Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 62: Phu quân, ta năm nay 16

Dạ Côn phảng phất thấy một đạo ánh chiều tà chiếu rọi khuôn mặt Diệp Ly, gương mặt kia vô cùng thánh khiết, không thể khinh nhờn.
Nhưng...
- Thật không có đường lùi sao?


Dạ Côn chăm chú hỏi, trong lòng ngộ ra chân lý sâu sắc, cô nương dung mạo xinh đẹp am hiểu nhất chính là gạt người, vị cô nương này rõ ràng tướng mạo kinh người, lại phải làm bộ xấu xí.


Bằng vào Côn ca ta phỏng đoán, thành phần chơi đùa đương đối lớn, thậm chí hiện tại còn lộ ra tướng mạo ban đầu, đây là muốn dùng đòn phủ đầu Côn ca ta sao? Khoe khoang mỹ mạo của mình?
Cô nương xinh đẹp như thế, cứ như vậy theo Dạ Côn ta?
Sợ là ngươi đang chơi Côn ca ta đi.


Đã ngươi muốn chơi, Côn ca ta liền bồi ngươi chơi, Côn ca ta tháng ngày qua đúng là hơi ảm đạm, hy vọng có thể kích thích một chút bọt sóng nhỏ.
Lúc này Diệp Ly cũng đang suy nghĩ, tên tiểu đầu trọc này khẳng định đang chơi trò dục cầm cố túng.


Bản tôn làm sao có thể bước vào cái bẫy của ngươi, bất quá bản tôn đã nói, tự nhiên sẽ chắc chắn, tiểu trọc đầu ngươi may mắn, bất quá bản tôn vẫn muốn "đối đãi" thật tốt ngươi một thoáng, dù sao bản tôn là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân hẹp hòi, thế mà còn muốn trả hàng, không phải... lui người.


Thật đáng giận.
- Phu quân, ta có chỗ nào làm không tốt sao? Ta bỏ còn không được sao?
Trong nháy mắt Diệp Ly biểu hiện ra bộ dáng hết sức nhu nhược, khiến cho những người xung quanh thương hại.
- Dạ Côn, nếu mua người ta liền phải giữ lời.


- Đúng vậy đó Dạ Côn, ngươi là hài tử ưu tú nhất trong huyện chúng ta, nếu như ngươi không làm gương, hiện tại bọn nhỏ sẽ rất thất vọng.
- Nói không sai, vị cô nương này cũng là thử thăm dò, có thể hiểu được, dù sao cô nương dáng dấp khuynh quốc khuynh thành, sẽ có một chút tâm phòng bị.


Đứng ở trong đám người, một tên đại hán độc thân nào đó đã muốn khóc ngất, nếu như lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải là người thứ nhất xông lên mua.


Nghe những người xung quanh lời nói, trong lòng Dạ Côn không biết là tư vị gì, nữ hài tử này thật sự quá lợi hại, một câu một cái biểu lộ liền khiến cho mình rơi hạ phong.
Xem ra lần này là đụng phải đối thủ, nàng đến cùng có mục đích gì? Cần phải làm lão bà của Dạ Côn ta?


Chẳng lẽ cũng bởi vì mâu thuẩn với phụ thân?
Dạ Côn hiện tại bắt đầu điên cuồng não bổ, hoàn toàn không nghĩ tới, Diệp Ly người ta chỉ đơn thuần muốn tìm phu quân mà thôi, sau đó lại trả thù ngươi một chút mà thôi, ai bảo ngươi vừa rồi khi dễ nữ hài tử?


- Được rồi, Dạ Côn ta cũng không phải người không giữ chữ tín.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, thật... Dạ Côn ta không phải ưa thích dung mạo xinh đẹp, cũng không biết xinh đẹp là cái gì, phiền vô cùng.


Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Dạ Côn, Diệp Ly nghĩ đến phụ thân, công phu trang bức nhất lưu a, có thể bù đắp được phụ thân ba phần.
- Phu quân, vậy bây giờ chúng ta về nhà ư?
Diệp Ly một bên ôn nhu nói, đúng ra không nên quá ôn nhu, thế nhưng đây đều là giả tượng.


Dạ Côn nghe xong lời này liền thấy có vấn đề, vội vã về nhà với mình như vậ, đây là muốn thăm dò ta à?
Xem ra Côn ca ta hiện tại có việc làm, liền để cho ta tới cởi âm mưu của ngươi!
- Được, về nhà.


Dạ Côn khẽ cười nói, bảo trì một loại trạng thái tốt đẹp, đừng để vị nữ hài tên Diệp Ly này đa nghi, để cho nàng cảm giác mình rất dễ lừa gạt.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cũng không biết nên nói như thế nào, vì sao từ nhỏ đến lớn, Côn ca lại chưa từng thất bại qua...


Liền không thể thất bại một lần để cho chúng ta vui vẻ một chút sao? Chẳng lẽ nguyện vọng nho nhỏ như thế cũng không thể thỏa mãn chúng ta sao... có giảng đạo lý không...
Mọi người xung quanh lần nữa nghị luận ầm ĩ.
- Ta đã nói rồi, Dạ Côn làm sao có thể tùy tiện ra tay, quả nhiên, vừa ra tay liền bất phàm.


