Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 939: Côn Miểu Quỷ Dị

- Ngươi nói như vậy là khi dễ người. . .
Thực Cốt nhẫn nhịn nghẹn miệng, dáng vẻ có chút ủy khuất.
- Dù sao cũng là đại nhân vật, đừng có bày ra bộ dáng như thế.
Dạ Côn khẽ cười nói.
- Đại ca, mau nhìn phía trước.
Trong lúc hai người đang trêu chọc lẫn nhau, Dạ Tần chỉ nơi xa hô.


Chỉ thấy nơi xa xuất hiện một mảnh trắng xóa, tựa như một tấm màng màu trắng, không có dãy núi nào cả.
- Đến Khô Hải.
Thực Cốt nhẹ nói ra.
- Đây chính là Băng Hải mà vị thành chủ kia nói?
Dạ Côn thì thào nói ra.
Thực Cốt nhẹ gật đầu nói ra:


- Ừm, đây cũng được coi là một trong những kỳ quan ở trên Huyền Nguyệt đại lục.
- Vậy tại sao gọi là Khô Hải?
Đấu Phù Thế tò mò hỏi.
Thực Cốt giang tay ra:
- Nhìn như biển, thế nhưng lại không có nước, cho nên gọi là Khô Hải.
- Không có nước? Vậy tầng băng này kết bằng thứ gì?


Uyển Nhiên tò mò hỏi, tầng băng còn lấp lánh phản quang.
Thực Cốt lắc đầu nói ra:
- Chuyện này ta cũng không biết, nghe đồn dưới Khô Hải có quái vật thần bí, tầng băng không tan, quái vật vĩnh viễn bị trấn áp ở bên dưới.


- Ta kháo, lời đồn này rất thú vị nha. . . không phải tầng băng kia là do nước tiểu của quái vật tạo thành đấy chứ.
Dạ Côn trêu chọc nói ra.
- Ý nghĩ này mặc dù rất đặc biệt, thế nhưng không phải không có khả năng.
Thực Cốt khẽ cười nói, nhìn mặt biển phía dưới.


- Đại ca mau nhìn! Phía dưới tầng băng có một cái hắc ảnh.
Dạ Tần bỗng nhiên chỉ phía dưới hô.
Mọi người nhất thời nhìn xuống phía dứa, thế nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
- Thật, vừa rồi quả thật có một cái bóng đen to lớn xuất hiện. . .
Dạ Tần cực lực nói ra.


- Nói không chừng chính là quái vật kia.
- Đại ca. . .
- Được rồi, cho dù là thật nó cũng ra không được.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, xem sắp tới Ba gia, thần kinh có hơi căng cứng.


Thế nhưng lúc ánh mắt của mọi người không nhìn về phía dưới nữa, phía dưới tầng băng lại xuất hiện một cái bóng đen to lớn, cái bóng đen này gần như chiếm cứ toàn bộ tầng băng, chỉ cần ánh mắt có thể nhìn thấy, liền có thể trông thấy bóng đen này, rõ ràng thứ bên dưới lớn đến cỡ nào.


Chẳng qua là gia hỏa lớn như vậy không thể nào phá băng, thật khiến người ta khó hiểu.
Dần dần hắc ảnh lần nữa biến mất, chìm xuống dưới đáy Băng Hải.
Mà lúc này Dạ Tần lại nhìn một chút, cũng không thấy thứ gì đặc biệt, nghĩ thầm chẳng lẽ vừa rồi mình hoa mắt?


- Đừng nhìn xuống phía dưới nữa, tiền nhân từng nói, lúc bay qua Khô Hải không thể nhìn xuống.
Thực Cốt căn dặn một tiếng.
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Côn Miểu quả thật rất thần bí.


- Toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, cũng chỉ có Côn Miểu là nơi nguy hiểm nhất, không biết bên dưới tầng băng chôn dấu cái gì.
Thực Cốt lạnh nhạt nói ra, người có thể sinh tồn ở trong hoàn cảnh ác liệt này, đã hết sức may mắn, cho nên người Côn Miểu luôn hy vọng có thể xuôi nam, cảm thụ ánh nắng ấm áp.


Bởi vì tại Côn Miểu, cho dù có mặt trời, cũng không cảm nhận được một tia ấm áp nào.
Bay trên vùng trời Khô Hải trọn vẹn bảy ngày, Dạ Côn đều có chút kinh ngạc, Khô Hải lớn đến mức nhìn mà than thở.


Trước đó từ Thái Kinh bay đến Ngũ Nhạc, thời gian một ngày là đủ rồi, thế nhưng nơi này, bảy ngày rồi mà vẫn chưa bay qua. . . cha truyền tống quá hố rồi.
Sớm biết liền để Mộ Dung Khang truyền tống, tên kia truyền tống rất đáng tin.
- Thịt Hổ Điêu cũng đã sắp hết.


Đấu Phù Thế cảm thán một tiếng, ở trên Khô Hải này một cái quỷ ảnh cũng nhìn không thấy, lại không tìm được Ba gia, chỉ sợ tất cả mọi người đều phải chết đói, cũng may trước đó còn tồn thịt Hổ Điêu.
Thực Cốt ngồi ở một góc nhẹ nói ra:


- Dựa theo theo tốc độ này, hôm nay liền có thể nhìn thấy tường băng.
- Lại không nhìn thấy, chúng ta liền phải chết đói tại Côn Miểu.
Dạ Côn thở dài một tiếng, sớm biết đã chuẩn bị nhiều thịt Hổ Điêu hơn rồi.


