Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 988: Tiểu Ngân

Thế nhưng Hi Ngõa hảo tâm cũng không có nói thật, mà là nghiêm túc nói:
- Đúng vậy chủ nhân.
- Quá tốt rồi, quá cám ơn ngươi Hi Ngõa.
Dạ Côn kích động bắt lấy hai tay Hi Ngõa, thật là trắng mịn.
- Đây là chuyện Hi Ngõa phải làm, chủ nhân không cần cảm ơn.


Dạ Côn mang theo mặt nạ da người, tâm tình rất tốt. . . đi trên đường còn nhảy chân sáo.
Hi Ngõa nhìn Dạ Côn rời đi, ánh mắt lộ ra một chút khác thường.


Tâm tình Côn ca kích động ai có thể hiểu, đầu tiên đến tìm đệ đệ. . . muốn nói toàn bộ ủy khuất mấy năm nay ra, Dạ Tần nghe thấy đại ca cuối cùng có tóc, cũng vui thay đại ca.


Bởi vì mọc ra tóc, tâm tình Côn ca một ngày này rất tốt, Tiểu Ngân đều cảm thấy đầu óc lão gia có vấn đề, điên điên khùng khùng.
Nhưng mà đến ngày thứ hai, Côn ca bỗng nhiên hét thảm một tiếng.
Dạ Tần còn tưởng rằng đại ca xảy ra chuyện gì, lập tức chạy tới. . .


Vừa chạy vào phòng đại ca, Dạ Tần đã nhìn thấy đại ca ôm đầu của mình, trên mặt đất tìm tóc.
Trong miệng còn thì thào lẩm bẩm tóc.
- Đệ đệ, đêm hôm qua, có người cạo tóc đại ca ngươi! ! !


Dạ Côn dám chắc, khẳng định có người ra tay cạo, bằng không sao hôm qua vừa mới xuất hiện tóc, hôm nay lại không còn. . . quá không có đạo lý.
Dạ Tần nhẹ nhàng thở ra, an ủi nói:
- Đại ca, có lẽ tóc của ngươi mọc tương đối chậm. . .


- Không đúng! Khẳng định là hòa thượng kia, khi còn bé ta đã cảm thấy y có điểm là lạ, nhất định đã hạ cổ trùng gì đó vào trong người ta! Nhất định là như vậy, bằng không sao có thể! Sao có thể?!
Dạ Tần nhìn đại ca thần kinh lải nhải, cũng đau đầu.


Hôm qua đại ca còn hưng phấn, một thoáng liền đánh hắn về hiện tực. . .
- Đại ca, có lẽ uống thêm vài chén sẽ có tác dụng.
Nghe đệ đệ nói thế, Dạ Côn chần chờ. . . sau đó thở hắt ra:
- Có lẽ, ta sinh ra đã không xứng có tóc.
Dạ Tần: ......


Làm sao cảm giác đại ca đột nhiên trở nên ưu thương.
Hôm qua mọi người còn cảm thấy Dạ Côn rất hưng phấn, hôm nay liền trở nên u buồn, có đôi khi sẽ còn toát ra mấy câu thơ sầu não.


Tiểu Ngân nhìn lão gia như thế, kết luận đầu óc lão gia có vấn đề. . . nếu như không trị, có thể sẽ càng nặng hơn.
Ròng rã ba ngày, Dạ Côn tựa hồ đã tiếp nhận hiện thực, có lẽ tóc đã vô duyên với mình.


Thậm chí có một đêm nằm mơ, mặc dù mọc ra tóc, thế nhưng đều mọc ở hai bên. . . tạo hình địa trung hải hoàn mỹ.
Nếu quả thật mọc thành như thế, vậy còn không bằng không mọc. . .
Bất quá Dạ Tần cũng đề nghị, kiên trì uống máu. . . có lẽ tóc sẽ mọc ra thì sao?


Kiên trì uống máu của người khác. . . mặc dù Hi Ngõa nguyện ý, nhưng Dạ Côn luôn cảm thấy mình không phải dã thú, luôn uống máu có chút không thể nào nói nổi.
Mặc dù Côn ca muốn có tóc, thế nhưng cũng có điểm mấu chốt của mình.
Dạ Côn đang cắt hoa tỉa lá, nghe thấy Tiểu Ngân vui vẻ hô to tiếng.


- Làm sao vậy?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Vừa rồi có tin tức truyền đến, Võ Thành Bảo giải trừ phong tỏa.
Tiểu Ngân lôi kéo tay áo Dạ Côn biểu thị rất vui vẻ.
Thế nhưng Dạ Côn nghe thấy tin tức như vậy, ngẩn người.
Võ Thành Bảo giải trừ phong tỏa, đại biểu có thể rời đi. . .


Thế nhưng Tiểu Ngân đang vui mừng ở trước mặt phải làm sao bây giờ? Trong mắt y chỉ có lão gia, cũng không phải Dạ Côn.
Mà Mê Đồ thật sự đã chết, bị mình giết đi. . . lão gia của y không thể trở lại nữa.
Mình cũng không thể giả vờ làm lão gia của y cả đời.


