Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 952: Đệ Đệ Ra Tay

- Đại ca, không sao chứ.
Dạ Tần đi tới lo lắng hỏi, đại ca ghét nhất người khác nói đầu của hắn.
- Không có việc gì. . . sao có thể có việc được, tưởng đại ca còn nhỏ à.
Dạ Côn cười cười.
Thế nhưng Thực Cốt cảm thấy, ngươi thật đúng là tiểu hài tử.


- Song Song cô nương, ngại quá. . . vừa rồi lỡ tay giết người.
Dạ Côn hướng phía Song Song hô.
Song Song hơi thở hắt ra, chậm rãi tới gần. . . tới gần cũng cần có dũng khí.
- Song Song còn phải đa tạ công tử.
Lúc này Song Song đã kiến thức thực lực của Côn ca, khí thế yếu đi mấy phần.


Nam nhân ở bên ngoài, hoặc là thực lực cứng rắn, hoặc là hầu bao cứng rắn, thế nào cũng phải có một thứ cứng rắn, như thế mới có thể. . . khiến các cô nương sùng bái.
- Song Song cô nương, kỳ thật ta có một chuyện hiếu kỳ, Côn Miểu lạnh lẽo như thế, ngươi ăn mặc mát mẻ như vậy, ách. . . là tập tục sao?


Nếu thật là tập tục, Dạ Côn thật muốn đi tới chỗ kia mở mang kiến thức một chút, thuận tiện tuyền bá loại tập tục này vào Thái Kinh.
Nhưng thê tử không thể học theo được.
- Dạ...
Song Song còn chưa nói hết lời, bên cạnh lại xuất hiện vô số đạo nhân ảnh, bao vây bọn họ lại.


Những người này ăn mặc đều thống nhất, áo choàng màu đen, cổ áo màu đỏ, bên hông treo trường kiếm.
Song Song thấy những người này, sầm mặt lại, âm u nói ra:
- Nha dịch!
Dạ Côn nghi ngờ một thoáng.
Thực Cốt ở đằng sau nhắc nhở:
- Côn ca, bọn họ là nha dịch Võ Thành Bảo.


- Ở trong phạm vi Võ Thành Bảo giết người. . . thú vị.
Chỉ thấy một tên nam nhân ngậm cỏ xanh đi tới, mặc dù ánh mắt lỗ mãng, thế nhưng mang theo một cỗ cao ngạo thật sâu.
Dạ Côn nhìn nam nhân từng bước đi tới, người này mày kiếm mắt tinh, nếu như chỉ nhìn từ mũi trở lên, như vậy quả thật hoàn mỹ.


Thế nhưng cái mũi kia thật đúng là nét bút hỏng, tương đối nhỏ. . . lại hơi thấp, bờ môi tương đối dày, phảng phất giống như treo thịt Hổ Điêu, hiện tại còn ngậm một cây cỏ xanh, tựa như ở trên thịt Hổ Điêu gắm hành thái.


Bình thường Côn ca sẽ không cười người khác, bởi vì đó là chuyện rất không lễ phép, nhưng hiện tại quả thật không nhìn nổi.
Song Song nhíu chặt mày ngài, nơi này chính là địa phận Võ Thành Bảo sao? Không thể nào! ! !
Điều chỉnh tốt tâm thái, Dạ Côn ho nhẹ một tiếng:


- Các ngươi chính là nha dịch Võ Thành Bảo sao?
- Ngươi biết ta?"
Khóe môi nam tử nhếch lên mỉm cười, khiến môi của y càng dài ...
- Khụ khụ khụ. . . không biết.
Côn ca chỉ có thể dùng ho khan để che dấu xúc động muốn cười của mình.
- Bắt hết!
Nam nhân không muốn nói nhiều, ra lệnh.


Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Bắt chúng ta? Chúng ta phạm tội gì?
- Nếu như là giết người tại Võ Thành Bảo, như thế không có việc gì. . . nhưng mà các ngươi đến Võ Thành Bảo giết người. . . vậy liền có tội!
Dạ Côn lần đầu tiên nghe thấy lý do hư cấu như vậy.
- Thực Cốt, có loại thuyết pháp này sao?


Dạ Côn quay đầu tò mò hỏi.
Thực Cốt nhẹ nói ra:
- Đúng vậy. . . đây cũng là nguyên do vì sao tên kia điên cuồng trốn hướng Võ Thành Bảo.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, nguyên bản còn muốn thuận lợi tiến vào Võ Thành Bảo, hiện tại tốt. . . trực tiếp bị mang vào Võ Thành Bảo, sao có thể! ! !


Đây quả thực muốn làm rối loạn tất cả kế hoạch của mình.
- Đại ca, làm sao bây giờ? Giết hay là?
Dạ Tần chủ trương giết, như thế mới có thể vận chuyển kế hoạch bình thường được.
Dạ Côn hướng phía nam tử cười khẽ:
- Có thể quên đi không? Làm như không nhìn thấy chúng ta đây?


