Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 298: Tiêu sái có đại giới

Nhan Thừa Thiên nghe thấy nữ nhi nói thế liền sầm mặt lại, nhưng ngẫm lại cũng đúng, mình quá vọng động rồi, hẳn nên để nàng tự tìm đến.
Nhìn tiểu tử này, toàn thân liền khó chịu, rất muốn vẽ tranh trên cái đầu trọc kia.


Nhưng là công chúa ở đây, mình cũng không dám làm gì, vận khí Dạ gia huynh đệ sao lại tốt như vậy.
Nhan Thừa Thiên hít một hơi thật sâu:
- Được!
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tào công công một bên chắp tay:
- Tiểu Vương Gia, lão nô liền không quấy rầy ngài nữa.


- Tào công công đi thong thả, Đông Tứ tiễn khách.
- Vâng, thiếu gia.
Sau khi đám người rời đi, Dạ Côn vỗ vỗ vai Nhan Mộ Nhi, có một người phụ thân như thế, đúng là một chuyện rất thống khổ


Cũng giống như cha ruột của mình vậy, mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng có thể khẳng định cũng là một người lợi ích huân tâm.
Còn có tên đệ đệ kia, không biết có bị thiên hàng chính nghĩa chưa.
- Sau khi dùng cơm xong, tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra, thật là bực mình.


Côn ca đã lên tiếng, mọi người dĩ nhiên sẽ không nói cái gì, lại nói... liên tục đi đường mấy ngày, cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.
- Phu quân, hình như ngươi có chút không vui.
Diệp Ly thấp giọng hỏi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Không có việc gì, không có không vui.


- Phu quân, chúng ta là lần đầu tiên đến Thái Kinh, hay là buổi tối chúng ta ăn xong, liền ra ngoài đi một chút nhé?
- Haiz...
Dạ Côn thở dài một tiếng.
Liệt Cốt bên cạnh cười nói:
- A Ly, nam nhân phải có cách chơi của nam nhân, nếu mang theo thê tử ra cửa, sẽ chơi không vui.


- Liệt Cốt thúc, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ta là muốn mang thê tử đi.
Dạ Côn tranh thủ thời gian giải thích một chút.
Diệp Ly còn không biết, không nghĩ tới phu quân thế mà bị Liệt Cốt thúc mê hoặc.
- Không sao, hay là tối nay phu quân và mấy người đệ đệ cùng nhau ra ngoài chơi đi?
Diệp Ly đề nghị.


Đề nghị này khiến Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên sững sờ, nếu như thả nam nhân ra, vậy chẳng khác nào thả một con Hổ Điêu động dục ra, có thể tìm được đường về nhà đã là kỳ tích.
Dạ Côn giật mình, lập tức nghiêm túc nói ra:


- Nương tử, sao nàng có thể nghĩ như vậy, cho dù muốn đi ra ngoài, ta cũng sẽ mang theo các nàng.
- Phu quân, Ly Nhi tin tưởng ngươi, hơn nữa Liệt Cốt thúc nói rất đúng, nếu chúng ta đi theo, đám nam nhân các ngươi sẽ không hoàn toàn buông lỏng được, vậy còn không bằng không đi.


Nguyên Chẩn và Phong Điền nghĩ không ra, vì sao Côn tẩu lại khéo hiểu lòng người như vậy, nữ hài như thế có thể nhận ở đâu? Thái Kinh có phát hay không...
- Ly Nhi...
Dạ Côn một mặt khó bỏ.
- Không sao hết, Ly Nhi chỉ cần phu quân vui vẻ là được rồi.


Dạ Côn rất cảm động, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ của Diệp Ly:
- Nương tử, nàng yên tâm đi, phu quân cam đoan thủ phu đạo.
- Ừm.
Dạ Côn liếc mắt nhìn đệ đệ, Dạ Tần liền hiểu.
Đại ca vẫn ưu tú trước sau như một.
Bất quá Dạ Tần vẫn hướng hai vị thê tử bổ sung một tiếng:


- Ta là bị kéo ra ngoài, kỳ thật ta muốn bồi các nàng.
- Vậy thì đúng lúc, ta cũng muốn bồi phu quân.
Trưởng Tôn Nhị ôn nhu nói.
Dạ Tần hận không thể tự tát mình một cái, tại sao phải bổ sung một câu, mình là đại ca à, mình căn bản không có ưu tú như đại ca.


Sau khi ăn xong, các cô gái thu thập bát đũa, chờ sau khi các nàng đi...
- Vẫn là Liệt Cốt thúc trâu a.
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên.
- Không không không, vẫn là Dạ Côn con lợi hại.
- Không không không, nếu như không phải Liệt Cốt thúc phối hợp, chúng ta căn bản không ra được.


- Dạ Côn, nếu không phải kỹ xảo của con, A Ly cũng sẽ không mắc lừa.
- Là Liệt Cốt thúc lợi hại.
- Là Dạ Côn con lợi hại.
Mọi người nhìn hai người thổi lẫn nhau, còn có thể ngồi nói chuyện thật tốt không.
Mà ở lò trong phòng, năm cô gái cũng đang tán gẫu.


