- Dạ công tử nói đùa, chỉ bằng cái tên này của ngươi thôi đã rất đáng tiền rồi, muốn mua gì cứ nói thẳng, đến lúc đó Dạ công tử trở về Thái Kinh lại giao cho Tiền Trang cũng không muộn.
Nghe Tả Thiên Chúng nói, Dạ Côn cảm thấy cái tên này đang đào hầm chờ mình nhảy vào? Hoặc là nói y đang phát huy bản sắc của thương nhân.
- Vậy tạ ơn Tả trang chủ đã tín nhiệm.
- Không dám.
Dạ Côn cười cười, không hỏi thân kiếm bao nhiêu tiền, cũng không thể bại lộ mục tiêu nhanh như vậy được.
Hạng Thiên Lăng hướng phía bên cạnh phất phất tay, chỉ thấy bốn vị tráng hán nâng một món đồ thần bí lên đài.
Hạng Thiên Lăng mang theo ngữ khí sục sôi nói ra:
- Đây là kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất.
Nói xong cũng xốc màn che lên.
Mọi người nguyên lai tò mò liền biến thành nghi ngờ.
Đây là vật gì? Màu xám, giống xương cốt của dã thú.
- Đây là long trảo!
Long trảo? ? ?
Dạ Côn nghe đều sửng sốt một chút, chớ nói chi là người khác.
Mặc dù long trảo chỉ có một cái. . . nhưng bây giờ nào còn có long cốt, mọi thứ trên người rồng đều đáng giá, cho dù sau khi chết biến thành xương cốt cũng thế.
Làm thành vũ khí, hoặc là luyện chế dược vật, đều có thể...
Không nghĩ tới kiện thứ nhất đã kình bạo như vậy, Dạ Côn cũng nhịn không được hướng phía Tả Thiên Chúng nói ra:
- Bội phục.
- Những năm nay kiếm lời chút ít, tùy ý cất chứa một chút đồ vật.
Ta thảo, kiếm lời chút ít. . . lời này sao khó nghe như vậy chứ?
- Không định giá, người trả giá cao sẽ được!
- 10 vạn kim tệ!
Lời này vừa mới nói xong, liền có người quát lớn.
Long trảo vừa ra đã có giá 10 vạn, khiến Dạ Côn rất không tự tin...
Dù sao năm đó ở hoa lâu đấu giá, hình như cha chỉ tốn 20 vạn kim tệ.
Nhưng long trảo đối với người cần mà nói, cho dù táng gia bại sản cũng phải mua lại.
- 20 vạn!
10 vạn vừa mới dứt, liền trực tiếp tăng lên gấp đôi.
Toàn trường tốt xấu có mười vạn người tới, mỗi khu vực đều có người của Tiền Trang trông chừng, bọn họ sẽ phụ trách ghi chép người kêu giá.
Không ai dám đùa giỡn với Tiền Trang, trừ phi là muốn tìm cái chết.
Lúc này Dạ Côn khá tò mò, có nên mua cái long trảo này không?
Chủ yếu là muốn biết Thanh Hoa Cổ Long có nhu cầu không, nhưng một cái long trảo khẳng định sẽ không thức tỉnh Thanh Hoa Cổ Long, cho nên Dạ Côn cũng chỉ nhìn một chút, mình vẫn có chút tiền, năm đó bán danh ngạch kiếm lời mấy ngàn vạn kim phiếu, thật sự phải đa tạ những học viện kia ở An Khang châu.
Cũng không lâu lắm, long trảo đã lên đến 200 vạn kim tệ, người kêu giá đã ít đi rất nhiều.
200 vạn kim tệ, không phải thương nhân bình thường có thể tiếp nhận.
Thế nhưng vừa nghĩ tới giá trị của long trảo, cho dù táng gia bại sản cũng phải mua xuống, đến lúc đó bán lại cũng có thể kiếm lời.
Thời gian mấy hơi, giá cả long trảo trực tiếp lên đến 400 vạn, nhìn mặt Tả Thiên Chúng một chút, đều sắp cười sai lệch.
Đoán chừng cứ một trận đấu giá như vậy, Tả Thiên Chúng liền kiếm được một con số khổng lồ.
Mà thu lấy đồ vật, đoán chừng dùng con số cực thấp.
Giá cả tiếp tục tăng lên, cuối cùng dừng lại tại 900 vạn, thành giao.
Người đấu giá đầu đầy mồ hôi, bất quá vẫn đứng dậy hướng phía xung quanh phất tay, mọi người vỗ tay biểu thị kính nể, hy vọng ngươi có thể kiếm một chút, đừng chết giữa đường.
- Không ngờ món thứ nhất đã có giá 900 vạn kim tệ, đủ để chứng minh Võ Thành Bảo cũng là nơi ngọa hổ tàng long.
Hạng Thiên Lăng khen một câu như thế, nam nhân vừa đấu giá thành công nhất thời nở mày nở mặt, mình đã trở thành nhân vật ngọa hổ tàng long.