- Không nhìn thấy? Ngươi cảm thấy thế nào?
- Ài. . . ta đã cho ngươi cơ hội.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, cũng đại biểu Dạ Côn muốn xử lý những người này...
Cũng chỉ có người chết mới không nói chuyện.


Song Song ở bên cạnh nhíu chặt mày ngài, hình như bọn hắn muốn tiên hạ thủ vi cường, chuyện này càng náo càng lớn.
- Ha ha ha. . . xem ra ngươi muốn thử thực lực của Võ Thành Bảo! Vậy thì tới đi! ! !
Nam tử gầm thét một tiếng, một cỗ khí tức kinh khủng tản ra, thế mà có thực lực Kiếm Đế!


Mà người bên cạnh đều là cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, nha dịch như thế, quả thật có thể khiến cho người ta e ngại, cho dù là Thánh Điện cũng như thế.
Thực lực tổng hợp của Thánh Điện đoán chừng còn không mạnh như thế.
Chẳng qua là Kiếm Đế, còn dám ở trước mặt Côn ca khua môi múa mép.


- Đại ca, giao cho ta...
Dạ Tần chủ động xuất chiến.
Dạ Côn cười nói:
- Ừm. . . giao cho ngươi, đừng để kẻ nào chạy thoát.
- Ừm.
Nam tử nghe Dạ Côn nói, lên tiếng cười lớn, phảng phất nghe thấy chuyện cười lớn nhất trên đời.


- Đám tiểu nhi cuồng vọng, thế mà còn động thủ với nha dịch, tất cả mọi người nghe lệnh! Giết bất luận tội! ! !
- Vâng! ! !
Dạ Tần rút kiếm bên hông ra, nhàn nhạt kêu:
- Nộ Phóng, Thương Lan!


Trường kiếm trong tay hóa thành vệt trắng bao trùm hai tay Dạ Tần, một đôi bao tay màu bạc xuất hiện, một cỗ khí tức kinh khủng dần dần vung ra.
Mà nam tử trông thấy tình huống như vậy, lộ ra nụ cười châm chọc:
- Chỉ có như thế?
- Vĩnh Hằng, Bá Quyền.
Dạ Tần không để ý đến, lần nữa lên tiếng hô.


Dạ Côn đứng ở phía sau từng lĩnh giáo qua nắm đấm của đệ đệ, không chút khoa trương. . . nếu như đệ đệ ngộ được tam đoạn, trình độ kinh khủng sẽ tăng lên cực lớn, thanh kiếm này của đệ đệ vô cùng tà dị.


Theo Dạ Tần kêu gọi, bầu trời bỗng nhiên ngưng kết ra một cái biển lửa, mà biển lửa kia phảng phất đang di động ...
Oanh một tiếng, biển lửa thế mà thoát khỏi tầng mây, vọt tới chỗ Dạ Tần bên này.
Nam tử sầm mặt lại, tranh thủ thời gian lui lại mười trượng.


Nhưng mà nhìn kỹ, căn bản cũng không phải biển lửa, mà là một khỏa đá quý, mang theo ánh sáng màu đỏ.
Đinh một tiếng!
Đá quý màu đỏ khảm nạm ở phía trên quyền sáo của Dạ Tần.
Mà ở thời điểm này, một bên không gian bỗng nhiên vỡ tan! ! !


Hai tên nha dịch cách gần nhất kêu thảm một tiếng, thế mà trực tiếp bị hút vào.
Mà từ trong khe nứt toát ra tử viêm, tất cả mọi người mang theo vẻ e ngại, này người quá tà môn.


Một khỏa đá quý màu tím từ trong cái khe bay ra, lần nữa khảm nạm vào quyền sáo của Dạ Tần, theo hai khỏa bảo thạch khảm nạm, toàn thân Dạ Tần toát ra ánh sáng đỏ tím.
Nhưng mà vẫn chưa xong! ! !
Dạ Côn rất là kinh ngạc, lần trước đệ đệ mới chỉ có hai khỏa, hiện tại thế mà có ba khỏa.


Chỉ thấy một viên đá quý màu xanh lục trực tiếp xuất hiện trong không khí, chậm rãi bay đến chỗ quyền sáo.
Đinh một tiếng! ! !
Ba khỏa bảo thạch ở trên quyền sáo lập loè phát sáng, hào quang mang theo khí tức doạ người, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.
- Cố làm ra vẻ bí ẩn, đi chết!


Nam tử bộc phát ra Kiếm Đế oai, kiếm trong tay trực tiếp bày ra nhị đoạn, hóa thành một thanh băng kiếm ...
Đây cũng là một thanh bản mệnh kiếm hết sức bình thường, vận khí của tên Kiếm Đế này cũng không phải quá tốt.


Đối mặt với hơn mười Kiếm Tông, cộng thêm một tên Kiếm Đế, Dạ Tần vững như Hổ Điêu, tay phải chậm rãi nâng lên, chặt chẽ nắm lại.
Chỉ thấy quyền sáo tản mát ra ánh sáng màu tím, vô số vết nứt không gian xuất hiện ở sau lưng bọn họ, trực tiếp bị hút bọn họ vào trong khe nứt.