- Tẩu tẩu, tại sao lại đáp ứng cho bọn họ ra ngoài chơi? Nhất định sẽ chạy đến hoa lâu chơi.
Tử Yên còn không biết nam nhân ư, ngoại trừ hoa lâu có thể chơi, còn có chỗ nào có thể chơi?
Diệp Ly hừ một tiếng:
- Chính là muốn cho bọn họ đi hoa lâu chơi, sau đó chúng ta lại xuất hiện.


Thốt ra lời này, tất cả mọi người hiểu ý, hô to tẩu tẩu lợi hại.
Diệp Lưu bên cạnh cười khẽ, tỷ tỷ thật đúng là biết chơi, nếu tối nay tỷ phu đi hoa lâu, vậy liền thảm rồi.
Mà đám người Dạ Côn đang thương lượng, buổi tối hôm nay đến hoa lâu nào chơi.


Dù sao thời đại này, nam nhân ngoại trừ đến hoa lâu chơi đùa, thật không còn chỗ nào có thể chơi.
Chẳng lẽ đi tửu quán uống rượu?
Dạ Côn cũng không thích uống rượu cho lắm, đi trà lâu? Đều là nơi đám người trung niên tụ tập, người trẻ tuổi làm sao lại đến loại địa phương kia chứ.


Sòng bạc?
Dạ Côn cũng không muốn nhà cái dẹp tiệm.
Cho nên chỉ có đi hoa lâu chơi, đừng hiểu lầm, hoa lâu cũng là có rất nhiều thứ để chơi.
Thế nhưng phải bỏ tiền a, hiện tại trong người bọn họ đều không có tiền.
Làm trưởng bối.
Tất cả mọi người nhìn về phía Liệt Cốt.


Liệt Cốt cũng rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ ở trước mặt tiểu bối nói, mình không có tiền?
Mặt mũi này không cần nữa sao?
Cho nên Liệt Cốt chỉ có thể nói..
- Phí tổn tối hôm nay, Liệt Cốt thúc bao!
Lời nói này vừa ra, nhiệt huyết liền bốc lên.
Nguyên Chẩn và Phong Điền lập tức hô.


Liệt Cốt thúc ngưu bức!
Đúng là hai cọng cỏ đầu tường.
Toàn bộ buổi chiều, đám nam nhân hưng phấn đến mức không muốn nghỉ ngơi, mà các cô gái lại đang thương lượng ban đêm phải làm như thế nào.
Một trận phu thê đại chiến sắp bùng nổ.


Theo màn đêm buông xuống, đây là đêm đầu tiên đám người Dạ Côn ở Thái Kinh.
Khoảng thời gian đáng nhớ cỡ nào, giống như ngày đầu tiên đến An Khang châu vậy...
Cùng cha đi dạo hoa lâu, còn bị mẹ bắt lại.
Quả thật vô cùng thê thảm.


Lúc này, tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm, an tĩnh có chút đáng sợ, trong lòng mỗi người đều có tính toán.
Dạ Côn cảm giác bầu không khí hình như không đúng, có nên hủy kế hoạch buổi tối hôm nay không, không khí rất không thích hợp.
- Mệt mỏi quá.
Nhan Mộ Nhi đột nhiên lên tiếng nói ra.


Dạ Côn đưa tay xẹt qua khuôn mặt trơn mềm của Nhan Mộ Nhi:
- Mộ Nhi, hình như nàng rất mệt mỏi, chăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi đi.
- Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.
- Ài, lúc nữa ta cũng muốn đi nghỉ sớm một chút, các ngươi đừng chơi quá muộn.
Diệp Ly nhắc nhở một tiếng.
Liệt Cốt liền vỗ ngực nói ra:


- A Ly, con yên tâm đi, chúng ta chỉ ra ngoài đi dạo, nhìn phong quang Thái Kinh một chút liền trở lại.
Ha ha, chúng ta tin tưởng phu quân, các ngươi phải thành thật một chút.
Tử Yên nghiêm túc nói, đừng đi loại địa phương hoa lâu kia.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Ừm, cam đoan.


- Hừ hừ, nếu như không thành thật, ngươi liền xong đời.
Trưởng Tôn Nhị nghiêm khắc nói ra.
Dạ Tần nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy tối hôm nay có chút mạo hiểm.
Hai huynh đệ liếc nhau, sau đó lập tức dời sang chỗ khác, đừng để các nàng phát hiện, như thế liền không tốt.


Nguyên Chẩn và Phong Điền cũng không có gì lo lắng, dù gì cũng không có người nhà ở đây, cho dù bị các tẩu tẩu bắt, cũng không sao cả.
Còn Đông Tứ và Đát Từ đương nhiên phải ở trong nhà, Phi Tuyết cũng như thế.


Sau khi ăn xong, dưới sự dẫn dắt của Liệt Cốt, mọi người cáo biệt, ra ngoài tiêu sái ~