Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 901: Ta Sẽ Không Nói Nhiều Giống Ngươi

- Thánh Thiên Chiến, ngươi quả thật rất mạnh, đều sắp giết được ta, đáng tiếc. . .
Người áo đen chèo chống thân thể hư nhược chậm rãi đứng lên.
Mà toàn thân Thánh Thiên Chiến đều không thể động đậy, chỉ có tròng mắt có thể biểu đạt ý nghĩ lúc này.


Lúc này Thánh Thiên Chiến còn có thể có ý kiến gì, ruột đều sắp hối hận xanh, khi nãy bớt nói đi một lời, liền có thể trực tiếp giết chết y.
Nếu như lão thiên lại cho mình một cơ hội, mình nhất định sẽ làm loại người tàn nhẫn ít lời kia.


Người áo đen tay phải nắm Đọa Nhật Thương, khóe miệng mỉm cười:
- Tam đoạn nằm ngoài dự liệu của ta, nhưng ta sẽ không nói nhiều giống ngươi.


Ánh bạc lóe lên, đầu của Thánh Thiên Chiến vẽ ra một đường cung mỹ lệ ở trên không trung, dù cho đến chết, ánh mắt Thánh Thiên Chiến vẫn không cam tâm, rõ ràng mình lợi hại hơn!


Vì sao lại xuất hiện ngoài ý muốn, vì sao tam đoạn lại có tác dụng phụ như thế, Đông Môn lão thất phu đáng chết, lúc ấy thế mà giở trò lừa bịp!


Lúc ấy y nhất định đang gượng chống, thật hối hận! Thánh Thiên Chiến mang theo sự hối hận mất đi sinh mệnh, mà Thánh Thiên gia giờ phút này hoàn toàn tan biến ở trên Huyền Nguyệt đại lục.


Người áo đen giết Thánh Thiên Chiến, thân thể phảng phất lung lay sắp ngã, động tác vung thương vừa rồi đều là cắn răng hoàn thành, rõ ràng người áo đen bị thương nặng đến cỡ nào.
Bành một tiếng.


Người áo đen không chịu được nữa, thẳng tắp ngã ra sau, mặc dù không chết, nhưng lại lâm vào hôn mê sâu.
Nếu như hiện tại Côn ca tới, trông thấy người áo đen hôn mê, như vậy liền có thể mở ra rất nhiều bí ẩn, nhưng hiện tại Côn ca vẫn chưa tới.


Trái lại có một người nam tử xuất hiện, mặc một bộ áo trắng, yên lặng nhìn thoáng qua người áo đen hôn mê nằm trên mặt đất, rồi nhìn về phía Hình Kiếm to lớn, còn có thi thể không đầu, mắt sáng lên vẻ khinh miệt.


Phảng phất đang chê cười người áo đen, đến Huyền Nguyệt đại lục làm chút chuyện, thế mà bị đánh thành cái bộ dạng này, thật quá mất mặt.
Nam tử tiện tay vung lên, Hình Kiếm cắm trên mặt đất khẽ chấn động, oanh một tiếng, Hình Kiếm chậm rãi bay lên, xông vào thương khung tan biến.


Thậm chí nam tử còn tiêu trừ sạch ấn ký Hình Kiếm lưu lại, cuối cùng mới mang theo người áo đen rời đi.
Hiện trường ngoại trừ thi thể Thánh Thiên Chiến, còn có một cái bình nguyên vô tận, đương nhiên. . . hiện tại cũng không thể gọi là bình nguyên, bởi vì có nhiều hố to lắm.


Dạ Côn ở trên Thiên Cung lòng nóng như lửa đốt, cũng không có đi quản mỹ nhân, dù sao loại đại sự quan trọng hơn mỹ nhân rất nhiều, cho nên Dạ Côn trực tiếp đi tìm Mộ Dung Khang.
Mộ Dung Khang đương nhiên có biện pháp, thậm chí còn có thể chính xác định vị.


Nhưng Mộ Dung Khang có yêu cầu, chính là dẫn y đi theo, lý do vô cùng đơn giản, làm tiểu đệ phải đi theo hầu đại ca, bằng không sẽ không phải tiểu đệ hợp cách.
Dạ Côn cũng không chần chờ, rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu này của Mộ Dung Khang, chỉ cần có thể đi xuống, chuyện gì đều dễ nói.


Cách thời gian Thánh Thiên Chiến tử vong nửa ngày sau, chỉ thấy một đạo kim mang từ trên trời giáng xuống.
Bên trong ánh vàng có hai bóng người, dĩ nhiên chính là Dạ Côn cùng Mộ Dung Khang.
- Côn ca, đây là nơi quái quỷ gì?


Lúc này đã vào đêm, xung quanh đen kịt một màu, đưa tay không thấy năm ngón, Mộ Dung Khang cảm thấy đây cũng phải nơi người ở.
Dạ Côn cũng có chút kinh ngạc, nhà Thánh Thiên Chiến hẳn ngay ở chỗ này, Mộ Dung Khang xác định vị trí truyền tống rất thuận tiện, không lẽ truyền tống nhầm chỗ rồi?


