Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 986: Mười Tám

- Hẳn là sẽ thuận lợi. . .
Dạ Côn xem chừng, chút mặt mũi này Điện Hoàng hẳn sẽ cho, bằng không sao có thể kéo mình nhập bọn.
- Vậy khi nào chúng ta mới có thể rời đi.
Dạ Côn cười nói:
- Chờ Điện Chủ đưa nữ Tinh Linh tới, chúng ta liền sẽ rời đi.


Dạ Tần nhìn đại ca, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì, có một số việc, hỏi là làm khó đại ca, đại ca muốn nói, tự nhiên sẽ nói.


Dạ Côn may mắn có một đệ đệ như thế, nếu như đổi thành tên đệ đệ kia, sẽ chỉ nghĩ biện pháp giết chết ngươi, mà Dạ Tần lại cân nhắc đến cảm thụ của ngươi.


Mấy ngày tiếp theo, Võ Thành Bảo cũng không phát sinh chuyện gì khác, Dạ Côn đang đợi người khác gây sự, nhưng không có động tĩnh. . . không khỏi khiến cho Dạ Côn có chút lo lắng.
Mãi đến sáng sớm hôm nay.
- Lão gia. . . lão gia. . . xảy ra chuyện lớn. . .


Dạ Côn đang ngủ nghe thấy Tiểu Ngân hô to, trong nháy mắt bừng tỉnh, lời thoại quen thuộc cỡ nào, hiện tại thế mà đổi thành Tiểu Ngân.
- Làm sao?
Dạ Côn mở cửa hỏi.
Tiểu Ngân lau mồ hôi lạnh nói ra:
- Lão gia. . . Điện. . . Điện Chủ giết tới! ! !
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, Điện Chủ giết tới rồi?


Khoác trường bào lên người, Dạ Côn nhanh chóng chạy đến đại sảnh.
Chỉ thấy Mạnh Dương ngồi ở chỗ đó uống trà, đứng ở phía sau nàng chính là nữ Tinh Linh kia.
Hình ảnh này khiến Dạ Côn nguyên bản có chút hoảng trong nháy mắt lộ ra nụ cười, chắp tay cười nói:


- Điện Chủ đến sớm như vậy, ta vẫn còn đang ngủ.
- Không còn sớm, nhanh sắp trưa.
Mạnh Dương từ tốn nói, bưng chén trà mấp máy.
Dạ Côn nhìn những người khác, cười hắc hắc nói:
- Đêm qua uống ít rượu thôi, lần này Điện Chủ tới là?
Mạnh Dương đặt chén trà xuống từ tốn nói:


- Biết rõ còn hỏi.
- Ha ha ha, Điện Chủ không nói rõ ràng, ta nào dám đoán.
Côn ca dù sao cũng là lão tài xế, sẽ không bị người khác lừa.


Mạnh Dương nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, nữ Tinh Linh phía sau đi đến trung ương, lúc này nàng ăn mặc tịnh lệ, không có thê thảm như ngày đó, đúng là người đẹp vì lụa, Dạ Côn cảm thấy quả thật đúng là một mỹ nhân phương tây, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
- Sau này ngươi đi theo hắn.


Mạnh Dương từ tốn nói.
Nữ Tinh Linh sững sờ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Dạ Côn, có chút không rõ. . . nhưng vẫn cung kính nói ra:
- Vâng, chủ nhân.
Trong lòng Dạ Côn vui vẻ, lần nữa chắp tay cười nói:
- Tạ ơn Mạnh Dương Điện Chủ bỏ thứ yêu thích.


Trong lòng Mạnh Dương tức giận, Điện Hoàng bên kia hồi phục, Dạ Côn muốn cái gì, liền hiệp trợ cái đó, chuyện khác không được hỏi đến.
Thấy câu trả lời như thế, Mạnh Dương thầm nghĩ, không biết Dạ Côn có phải con riêng của một vị Điện Hoàng nào không.
- Không có chuyện gì nữa đi.


Mạnh Dương đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng mà Dạ Côn lập tức cười nói:
- Điện Chủ, còn có một việc đây.
Khóe miệng Mạnh Dương giật một cái, thật đúng là tiểu lưu manh, một mực muốn bóc lột người.
- Chuyện gì?


- Võ Thành Bảo đã không cần phong tỏa nữa, dù sao ta còn muốn trở về với thê tử đây.
Dạ Côn đâm tay nhỏ, bộ dáng ta là một tên lưu manh.
Mạnh Dương hít một hơi thật sâu, phảng phất đang ngăn nội tâm sắp bạo phát của mình.
- Được!
Mạnh Dương trầm giọng nói ra, trực tiếp mang người rời đi.


