Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 472: Đổi Mục Tiêu

- Mấy năm nay ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, vị trí Điện Chủ này, ta sẽ thử tranh thủ lấy.
Ngô Trì trầm giọng nói ra.


- Điện Chủ... Huyền Nguyệt đại lục ngũ đại Điện Chủ, do Điện Hoàng chưởng quản, ngươi nghĩ ngươi lên làm Điện Chủ Đông U Thánh Điện, Thánh Điện sẽ cho phép ngươi trở mặt với mấy gia tộc khổng lổ sao? Ngô Trì, đừng ngây thơ nữa, đây chính là số mệnh của chúng ta.
- Mệnh ta không do trời!


- Này là lời tiểu hài tử nói.
- Đây là lời ta nói, nếu ta nói, liền sẽ đi tranh thủ, Điện Chủ không được, ta liền làm Điện Hoàng! Nàng là nữ nhân của ta!
Ngô Trì âm u quát, lập tức đứng dậy rời đi.
Dạ Côn nhìn Ngô Trì lão sư rời đi, cũng đứng dậy rời đi theo.


Trong đầu có hơi hỗn loạn, chuyện của mẫu thân, chuyện ở Thái Kinh, quá là phiền não.
Nếu Tố gia quả thật cường đại như vậy, tại sao phải gả cho một vị Thái Tử ở Thái Kinh.
Trong này nếu như không có ẩn tình, đánh chết Dạ Côn cũng không tin.


Còn có mẫu thân, xem ra lần này ngoại trừ đi đến Thánh Điện, mình còn phải xử lý thêm một chuyện khác nữa.
Nhất định phải mang mẫu thân về nhà.
Thực không được, vậy liền dùng nắm đấm giết qua!


Thế nhưng hiện tại đến cùng là đi xử lý chuyện mẫu thân trước, hay là xử lý chuyện của Thánh Điện trước?
Dạ Côn cảm thấy, chuyện của mẫu thân quan trọng hơn, nên đi Kiếm Sơn trước.


Trở lại biệt viện nhỏ, Dạ Côn nhìn thấy Ngô Trì lão sư ngồi ở trên ghế đá ngẩn người, cũng không có say rượu, xem ra Ngô Trì lão sư vẫn có chút biến hóa.
- Dạ Côn, chuyện vừa rồi ngươi hẳn đã nghe thấy đi.
Ngô Trì chậm rãi ngẩng đầu nhìn Dạ Côn hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.


- Đây đều là thủ đoạn của những gia tộc kia, thông gia... mặc kệ người khác có nguyện ý hay không.
- Ngô Trì lão sư, Kiếm Sơn ở đâu?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.


- Dạ Côn, lão sư biết ngươi muốn làm gì, nhưng đám Cổ tộc này, không phải một người liền có thể đối phó, ngươi đi... chỉ sẽ thương tổn đến mẫu thân của ngươi, giống như ta vậy, ta đi, sẽ chỉ thương tổn đến Viên Viên, ngươi có hiểu không?


Dạ Côn nắm thật chặt nắm đấm, trầm giọng nói ra:
- Không thử một chút, làm sao biết kết quả?
- Đối phó với Cổ tộc, không chỉ cần lực lượng cường đại, mà còn cần lý do nhất định.
- Ta là nhi tử của mẫu thân, lý do này đã đủ chưa?


Dạ Côn không phải người không nói lý, thế nhưng nghe được chuyện như vậy, hắn liền hận không thể lập tức bay đến Kiếm Sơn, một quyền đập nát đám người miệng đầy nhân nghĩa đạo đức kia.
- Ngươi thật muốn đi?
- Phải!


- Được, ta cho ngươi biết Kiếm Sơn ở nơi nào, thế nhưng Dạ Côn, trước khi đi Kiếm Sơn tìm mẫu thân ngươi, hãy nghe ý kiến của mẫu thân ngươi một chút, không được lỗ mãng, có biết không?
Dạ Côn nhẹ gật đầu.


- Thánh Điện đăng ký ngươi không cần lo, lão sư sẽ giải quyết chuyện này cho ngươi, lão sư cũng phải trở lại Thánh Điện chuyên tâm tu luyện.


Ngô Trì gạt ra vẻ tươi cười, tại Huyền Nguyệt đại lục, không chỉ cần thực lực cường đại, còn cần có tài nguyên mạnh mẽ, hai thứ kết hợp với nhau với có thể bền bỉ vững chắc.
Dạ Côn rất cảm kích, chắp tay nói ra:
- Tạ ơn lão sư.
Ngô Trì vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, nhẹ nói ra:


- Dạ Côn, ngươi là hài tử ưu tú nhất ta từng gặp qua, gặp chuyện không nên vọng động, lão sư chính là ví dụ sống, xúc động nhất thời, thê ly tử tán.
- Học sinh thụ giáo.
Dạ Côn nhẹ nói ra, điều chỉnh tốt tâm tính.
- Bất quá lão sư, ta còn muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.


Dạ Côn dừng một chút, tiếp tục nói.
Ngô Trì nhẹ gật đầu.
- Thái Kinh Thánh Hậu tên là Tố Vận, nàng có phải người Tố gia hay không?
- Tố Vận.
Ngô Trì cười khẽ một tiếng, lập tức nói ra:
- Nàng là đường muội của sư mẫu ngươi.


