Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 976: Lão Gia Nhà Ta Rất Sợ Chết

Nghe Tả Thiên Chúng nói chuyện giúp mình, Dạ Côn có chút ngoài ý muốn.
Cho nên Dạ Côn hướng phía Tả Thiên Chúng ủi ủi nói ra:
- Tạ ơn đã lý giải.
- Kết giao bằng hữu a.


Tả Thiên Chúng hiền lành cười cười, đối với loại người tuổi trẻ như Dạ Côn, Tả Thiên Chúng sẽ không đi trở mặt, người trẻ tuổi như thế tốt nhất là lôi kéo, sau này tiền đồ vô lượng.
Mặc dù Tả Thiên Chúng nể tình, thế nhưng Mạnh Dương tựa hồ không cho chút mặt mũi nào.


- Ta nói, chuyện Ngọc Long không tra rõ ràng, ngươi tạm thời không thể đi.
Mạnh Dương lần nữa khẳng định nói ra.
- Mạnh Dương Điện Chủ, Ngô Trì Điện Chủ là lão sư của ta, chút tình mọn cũng không cho sao?
Dạ Côn nghiêm cẩn nói ra, thật khó câu thông a.
Mạnh Dương lạnh giọng nói ra:


- Ngô Trì là Ngô Trì, nơi này là Côn Miểu, hy vọng ngươi có thể phân biệt.
Lúc này Dạ Côn bỗng nhiên hơi nhớ Hoa Sa La, nàng là một trong những Điện Hoàng, làm gì cũng dễ dàng hơn một chút, thậm chí phương diện tình báo đều cường đại hơn nhiều.
Ài...


Đáng tiếc không biết Hoa Sa La đang ở nơi nào.
- Vậy ngươi muốn chứng minh như thế nào?
Dạ Côn hỏi.
- Chuyện này phải hỏi ngươi.
Có đôi khi, Dạ Côn thật không muốn giảng đạo lý với nữ nhân, ngược lại người ta cho rằng ngươi không tốt. . . ngươi nói thế nào cũng không tốt.


Câu thông quá khó khăn.
Nhưng vào đúng lúc này, nóc nhà truyền đến tiếng nổ vang, chỉ thấy một viên cầu lao xuống, trên mặt đất phá ra một cái hố nhỏ.
- Lão gia, ta tới cứu ngươi! Không cần phải sợ!
Chỉ thấy Tiểu Ngân nhảy một cái, nhìn chằm chằm xung quanh.


Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, còn tưởng rằng cái gì rơi xuống, không ngờ lại là Tiểu Ngân, Tiểu Ngân sao lại chạy tới cơ chứ.
Tiểu Ngân liếc nhìn toàn trường, không có trông thấy bóng dáng của lão gia, mà trông thấy một tên đầu trọc mặc quần áo của lão gia? ? ?


- Ngươi là ai? Vì sao mặc quần áo của lão gia?
Tiểu Ngân nhìn Dạ Côn chất vấn.
Dạ Côn dừng một chút, khẽ cười nói:
- Hẳn là đụng hàng đi.
- Đụng hàng?
Tiểu Ngân nhất thời không có kịp phản ứng.
- Chính là mặc quần áo giống nhau.
- Không phải! Ngươi gạt ta! ! !


Tiểu Ngân kiên định nói ra.
Sau đó lại bổ sung một câu:
- Ngươi nhất định là nhìn trúng lão gia, bắt chước lão gia.
Tả Thiên Chúng nghe xong đều cười.
Dạ Côn bất đắc dĩ cười nói:
- Được rồi, ngươi đoán đúng, ta chính là fan của lão gia nhà ngươi.
- Fan là gì?


Tiểu Ngân lẩm bẩm một tiếng.
Bất quá chuyện này đối với Tiểu Ngân không trọng yếu, nếu lão gia không có ở đây, vậy cũng tốt.
Cho nên Tiểu Ngân dồn tất cả cốt khí vào lá gan hướng phía mọi người hô:


- Ây. . . ta nói cho các ngươi biết, lão gia ta rất sợ chết, chớ chọc hắn a. . . bằng không thì ta sẽ nổi giận! ! !
- Biết rồi, mau về nhà đi, đoán chừng lão gia ngươi đang ở trong nhà chờ ngươi.
Dạ Côn cười cười, Tiểu Ngân vẫn rất giảng nghĩa khí, Mê Đồ cũng thật may mắn.


Tiểu Ngân nhẫn nhịn nghẹn miệng, quay người liền chạy, hận không thể sinh thêm mấy chân, sợ hãi. . . mình thế mà ở trước mặt ba vị cự đầu nói dọa, quá kích thích.
Nhục Xà ở bên ngoài dừng một chút, liếc mắt nhìn Dạ Côn, Mê Đồ chân chính hẳn đã bị hắn giết đi.


Người trẻ tuổi kia ngoại trừ để đầu trọc ra, hình như cũng không mạnh mẽ gì.
- Điện Chủ, giải thích ta cũng đã giải thích rồi, người không phải ta giết, ta bị hãm hại. . .


