Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 344: Dạ Côn Nghịch Nước

- Không thể nào!
Tuyệt Thiên nghiêm túc nói ra, các ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, cho dù Tuyệt Thiên ta chết, cũng sẽ không đứng về phía các ngươi, phản bội lão tôn thượng.
Diệp Ly đột nhiên cười nói:
- Tuyệt Thiên thúc thúc, người cùng phu quân cùng chung một thuyền, vừa rồi chúng ta đều đã nghe thấy.


- Đó không phải ý kia.
Liệt Cốt trầm giọng nói ra:
- Nhưng vừa rồi ta không cẩn thận ghi chép lại, Tuyệt Thiên, nếu lão tôn thượng biết, ngươi cùng Dạ Côn là người cùng thuyền, hẳn sẽ rất tức giận đi.
- Lão tôn thượng làm sao có thể bị các ngươi lừa dối, lão tôn là người ngốc sao?


Ba người nhất thời kinh hô lên, chỉ Tuyệt Thiên nói ra:
- Ngươi còn dám nói lão tôn thượng là kẻ ngốc, chúng ta đều nghe thấy được.
- Hừ! Ta tin tưởng lão tôn thượng sẽ nhìn rõ mọi việc, không bị mấy người các ngươi lừa gạt.


Tuyệt Thiên tâm trí kiên định, căn bản không có dao động nửa phần.
Ba người cũng không có hy vọng Tuyệt Thiên có thể đứng ở phía bên mình.
- Tuyệt Thiên thúc thúc, vậy tại sao người lại tới đây? Núp trong bóng tối làm việc không phải càng tốt hơn sao?
Diệp Ly tò mò hỏi.


Tuyệt Thiên trầm giọng nói ra:
- Tên Dạ Côn này quá khinh người! Ta không có ý định núp trong bóng tối!
Ba người liếc nhau một cái, Dạ Côn rất khinh người? Xem ra Tuyệt Thiên đã ăn quả đắng trong tay Dạ Côn rồi.
Diệp Lưu bỗng nhiên nói ra:
- Tuyệt Thiên thúc thúc, lần này người mang nhiệm vụ gì tới?


Nghe thấy Diệp Lưu nói, Tuyệt Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, kém chút quên mất.
- Cho các ngươi xem thứ này.
Chỉ thấy Tuyệt Thiên vung tay lên một cái, hình ảnh lập tức xuất hiện...
Trong hình ảnh chỉ thấy Côn ca cùng mấy vị cô nương đang ở trong bồn tắm...


Liệt Cốt nhìn thấy nước miếng đều chảy cả ra, sớm biết có loại chuyện tốt này, mình đã cùng đi qua đó chơi đùa, quả thực quá sung sướng.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu lập tức nghiêm mặt, nhìn phu quân bên trong một chút, thế mà cùng những nữ hài kia chơi quên cả trời đất, còn tiếp nhận các nàng xoa bóp.


Nhìn gương mặt kia, đều thoải mái tê người.
Tuyệt Thiên thấy biểu lộ Diệp Ly cùng Diệp Lưu hơi cứng lại, liền thu hình ảnh vào:
- Xem! Đây chính là phu quân của các con, ra ngoài cũng không bảo vệ tốt bản thân, cùng những cung nữ này nghịch nước, nếu không phải ta ở bên cạnh nhìn, các con làm sao biết được.


- Cái gì? Ngươi thế mà ở bên cạnh nhìn!
Liệt Cốt lập tức kinh hô, khó có thể tin nhìn Tuyệt Thiên, phảng phất đang nói, Tuyệt Thiên... mặc dù ngươi là một con mèo, nhưng ngươi cũng là nam nhân, ngươi thế mà ở bên cạnh nhìn...
- Khẩu vị rất nặng a...
Liệt Cốt nhịn không được nói ra.


Mặc dù Diệp Lưu sinh khí, thế nhưng cũng không muốn để Tuyệt Thiên đắc ý:
- Khẩu vị quả thật rất nặng, ta phải nói chuyện này cho Bố Lai Đặc nghe, Bố Lai Đặc nhất định sẽ nhìn rõ mọi việc.
- Diệp Lưu! Dạ Côn làm ra chuyện như vậy, các con còn muốn bao che hắn sao?
Diệp Ly từ tốn nói:


- Phu quân nhất định là thân bất do kỷ mới làm như thế.
- Ừm, nhất định là Ngũ Nhạc quân chủ kia uy hϊế͙p͙ tỷ phu, cho nên tỷ phu mới không thể phản kháng như thế.
Liệt Cốt đột nhiên cảm giác, Dạ Côn quá hạnh phúc, còn nữa, Diệp Ly cùng Diệp Lưu là nữ hài sao? Tại sao có phản ứng như vậy, không phải chứ.


- Phu quân là người tốt.
- Tỷ phu là người thiện lương.
- Dạ Côn là tên ngốc.
Liệt Cốt chỉ có thể nói như vậy, nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, ngươi lại không thể làm gì, thật khiến cho Liệt Cốt ta thất vọng.
Tuyệt Thiên trầm giọng hỏi:


- Các ngươi đừng tưởng rằng ta tới đây để chia rẽ nội bộ, chẳng qua là muốn để cho các ngươi nhìn thấy bản chất của Dạ Côn thôi.
- Tuyệt Thiên thúc thúc, Dạ Côn là ai con rất rõ ràng, người hạ thủ từ chỗ nữ hài, chỉ sợ sẽ phải thất vọng.