- Như vậy tiếp theo, chúng ta tiến hành đấu giá món thứ hai. . . đây là thứ rất đặt biết.
Sau khi nói xong, Hạng Thiên Lăng hướng phía bên cạnh phất phất tay.
Chỉ thấy bốn tên tráng hán khiêng một cái đồ vật vuông vức lên lôi đài, Dạ Côn cảm thấy nó giống như chiếc lồng.
Bỗng nhiên Tả Thiên Chúng ở bên cạnh cười nhẹ:
- Thứ này, Dạ công tử nhất định sẽ thích, ban đầu dự định đưa cho Dạ công tử, thế nhưng sợ liều lĩnh, lỗ mãng. . .
Nội tâm Dạ Côn đang trợn trắng mắt, ngươi có bản lĩnh đưa, Côn ca liền có gan tiếp.
Chẳng qua là bị Tả Thiên Chúng nói như thế, Dạ Côn nhất thời nổi hứng tò mò.
- Là thứ gì...
Côn ca còn chưa nói hết, liền đã dừng lại.
Bởi vì trên lôi đài, Hạng Thiên Lăng xốc màn che lên, chỉ thấy trong lồng cũng không phải vật phẩm, mà là một nữ tử trắng nõn! ! !
Toàn trường hoàn toàn an tĩnh, đấu giá một nữ nhân. . . Tả trang chủ không đùa đấy chứ.
Cho dù cô nương xinh đẹp, cũng kém hơn long trảo vừa rồi a.
Nhìn nữ tử co quắp ở trong lồng sắt, Dạ Côn cũng có điểm nghi hoặc, này. . . hình như như cũng không có gì đi.
Hạng Thiên Lăng không nói gì, mở lồng sắt ra, cầm lấy dây thừng treo ở trên lồng, nhẹ nhàng kéo một cái.
Nữ tử trong lồng tựa hồ có động tĩnh, theo Hạng Thiên Lăng dẫn dắt, nữ tử từ trong lồng leo ra, lập tức đứng lên.
Toàn trường lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Bởi vì vừa rồi co quắp ở trong lồng sắt, cũng nhìn không ra manh mối gì.
Thế nhưng hiện tại đứng yên, không khỏi khiến người cảm thán, làn da nữ tử này trong trắng lộ hồng, xích sắt trên cổ chói mắt như vậy, phảng phất đang điếm ô màu da của nàng.
Mà nữ tử có một đầu tóc hoa màu vàng kim, thậm chí còn tản ra ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt màu xanh lam, hiện tại không có bất kỳ gợn sóng, như một bãi nước đọng.
Ngũ quan xinh xắn hoàn toàn khiến cho người ta mê muội, hình thể cao gầy, so với nữ tử bình thường tối thiểu cao hơn một cái đầu, càng khiến người ta kinh ngạc chính là. . .
Lỗ tai nữ tử này hơi dài, có hơi nhọn.
- Ta còn tưởng là thứ gì, nguyên lai là một đầu tinh linh.
Đấu Phù Thế bỗng nhiên từ tốn nói, biểu thị tinh linh không phải không gặp qua.
Nhưng mà Đấu Phù Thế không biết, tại Huyền Nguyệt đại lục. . . tinh linh nhất tộc, đã diệt vong trước khi Thần Ma đại chiến, sau này chưa từng có tinh linh xuất hiện qua, thế nhưng hiện tại lại xuất hiện. . . thật khiến cho người ta kinh ngạc tán thán.
Cảm giác tinh linh vừa xuất hiện, đều vượt qua thân kiếm.
Hạng Thiên Lăng lúc này lên tiếng hô:
- Rất nhiều người hẳn đoán được, không sai, vị cô nương ở bên cạnh ta, chính là Tinh Linh tộc tiêu vong đã lâu!
Sau khi được khẳng định, toàn trường một mảnh xôn xao, Tinh Linh còn hiếm thấy hơn Long, quả thật quá kình bạo.
Dạ Côn hướng phía đệ đệ trêu chọc nói ra:
- Đệ đệ, nạp cho ngươi một tiểu thϊế͙p͙ nhé?
Tần ca mặt mo đỏ ửng, vội vàng nói:
- Ta không cần.
- Thẹn thùng cái gì, Tinh Linh xinh đẹp như vậy, thật không tệ nha.
Dạ Côn tiếp tục giật dây Tần ca, nhưng mà Tần ca là nam nhân đàng hoàng, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.
Lúc này Hạng Thiên Lăng lần nữa giơ tay lên, chỉ thấy một lão nhân được nhấc tới.
Mười vạn người đều có chút nghi hoặc, còn muốn làm gì?
Chỉ thấy lão nhân bị mang lên, mà Hạng Thiên Lăng từ trong ngực xuất ra một cây chủy thủ, từ tốn nói:
- Đây cũng không phải Tinh Linh tộc bình thường.
Hạng Thiên Lăng bắt lấy cổ tay Tinh Linh, dùng dao găm vạch một cái. . . máu tươi từ cổ tay chảy ra, nhìn thấy mà giật mình.