Mộ Dung Khang ở bên cạnh nhìn, đột nhiên a lên, giống như bị trượt chân.
- Ta thảo, thứ quỷ gì.
Mộ Dung Khang vô thức đưa tay bắt lấy, sau đó liền có chút kinh ngạc, cảm giác có gì là lạ. . . giống như là. . .
Trời tối như mực, sờ đến một cái đầu người, Mộ Dung Khang có hơi giật mình:


- Côn ca. . . nơi này có cái đầu! ! !
Dạ Côn giật mình, tranh thủ thời gian tới xem tình huống, quá tối nên không thấy rõ lắm là ai, trong tay Dạ Côn nổi lên ánh sáng màu trắng.
Khi nhìn thấy cái đầu kia, trong lòng Dạ Côn cảm thấy nặng nề.
Đây không phải là Thánh Thiên Chiến sao? !


Thế mà đã bị giết, hơn nữa nhìn tình huống này, thời gian tử vong đều không quá một ngày, đã tới chậm một bước.
Nhíu chặt lông mày, Dạ Côn đột nhiên giương tay lên, vệt trắng trong tay tràn khắp không trung, nguyên bản hoàn cảnh đen kịt trở nên sáng sủa lên.


- Côn ca, thi thể ở bên kia, ta thảo! Côn ca, chúng ta thế mà đứng ở trong một cái hố to.
Mộ Dung Khang kinh hô liên tục.
- Ngươi bay lên trời nhìn một chút.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, tâm tình không tốt chút nào.


Mộ Dung Khang tranh thủ thời gian bay lên trời, nhìn xuống đại địa, ánh mắt mang theo kinh hãi, đại địa hoàn toàn thay đổi.
- Côn ca, nơi này đánh nhau rất căng, khắp nơi đều có dấu vết đứt gãy.


Mộ Dung Khang chậm rãi hạ xuống, trong ánh mắt mang theo kinh hãi, chiến trận kinh khủng đến cỡ nào mới có thể tạo thành tràng diện này.
Dạ Côn cảm thấy địa phương không sai, đây là Thánh Thiên gia, chẳng qua là Thánh Thiên gia đã không còn, một người sống đều không lưu lại.


Quả nhiên giống như mình đoán, tới diệt khẩu!
Trong Thiên Cung quả nhiên có mật thám, đáng chết. . .
Thảo!
Côn ca nhịn không được xổ một câu nói tục, hung hăng giậm chân một cái, mặt đất lần nữa hãm sâu, chia năm xẻ bảy.


Mặt đất: Đừng nói nữa, cho ta thống khoái là được, đừng giày vò ta nữa.
Mộ Dung Khang nhịn không được lui lại một bước, Côn ca thật mạnh a. . . thế nhưng ngày đó đánh với Ma Thần, bộ dáng lại rất yếu.
Sau một hồi lâu, Mộ Dung Khang thấp giọng hỏi:
- Côn ca, chúng ta làm sao bây giờ? Trở về Thiên Cung, hay là?


Dạ Côn biết, trở về Thiên Cung cũng không có tác dụng gì.
Dạ Côn quyết định trở về hỏi mẫu thân, dù sao cũng là cổ tộc, mẫu thân năm đó cũng đi Thiên Cung, xem có thể tìm ra manh mối gì hay không.
- Không về Thiên Cung, đi Thái Kinh.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, biểu thị tâm tình không tốt.
- Được.


Chỗ tốt duy nhất của Mộ Dung Khang chính là có thể truyền tống tốc độ cao.
Hai người hóa thành ánh vàng, tan biến trong thương khung.
Mà ranh giới bên ngoài trăm dặm Thái Kinh, một đạo kim mang lập tức hạ xuống, Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không sẽ trực tiếp tiến vào kinh thành, tạo thành phiền toái không cần thiết.


Trăm dặm đối với Côn ca mà nói, cũng chỉ trong nháy mắt.


Trở lại Thái Kinh quen thuộc, Dạ Côn cuối cùng tìm được cảm giác trở về nhà, loại cảm giác này vô cùng ấm lòng, ở Thiên Cung mặc dù địa vị rất cao, nhưng cuối cùng không có người quen, rất cô độc. . . mặc dù có mỹ nhân làm bạn, nhưng mỹ nhân không thể động, cho nên có cũng như không.


- Côn ca, ta đến khách sạn này ở lại.
Mộ Dung Khang rất hiểu chuyện, không có ý định đi theo Dạ Côn về nhà.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Được.
Bất quá lại liếc mắt nhìn chằm chằm khách sạn kia, đậu xanh, kia rõ ràng là hoa lâu.


Đám người Thái Kinh nhìn Dạ Côn trở về, dĩ nhiên cũng nhiệt liệt hoan nghênh, vẫn nhiệt tình như vậy, chứng minh Côn ca vẫn có lực ảnh hưởng.
Dạ phủ.
Dạ Côn đứng ở bên ngoài, đệ đệ đã trở về, cha còn ở bên kia cùng cha vợ tổ đội đi hoa lâu, khẳng định sẽ không trở về.


Đúng rồi, em dâu đã sinh hài tử, không biết là nam hay là nữ, hy vọng là nam đi, giúp Dạ gia nối dõi tông đường.