Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 35: Con à, biểu hiện tốt một chút

Thế nhưng Phan Mệnh sao có thể từ bỏ như vậy, không phải nói kỳ tài ngút trời sao? Lão sư ngươi nói mạnh miệng.
- Phan Bình Bình.
- Cha.
- Ra tay chú ý một chút, chớ tổn thương kỳ tài ngút trời, biết không?


Phan Mệnh vẫn không rõ tình huống bảo nhi tử dạy dỗ Dạ Côn một chút, không phải ai đều có thể được xưng là kỳ tài ngút trời.
Bọn nhỏ đều nhìn về phía Phan Mệnh, phảng phất như đang nói, vị bá bá này, ngươi nói nghiêm túc sao?


Có người lớn xuất hiện, Phong Điền cùng Nguyên Chẩn cũng không dám nháo sự, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, phảng phất đang nói, chuyện này không có liên quan gì tới chúng ta.
Phan Bình Bình cũng muốn giải thích với cha một chút:
- Cha, tên đầu trọc này hắn...


- Bình thường, không cần nói nhiều, biết ngươi lo lắng làm hắn bị thương, hơi điểm nhẹ là được.
Phan Mệnh chắp tay cười nói, hoàn toàn không có hiểu ý nhi tử.
- Ta...
Phan Bình Bình rất muốn nói, ta đánh không lại tên đầu trọc đáng chết này...


Phan Mệnh hung hăng trừng một cái, bảo ngươi kiếm chút mặt mũi cho ta còn lằng nhằng, còn làm bộ dáng không tình nguyện, để cho lão sư của cha ngươi biết một chuyện, kỳ tài ngút trời không phải dễ làm như thế.
- Lão sư.
Dạ Côn nhìn Vi lão chắp tay nói ra.
- Côn Côn, có ủy khuất gì cớ nói với lão sư.


Vi lão rõ ràng là muốn làm chủ cho Dạ Côn, mặc dù đã về hưu, nhưng ở An Khang châu còn có thể nói mấy câu, bán chút mặt mũi không đáng kể.
Các bạn học rất muốn nói với lão sư, câu nói này hẳn là đến hỏi người kia mới phải, Côn ca nào có ủy khuất a.


Bất quá Dạ Côn vừa mới biểu lộ, xác thực hết sức ủy khuất, đây là bởi vì một mực thắng liên tiếp mà ủy khuất, nhưng loại ủy khuất này có thể nói ra sao, không thể a.
- Lão sư, học sinh cũng không có ủy khuất.


Dạ Côn chắp tay nói ra, lão sư đối với mình không tệ, về sau phải báo đáp lão sư thật tốt mới được.
Lời này Phan Mệnh thích nghe, chắp tay cười nói:
- Lão sư, nếu học sinh của ngài còn muốn tiếp tục, không bằng để bọn nhỏ tiếp tục đi.


- Cẩn thận một chút, không được thì thôi, đừng sính cường.
Vi lão cẩn thận căn dặn.
- Ta biết rồi, lão sư.
Dạ Côn bây giờ không phải là muốn thắng, mà chỉ muốn biết thân thể của mình đến cùng đã thay đổi như thế nào.


Vi lão đi đến một bên, yên lặng nhìn xem, cũng không nguyện ý phản ứng Phan Mệnh, nếu như Dạ Côn bị thương tổn tới, vậy cũng đừng trách lão sư.
- Bình thường, ở trước mặt cha và lão sư của ta biểu hiện tốt một chút.
- Con...con biết rồi.


Phan Bình Bình rất bất đắc dĩ, phải biểu hiện như thế nào, kính dâng sinh mệnh của mình à.
Phan Mệnh rất hài lòng, liền để bản tướng quân nhìn vị kỳ tài ngút trời này một chút, xem hắn có thể trang bức đến mức nào.
- Tiểu tử! Ngươi bây giờ nhận thua còn kịp!


Phan Bình Bình gầm thét một tiếng, tăng thêm cho mình một chút lòng tin, dù sao tên đầu trọc trước mặt hết sức tà môn.
- Ngươi gọi ta là tiểu tử? Ta và cha ngươi đều là học sinh của lão sư, coi như cùng thế hệ.
Dạ Côn lên tiếng nói ra.


Muốn tranh mồm miệng với Côn ca ta, người si nói mộng, Côn ca ta chẳng qua là không muốn nói mà thôi.
Vi lão sững sờ, cười nhẹ một tiếng, không nghĩ tới Dạ Côn luôn luôn trầm ổn cũng có mồm mép như thế, đúng là khiến người có chút ngoài ý muốn.


- Càn rỡ! Chỉ bằng ngươi cũng dám đánh đồng với cha ta, nhận thua đi!!!
Phan Bình Bình lần nữa gầm thét, giống như muốn dọa lui địch nhân vậy.
Dạ Côn hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía trời xanh mây trắng, chậm rãi phun ra:


- Có đôi khi những thứ mình muốn có lại không có, những thứ không muốn có lại sẽ có, loại tâm tình này, ngươi làm sao hiểu được?
- Nói nói nhảm gì thế, nhận thua đi!
Dạ Côn đứng thẳng người, đứng chắp tay:
- Tới đi, đánh ta đi, dùng thêm chút sức.
- Ngươi!!!