Dạ Côn vẫn cười hắc hắc, thật thoải mái.
Xem ra Điện Hoàng bên kia rất nể tình, lần sau gặp Hoa Sa La, phải hôn nàng một ngụm tỏ ý cảm ơn.
- Lão gia, đây là? ? ?
Cả người Tiểu Ngân đều mộng bức, lão gia lúc nào trở nên ngưu bức như vậy, liền Thánh Điện đều phải nghe lão gia.
Dạ Côn nhún vai:


- Không có việc gì, là Điện Chủ bán ta một lần mặt mũi.
Tiểu Ngân bỗng nhiên chụp lấy mặt Dạ Côn, khiến Dạ Côn giật nảy mình, sợ da bị bóp ra.
- Ngươi có còn là lão gia uất ức hay không, cảm giác không thích hợp a.
Tiểu Ngân nhìn Dạ Côn nghi hoặc hỏi.


Dạ Côn xấu hổ, tên Mê Đồ kia uất ức như vậy sao?
- Xem thường lão gia như vậy sao?
- Cũng không phải, chỉ cảm thấy. . . sao lão gia ngươi không sớm mạnh mẽ lên.
Khóe miệng Tiểu Ngân giương lên, lập tức đùa giỡn.
Dạ Côn một bộ ngươi không hiểu:
- Đó là thời cơ chưa tới.


- Oa, con tin Tinh Linh thật đẹp, thiếu gia ta có thể. . .
Tiểu Ngân run lên lông mày thật dày, đơn quá phong tao.
Dạ Côn gõ gõ cái trán Tiểu Ngân, tiểu mập mạp ủy khuất sờ lên cái trán, một bộ ngươi không phải lão gia, con tin đều không cho phép đụng.
Vẫn là Uyển Nhiên dễ nói chuyện, còn biết làm cơm.


Lão gia thật là hẹp hòi.
- Hừ, ta đi tìm Uyển Nhiên.
Tiểu Ngân thở phì phì chạy, mới không có thèm con tin này, không có đẹp mắt bằng Uyển Nhiên.
Tiểu Ngân vừa đi, những người khác liền hơi buông lỏng.
Không thể không nói, khoảng cách gần quan sát vị Tinh Linh cô nương này, có chút kích thích.


Dạ Côn nhìn đệ đệ, Dạ Tần bỗng nhiên đỏ mặt, lập tức dời tầm mắt.
Tần ca là một gia hỏa có sắc tâm nhưng không có sắc đảm.
Nhìn lại Thực Cốt cùng Đấu Phù Thế một chút, đôi mắt di chuyển ở trên người Tinh Linh cô nương, đây quả thực là một loại vũ nhục trên thị giác.


- Khụ khụ khụ.
Dạ Côn ho nhẹ vài tiếng, đủ rồi, các ngươi muốn nhìn chằm chằm cô nương người ta đến khi nào.
Thực Cốt cùng Đấu Phù Thế ho khan vài tiếng, sau đó vờ như không có chuyện gì, dáng vẻ nghiêm túc chuẩn bị tiến hành đối thoại.


Hôm qua mới đấu khẩu, chính là loại không nói lời nào kia, hiện tại lại giả vờ giả vịt, không xấu hổ sao.
Dạ Côn ngồi ở chủ vị, nhìn Tinh Linh cô nương trước mắt, gương mặt kia. . . thật đẹp a.
Côn ca đều có chút đỏ mặt.
- Kia. . .
Dạ Côn đều quên mất mình muốn hỏi gì, nhìn Dạ Tần.


Dạ Tần trực tiếp quay mặt sang chỗ khác, biểu thị ta không biết, ta không nhìn thấy gì cả.
- Chủ nhân, ta tên Hi Ngõa.
Nữ Tinh Linh bỗng nhiên lên tiếng, âm sắc khiến bốn nam nhân mềm nhũn.
Ta thảo!
Thanh âm này cũng quá êm tai đi, trong veo, trong ôn nhu còn mang theo từng tia kích tình chi ý.


Mỹ mạo, phối hợp với âm sắc như thế, thật đúng là nữ tử hoàn mỹ trời ban a! ! !
- Đúng, vừa rồi chính là muốn hỏi ngươi tên gì.
Dạ Côn cười cười, Hi Ngõa này không tệ. . . còn biết cho mình bậc thang.
Hi Ngõa hơi hơi nghiêng thân, biểu thị ra một loại tôn kính cùng phục tùng.


Côn ca lại nhẹ ho khan vài tiếng, điều chỉnh tâm tình, thuận tiện liếc mắt nhìn đệ đệ.
Nào ngờ Dạ Tần sờ đầu, tựa hồ đang nhắc nhở cái gì.
Dạ Côn nghĩ tới, tóc. . . uống máu tóc dài.


Ai nha, thế nhưng nam tử thiện lương giống như Côn ca, sao có thể nhẫn tâm tổn thương mỹ nữ được? Thật là tàn nhẫn.
- Chủ nhân tùy ý là được.
Âm thanh Hi Ngõa vẫn thanh thoát như thế, khiến cho người nghe cảm thấy thật đáng thương.
- Ngươi bao nhiêu tuổi?


Dạ Côn nói sang chuyện khác, cảm thấy nên trò truyện trước một chút.
Hi Ngõa xoa nhẹ tay áo nói ra:
- Mười tám.