Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 907: Côn Ca Mang Các Ngươi Bay

- Tin đồn chung quy là tin đồn, có lẽ chỉ có những Điện Chủ kia mới biết được, Hứa Điện Chủ nói cũng chưa chắc là thật.
Nghe ông ngoại nói, trong lòng Dạ Côn thở dài, xem ra thật đúng là không giải quyết được chuyện gì.
- Côn Côn, nếu mẫu thân con bị chọn trúng, chỉ sợ sẽ khá phiền toái.


Đông Môn Trí Bác tầng tầng thở dài, loại chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ tới.
- Ông ngoại, hiện tại con cũng đang tìm cách giải quyết, đánh vào nội bộ Thần tộc, như vậy mới dễ xử lý.
- Bên trong Thần tộc, Côn Côn, từng bước đều phải cẩn thận, Thần tộc không phải đèn đã cạn dầu.


Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ông ngoại, ta biết.
- Nếu như con lĩnh ngộ được tam đoạn, ông ngoại cũng sẽ yên tâm hơn không ít.
- Ông ngoại, làm thế nào mới có thể lĩnh ngộ được tam đoạn?
Dạ Côn tò mò hỏi.


- Tam đoạn kỳ thật nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, chủ yếu là tùy người đi. . .
- Có đường tắt gì không?
Hiện tại Côn ca rất bận rộn, làm sao có thời gian bình tĩnh tâm tình lĩnh ngộ tam đoạn, bên cạnh còn có hai mỹ nhân dụ hoặc ngươi, chịu không nổi a.


Đông Môn Trí Bác liếc mắt trừng Dạ Côn, Dạ Côn mấp máy môi một cái.
- Nếu có đường tắt, người người đều sẽ lĩnh ngộ được tam đoạn, phải dùng tâm đi thể hội.
Đông Môn Trí Bác kiên nhẫn dạy bảo, rất hy vọng Dạ Côn có thể lĩnh ngộ tam đoạn.
- Há, biết.


Dạ Côn biểu thị, ta cũng dụng tâm đi thể hội, thế nhưng không có phản ứng a, chẳng lẽ tam đoạn vô duyên với mình?
Hay là. . . lại tìm vách núi nhảy một lần, nói không chừng lại có thể gặp được ngoài ý muốn.
- Mọi chuyện phải cẩn thận.


Cuối cùng, Đông Môn Trí Bác dặn dò một tiếng, cũng không muốn nghe tin dữ đến từ Dạ Côn.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đứng dậy hướng phía Đông Môn Trí Bác chắp tay:
- Ông ngoại, con đi về trước.
- Ừm, chú ý an toàn.


Rời khỏi thư phòng của Đông Môn Trí Bác, Dạ Côn thở dài một hơi, nói chuyện với ông ngoại một phen, suy nghĩ lại một chút, không cần vội vã theo đuổi chân tướng, chân tướng tự nhiên sẽ nổi lên, việc cấp bách, chính là xử lý tốt chuyện của hai vị mỹ nhân.


- Biểu ca, thế nào? Gia gia có trách cứ ngươi hay không?
Đông Môn Hàn Lâm bước nhanh đi tới tò mò hỏi.
Dạ Côn sờ lên đầu Đông Môn Hàn Lâm:
- Làm sao lại thế, hai ngươi tu luyện thật tốt, đến lúc đó biểu ca mang các ngươi bay.
- Thật sao?


Đông Môn Nguyên Trung rất là hướng tới, mặc dù biểu ca thích đánh thê tử, thế nhưng biểu ca vẫn rất lợi hại, đi theo biểu ca lăn lộn, khẳng định có tiền đồ.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Cố gắng lên, chúng ta giang hồ tái kiến.


Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm nghe nói như thế, nhiệt huyết trong lòng phảng phất được đốt lên, đứng tại đỉnh phong, gió lạnh tịch mịch thổi, cao thủ cô độc, cái loại cảm giác này, thoải mái phát nổ.
- Biểu ca, giang hồ tái kiến.


Hai huynh đệ chắp tay, mang theo một cỗ khí chất giang hồ, Dạ Côn làm sao cảm giác, mình đã mang lệch hai người bọn họ.
Mau mau chuồn thôi.
Kêu Mộ Dung Khang, Dạ Côn lại về Thái Kinh, cũng không có có lợi dụng thân phận đi gặp Nạp Lan gia, miễn cho đến lúc đó ngay cả Nạp Lan gia cũng bị diệt khẩu.


Trở lại Dạ gia, lúc này vừa đến lúc ăn trưa, chẳng qua là Dạ Côn về đến nhà, cũng không có nhìn thấy mỹ nhân, mà Mộ Dung Khang lại đi khách sạn hoa lâu nghỉ ngơi.
- Đại ca.
- Đệ đệ, hôm nay trong nhà không có ra ngoài à?


Dạ Côn tò mò hỏi, trước kia đệ đệ rất bận rộn, ban ngày đều không nhìn thấy người đâu.
Dạ Tần cười nói:
- Bởi vì hài tử, hiện tại ta chỉ để ý Thái Kinh Dạ gia quân.
- Thái Kinh Dạ gia quân? Còn của ngươi? Ai đi quản?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Dạ Tư Niên.
- A.


