Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 912: Tam Hoa Tự Cứu

Thượng Hiên đứng ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, Dạ Minh thở dài trong lòng, cô nương nhỏ như vậy, ngươi đừng dọa người ta, nhìn một chút. . . mặt mũi trắng bệch.
Bàng Chung trêu ghẹo nhìn tràng diện, hướng phía Vương Đại Lỗi hô:
- Lỗi ca, có việc vui.


Nụ cười trên mặt Vương Đại Lỗi dần dần tan biến, bỗng nhiên phủi tay!
Vũ cơ ở giữa đình chỉ vũ động, thân người cong lại lui ra, tràng diện một thoáng liền lạnh đi mấy phần.


Tối nay ánh trăng cũng không tệ, gió biển đập vào mặt, khiến cho tâm thần người ta thanh thản, nhưng Vương Đại Lỗi lại nghẹn hoảng.
- Vân Đình cô nương, đừng cho thể diện mà không cần! Cô nương nhà các ngươi cũng không quản.


Vương Đại Lỗi không có trực tiếp đối chọi với Diệp Hoa, hướng phía Vân Đình cùng tú bà gầm thét.
Tú bà vội vàng xin lỗi:
- Thật ngượng ngùng quá.
Sau khi nói xong liền quay đầu nhỏ giọng nói ra:
- Vân Đình, nha đầu ngươi hồ đồ gì thế, còn không mau đi.


Nhưng mà Vân Đình nhìn bóng lưng trước mắt, không dám di chuyển, nếu như đều phải chết. . . ít nhất bất động sẽ không chết ngay, khẽ động liền chết chắc.
Quả nhiên đúng với câu nói kia, nam nhân mê người chí mạng nhất.
Thấy Vân Đình không động chút nào, trong lòng tú bà rất gấp. . .


Vương Đại Lỗi rốt cục nhìn về phía Diệp Hoa, trầm giọng nói ra:
- Vị huynh đài này, bỏ g thứ yêu thích khó khăn đến thế sao?
- Muốn ta bỏ thứ yêu thích cũng được, cắt thịt ngươi tới đổi.
Diệp Hoa từ tốn nói.


Đối mặt với Diệp Hoa hung hăng càn quấy, Vương Đại Lỗi ngược lại dần dần ngồi xuống, đầu bài bên cạnh tranh thủ thời gian rót rượu, Vương Đại Lỗi uống một hơi cạn sạch:
- Người Thiên Lý Thành các ngươi đều không biết trời cao đất rộng như thế sao.
- Ta chính là trời.


Lúc Diệp Hoa nói lời này, cực kỳ tự tin, ngay cả Vân Đình tại thời khắc này cũng tin tưởng.
Phốc!
Sử Để Phấn cùng Bàng Chung phun rượu ở trong miệng ra, từ trước đến giờ chưa từng thấy người vô sỉ như thế.
Quá không biết xấu hổ.
Vương Đại Lỗi hít một hơi thật sâu:


- Hôm nay ta tới tìm vui, không muốn nhìn thấy máu, hiện tại ngươi vẫn còn cơ hội.
- Tới nơi này không phải tìm vui thì tìm cái gì? Nhưng ta cảm thấy, ngươi là đang tìm chết.
Ầm!
Diệp Hoa vừa nói xong, Vương Đại Lỗi liền tức giận, đột nhiên vỗ bàn một cái:


- Tiểu tử, chỉ sợ ngươi không biết ta là ai!
- Ồ? Ngươi là ai?
Thượng Hiên tò mò hỏi.
- Thiên Khiếu tam kiệt nghe nói qua chưa?! Ta chính là Vương Đại Lỗi! Cho dù Thánh Điện, gặp ta cũng phải khách khí!
Thiên Khiếu tam kiệt danh hào này, mọi người rất xa lạ, có lẽ là địa vực khác ở Thiên Khiếu.


Cho nên mọi người ở đây đều nghi hoặc, Dạ Minh bỗng nhiên cười nói:
- Vậy thì trùng hợp thật, biết chúng ta là ai không, Thiên Khiếu Tam Hoa.
Mọi người: ......
Thượng Hiên đều phốc phốc một tiếng, bằng một chùm râu quai nón ở trên mặt ngươi, còn tự xưng hoa.


Nguyên bản Diệp Hoa mặt lạnh cũng nhịn không được nhếch lên một tia đường cong, Thiên Khiếu Tam Hoa. . . bản tôn đều không thể nghĩ ra cái tên phong tao như thế.
Vương Đại Lỗi nhìn đám người Diệp Hoa còn cười ra tiếng, khí thế lập tức tản ra, nguyên bản mặt biển bình tĩnh bắt đầu dậy sóng.


Thực lực như vậy, Dạ Minh tính một thoáng, hẳn là Kiếm Đế.
Kiếm Đế, đặt ở bất kỳ ngóc ngách nào ở trên Huyền Nguyệt đại lục, đều là cường giả.
Nhưng cho dù là Kiếm Tôn, ở trước mặt Tam Hoa, vẫn còn chưa đủ.
- Quỳ xuống, giao nữ nhân ra, sám hối!


Vương Đại Lỗi lên tiếng quát, thực lực cường đại khiến cho y vô cùng tự tin.
Trong lòng Dạ Minh than nhẹ một tiếng, đụng phải người khác, biểu hiện như thế, khẳng định sẽ bị hù chết. . . nhưng hết lần này tới lần khác lại đụng phải chúng ta. . .


