Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 293: Chơi Thì Chơi

Bất quá thấy một cô gái hướng mình mỉm cười, Dạ Côn cũng hướng phía nữ hài cười cười, sau đó cùng Tào công công đi vào phủ đệ.
Mục Thiên cũng nhìn thấy Tào công công, từ tốn nói:
- Mấy người này thật không đơn giản, lại có hồng nhân bên cạnh Thánh Nhân dẫn đường.


- Hồng nhân bên cạnh Thánh Nhân?
Uyển Nhiên tò mò hỏi, lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ, mình cách Thánh Nhân gần như vậy, mắt trần liền có thể nhìn thấy hoàng cung.
- Thấy người khúm núm kia không, y chính là Tào công công, ngay cả Tả Tướng Hữu Tướng đều phải lễ nhượng ba phần.


- Y lợi hại như thế, hiện lại lại như thế này.
Uyển Nhiên che cái miệng nhỏ nhắn.
Mục Thiên nhẫn nhịn nghẹn miệng:
- Người nhà này thoạt nhìn không đơn giản như vậy, không có việc gì đừng đi trêu chọc bọn họ, miễn rước họa vào đầu.
- Ta sẽ không đi.


Uyển Nhiên không phải người thích gây chuyện.
Đi ngang qua Bạch Vũ Mã, Uyển Nhiên vẫn không nhịn được chăm chú nhìn thêm, đối với thớt ngựa mỹ lệ như thế, nữ hài tử thiên sinh không có sức chống cự.
- Đúng rồi, ngươi cùng Hồn Thí Thiên kia có quan hệ như thế nào?
Mục Thiên tò mò hỏi.


Uyển Nhiên suy nghĩ một thoáng liền bị dắt đến Hồn Thí Thiên bên này:
- Y... y là người ta thích.
- Há, như vậy à, y thoạt nhìn không giống người tốt.
Mục Thiên nhẹ nói ra.
- Ngươi cũng không quen Hồn Thí Thiên, làm sao ngươi biết y là người xấu.
- Bằng vào đôi mắt này của ta.
- Ngươi!!!


Uyển Nhiên rất tức giận, nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ có thể tăng tốc bước chân trở về.
Mục Thiên giang tay ra, không phải chỉ nói vài câu thôi sao... cần gì phải nổi nóng như thế.
- Nơi này cũng khá, Thánh Nhân có lòng.


Dạ Côn đi vào phủ đệ, nhìn sơn thủy xung quanh, trong lòng xem như hơi hài lòng.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Đại ca, hoàn cảnh nơi này thật không tệ.
- Hai vị Tiểu Vương Gia, còn cần chỉnh sửa chỗ nào không?
Tào công công trêu đùa một tiếng.
Dạ Côn cười nói:


- Nếu Tào công công đã nói thế, ta cũng không khách khí...
- Ha ha ha, chỉ đùa một chút... Tiểu Vương Gia đừng coi là thật.
Dạ Côn cũng không muốn thật sửa chữa cái gì, như thế sẽ thể hiện tính tình mình hẹp hòi, muốn vạch lá tìm sâu.


- Tiểu Vương Gia, nếu như đã hài lòng, lão nô liền hồi cung phục mệnh.
Dạ Côn chắp tay nói ra:
- Phiền toái Tào công công.
- Tiểu Vương Gia khách khí.
Khách khí một phen, Tào công công liền hồi cung.
Mà Dạ Côn nhắm mắt lại, khẽ ngẩng đầu, hít một bầu không khí ở Thái Kinh vào trong cuống phổi.
Phốc!


Lúc này không biết là ai thả rắm.
- Đại ca, cẩn thận có độc...
- Ha ha ha ha...
Mọi người nhất thời cười rộ lên.
Dạ Côn nhìn chằm chằm đệ đệ:
- Dạ Tần, xem ra da của ngươi lại ngứa rồi.
- Đại ca, giúp chúng ta giáo huấn phu quân một chút.


Tử Yên yêu kiều hừ một tiếng, biểu thị chúng ta không có cách với phu quân, chỉ có đại ca có thể.
- Không thành vấn đề, Nguyên Chẩn, Phong Điền, giúp ta bắt Dạ Tần lại!
- Tuân lệnh Côn ca!
- Đại ca, đừng làm rộn, mọi người đều đang nhìn đấy.
- Như thế mới thú vị...


- Còn có các ngươi, chơi thì chơi, nháo thì nháo, đừng lấy Tần ca ta ra đùa.
- Tần ca, xin lỗi.
Nguyên Chẩn và Phong Điền trực tiếp nhào tới.
Diệp Ly cùng Liệt Cốt đứng ở bên cạnh lộ ra nụ cười.
- Quả thật rất thú vị.
Liệt Cốt nhẹ nói ra.
- Liệt Cốt thúc, người sẽ thích nơi này.


- Vậy phải xem xem hoa lâu nơi này có được không.
- Liệt Cốt thúc, người sao có thể như vậy.
Diệp Ly tức giận nói ra.
- Con cũng biết Liệt Cốt thúc của con bị quản rất nghiêm, vất vả lắm mới được lão tôn thương phái ra làm nhiệm vụ, khó khăn biết bao...
- Liệt Cốt thúc, vậy người phải giúp con.


