Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 991: Dạ Côn Nguy

Mọi người nhìn Tiểu Ngân thật sâu, hoàn toàn không ngờ thực lực Tiểu Ngân lại mạnh mẽ đến như vậy, chỉ sợ còn lợi hại hơn Mê Đồ gấp trăm lần.
Cũng không biết Tiểu Ngân cùng Mê Đồ có chuyện xưa như thế nào.


Bất quá có thể xác định quan hệ bọn họ hơn cả thân nhân, nhìn thái độ báo thù của Tiểu Ngân liền biết.
- Đệ đệ, ngươi dẫn theo Uyển Nhiên cùng Hi Ngõa rời khỏi chỗ này trước.


Dạ Côn trầm giọng nói ra, đã rất lâu không có gặp qua đối thủ như vậy, không có Thanh Hoa Cổ Long gia trì, chỉ sợ mình đánh với Tiểu Ngân chỉ có thể chia năm năm.
Dạ Tần nhíu chặt lông mày, không nói gì thêm, mang theo Uyển Nhiên cùng Hi Ngõa lui đến nơi xa, bằng không rất có thể sẽ bị lan đến gần.


Thực Cốt ở bên cạnh cũng cảnh giác nói ra:
- Ngươi mang dị tộc rời xa chỗ này đi.
Đấu Phù Thế cũng lo lắng dị tộc bị liên lụy, dù sao tiểu mập mạp trước mắt, không còn là nhóc mập hi hi ha ha lúc trước, hiện tại toàn thân tràn đầy lệ khí.
- Có được không?
Thực Cốt nhìn Dạ Côn hỏi.


Dạ Côn cười khổ một tiếng:
- Lúc này không được cũng phải được, cái nồi này ta phải cõng, các ngươi lui xa một chút.
Thực Cốt đối phó Kiếm Tôn một thoáng còn có thể, thế nhưng đối mặt với đối thủ ngay cả Dạ Côn đều không nắm chắc, y hoàn toàn không có lực hoàn thủ.


Rất nhanh mọi người đã bay ra xa, thậm chí không còn nhìn thấy Dạ Côn, chỉ có thể cảm nhận được khí tức kinh khủng của Tiểu Ngân, còn có hồng mang thao thiên kia.
- Tiểu Ngân, mặc dù ta không biết quan hệ của ngươi cùng Mê Đồ tốt bao nhiêu, thế nhưng đứng tại góc độ của ta, chuyện này ta sẽ không nói xin lỗi.


Sắc mặt Tiểu Ngân ửng đỏ, con ngươi lóe lên, hai tay nắm chặt, hồng mang trong nháy mắt liền hóa thành hai thanh cự kiếm rơi vào hai tay Tiểu Ngân.
Toàn bộ thân kiếm kia do hồng mang cấu thành, như lửa như máu, nhưng càng giống như sát ý vô tận.
- Ta không cần lời xin lỗi của ngươi, ta chỉ cần mạng của ngươi!


Nói xong, Tiểu Ngân kiếm chỉ Dạ Côn, khẽ quát một tiếng:
- Huyết sắc phong tỏa!
Huyết hải cuồn cuộn phun trào, trong nháy mắt cuốn Dạ Côn vào trong đó.
Thực Cốt có thể cảm giác được, nói thầm một tiếng hỏng bét.
Đấu Phù Thế ở bên cạnh trầm giọng nói ra:


- Chỉ sợ đây là một loại lực lượng lĩnh vực, Dạ Côn không phải đối thủ. . .
- Sẽ không, đại ca chưa từng thua qua.
Dạ Tần vẫn có niềm tin, từ nhỏ đến lớn đại ca luôn cầu thua, thế nhưng lão thiên xưa nay chưa từng để đại ca được toại nguyện.
- Hy vọng như thế.


Đấu Phù Thế lo lắng nói ra, Huyền Nguyệt đại lục quả thật ngọa hổ tàng long, một tên tiểu mập mạp, cảm giác còn cường hãn hơn cả Thất Tông Tội.
Dạ Côn bị bao phủ ở trong huyết hải cũng thầm nghĩ không ổn, trước kia chiến đấu chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy.


Bốn phương tám hướng đều bị huyết hải bao phủ, ở trong huyết hải còn có vô số xúc tu duỗi ra, muốn kéo ngươi xuống địa ngục.
Hơn nữa, Dạ Côn cảm thấy toàn thân rất nặng, phảng phất có một cỗ lực lượng vô hình đang lôi kéo mình ...


Đây là tác dụng lĩnh vực, có thể cường hóa bản thân, đồng thời áp chế kẻ địch.
Ở bên trong lĩnh vực của mình, có thể xem như là tồn tại vô địch.
Dạ Côn khẽ quát một tiếng:
- Biến thân đi đi!


Áo giáp màu bạc trong nháy mắt xuất hiện ở trên người Dạ Côn, thuận tiện thu thảm bay ở dưới chân vào.
Về phần kiếm của mình, Dạ Côn không có ý định lấy ra, Tiểu Ngân mạnh mẽ, ba thanh kiếm của mình chưa đạt đến tam đoạn, chỉ sợ ngay cả da của y cũng không thể chém đứt.