Trong lòng Dạ Côn giống như có một ngàn con thảo nê mã chạy qua, quan hệ này có phải quá phức tạp rồi hay không.
- Loại Cổ tộc như Tố gia, vì sao lại quỳ gối gả cho cho hoàng thất Thái Kinh.
Ngô Trì hơi hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhẹ nói ra:


- Chuyện của Tố gia, lão sư cũng không rõ ràng lắm, nhưng lão sư có thể nói cho ngươi, mặc dù Dạ gia các ngươi là tân vương Thái Kinh, thế nhưng đừng quên Nguyên Tôn Kiếm Đế, có thể khẳng định y vẫn chưa chết, về phần ở nơi nào thì không ai biết được, nhiều năm trước, y đã là Kiếm Đế, hiện tại hẳn không phải là Kiếm Đế.


Dạ Côn dĩ nhiên biết điểm này, bất quá cho dù không phải Kiếm Đế, Dạ Côn cũng sẽ không e ngại.
- Lão sư, ta còn một vấn đề cuối cùng.
- Lão sư, ngươi cùng Phi Tuyết đồng thời xuất hiện ở huyện Thái Tây, hẳn là vì Mê Vụ Sâm Lâm.
Dạ Côn nhẹ giọng hỏi.


Ngô Trì thật phải thay đổi cách nhìn với Dạ Côn.
- Nhớ năm đó lão sư dẫn chúng đệ tử đi lịch luyện, lại đi nhầm phương hướng, dùng thực lực của lão sư, hẳn không đến mức...
Dạ Côn lại bổ sung một câu.


- Dạ Côn, lão sư quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi quả thật có đại tài, thế nhưng đây đều là bí mật của Thánh Điện, lão sư tạm thời sẽ không nói cho ngươi biết, nhưng lão sư cũng có thể cam đoan với ngươi, ta cùng Phi Tuyết chưa từng tổn thương bất kỳ ai, cũng sẽ không đi tổn thương bất kỳ người nào.


Nhìn Ngô Trì lão sư ở trước mặt, Dạ Côn cảm thấy lời nói của lão sư đều là thật.
Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có quá nhiều quỷ dị.
Hai vị Thiên Tôn bị phong ấn ở bên trong, đại quân thi nhân cũng tại, đến cùng còn có thứ gì... ngay cả Thánh Điện cũng phái người đến huyện Thái Tây trông coi.


Tố Vận, muốn nói đến Thái Kinh không phải là vì Mê Vụ Sâm Lâm, Dạ Côn không thể nào tin được.
Tất cả tình báo, đều chỉ hướng Mê Vụ Sâm Lâm!
Mê Vụ Sâm Lâm có đại bí mật gì, ngay cả Mộ Nhi cũng không biết sao?
- Lão sư, Kiếm Sơn ở đâu?


- Kiếm Sơn tại phía đông Thiên Trạch Huyền Nguyệt đại lục, vị trí cụ thể lão sư cũng không rõ ràng lắm, nhất định phải có người dẫn đường.
Diện tích Thiên Trạch không khác Đông U là bao, nhưng mà Đông U có bao lớn, Thái Kinh, Ngũ Nhạc, Cổ U, chẳng qua chỉ là một bộ phận của Đông U mà thôi.


Cho nên nghe thấy tại Thiên Trạch, nhưng không có vị trí cụ thể, Dạ Côn cũng ngây ngẩn cả người.
Đây quả thực giống như đang mò kim đáy biển, độ khó siêu lớn.


Bất quá Dạ Côn cũng không có ý định từ bỏ tìm kiếm Kiếm Sơn, mẫu thân đã sắp lập gia đình, chuyện lớn như thế, làm sao có thể bỏ qua.
- Lão sư, ta sẽ có biện pháp.
- Dạ Côn ngươi thật muốn đi Thiên Trạch sao?
Ngô Trì thấp giọng hỏi.
- Ta muốn đi.


- Thiên Trạch không thể so với Đông U, toàn bộ Thiên Trạch đều do nữ quyền làm chủ, nam tử tại Thiên Trạch không có địa vị.
Loại tập tục này, Dạ Côn là lần đầu tiên nghe nói, trên sử sách chưa từng thấy qua...


- Dạ Côn, nếu như ngươi không muốn gặp quá nhiều chuyện phiền toái, tốt nhất thay đổi trang phục làm việc, như thế có thể tránh khỏi rất nhiều phiền toái.


Ngô Trì dặn dò một thoáng, dù sao tại loại địa phương như Thiên Trạch, nam tử một khi bị nữ tử nhìn trúng, vậy sẽ không thể nào chống cự, sẽ bị trói lại mang về nhà.
Diệp Lưu nhìn tỷ phu, chẳng lẽ tỷ phu muốn mặc nữ trang sao?
- Ừm, ta biết rồi.
- Lộ trình xa xôi, Dạ Côn... mọi chuyện đều phải cẩn thận.


Ngô Trì đứng dậy, vui vẻ nói ra, dạy qua nhiều người như vậy, cũng chỉ có Dạ Côn ưu tú nhất.
- Ngô Trì lão sư, ngươi cũng thế, mọi chuyện phải cẩn thận.
- Dạ Côn, ta rất chờ mong lần gặp mặt sau.