Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 905: Ta Là Người Tốt

Nếu như Dạ Côn biết suy nghĩ trong lòng mẫu thân, cũng sẽ có chút kinh ngạc, còn cảm thấy hai người bọn họ không tệ.
Bất quá nói thật, người ta là Thiên Cung mỹ nhân, quả thật không tệ, muốn cái gì có cái đó, đúng là hoàn mỹ.


Bất quá giải thích vẫn phải nói, hơn nữa còn phải nói cho hoàn mỹ mới được, cho đối phương mặt mũi, đây chính là lúc vận dụng Côn thức vô ích đại pháp.
- Mọi chuyện, phải nói từ lúc tên Chu Hoài Nhân kia xuất hiện.
Dạ Côn thở dài, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ cùng bất lực.


- Con đả thương Chu Tuấn, vì vậy y muốn bắt con đến Thiên Cung chịu phạt, con đương nhiên không thể cứ nhận như vậy. . . lúc mới tiếp xúc với Thanh Thanh cô nương, con cảm thấy, ở Thiên Cung có thêm một người bạn, sẽ có thêm một con đường sống.
Dạ Côn cảm thấy lời này của mình không có vấn đề gì.


Đông Môn Mộng yên lặng nhẹ gật đầu, làm mẫu thân còn không hiểu hài tử của mình sao, dĩ nhiên cũng tin tưởng Côn Côn không phải loại người ăn chơi, chẳng qua là ưu tú gây họa.
- Ài. . .
Côn ca lần nữa thở dài, hướng phía Gia Cát Thanh thật sâu nói ra:


- Cho nên, ta cũng không phủ nhận tiếp cận ngươi, là muốn lợi dụng thân phận của ngươi, đạt được chỗ tốt.
Quả nhiên, nghe Dạ Côn độc thoại, sắc mặt Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu thay đổi, không ngờ mọi chuyện là như vậy, thế mà không nhìn ra.
- Thế nhưng!


Dạ Côn quát một tiếng, làm mọi người giật nảy mình.


- Nững chuyện này khốn nhiễu ta rất lâu, ta cảm thấy không thể lừa gạt các ngươi, các ngươi khéo hiểu lòng người, thiện lương như vậy, lương tâm của ta rất là khó chịu, linh hồn của ta rơi xuống Thâm Uyên, các ngươi muốn xử trí ta như thế nào, Dạ Côn ta sẽ không nói nửa lời, nam nhân tốt dám làm dám chịu.


Côn ca nói câu này rất hăng hái, nào giống một người đang cầu xin tha thứ, hoàn toàn là đang nói, ta là người tốt, không làm sai, là tư tưởng các ngươi có sai lầm.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu nguyên bản rất tức giận, nhưng nhìn Dạ Côn thổ lộ chân ngôn, nội tâm mềm yếu lại xuất hiện.


Đoán chừng là dự định lựa chọn tha thứ.
Nhưng mà Côn ca đã xem thường hai người bọn họ, tưởng rằng dùng loại phương thức này, có thể vui vẻ chia tay, kết quả tuyệt đối không nghĩ tới.
Mộc Lưu ôn nhu nói:


- Dạ công tử, ta biết ngươi không phải loại người xấu kia, nam nhân đều có thời điểm phạm sai lầm, chỉ cần có thể sửa lại, ta vẫn có thể tiếp nhận.
- Ừm, Mộc Lưu nói không sai, lãng tử hồi đầu quý hơn vàng.
Gia Cát Thanh cũng khẳng định một tiếng.
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (? ? ? )


Đông Môn Mộng đều sợ mình cười ra tiếng, đứa nhỏ Côn Côn này, tựa hồ còn chướng mắt hai vị cô nương kia, muốn chơi xong phủi mông rời đi.
Nhìn thông gia bên cạnh một chút, Đông Môn Mộng cảm thấy nhi tử khó nha, mỹ nhân không dễ ôm.


Dạ Côn nhìn thoáng qua mẹ vợ, biểu thị, mình quá ưu tú, cái y cũng không có cách nào. . .
Liên Hàn không nói gì, đứng dậy liền xoay người rời đi, cũng không biết nghĩ như thế nào.
Dạ Côn hơi nhẹ nhàng thở ra, mẹ vợ không nói gì, chính là kết quả tốt nhất, thật sự là hù chết người. . .


Hai cô nàng mỹ nhân này, tính tình không phải dùng để trưng cho đẹp, nói đến nhà liền tới nhà, cũng không báo cho người ta một tiếng.
Chờ sau khi Liên Hàn rời đi, Đông Môn Mộng liền có thể buông lỏng nói chuyện.
- Côn Côn, con ra ngoài tìm hai cô nương, lại không nói với mẫu thân sao.
Dạ Côn: ......


Vốn còn tưởng mẫu thân muốn trách mình, lại không ngờ mẫu thân thế mà lại thích.
- Mẫu thân à, tình huống kia có chút đặc thù.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
- Đặc thù không sao cả, có mang thai hài tử không?