Nhóm người mình có tu vi đến chống đỡ, thế nhưng Uyển Nhiên không có tu vi, căn bản vô phương chống đỡ lâu như vậy.
- Đến!
Đấu Phù Thế bỗng nhiên kinh hô một tiếng, trực tiếp đứng lên.


Chỉ thấy nơi chân trời xuất hiện một đạo hắc ảnh mênh mông vô bờ, mặc dù hiện tại chẳng qua là một vệt bóng đen, nương theo ánh sáng đen đỏ nơi chân trời, dáng vẻ vô cùng quỷ dị.


Bên này tuyết lớn đầy trời, bầu trời bên ngoài tường băng lại có màu đen đỏ, mang đến cho người ta một loại cảm giác kinh dị.
Theo tường băng càng ngày càng gần, mọi người cũng thấy tường băng to lớn.


Trước đó Dạ Côn đi qua cứ điểm Thái Kinh, cảm thấy độ cao cứ điểm Thái Kinh đã là nhất tuyệt, thế nhưng so với tường băng này, không chỉ chênh lệch gấp mười lần.


Toàn bộ tường băng tản ra sương trắng cuồn cuộn, hàn khí bức người, còn chưa có tới gần tường băng, Dạ Côn đã có thể cảm nhận được...
- Lạnh quá. . .
Uyển Nhiên bỗng nhiên nói nhỏ một tiếng.


Vừa rồi mọi người chỉ lo xem tường băng, không có chú ý đến Uyển Nhiên, mặc dù Đông Môn Mộng cho đan dược, có thể chống đỡ được thời tiết Côn Miểu.
Thế nhưng hàn khí tường băng phát ra, cho dù là đan dược của Đông Môn Mộng, cũng không cách nào áp chế được.


Chỉ thấy lông mày, lông mi, bờ môi của Uyển Nhiên đều ngưng kết ra băng sương, ngay cả mặt đều xuất hiện trạng thái đóng băng.
Dạ Côn giật nảy mình, Đấu Phù Thế lập tức gia trì cho Uyển Nhiên một đạo kết giới, lúc này mới khiến Uyển Nhiên dần dần chuyển biến tốt đẹp.


Mọi người cũng không có tới gần tường băng nữa, bởi vì lại tới gần, chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng không chịu được
Trong lòng Dạ Côn vô cùng kinh hãi, dùng thực lực của mình, thế mà không thể tới gần tường băng, tường băng này cũng quá kinh khủng đi.


- Không thể lại tới gần, tiếp tục tới gần chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Thực Cốt trầm giọng nói ra, ánh mắt tựa hồ có chút kinh ngạc.
Dạ Côn cau mày:
- Tường băng tỏa ra hàn khí lớn như vậy, ngươi không biết sao?


- Đã lâu rồi ta không có tới đây, chỉ có thời điểm ngăn địch, tường băng mới phát ra hàn khí kinh khủng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi?
Ánh mắt Thực Cốt trở nên khẩn trương lên, nếu quả thật xảy ra chuyện, vậy thì phiền toái lớn.


Dạ Côn tranh thủ thời gian lui lại vài dặm, kỳ thật hiện tại cách tường băng có hơn trăm dặm, thế nhưng không thể mạo hiểm, Uyển Nhiên gánh không nổi.
- Không phải là dị tộc đánh tới đấy chứ?
Dạ Tần âm u nói ra.


- Làm sao có thể, chúng ta đều không thể tới gần, đoán chừng dị tộc còn chưa có sờ đến tường băng, liền bị biến thành khối băng rồi.
Dạ Côn cảm thấy hàn khí như thế, căn bản không phải người có thể tới gần.


Hiện tại Dạ Côn rốt cuộc hiểu rõ, vì sao cái gọi là dị tộc không qua được, trừ phi độn địa đi qua, thế nhưng cho dù độn địa, cũng sẽ bị đông cứng ở trong lòng đất.
- Tường băng cũng đã nhìn, chúng ta vẫn nên đi Ba gia đi.


Dạ Côn than nhẹ một tiếng, không có đi dạo ở trên tường băng, thật sự là đáng tiếc, ít nhất nhìn phía bên kia tường băng là gì cũng được.
Cả đám lần nữa lui ra phía sau vài dặm, rốt cuộc không còn cảm giác được hàn khí tường băng tán phát ra, một mạch bay về phía đông.


- Thực Cốt, còn bao xa?
Dạ Côn hỏi.
- Dựa theo con đường chúng ta đi, cùng tốc độ này, hẳn một ngày sau liền có thể đến Ba gia.
Nghe được chỉ cần một ngày, mọi người liền nhẹ nhàng thở ra. . .
Dạ Côn nhìn Uyển Nhiên bên cạnh một chút, lấy ra một viên thuốc:
- Cực khổ rồi.


Uyển Nhiên lộ ra nụ cười ấm áp:
- Ta không sao.
- Viên đan dược này có thể trợ giúp ngươi.
Dạ Côn khẽ cười nói, cảm thấy Uyển Nhiên đúng là một cô nương kiên cường, đoạn đường này chưa từng than một tiếng.