Ngay tại lúc Trung Thiên sắp chém xuống, y lập tức cảm giác không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên, cả người đều không thể tin được.
Mấy chục đạo hỏa trụ giống như châu chấu kia đang gặm nhấm ngân quang y ngưng tụ, chuẩn xác mà nói, là đang hấp thu hết.
- Đây không phải kiếm kỹ!
Trung Thiên trầm giọng quát, kiếm kỹ không cách nào làm được điểm này, cho dù Liệt Hỏa Kiếm Kỹ thưa thớt thế nào đi nữa, cũng không có khả năng cường đại như vậy.
- Ta cũng không nói đây là kiếm kỹ.
Lưu Lăng nhẹ nhàng nói ra.
Khóe miệng Trương Thiên Thiên lộ ra một tia đường cong, Tiểu Lăng kỳ thật có đôi khi rất nghịch ngợm, nhưng lại thường xuyên bày ra dáng vẻ ông cụ non, cũng không biết vì sao.
- Ngươi!
Trung Thiên thầm nghĩ mình chủ quan, nhưng vừa rồi tiểu nha đầu này rõ ràng là dang ngâm xướng, kiếm kỹ cỡ lớn xác thực cần ngâm xướng ra, nhưng...
- Không có khả năng!
Trung Thiên phát ra tiếng gầm nhẹ, mình khinh địch. Tưởng đối phương là người trẻ tuổi nên chủ quan, phạm vào đại kỵ.
Lưu Lăng cười khẽ một tiếng, mang theo một tia chế giễu:
- Liệt Hỏa này chính là Kiếm Linh.
- Cái gì?!
Tròng mắt Trung Thiên đều muốn lòi cả ra, ngọn lửa trên thân kiếm kia chính là Kiếm Linh.
Lưu Lăng vung động Liệt Hỏa Kiếm trong tay, nhẹ nói ra:
- Kiếm Linh của ta khác với bình thường, nó chính là hình dáng này, cho nên thả ra kiếm kỹ, đều sẽ tồn tại Kiếm Linh, hiểu không?
Đột nhiên Trung Thiên nghĩ tới điều gì, nhìn Lưu Lăng nói:
- Ngươi có quan hệ với Hỏa Tông bị diệt kia?
Trung Thiên vừa mới hỏi xong, liền cảm giác hỏa trụ hết sức bạo động, thậm chí lớn hơn một vòng, uy áp càng mãnh liệt.
Rầm rầm rầm!!!
Lại có mười đạo hỏa trụ từ dưới mặt đất lao ra, trong đó một đạo trực tiếp xuyên qua dãy núi Cửu Cung Các, kết giới như tờ giấy mỏng bị đốt nát bấy, toàn bộ Cửu Cung Các tại thời khắc này biến thành biển lửa vọt lên trời mây.
Trung Thiên có thể cảm giác được tử vong tới gần, mình chủ quan tống táng cơ hội cực tốt, nhưng cho dù là thế, cũng phải buông tay đánh cược một lần.
- Than khóc đi, Phá Nguyệt!
- A!!!!!!
Còn không đợi kiếm than khóc, hơn hai mươi đạo hỏa trụ đã đánh úp về phía Trung Thiên, đường vòng cung duyên dáng kia thật khiến người ta say mê.
Cả người Trung Thiên ở trong biển lửa hóa thành tro tàn, theo sinh mệnh biến mất, Phá Nguyệt Kiếm trong tay cũng hóa thành hạt tròn tiêu tán.
Cửu Cung Các trong khoảnh khắc bị hủy diệt.
Trương Thiên Thiên đứng ở bên cạnh không nói gì, bởi vì biết Tiểu Lăng hiện tại rất tức giận, bất quá cũng tìm được manh mối quan trọng.
Vừa rồi tên Các chủ kia nói đến sự tình Hỏa Tông, Tiểu Lăng liền nổi khùng lên, xem ra Hỏa Tông này nhất định có quan hệ với Tiểu Lăng.
Nhưng đi theo thiếu gia lăn lộn lâu như vậy, toàn bộ Đông U cũng chưa từng nghe nói qua Hỏa Tông, xem ra Tiểu Lăng là đến từ địa phương bên ngoài Đông U, giống như phu nhân vậy.
Chẳng lẽ là Hỏa Tông bị hủy diệt, Tiểu Lăng là người duy nhất sống sót?
Bỗng nhiên, Trương Thiên Thiên cảm nhận được ánh mắt sâm lãnh của Tiểu Lăng, da đầu có chút run lên, làm gì...
- Về!
Lưu Lăng nói nhỏ một tiếng, trong nháy mắt tan biến ngay tại chỗ.
Trương Thiên Thiên thở phào một hơi, cái tính tình này thật sự hợp khẩu vị Trương Thiên Thiên ta, liếc mắt nhìn Cửu Cung Các, tựa như không còn tồn tại, Cửu Cung Các này vốn không phải môn phái tốt lành gì, diệt thì diệt, trước kia còn xung đột với thiếu gia, xem như có thể thở ra một hơi.
Thở dài, Trương Thiên Thiên cũng tan biến ngay tại chỗ.
Từ đó, Đông U không còn Cửu Cung Các, thậm chí Cửu Cung Các diệt vong trở thành một trong mười câu hỏi lớn nhất ở Đông U, đến cùng là chọc người nào, thế mà bị diệt trong một đêm.