Đông Môn Mộng tò mò hỏi, chuyện khác không cần hỏi, chỉ muốn biết có mang thai hài tử của Côn Côn không.
Ba đứa tôn nữ đã rời nhà lâu lắm rồi, hài tử Tần Tần đều không cần mang, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên rất biết chăm sóc hài tử, khiến Đông Môn Mộng rất nhàn rỗi.


Dạ Côn biểu thị, ngày đó kém chút đã có, cũng may không có phát sinh, bằng không thì thật vô phương cải biến.
Bất quá tình huống hiện tại hình như cũng không xê xích gì nhiều, nhìn hai nàng ấy một chút, ngàn dặm tới tìm phu, phần nghị lực này quả thật khiến cho người ta cảm động.


- Mẫu thân, con đi làm chính sự trước, mọi người ở lại nói chuyện phiếm.
Hiện tại Dạ Côn muốn nhanh chóng chuồn đi, muốn đi Kiếm Sơn nhờ ông ngoại giúp đỡ.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Đi đi, bên này có ta nhìn.


Dạ Côn liếc mắt nhìn hai vị mỹ nhân, lập tức than nhẹ một tiếng, quay người rời đi.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu cũng biết, mình đến đã rước lấy phiền phức cho Dạ công tử, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Lúc này Đông Môn Mộng cười nói:


- Các ngươi cũng không cần cảm thấy có lỗi, tình huống nhà chúng ta có chút đặc thù.
- Bá mẫu, đã để ngài phí tâm.
Mộc Lưu áy náy nói ra.
Đối với thái độ của hai vị cô nương, Đông Môn Mộng rất thích, không có lấy Thiên Cung làm giá đỡ, tương đối hiếm thấy.


Ở trong mắt Đông Môn Mộng, người Thiên Cung đều xem thường những người khác, bọn họ luôn có cảm giác mình hơn người khác một bậc
- Nếu đã tới, liền ở chơi mấy ngày, hoàn cảnh Thái Kinh không tệ, bá mẫu dẫn các ngươi ra ngoài đi dạo một chút.


Đông Môn Mộng dĩ nhiên muốn nhìn phẩm cách của các nàng một chút, kiểm tra thay nhi tử.
Nếu Dạ Côn biết mẫu thân nghĩ như vậy, khẳng định sẽ nói, mẫu thân. . . vậy ngài cũng phải thay con giải quyết mấy người cha vợ kia, như thế liền có thể biến mỹ nhân Thiên Cung thành con dâu của ngài.


Bất quá lúc này Dạ Côn phải đi tìm Mộ Dung Khang, sau đó đến Kiếm Sơn tìm ông ngoại.
Đi vào khách sạn Mộ Dung Khang ở.
- Côn ca, đến sớm như vậy. . .
Mộ Dung Khang dụi dụi con mắt, dáng vẻ ngủ không đủ giấc.
Nghỉ ngơi ở trong hoa lâu, dùng cái mông nghĩ cũng biết đang làm gì.
- Đi.


Ánh mắt Mộ Dung Khang sáng lên:
- Đi nơi nào?
- Đi đến nhà ông ngoại của ta.
- Ồ. . .
Mộ Dung Khang nghi ngờ hỏi, hai người rất nhanh liền rời khỏi khách sạn, chạy đến ngoài trăm dặm tiến hành truyền tống.
Chớp mắt, hai người liền đi tới bên ngoài trăm dặm Kiếm Sơn.
- Ngươi biết gì về Nạp Lan gia?


Đi đến Đông Môn gia, Dạ Côn lên tiếng hỏi.
- Nạp Lan gia? Nạp Lan gia nào cơ?
Mộ Dung Khang nghe xong nghi hoặc hỏi.
- Lúc ngươi cùng Chu Tuấn tới Thái Kinh, chính là Nạp Lan gia tùy tùng các ngươi.
- Ồ. . . là Nạp Lan gia kia à, ta không biết, là Chu Tuấn dẫn ta đi.


Mộ Dung Khang biểu thị mình căn bản không quen, đây không phải Mộ Dung Khang nói dối, đúng là như thế.
Dạ Côn không có hỏi tiếp, ngược lại hiện tại Chu Tuấn không còn, không có chứng cứ.
- Côn ca, chúng ta tới đây làm gì?
Mộ Dung Khang tò mò hỏi.


- Ông ngoại của ta bên này có thể liên hệ với Nạp Lan gia, cũng chỉ có ngũ đại cổ tộc có thể thông tri lẫn nhau.
- Sao cần phiền toái như vậy, hiện tại Côn ca ngươi là thần sứ, hơn nữa còn là gia chủ, một câu liền có thể triệu kiến Nạp Lan gia, cổ tộc đều nghe theo Thiên Cung.


Dạ Côn dừng bước, nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộ Dung Khang.
Mộ Dung Khang đều bị Côn ca nhìn chằm chằm sợ hãi:
- Làm sao vậy Côn ca?