Dạ Côn hơi hơi kinh hô một tiếng, Dạ Tư Niên thế mà tiếp nhận tân quân của đệ đệ.
Dạ Tần lộ ra vô cùng tự tin:
- Đại ca, binh ta mang ta hiểu.
- Hiện tại gia gia như thế nào, làm sao đột nhiên cho Dạ Tư Niên binh quyền rồi?
- Tựa hồ là vì khen thưởng lần trước làm nội gián.
Dạ Tần nhẹ nói ra.


- Khen thưởng này cũng hơi lớn rồi.
Đối với Dạ Tư Niên, Dạ Côn vẫn duy trì tâm lý mâu thuẫn.
- Đúng rồi, Tố Vận sinh hài tử hay chưa?
- Dĩ nhiên đã sinh rồi.


Dạ Côn tê một tiếng, xem ra vẫn phải tiến cung một lần, người đều trở về. . . gia gia khẳng định biết đến, không tới nhìn xem, sẽ nói ngươi không nể mặt mũi đây.
- Các nàng đâu?
Dạ Côn nhỏ giọng hỏi.
- Mẫu thân dẫn các nàng ra ngoài.
- Dẫn ra ngoài rồi?


Dạ Côn hơi hơi giật mình, không phải là dẫn ra ngoài giết người diệt khẩu đấy chứ.
Lời vừa mới vừa hỏi xong, chỉ thấy bóng hình xinh đẹp của Đông Môn Mộng từ cửa lớn đi vào, nhưng mà cũng không có trông thấy hai cô nàng kia đâu.
Vẻ mặt Dạ Côn cùng Dạ Tần vô cùng nghi hoặc.


- Côn Côn, hai vị tiểu nương tử của con đã trở về.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
- Thật?
Dạ Côn nghe thấy các nàng trở về, trong lòng cũng thầm cao hứng.
Nhưng mà Đông Môn Mộng nghiêm túc nói ra:


- Côn Côn, nếu như con không thật lòng với các nàng, vây liền không nên trêu chọc, hiện tại trêu chọc các nàng, con phải chịu trách nhiệm."
Dạ Côn: ......
Côn ca thật là khó a.
Phụ trách, làm sao phụ trách, chạy đến nhà Ly Nhi các nàng nói ta tại Thiên Cung nhìn trúng hai mỹ nhân, các ngươi nhìn xử lý đi.


Dạ Côn đều có thể hình dung ra phản ứng của các nàng, đừng nhìn ngày thường nghe lời, nhưng đụng phải ranh giới cuối cùng của các nàng, đến lúc đó liền hài tử đều không cho ngươi nhìn.
- Mẫu thân, con vào cung một chuyến.
Dạ Côn tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.


- Tối nay dẫn mẫu thân đến chỗ cha con, mẹ vợ con cũng muốn đi.
Đông Môn Mộng từ tốn nói.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, có vẻ như tình cảnh của cha, còn ác liệt hơn cả mình.


Cha à, nếu như ngài có giác quan thứ sau, buổi tối hôm nay cần phải thành thành thật thật ở nhà, tuyệt đối đừng đến hoa lâu.
- Đại ca, ta không bồi ngươi đi.
- Không có việc gì, đại ca đi một mình là được.
Dạ Côn phất phất tay liền rời khỏi Dạ gia.


Đường đi Thái Kinh, tràn ngập một cỗ mùi vị quen thuộc, loại cảm giác này tốt hơn Thiên Cung nhiều lắm.
Thủ vệ hoàng cung thấy Dạ Côn, tự nhiên không dám ngăn trở, một đường thông hành.


Thời gian này, gia gia khẳng định ở trong thư phòng phê duyệt, dù sao cũng là Thánh Nhân. . . hiện tại có quá nhiều chuyện phải xử lý.
Theo công công bẩm báo, trong thư phòng vang lên âm thanh của Dạ Tư Không:
- Tiến vào.
Dạ Côn đẩy cửa vào, vốn cho rằng chỉ có một mình gia gia, không nghĩ tới ngoại trừ gia gia.


Còn có Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên tại.
Dạ Dương cùng Dạ Tư Niên trông thấy Dạ Côn xuất hiện, cũng hơi sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới Dạ Côn trở về.
Điều chỉnh tốt tâm tính, Dạ Côn đi ra phía trước chắp tay nói ra:
- Chúc mừng gia gia, lão lai đắc tử.
Dạ Tư Không lộ ra nụ cười hiền lành:


- Côn Côn, trở về lúc nào?
- Vừa về đêm qua.
- Chuyến này như thế nào?
Dạ Tư Không đứng dậy, đánh giá Dạ Côn một lượt.
- Gia gia, trên đường, Huyền Trạch Điện Chủ bị tập kích bỏ mình, những Điện Chủ khác liền trở về.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.


Huyền Trạch Điện Chủ mất mạng, Dạ Tư Không cũng biết:
- Người Thiên Phạt như thế nào?