Hai vị đại lão khác lẳng lặng nhìn, dáng vẻ giống như xem kịch.
- Nữ nhân, ta sẽ không giao.
Diệp Hoa lạnh giọng nói ra, trên đời này, không ai có thể khiến bản tôn giao ra bất kỳ vật gì.
Nhưng mà Diệp Hoa vừa mới dứt lời, một cỗ âm thanh lạnh lùng truyền đến.


- Khẩu khí thật lớn, sợ là buổi tối ăn nhiều rau cần rồi đi.
Lời nói này từ chân trời truyền đến, Diệp Hoa đối với âm thanh này, không thể quen thuộc hơn nữa! ! !


Chỉ thấy chân trời hắc ám xuất hiện bốn bóng người đẹp đẽ, toàn thân tản mát ra khí tức kinh khủng, nụ cười Vương Đại Lỗi có chút cứng đờ. . . thậm chí hai vị lão đại bên cạnh cũng giống như thế.
Tam Hoa này đến cùng chọc hạng người gì, thế mà bị nhân vật khủng bố như thế truy sát! ! !


Theo bốn bóng người đẹp đẽ càng ngày càng gần, cả người Dạ Minh đều choáng váng, thậm chí dụi dụi con mắt, xác định mình không nhìn sai, không có hoa mắt.
Thượng Hiên cũng giống như vậy, nguyên bản nụ cười tự tin trong nháy mắt tan biến, trong đầu lập tức suy nghĩ vô số lý do.


Dần dần, bốn vị nữ nhân rơi vào boong thuyền.
Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ khó có thể tin nhìn Diệp Hoa, không nghĩ tới Diệp Hoa hiện tại thế mà. . . cùng người khác đoạt nữ nhân!
Khẩu vị của y thế mà đổi, mình còn không biết! ! !


Đông Môn Mộng cùng Liên Hà nhìn nam nhân của mình, trong ánh mắt mang lãnh ý, chỉ bằng cái ánh mắt này, liền có thể đông ngươi thành tượng băng.
Bốn mỹ nhân mang tâm lý tra xét, lật tung tất cả hoa lâu Thiên Lý Thành một lượt.


Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ biểu thị, có lẽ Diệp Hoa không phải đi hoa lâu.
Thế nhưng Đông Môn Mộng kiên trì, Dạ Minh ngoại trừ đi hoa lâu, chắc chắn sẽ không đi những địa phương khác.
Sau khi nghe ngóng, quả nhiên vẫn nghe được hoa lâu Tiểu Lâu này, cho nên liền tìm khắp nơi. . .


Thế nhưng trên đại dương bao la rất bình tĩnh, nhưng nguyên bản mặt biển bình tĩnh đột nhiên cuồn cuộn dâng lên, truyền ra một cỗ khí tức Kiếm Đế.
Bốn cô nàng liền biết, có bố trí kết giới!
Chẳng trách không cảm ứng được, cũng không nhìn thấy. . . căn bản không có nghĩ đến phương diện này.


Cho nên dẫn các nàng tới, chính là Vương Đại Lỗi, chính là biến tướng thủ tiêu Tam Hoa.
Lúc này Tam Hoa đang điên cuồng vận chuyển đầu óc, như thế nào mới có thể vô ích qua.
- Ta đã nói rồi mà, buổi tối hôm nay không thể đi!
Dạ Minh thấp giọng nói ra, cảm giác của mình quả nhiên không sai.


Vẻ mặt Thượng Hiên đau khổ, đều không dám liếc mắt nhìn tới Liên Hàn, vất vả lắm mới hòa hảo, bây giờ bị bắt. . . thật thê thảm.
Nhưng mà Hoa ca mặt không đổi sắc, phát huy ưu điểm không sợ lão bà đến cực hạn.
Nhưng vào lúc này, Diệp Hoa cau mày nói ra:


- Sao các nàng lại tới đây! Làm hỏng chuyện tốt của ta! ! !
Dạ Minh cùng Thượng Hiên sững sờ, chuyện gì thế, Hoa ca không theo sáo lộ ra bài.
Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ giật mình, đi hoa lâu, ngươi còn lý luận! ! !


- Đã nói với các nàng, ta là ra ngoài bắt người xấu, vất vả lắm mới chui vào, hiện tại phát hiện người xấu! Chính là thời điểm thu lưới, tới quấy rối làm gì?!
Diệp Hoa vừa dứt lời, Dạ Minh cùng Thượng Hiên liền sáng mắt lên, khá lắm! Ngưu bức a! Hoa ca.


Đây chính là ưu điểm không sợ thê tử của ngươi đấy sao, bội phục.
Dạ Minh vội vàng nói:
- Đúng vậy, chúng ta đã thiết kế tỉ mỉ trận cục này, tới quấy rối làm gì, quấy rối!
- Đúng, chúng ta là loại người này sao. . .


Thượng Hiên tranh thủ thời gian kéo dài khoảng cách với cô nương bên cạnh, biểu thị trong sạch của mình.
Lúc này Vương Đại Lỗi có chút trợn tròn mắt, bốn cô gái này không phải tới giết bọn họ sao? Làm sao đột nhiên lại biến rồi? ? ?
Bọn họ đến cùng đang nói cái gì?


Mình lúc nào biến thành người xấu rồi? ? ?