Cốt cảm thấy kỳ quái là, nguyên bản Dạ Côn dần dần cứng đờ. . . tựa hồ trở nên mềm nhũn ...
- Hi Ngõa. . . nghỉ ngơi trước một chút, ta đến xem hắn.
Thực Cốt thấp giọng nói ra, nhìn cổ tay Hi Ngõa. . . phía trên không biết đã bị cắt bao nhiêu đao, dù sao Hi Ngõa cũng có khả năng tự lành.
Cho nên máu không rời, liền cắt thêm một đao.
Nhìn một màn này, Thực Cốt đều cảm thấy tội nghiệp cho Hi Ngõa.
Hi Ngõa cũng biết mình tận lực, nhẹ gật đầu, nâng thân thể hư nhược tựa ở trên tảng đá lớn ...
Mà Thực Cốt cẩn thận kiểm tra thân thể Dạ Côn một lần.
Vẫn không có sinh mệnh, nhưng tình huống tử vong lại không giống bình thường, ít nhất không có cứng ...
Hơn nữa làn da xuất hiện một chút hồng nhuận phơn phớt, đây có lẽ là tác dụng sau khi uống máu, nhưng trên người lại không có nhiệt độ.
Loại tình huống này khiến Thực Cốt cảm thấy Dạ Côn còn có một tia cơ hội, có lẽ mang Dạ Côn về nhà, phụ mẫu Dạ Côn hẳn sẽ có biện pháp.
Xem xét Dạ Côn xong, Thực Cốt lại kiểm tra Dạ Tần cùng Đấu Phù Thế một chút.
Đấu Phù Thế chỉ là ngủ thϊế͙p͙ đi, mà Dạ Tần đã hôn mê, tình huống hai người đều có chuyển biến tốt đẹp, chẳng qua là thân thể Dạ Tần. . . vẫn phải nghĩ biện pháp chữa trị. . . biện pháp này không phải mình có thể nghĩ.
Tuy nói Côn Miểu trời đông giá rét, nhưng Thực Cốt thân là Kiếm Tôn, vẫn có thể tạo ra kết giới, cam đoan mọi người không bị hàn khí xâm nhập.
Một ngày sau đó. . . Đấu Phù Thế cuối cùng tỉnh lại.
Đấu Phù Thế mở mắt liền thì thào hỏi:
- Ta đã chết rồi sao?
Nghe Đấu Phù Thế nói thế, Thực Cốt cười khổ một tiếng:
- Không chết. . . chỉ là bị trọng thương, Hi Ngõa dùng máu chữa trị cho ngươi.
Đấu Phù Thế sững sờ, trực tiếp nhảy dựng lên. . . kiểm tra toàn thân một lần. . . khó có thể tin nhìn Thực Cốt cùng Hi Ngõa.
- Cám ơn ngươi đã cứu ta, Hi Ngõa.
Đấu Phù Thế trực tiếp ôm Hi Ngõa xoay quanh vòng.
Thực Cốt ở bên cạnh lập tức đen mặt, không biết xấu hổ...
- Đừng xoay nữa, Hi Ngõa vẫn chưa khôi phục lại.
Thực Cốt nhắc nhở một tiếng.
Đấu Phù Thế nhanh chóng buông Hi Ngõa xuống, vừa rồi quá kích động. . .
- Ngại quá.
- Không sao.
Hi Ngõa miễn cưỡng cười cười.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên Hi Ngõa cười, nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, khiến Đấu Phù Thế cùng Thực Cốt không khỏi nhìn ngây người. . .
Đúng là một nữ nhân xinh đẹp, toàn thân trên dưới tràn đầy ý vị.
Đấu Phù Thế lắc đầu, nhìn huynh đệ Dạ gia ở bên cạnh.
- Dạ Tần thế nào?
Thực Cốt thở dài:
- Mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng xương cốt toàn thân đều nát.
Đấu Phù Thế kiểm tra Dạ Tần một chút, ánh mắt dần dần ngưng trọng lên.
- Mà tin tức tốt là, tình huống Dạ Côn có chút kỳ quái.
Nghe Thực Cốt nói, Đấu Phù Thế đi đến chỗ Dạ Côn kiểm tra một chút, ánh mắt sáng lên, người chết khẳng định không phải như thế.