Cho nên Dạ Côn tính dùng nắm đấm.
Hai tay như vuốt rồng nắm chặt, lực lượng Thiên Tôn trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, ở xung quanh Dạ Côn hình thành một luồng khí xoáy mạnh mẽ, loáng thoáng có thể trông thấy huyết hải bị xé mở.
Khí tức Dạ Côn không ngừng tăng lên, huyết hải tựa hồ bình tĩnh lại.


"Uống!"
Dạ Côn khẽ quát một tiếng, một cỗ sóng khí vô hình đánh tới Tiểu Ngân.
Đừng xem thường tiếng quát của Côn ca, dưới tiếng quát này, chỉ sợ Kiếm Tôn cũng sẽ bị quát chết.


Nhưng Tiểu Ngân chỉ nâng tay phải lên, cự kiếm huyết sắc chém xuống, khí tức mãnh liệt trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Ở bên trong lĩnh vực, khí tức một trắng một đỏ tản ra lực lượng cường đại, chiến lực hai người cũng tăng lên tới đỉnh.


Dạ Côn nắm chặt nắm đấm, cảm thấy thực lực của mình đã tăng lên không ít, xem ra không có gì quan trọng hơn việc tăng cao chiến lực.
Nhìn Tiểu Ngân cách đó không xa, Dạ Côn đã bày xong tư thế tiến công.


Bất quá vào lúc này, Dạ Côn phát hiện Tiểu Ngân có chút khác thường, thầm hô một tiếng không ổn, lập tức tránh sang bên trái.
Huyết mang lóe lên, Dạ Côn nhìn thấy một đạo hồng mang từ đỉnh đầu của mình trượt xuống, giáp vai thế mà bị gọt đi.


Thậm chí có thể nhìn thấy vai của mình, da đều cắt đi mất rồi.
Nếu như vừa rồi chậm một nửa nhịp, chỉ sợ đầu đã bị chém bay, chứ không phải chỉ tổn thương một chút da thịt như hiện tại.
Hơn nữa, nhìn động tác cùng vẻ mặt Tiểu Ngân, phảng phất y vừa làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể.


Đây chính là khôi giáp dùng Thanh Hoa Cổ Long chế thành, cho dù là Thần Kiếm cũng không thể trực tiếp chém đứt được, song kiếm trên tay Tiểu Ngân là thứ gì? ? ?
Cơn đau trên vai truyền đến nhắc nhở Dạ Côn, không thể phớt lờ, bằng không người chết sẽ là hắn. . .


Dạ Côn xiết chặt nắm tay phải, phát ra một tiếng phá không, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa trực tiếp đánh tới Tiểu Ngân.
Nắm đấm luôn luôn là chiêu áp hòm của Dạ Côn, không ai có thể đỡ được mấy quyền của Côn ca, đối với điểm này, Côn ca vẫn có tự tin.


Nhưng sự tự tin kia, chỉ sợ hôm nay sẽ bị đánh vỡ.
Oanh một tiếng, nắm đấm của Dạ Côn hung hăng đánh vào phần bụng của Tiểu Ngân, không bay ngược, cũng không có đánh xuyên giống như trong tưởng tượng.


Dạ Côn cảm thấy mình vừa đánh lên một tảng đá cứng rắn, thậm chí còn cảm thấy nắm đấm truyền đến cảm giác hơi đau.
Mang theo không thể tưởng tượng nổi, Dạ Côn nhìn Tiểu Ngân trước mắt.
Mà Tiểu Ngân lạnh lùng nhìn Dạ Côn, từ tốn nói:
- Chỉ như thế?


Dạ Côn khϊế͙p͙ sợ, trước đó tại Thiên Cun đụng mặt Ma Thần, còn cảm thấy có thể liều mạng một phen, nhưng lúc này. . . lòng tin của Dạ Côn đang bị Tiểu Ngân mài mòn từng chút một.
- Ta đã xem trọng ngươi, đối phó với ngươi, không cần dùng kiếm.
Hai thanh cự kiếm hóa thành hồng mang chìm vào huyết hải.


Nắm tay ú nu trược tiếp vung ra, đánh thẳng vào ngực Dạ Côn. . .
Dạ Côn bị đả kích thế mà quên cả trốn tránh, trực tiếp bị đánh trúng.
Dạ Côn phồng mắt lên, ngực truyền đến một tiếng kẽo kẹt ...


Chỉ thấy chỗ mắt rồng dưới khôi giáp xuất hiện vết rách, vết rách như là mạng nhện lan tràn toàn thân.
Long khải nhận một đấm của Tiểu Ngân, thế mà dồn dập nứt ra, hóa thành mảnh vỡ rơi khỏi người Dạ Côn.


Một quyền liền đánh nát long khải, Dạ Côn không biết phải cần thực lực như thế nào, nhưng hắn biết, Tiểu Ngân trước mắt còn mạnh hơn mình rất nhiều.
"Gào! ! !"
Một cỗ long ngâm bi ai vang vọng trong huyết hải, khiến Dạ Côn chấn động không thôi.
Long ngâm này là của. . .
Thanh Hoa Cổ Long.


Nhưng lần này không phải Thanh Hoa Cổ Long giúp mình, mà là phát ra tiếng kêu rên không cam lòng.
Long khải vỡ tan, cũng mang theo Thanh Hoa Cổ Long.