Dạ Côn cùng Dạ Tần lúc này còn đang ngủ, hoàn toàn không biết phụ mẫu vì an toàn, đã trực tiếp diệt đi Cửu Cung Các.
Nhưng ở trong đó có vẻ như hiểu lầm càng nhiều, dù sao Đông Tiên không phải tìm đến bọn nhỏ, mà là đi tìm Bạch Đào Kiếm Đạo, không ngờ bị Ngô Trì một quyền đánh bay lên trời, rơi vào trong hậu viện.
Nhưng người Cửu Cung Các xuất hiện trong nhà, điều này không khỏi làm cho Dạ Minh và Đông Môn Mộng cảnh giác lên, chỉ có thể dùng cách cực đoan này.
Có đôi khi não bổ quả thật rất đáng sợ.
Nếu như Dạ Côn biết, lại sẽ thêm một câu, người chọc Côn ca ta, hạ tràng sẽ vô cùng thê thảm.
Hiện tại động một chút là diệt một môn, mình còn nhỏ, vẫn còn là con nít a, đừng như vậy có được không, Côn ca ta yêu thích hòa bình.
Sáng sớm, Dạ Côn đánh một cái ngáp thật dài, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng không biết người tự thiêu kia ra sao rồi, cha có chữa tốt cho y hay không, có gì không nghĩ thông chứ, sinh hoạt thật đẹp biết bao, cần phải dùng loại phương thức cực đoan này hành hạ mình ư.
- Đệ đệ, rời giường.
- Anh anh anh ~
Dạ Côn cười to nói:
- Ta đánh chết ngươi tên Anh Anh quái này.
Hai huynh đệ cười toe toét rời giường, vô cùng sung sướng, Đông Môn Mộng đã làm xong điểm tâm, đang cẩn thận căn dặn đưa tiễn bọn nhỏ.
- Đại ca, ngươi không cảm thấy Tiểu Lăng tỷ có điểm lạ sao?
Dạ Tần đều cảm giác được Lưu Lăng dị thường.
Dạ Côn dĩ nhiên cũng cảm giác được:
- Có thể là Trương thúc chọc Tiểu Lăng tỷ tức giận đi.
- Không đúng, đại ca, vì sao chúng ta gọi Trương thúc, rồi lại gọi Tiểu Lăng tỷ?
- Ách... Trương thúc nhìn có vẻ hơi già, Tiểu Lăng tỷ thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều.
Dạ Tần sờ lên đầu trọc, cười nói:
- Đúng vậy, cha cũng có vẻ lớn hơn, mẫu thân trẻ tuổi hơn.
Dạ Minh hắt xì hơi một cái, nghĩ thầm người nào đang mắng lão tử, nguyền rủa ngươi không có tóc.
Hai huynh đệ đi vào Tu Luyện Viện, Dạ Côn nhìn thấy lão sư Ngô Trì, tựa như giống như hôm qua ngồi ở dưới mái hiên uống rượu.
Khe khẽ thở dài, cảm giác lão sư cũng không phải Tửu Quỷ, có thể là ở trên người lão sư mang theo chuyện xưa đau lòng, bằng không thì ai lại uống rượu không biết ngày đêm chứ.
- Đại ca, nghe các bạn học nói, thê tử lão sư cùng người chạy.
Dạ Tần đưa tay lên, hướng phía đại ca mình hô to.
Khóe miệng bạn học xung quanh giật một cái, rõ ràng đã nói giữ bí mật, ngươi hô cái gì, sợ lão sư không nghe thấy sao...
Sắc mặt Ngô Trì trong nháy mắt liền đen.
Dạ Côn tranh thủ thời gian che miệng đệ đệ, tiểu tử này căn bản không hiểu cùng người chạy là có ý gì.
- Đừng nói nữa, lão sư tức giận.
- Tại sao lão sư phải tức giận? Thê tử cùng người chạy, sẽ còn trở lại mà.
Ngô Trì nghe xong lời này, lập tức sững sờ, cảm giác dường như có chút đạo lý a.
- Ngươi ngốc à, lão bà đều ở với người khác, còn trở về nữa ư?
Dạ Côn nhịn không được gõ gõ cái trán đệ đệ.
Ngô Trì nghe Dạ Côn nói xong, cảm giác càng có đạo lý hơn, tâm tình cũng là lúc lên lúc xuống.
- Đại ca, cùng người chạy rốt cuộc là có ý gì?
Dạ Côn nói nhỏ bên tai Dạ Tần vài tiếng, trong nháy mắt Dạ Tần liền đã hiểu, sau đó trực tiếp chạy đến trước mặt Ba Uyển Thanh:
- Uyển Thanh.
- Ừm? Làm sao vậy Dạ Tần?
Ba Uyển Thanh khẽ cười nói, vẫn rất có hảo cảm đối với Dạ Tần.
- Sau này ngươi sẽ cho ta xanh ư?
Dạ Tần hỏi vô cùng nghiêm túc, đây là vấn đề lớn, không thể qua loa..
Ba Uyển Thanh nghe xong vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
- Xanh? Sẽ không.
Mặc dù không biết là cái gì, nhưng vẫn vô thức nói ra.
- Ha ha, quá tốt rồi.
Dạ Tần kích động đến mức ôm lấy Ba Uyển Thanh.