- Chúng ta nhanh trở về, lão tôn thượng nhất định sẽ có biện pháp!
Đấu Phù Thế kinh hô một tiếng, hiện tại chỉ có lão tôn thượng mới có thể cứu Dạ Côn.
Đấu Phù Thế cũng lấy ra một tấm thảm bay giống của Dạ Côn như đúc, xem ra món đồ chơi này đoàn đội của Diệp Hoa đều có.
Mọi người ngồi lên thảm bay, tiếp tục thẳng hướng phía nam.
Uyển Nhiên bị Tiểu Ngân bắt cóc. . . đây là chuyện không có biện pháp, hiện tại không ai có thể giải quyết.
Năm ngày sau đó. . . Dạ Tần rốt cuộc thức tỉnh, khiến mọi người yên lòng.
Dạ gia huynh đệ không có bị đoàn diệt.
- Ta đã chết rồi sao?
Giống như Đấu Phù Thế, Dạ Tần vừa tỉnh liền nói một câu như thế.
Đấu Phù Thế đỡ Dạ Tần dậy, lập tức cười nói:
- Ngươi mạng lớn, không chết.
- Không chết? Đại ca! ! ! !
Dạ Tần nhất thời kích động lên, nhìn về phía Dạ Côn nằm ở bên cạnh.
Thực Cốt an ủi nói ra:
- Dạ Tần, ngươi đừng kích động, hiện tại tình huống đại ca ngươi có lẽ còn có thể cứu.
- Có thể cứu? Thực Cốt ngươi chắc chắn không?
Thực Cốt sao có thể dám chắc, bất quá hiện tại chỉ có thể an ủi nói ra:
- Dĩ nhiên. . . cha vợ Dạ Côn thần kỳ như vậy, khẳng định sẽ có biện pháp.
- Đúng, cha vợ đại ca đều là người rất lợi hại, nhất định sẽ có biện pháp.
Dạ Tần phảng phất trút được gánh nặng.
Mà Đấu Phù Thế nhẹ giọng hỏi:
- Dạ Tần, ngươi không hỏi tình huống của mình như thế nào sao?
- Chỉ cần đại ca còn có một tia cơ hội, tất cả đều đáng giá.
Dạ Tần cười khẽ một tiếng, căn bản không để ý bản thân.
Thực Cốt cùng Đấu Phù Thế đều rất bội phục tình huynh đệ của bọn họ.
Đây mới là huynh đệ a.
Đấu Phù Thế vỗ vỗ bả vai Dạ Tần:
- Không sao đâu, chỉ là chút vết thương nhỏ, lão tôn thượng nhất định có biện pháp chữa cho ngươi.
Thực Cốt chợt nhớ tới, nhẹ nói ra:
- Dạ Tần, trước đó Hi Ngõa dùng máu của nàng trị liệu cho ngươi, bằng không ngươi cũng không thể tỉnh lại nhanh như thế.
- A, tạ ơn Hi Ngõa cô nương.
- Không cần cảm ơn, ngươi là đệ đệ chủ nhân, đây là chuyện ta nên làm.
Hi Ngõa nhẹ nói ra, rất có quy củ.
- Uyển Nhiên đâu?
Lúc này Dạ Tần đột nhiên phát hiện Uyển Nhiên không thấy.
Thực Cốt bất đắc dĩ than nhẹ nói ra:
- Uyển Nhiên bị Tiểu Ngân mang đi. . . nói là lão gia y không hoàn thành nhiệm vụ, y đi hoàn thành.
- Vậy chẳng phải Uyển Nhiên sẽ gặp nguy hiểm?!
Dạ Tần kinh hô một tiếng.
Mọi người không nói gì, bởi vì đều biết. . . nhưng lại không thể làm gì.
Dạ Tần yên lặng không nói, vẻ mặt không hề tốt đẹp gì, giống như là đang tự trách. . . mình không có thực lực bảo vệ đại ca, bảo vệ mọi người ...
Đại ca chết. . . mình cũng vô phương báo thù rửa hận, còn để cho kẻ địch mang Uyển Nhiên đi, hổ thẹn với đại ca!
Lúc này Đấu Phù Thế trầm giọng nói ra:
- Chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện sao? Tất cả những thứ này đều là âm mưu nhằm vào Dạ Côn!