Diệp Ly từ tốn nói, cho dù phu quân của ta có cái tâm kia, cũng không có thực lực...
Tuyệt Thiên nghe xong sững sờ:
- Không thể nào! Ngay cả lão tôn thượng đều...
Liệt Cốt chỉ chỉ Tuyệt Thiên, ngươi xem xem, hôm nay ngươi đã nói xấu lão tôn thượng bao nhiêu lần rồi.


Diệp Ly cùng Diệp Lưu ngượng ngùng nói, nhưng Liệt Cốt biết:
- Tuyệt Thiên à, ngươi lần này ngươi tính sai, đứa nhỏ Dạ Côn này cái gì cũng tốt, cái gì cũng ưu tú, nhưng...
Nói xong liếc nhìn Diệp Ly cùng Diệp Lưu, lung lay eo.
Tuyệt Thiên biểu lộ là như vậy (._.)


Lần này là thật không nghĩ tới, đứa bé Dạ Côn kia thế mà... đầu trọc coi như xong, kết quả còn... trời ạ!
Tại sao hai người các ngươi lại chọn một tên phu quân như thế, cho dù không cân nhắc chuyện khác, cũng phải cân nhắc đến hạnh phúc của mình chứ.


- Tuyệt Thiên thúc thúc, người vẫn nên từ bỏ đi.
Diệp Ly bất đắc dĩ nói ra, phu quân mắc bệnh như vậy, còn có biện pháp nào, sau này tìm cơ hội trị liệu vậy.
Tuyệt Thiên chưa từ bỏ ý định:


- Không thể nào, lão tôn thượng phân phó, ta nhất định phải hoàn thành, nếu không đi được con đường nữ nhân này, vậy còn có những con đường khác, thiên hạ Đại Đạo ngàn vạn ngàn, ta không tin Dạ Côn không có khuyết điểm.


- Tuyệt Thiên thúc thúc, nếu như không có đoán sai, phụ thân bảo người qua đây, là muốn để Dạ Côn làm ra chuyện gì khiến chúng ta thất vọng, như thế chúng ta liền sẽ sinh ra chia rẽ.
Diệp Ly nhẹ nói ra, trong lòng đều hiểu được.
Tuyệt Thiên nghe xong không nói.
Bầu không khí liền trở nên yên tĩnh.


- Nếu như ta không có đoán sai, Dạ Côn hẳn chưa biết gì cả.
Tuyệt Thiên lạnh giọng nói ra, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Diệp Ly nghe xong trong lòng cảm giác nặng nề.
- Nếu không có cách nào khiến cho các ngươi thất vọng, ta liền để Dạ Côn thất vọng.


Tuyệt Thiên nói thế nhất thời khiến Diệp Ly cảm thấy không tốt.
Diệp Lưu cùng Liệt Cốt đột nhiên hỏi:
- Dạ Côn không biết?
Ở trong lòng Diệp Lưu cùng Liệt Cốt, Dạ Côn tựa hồ đã biết hết.
Diệp Ly thở thật dài một hơi, hai người các ngươi đang mộng du à, thế mà hỏi ra vấn đề như vậy.


- Các ngươi còn muốn nói gì nữa không?
Tuyệt Thiên phảng phất nhìn thấy hy vọng thắng lợi, làm chuyện phá hư, Tuyệt Thiên ta vẫn rất lành nghề.
Nếu như vậy, liền phải xem Dạ Côn có thái độ gì.
- Tuyệt Thiên thúc thúc, người thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Diệp Ly thấp giọng hỏi.


Đuổi tận giết tuyệt...
Loại hình dung này tựa hồ có chút không thỏa đáng, Diệp Ly đây là dự định đánh ra chiêu bài tình cảm.
Tuyệt Thiên làm sao có thể đuổi tận giết tuyệt, đều là hài tử mình nhìn lớn lên, nghe Diệp Ly nói thế, trong lòng không khỏi chấn động.


- Tuyệt Thiên thúc thúc, ta vất vả lắm mới tìm được người mình thích, thế nhưng bởi vì phụ thân mà phải tách ra, người không cảm thấy quá nhẫn tâm sao? Phu quân có chỗ nào không tốt, chẳng lẽ bởi vì chúng con là nữ nhi của Vô Thượng Chí Tôn sao?
Nghe Diệp Ly chất vấn, Tuyệt Thiên đột nhiên trầm mặc xuống.


Liệt Cốt nghiêng chân nói ra:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên lần này ta ủng hộ Diệp Ly, ngược lại cứ như vậy.
- Các ngươi... đến cùng Dạ Côn có chỗ nào tốt?
Tuyệt Thiên thật sự không hiểu.
Lời vừa mới nói xong, Tuyệt Thiên liền cảm thấy cổ bị kẹp chặt.


- Tuyệt Thiên, ngươi dám ở sau lưng nói xấu ta, ta có chỗ nào tốt chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Dạ Côn mang theo nụ cười quỷ dị nói ra.
Đám người Diệp Ly nghe xong, phát hiện quan hệ bọn hắn có chút vấn đề a...