Dạ Côn càng như vậy, Phan Bình Bình càng cảm giác được không thích hợp, tiểu tử này rất quỷ dị, không biết muốn dùng phương thức gì âm mình, khốn nạn! Phụ thân còn ở bên cạnh nhìn xem... đầu trọc đáng chết! Nguyền rủa ngươi đời này đều mọc không ra tóc.


- Lên mau! Người khác đều chủ động gọi ngươi!
Phan Mệnh cảm thấy đối phương quá phách lối, phải để cho nhi tử giáo huấn một lần mới đước.
Trong lòng Phan Bình Bình rất khổ a, hiện tại tên đã lên dây, không bắn không được.
- Lôi Quang Quyền!


Chỉ nghe Phan Bình Bình gầm thét một tiếng, trên tay phải thế mà tụ tập mấy đạo lôi điện...
- Phan Mệnh! Con của ngươi còn dùng võ kỹ! Có xấu hổ hay không!
Vi lão trong nháy mắt liền không bình tĩnh, lấy lớn hϊế͙p͙ nhỏ thì thôi đi, ngay cả võ kỹ cũng đã vận dụng ra rồi.


Phan Mệnh cũng rất nghi hoặc, không đến mức trực tiếp dùng võ kỹ chứ, tùy tiện cho đối phương một quyền là được rồi.


Bất quá cũng tốt, Lôi Quang Quyền này cũng không phải võ kỹ lợi hại gì, nhiều nhất chỉ là nằm trên giường mấy ngày mà thôi, để tên kỳ tài ngút trời này biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền vui vẻ, khá lắm, vừa rồi vì sao không dùng một chiêu này, thật là đần.


Xì xì xì...
- Tiểu tử, ăn ta một quyền!
Phan Bình Bình một quyền đánh về phía Dạ Côn, trên nắm tay lốp bốp, nếu như bị đánh trúng vào, sẽ ngã xuống giống cá ướp muối vậy.


Dạ Côn nuốt nước miếng một cái, nhưng bởi vì lôi điện đối phương có chút chói mắt, Dạ Côn vô thức ngẩng đầu che khuất hai mắt, loại động tác nhẹ nhõm này khiến người bên ngoài nghi hoặc không thôi, đây hình như không phải động tác phòng thủ đi, mà là đang che mắt.


Một quyền này của Phan Bình Bình xác thực không đơn giản, ở trong cùng thế hệ đã xem như người nổi bật, nhưng Dạ Côn sao không phải người cùng thế hệ đây.
Vẫn là câu nói kia, cùng Côn ca ta đối nghịch, không phải là bị bắt, thì chính là xuống mồ.
A!


Một tiếng hét thảm lập tức vang lên toàn trường, không khỏi khiến cho người ta căng thẳng, thế này cũng quá thảm đi.
Dạ Côn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Phan Bình Bình trước mặt đã thống khổ ngã trên mặt đất.
Ngươi đánh giả Côn ca ta nhịn, hiện tại ngươi còn giả ngã!


Tinh thần tỷ võ đều bị loại người như ngươi làm hư!
Phan Bình Bình bưng lấy tay phải đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, tất cả mọi người nhìn trợn tròn mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Kỳ thật chuyện đã xảy ra là như vậy, Dạ Côn không phải ngẩng đầu che mắt à, cho nên Phan Bình Bình một quyền đánh vào khuỷu tay Dạ Côn, năm ngón liền tâm a, loại đau nhức kia... sảng đến tê cả da đầu.
Vi lão cùng Ba Đài hết sức hoang mang, đây cũng quá giả đi.


Phan Mệnh càng cảm thấy như vậy, cái đồ đần độn này thế mà còn lăn lộn trên mặt đất, ngươi không muốn mặt mũi, nhưng cha ngươi muốn!
Dạ Tần cảm giác thấy có gì đó, đại ca lại có chuyện gì gạt mình, xem ra đêm hôm nay trở về hỏi cho rõ, bằng không thì...


Phong Điền cùng Nguyên Chẩn nhìn nhau liếc mắt, đồng thời nhẹ Xem ảnh 1 nhàng thở ra, vốn còn muốn tự mình ra tay, cũng may người khác làm dê thế tội, thiếu niên này lang thật quá thảm.
- Cha... con đau quá...
Làm sao không đau chết ngươi luôn đi! Người còn chưa đánh trúng bản thân đã lăn xuống đất kêu đau!


Phan Mệnh cũng là người thông minh, vội vàng nói:
- Ta nói tên ngốc tử ngươi, Lôi Quang Quyền là ngươi có thể sử dụng sao? Căn bản không nắm giữ được, hiện tại tự đả thương mình rồi.
Tất cả mọi người: ""
Có thật là như thế không? Làm sao cảm giác không giống a.


Phan Mệnh tranh thủ thời gian đỡ nhi tử dậy, hướng phía Vi lão nói ra:
- Lão sư, không hổ là học sinh ngài dạy, rất chờ mong hắn sau này phát triển, ta đi trị liệu thương thế cho con trai một chút.
Vi lão hiện tại cười híp mắt, trên mặt phủ đầy vẻ đắc ý.