- Ngươi có phải bị hãm hại hay không, chuyện này cần chờ điều tra, trong khoảng thời gian này ngươi liền thành thật lưu lại Võ Thành Bảo.
Nói xong Mạnh Dương liền đứng dậy rời đi.
Chờ sau khi Mạnh Dương rời đi, Tả Thiên Chúng liền cười cười:
- Lớn tuổi, không dễ nói chuyện.


Dạ Côn khẽ cười một tiếng:
- Nào chỉ lớn tuổi.
Hai nam nhân cười một tiếng, hiểu rõ ý tứ trong lời nói này, hiềm khích lúc trước cũng tan biến.
- Phong tỏa này thật không thể mở ra sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Tả Thiên Chúng nhẹ nói ra:


- Phong tỏa do nha dịch quản lý, nhưng muốn tiến hành phong tỏa hoặc là mở ra, đều cần ta cùng Mạnh Dương đồng ý mới được.
- Vậy cho ta...
Dạ Côn run lông mày lên.
Tả Thiên Chúng khẽ cười một tiếng, biểu thị rất khó, quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến trình độ kia.


Mà Song Song một mực không nói lời nào, Dạ Côn cảm thấy Song Song không tiện nói gì, sợ mình nói ra bí mật của nàng.
Về phần Tả Thiên Chúng, muốn gã hỗ trợ, vậy thì phải có thứ mà gã cần, thương nhân mà. . . giao dịch là trên hết.


Buổi tối hôm nay xem như hữu kinh vô hiểm, uy vọng vẫn có, liền Thánh Điện cùng Tiền Trang đều không dám loạn động.
Nếu quả thật dám động thủ, vậy liền cá chết lưới rách, đến lúc đó Dạ Côn cướp sạch Tiền Trang, khiến Tiền Trang không thể tiếp tục tồn tại ở trên Huyền Nguyệt đại lục được nữa.


Uy hϊế͙p͙ này cũng rất có trọng lượng.
- Thời gian không còn sớm, cơm cũng ăn no rồi, cáo từ.
Dạ Côn đứng dậy chắp tay.
Tả Thiên Chúng cùng Song Song đều đứng lên chắp tay, tính là một loại đáp lễ.
Rõ ràng thân phận Côn ca cao đến cỡ nào, hai đại nhân vật này đều phải đáp lễ một thoáng.


Hiện tại Thái Kinh không phải dùng để trưng cho đẹp, Tả Thiên Chúng dĩ nhiên chọn hợp tác, mà không phải trở mặt.
Đi qua bên cạnh Nhục Xà, Dạ Côn vỗ vỗ bờ vai của y nói ra:
- Chúng ta cũng không cần đánh nhau nữa.
Nói xong liền rời đi.


Vẻ mặt Nhục Xà cứng đờ, tên trọc đầu này có ý gì? Xem thường ta sao?!
Ngươi có thể đánh thắng Mê Đồ, không có nghĩa là có thể đánh thắng Nhục Xà ta, có bản lĩnh đơn đấu a! ! !
Tả Thiên Chúng lau miệng, cũng dự định rời đi. . . không quên nói với Nhục Xà:


- Chuyện tối hôm này đừng nói lung tung, biểu hiện tốt liền có thể đến Tiền Trang.
Nhục Xà sáng mắt lên, ngàn vạn không nghĩ tới mình còn có cơ hội tiến vào Tiền Trang.
- Tạ Tả trang chủ hậu ái, tiểu nhân nhất định cố gắng.


Nhục Xà lập tức khấu tạ, mà Tả Thiên Chúng đã đi, vẫn còn tiếp tục khấu tạ.
Kiếm Đế như thế, thật quá tầm thường.
Song Song cũng không có vội vã rời đi, tiếp tục ngồi xuống trầm tư, ánh mắt cũng là lộ ra vẻ quái dị.
Dạ Côn trở lại phủ đệ cũng không có cảm giác thấy dị dạng.


- Lão gia. . . cuối cùng ngươi cũng trở về, ngươi đi đâu thế...
Tiểu Ngân trông thấy Dạ Côn trở về, liền nhanh chóng chạy tới, rất là lo lắng.
Dạ Côn vỗ vỗ đầu Tiểu Ngân cười nói:
- Chỉ đi dạo một vòng, suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.


- Như thế à. . . ta còn tưởng rằng lão gia đã bị xử lý, cho nên chạy tới cứu viện, kết quả không nhìn thấy lão gia, chỉ thấy fan hâm mộ của lão gia.
Dạ Côn: ......
- Tên fan hâm mộ kia thật không biết xấu hổ, bắt chước nhất cử nhất động của lão gia, đáng tiếc chỉ là không có tóc.


Dạ Côn đã sắp không chịu nổi.
- Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, nhanh đi ngủ đi.
Dạ Côn vỗ vỗ đầu Tiểu Ngân cười nói.
- Lão gia, ta vẫn chưa nói xong đâu, ta còn thả ra ngoan thoại nữa, lúc đó ngươi không nhìn thấy, khí thế của ta bạo rạp toàn trường.


Tiểu Ngân khoa tay múa chân biểu hiện lấy, ngược lại khiến mọi người mỉm cười, tâm tình sáng sủa không ít.
Thế nhưng Dạ Côn lúc này đang nghĩ, nếu như Tiểu Ngân biết rõ chân tướng, nhất định sẽ rất đau lòng.