- Đúng thế, Dạ Côn chính là niềm tự hào của huyện Thái Tây chúng ta, hài tử nhà ta nói, phải trở thành nam hài ưu tú như Côn ca.
- Đúng vậy, chờ lễ thành niên qua đi, những hài tử này liền sẽ đi tới thế giới rộng lớn hơn, thật là có chút không nỡ bỏ.


Dạ Côn làm sao cũng không phải như thế, ở huyện Thái Tây nho nhỏ đã 16 năm, nếu như có thể, hắn thật muốn ở lại nơi đây, nơi này sinh hoạt rất an bình, hàng xóm láng giềng đều là người giản dị.


Đối với An Khang châu, Dạ Côn quả thật không có ấn tượng gì tốt, chủ yếu là tên Phan Bình Bình năm đó kia.


Trong lòng Diệp Ly cũng có chút tò mò, Dạ Côn này đến cùng có chỗ nào ưu tú? Thế mà danh tiếng tốt như vậy, hơn nữa hình như là từ nhỏ đã hết sức ưu tú, đúng là có chút thú vị, liền xem hắn ưu tú như thế nào.


Lúc Dạ Côn chuẩn bị mang Diệp Ly khi về nhà, một đội xe chậm rãi lái tới, mọi người dồn dập tránh ra, mang theo tò mò nhìn quanh.


Hộ vệ đội xe thân mặc khôi giáp, tại huyện Thái Tây xuất hiện không nhiều, nhất là xe ngựa ở giữa, toàn bộ thân xe do gỗ đàn hương dựng thành, xe ngựa còn không có tới, liền có thể ngửi được một cỗ đàn hương nhàn nhạt, khiến cho lòng người thu thái, có công hiệu tĩnh tâm, giá cả không hề rẻ.


Còn có Bạch Vũ Mã trước mặt, đây cũng là biểu tượng của quý tộc, nghe nói tại An Khang châu có thể cưỡi Bạch Vũ Mã, đó chính là một loại biểu tượng thành công, nữ hài tử liền ưa thích nam hài tử một tay dắt Bạch Vũ Mã.


Dạ Côn cùng Diệp Ly lúc này cũng nhìn tới đội xe, trong lòng hai người không có nửa điểm gợn sóng, điểm này hai người cũng hết sức giống nhau.
Thời điểm xe ngựa đi qua Dạ Côn, màn cửa trên xe ngựa bỗng nhiên giương lên.
Một khuôn mặt xuất hiện ở trước mắt Dạ Côn cùng Diệp Ly.


Đây là một khuôn mặt vô cùng đẹp, nhất là đôi mắt màu lam kia, phảng phất có thể khiến người ta đắm chìm trong bên trong đó.
Liền Dạ Côn đều cảm thấy, con ngươi cô gái này thật đẹp, phảng phất có thể tiếng vào lòng người.


Bỗng nhiên, Dạ Côn nhìn thấy nữ hài nhìn mình cười một cái, sau đó buông màn cửa xuống.
Có ý gì?
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đột nhiên linh cơ khẽ động/
- Côn ca, hai người các ngươi nhận biết?
Phong Điền lập tức nói tiếp:


- Nguyên Chẩn! Nói chuyện cẩn thận! Côn ca ta nhận biết cô gái như vậy không phải chuyện rất bình thường sao? Côn ca là loại người thiếu nữ nhân sao, đúng không Côn ca ~
Hai người này giống như hát hí khúc vậy, ý đồ chỉ có một cái, khiến mỹ nữ Diệp Ly hiểu lầm Dạ Côn.


Thế nhưng Diệp Ly bỗng nhiên sửa sang áo bào Dạ Côn, khẽ cười nói:
- Nam hài tử ưu tú, tự nhiên sẽ dẫn tới chú ý.
Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Diệp Ly, thật thật cao minh, nếu như không phải Côn ca ta lòng có cảnh giác, đều muốn thừa nhận sự thật ấy.


Nguyên Chẩn cùng Phong Điền không muốn nói cái gì, phải về nhà lên kế hoạch thật tốt, không thắng Dạ Côn một lần, chết không nhắm mắt!
- Côn ca, ngày mai lại đến uống rượu mừng của ngươi.
- Côn ca, Côn tẩu, tạm biệt.
Đám người rất nhanh liền tản ra, lưu lại hai người Dạ Côn cùng Diệp Ly.


Hai người đứng chung một chỗ, có như chút ý tứ Kim Đồng Ngọc Nữ.
- Phu nhân, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Trên đường về nhà, Dạ Côn tò mò hỏi.
Diệp Ly quy củ đi ở bên cạnh Dạ Côn, không có biểu hiện cường thế, tương phản cho người ta một loại cảm giác nhu nhược.
- Phu quân, ta năm nay...


Diệp Ly vừa định nói, liền cảm thấy không thích hợp, tranh thủ thời gian mở miệng:
- Phu quân, ta năm nay 16.