- Lão gia, sao ngươi lại ngẩn người, ta cảm thấy ngươi thật phát bệnh.
Tiểu Ngân nhẫn nhịn nghẹn miệng nói ra.
Dạ Côn cười cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Ngân:
- Lão gia rất tốt.
- Không nghe ngươi nói nữa, ta đi tìm con tin.


Tiểu Ngân hấp tấp chạy đi tìm Uyển Nhiên, trong khoảng thời gian này xem ra đã quen thuộc với Uyển Nhiên.
Nhìn bộ pháp khoan khoái của Tiểu Ngân, Dạ Côn có chút không biết làm sao nói cho Tiểu Ngân. . .
- Đại ca, nên nói vẫn phải nói.
Dạ Tần bỗng nhiên từ bên cạnh đi ra.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu:


- Đệ đệ, ngươi cảm thấy Tiểu Ngân như thế nào?
Dạ Tần cười cười:
- Là một tiểu mập mạp thú vị, giống như đại ca nói, y có một linh hồn thú vị.
- Đúng vậy, ngay từ đầu cảm thấy y có chút hố. . . nhưng tiếp xúc lâu... y chỉ đang dùng một loại phương thức khác quan tâm vị lão gia này.


- Đại ca, nếu như ngươi khó nói, vậy để ta tới đi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Người dù sao cũng do ta giết, để ta nói, chúng ta chuẩn bị rời đi.
- Vậy Tiểu Ngân?"


Dạ Côn không có lên tiếng, nếu như có thể. . . giữ Tiểu Ngân ở bên cạnh cũng được, lấy loại tính cách kia. . . không có cường giả Kiếm Đế như Mê Đồ bảo bọc, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
- Đến lúc đó rồi nói sau.
- Ừm.


Bữa tối, cả đám đều ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Hi Ngõa cũng không ngoại lệ.
Mấy ngày nay Hi Ngõa cùng Uyển Nhiên trò chuyện không tệ, với những người khác thì vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh, ngay cả Dạ Côn cũng chưa thấy qua Hi Ngõa cười. . .


Đoán chừng vị cô nương này cười lên sẽ rất đẹp, thật là đáng tiếc.
- Lão gia, mau ăn. . . ăn xong chúng ta ra ngoài tản bộ, hôm nay kết thúc phong tỏa. . . khắp nơi đều có hoạt động chúc mừng. . . có rất nhiều tiết mục biểu diễn.
Dạ Côn khẽ cười nói:


- Vậy được. . . lão gia liền bồi ngươi đi ra ngoài một chuyến.
- Lão gia ngươi cũng đừng lạc đường, đến lúc đó lại phải tới tìm ngươi, rất phiền nha.
Tiểu Ngân trợn trắng mắt, giống như lúc trước lão gia thường xuyên đi lạc vậy.
Nhưng thật ra là mình đi lạc, khiến lão gia cực khổ tìm một phen.


Tìm được, còn giáo dục ngược, như thế cũng có thể đi lạc, làm sao làm lão gia.
- Ăn cơm.
Uyển Nhiên xụ mặt nói ra.
Tiểu Ngân nhẫn nhịn nghẹn miệng, thật không có phản bác, giống như có chút sợ sệt.
Sau khi cơm nước xong, Tiểu Ngân hướng phía những người khác nói ra:


- Các ngươi cố gắng giữ nhà. . . xem chừng con tin. . . lão gia chúng ta đi ra ngoài chơi.
- Từ từ, gấp cái gì.
Tiểu Ngân cứ như vậy dắt lấy tay áo Dạ Côn chạy ra ngoài.


Mọi người trong đại sảnh thấy hai người rời đi, đều hơi than nhẹ một tiếng, có lẽ đây chính là thiên ý đi, nếu như Tiểu Ngân biểu hiện ác liệt một chút, mọi người cũng không đến mức như thế.


Võ Thành Bảo giải trừ phong tỏa, vậy cũng đại biểu bình an vô sự, dân chúng dồn dập ra đường chúc mừng. . . phảng phất giống như đại nạn không chết.
Dạ Côn đi theo sau lưng Tiểu Ngân, mà Tiểu Ngân đi ở phía trước, nhìn bên này xem bên kia, thích thứ gì liền gọi lão gia tính tiền. . .


Không biết còn tưởng rằng là cậu ấm ra ngoài chơi, Dạ Côn mới là tùy tùng.
Lúc này đã tới giờ ăn tối, Tiểu Ngân tay trái mứt quả, tay phải đùi gà lớn, ăn đến miệng đầy mỡ, còn đi bộ pháp lục thân không nhận.


Mà trong tay Dạ Côn cũng cầm lấy mứt quả cùng đùi gà, Tiểu Ngân mua đồ đều mua hai phần, mình một phần, lão gia một phần.