Diệp Ly bắt đầu bàn điều kiện.
- A Ly, Liệt Cốt thúc không giúp con thì giúp ai, chỉ cần con giúp ta giữ bí mật, bảo ta hố lão tôn thượng cũng được.
- Thật?
- Đương nhiên.
Diệp Ly cười, bảy vị thuộc hạ của phụ thân, mình đã gạt một người, nếu như kéo được một nửa.


Liền sẽ có cơ hội đàm phán.
Sau một phen ồn ào, Dạ Côn cười nói:
- Đều đi chọn phòng đi, sau đó nấu cơm, đói bụng rồi.
Dạ Côn vỗ vỗ bụng, loại cảm giác này thật tốt, nếu như cha cùng mẫu thân ở đây, liền sẽ không nói như thế.
Mà tin tức Dạ Côn đến Thái Kinh cũng truyền ra ngoài...


Đồng Ca, Đông Phương Sảng, dĩ nhiên còn có Dạ Ngọc Thư, đều biết.
Đồng Ca cùng Đông Phương Sảng cũng không muốn đi tìm Côn ca, thế nhưng Dạ Ngọc Thư có thành kiến rất lớn với Dạ Côn, không kiếm chuyện liền khó chịu...
Một bên khác, Trưởng Tôn Ngự trở lại trong cung, liền kêu Thương Minh tới...


Mà Thương Minh cũng được thông tri, Thánh Nhân ở bên ngoài bị tập kích, đối phương sử dụng ám khí của Ngũ Nhạc, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Thậm chí Đạo Đức Tử đã lâu không có xuất hiện đều tới.


Trưởng Tôn Ngự nhìn về phía Đạo Đức Tử, cảm giác Đạo Đức Tử có điểm là lạ, nhưng mà kỳ quái ở chỗ nào cũng không nói rõ được.
Có lẽ hôm nay Đạo Đức Tử không uống say đi, trước kia đều là trạng thái say chuếnh choáng.


Loại chuyện này, Dạ Tư Không dĩ nhiên cũng tới, nếu như muốn xuất chiến, Dạ gia chính là chủ lực.
- Sự tình các ngươi hẳn đều biết rồi chứ?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng hỏi.
Đạo Đức Tử là một người duy nhất ngồi, lúc này từ tốn nói:


- Thánh Nhân, Ngũ Nhạc dã tâm sơ hiện, chúng ta hẳn nên xuất binh, không nên đợi Ngũ Nhạc đánh tới.
- Tư Không thấy thế nào?
Trưởng Tôn Ngự nhìn về phía Dạ Tư Không cao tuổi.
Dạ Tư Không tựa hồ có chút hỗn loạn.
- Tư Không?


- Thánh Nhân đang gọi lão thần sao? Lão thần gần đây hoa mắt, suốt ngày đều ngủ gà ngủ gật.
Dạ Tư Không lung lay đầu, tựa hồ muốn để cho mình thanh tỉnh một chút.
Trưởng Tôn Ngự thở dài:
- Tư Không ngồi đi.
- Tạ Thánh Nhân thưởng ngồi.


- Tư Không, bản hoàng gặp chuyện này, nên giải quyết như thế nào?
Dạ Tư Không chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, lúc này không thể coi thường, nguyên nhân sâu xa trong đó vẫn chưa tra ra được, nếu như qua loa động võ, sợ là sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.
- Thương Minh.
Thương Minh chắp tay nói ra:


- Thánh Nhân, Tư Không nói rất đúng, chuyện này vẫn cần tra rõ ràng.
Đạo Đức Tử nhìn thoáng qua hai người, từ tốn nói:
- Thánh Nhân gặp chuyện, nếu như không có chút hành động, người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Nếu như không truy cứu, người khác sẽ cho là Thánh Nhân chúng ta dễ bắt nạt.


- Truy cứu đương hiên phải truy cứu, thế nhưng không phải mù quáng truy cứu, Đạo Đức Tử, trước kia ngươi chủ trương an ổn, vì sao lần này đột nhiên như thế?
Thương Minh chăm chú nhìn Đạo Đức Tử, trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt Đạo Đức Tử tự nhiên, thản nhiên nói ra:


- Thánh Nhân là bộ mặt của Thái Kinh, hiện tại người ta đá một cước vào mặt chúng ta, đây là một loại khiêu khích, bất kể có phải là mù quáng hay không, đều phải biểu hiện ra thái độ Thái Kinh ta.
Trưởng Tôn Ngự nghe xong không nói.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra:


- Đạo Đức Tử cùng chưởng viện nói đều có lý, Thái Kinh chúng ta là lễ nghi chi bang, lão thần cảm thấy ngoại giao trước, quân sự sau.
- Ý Tư Không là?
Ánh mắt Trưởng Tôn Ngự hơi hơi sáng lên.


- Phái sứ thần đi tới Ngũ Nhạc, cáo tri tất cả mọi chuyện, xem Ngũ Nhạc phản ứng như thế nào, cũng cho Ngũ Nhạc cơ hội cuối cùng.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Trưởng Tôn Ngự nhìn Đạo Đức Tử cùng Thương Minh.