Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 269: Ngân sắc nam nhân chân chính

Người ở trên Quan Cảnh Lâu hơi sững sờ, lại có trò vui gì mới nữa ư?
Vẫn chưa hết sao? Bất quá cũng có chút thú vị.
Ngay cả Thánh Nhân cũng cảm giác thấy từng đợt từng đợt kinh hỉ, ngược lại khiến dạ tiệc hôm nay tăng thêm không ít màu sắc.


Bất quá Dạ Côn đến cùng muốn biểu đạt ý gì, làm ra nhiều thứ như thế, khiến bản hoàng đều đoán không ra.
Lơ lửng giữa không trung không là một người khác.
Chính là Hồn Thí Thiên đến đây muốn mạng của Thánh Nhân!


Dạ Côn nhìn người trôi nổi trên không, mang theo nghi hoặc, mình cũng không có an bài như vậy...
Người này xuất hiện, tình huống như thế nào?
Đột nhiên, một cỗ dự cảm không tốt sinh ra ở trong lòng Dạ Côn.


Hiện tại trò vui vẫn chưa xong, nếu có người nghĩ là trò vui trong trò vui của mình, như vậy hậu quả liền sẽ đổ hết lên trên người mình.
Lại có người muốn hãm hại Côn ca ta!
- Thánh Nhân!
Hồn Thí Thiên gầm thét một tiếng, sát ý thao thiên.
Một tiếng gầm thét này, chấn nhϊế͙p͙ tất cả mọi người.


Thế nhưng!
- Cái này không tệ, nhìn vẻ mặt này một chút, hoàn toàn giống như thật.
- Đúng vậy đúng vậy, quá đặc sắc.
- Phụ hoàng, Dạ Côn an bài quả thật không tệ.


Thánh Nhân cười cười, thế nhưng trong lòng làm sao cảm thấy không thích hợp, bất quá nhớ tới màn đánh nhau "chân thực" vừa rồi, hiện tại xem ra, hẳn cũng là Dạ Côn an bài đi.
- Hôm nay là tử kỳ của ngươi!
Hồn Thí Thiên lạnh giọng quát, lời mới vừa dứt, tay phải đột nhiên vung lên.


Một đạo Bán Nguyệt Trảm đánh tới Quan Cảnh Lâu, thực lực Kiếm Đế lập tức bộc phát ra.
Dạ Côn thầm mắng một tiếng, lần nữa triệu hồi ra Hỏa Vân Phần Thiên, trực tiếp xông ra ngoài, bổ xuống một kiếm.


Lửa nóng hừng hực trong nháy mắt thôn phệ hết Bán Nguyệt Trảm, nhưng sóng khí kinh khủng lại xông về phía Quan Cảnh Lâu.
Bình chướng lần nữa xuất hiện bảo vệ Quan Cảnh Lâu.
Toàn bộ Quan Cảnh Lâu lặng ngắt như tờ, một lúc sau bộc phát ra tiếng vỗ tay kịch liệt.
- Hay!
- Quá mỹ diệu!


- Đây là tiếc mục hay nhất ta từng xem.
- Thánh Nhân, tại hạ thật lòng khâm phục.
- Ta cũng vậy...
Một vài ngoại bang lập tức biểu đạt thần phục chi ý, ngay cả mập mạp đều không phản đối.
Mẹ nó, một tên Kiếm Đế chạy tới hát hí khúc!


Thánh Nhân cũng không biết nên nói như thế nào, nam nhân này lại là Kiếm Đế! Dạ Côn thế mà có thể chống đỡ Kiếm Đế, thật sự quá coi thường Dạ Côn rồi.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản đều chấn động vô cùng, Dạ Côn trong lòng bọn họ lần nữa tăng lên mấy cấp bậc.


Đám người Đồng Văn Sơn, Ba Đài cũng giống như thế, nếu như không hoàn toàn chắc chắn, về sau ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc Dạ Côn.
Một màn kịch cuối cùng, lại chính là vuốt mông ngựa.
Để một tên Kiếm Đế tới giết Thánh Nhân, mình liền ra tới cứu giá, ý đồ đã rất rõ ràng.


Đúng là cao minh...
Kiếm Đế đảm đương thân phận người ám sát, Thánh Nhân cũng không tiện nói gì, mà Dạ Côn cho thấy trung tâm, càng thêm không tiện nói gì.
Ngoài biểu đạt trung tâm ra, còn có một phần thể hiện thực lực bản thân.


Nếu Dạ Côn biết những người này đang suy nghĩ chuyện gì, khẳng định sẽ bội phục tư duy của bọn họ đến sát đất, các ngươi còn tưởng rằng đang diễn ư...
Đây là thật đấy...
Bất quá Dạ Côn cũng là tùy cơ ứng biến, bảo Đông Tứ và Đát Từ đừng xuất thủ.
- Người đến là ai?!


Dạ Côn cầm Hỏa Vân Phần Thiên trong tay hướng phía Hồn Thí Thiên quát.
Hồn Thí Thiên trầm giọng quát:
- Hôm nay những người khác có thể an toàn, nhưng đầu Thánh Nhân, ta muốn! Thức thời thì tránh sang một bên!
- Khó mà làm được.


- Không được? Ngươi cho rằng trong tay ngươi có Thần Kiếm liền có thể ngăn cản được ta sao? Si tâm vọng tưởng!
Tay phải Hồn Thí Thiên khoác lên trên chuôi kiếm.
Kiếm Đế rút kiếm!


Chuyện này khiến Dạ Côn đều phải cảnh giác lên, dù sao đây cũng là một vị Kiếm Đế, từ trước đến giờ chưa từng đụng phải.
Trọng điểm là, hiện tại đang ở bên trong An Khang châu, nếu như Kiếm Đế rút kiếm, người xung quanh đều phải gặp nạn.
Xem ra hiện tại chỉ có thể tốc chiến tốc thắng!


Chỉ có một cách!
Dạ Côn không có suy nghĩ nhiều, bởi vì không biết bay, chỉ có thể nhảy lên thật cao, Hỏa Vân Phần Thiên trong tay trực tiếp chém xuống.
- Hừ!
Hồn Thí Thiên hừ lạnh một tiếng, lóe lên ánh bạc.
Hai thanh kiếm lập tức đụng vào nhau, toát ra một cái vòng tròn mỹ lệ, bên trong diễm lệ mang theo tử vong.


Hỏa diễm bao bọc Hồn Thí Thiên, mà lực lượng Kiếm Đế đánh bay Dạ Côn, được rồi... kỳ thật là Dạ Côn giả vờ bị đánh bay.
Bởi vì...
Ngân Sắc Nam Nhân muốn ra sân...
Nếu như dùng Hỏa Vân Phần Thiên đạt chiến với đối phương, chỉ sợ An Khang châu sẽ gặp nguy hiểm, uy lực quá lớn...


Chỉ có Ngân Sắc Nam Nhân mới có thể dùng lực lượng tuyệt đối nghiền ép y.
Nhìn Kiếm Đế bị liệt diễm bao khỏa, mọi người cũng hít sâu một hơi.
Nhưng cũng thấy lo lắng cho Dạ Côn, thân là Kiếm Hoàng, bị Kiếm Đế bổ trúng, cho dù là nắm giữ Thần Kiếm, chỉ sợ cũng không dễ chịu.
Phốc!


Chỉ thấy tay phải Hồn Thí Thiên quơ trường kiếm, ánh bạc nở rộ, liệt diễm bao bọc ở xung quanh trong nháy mắt tan biến.
- Muốn dùng Thần Kiếm ngăn cản bước chân báo thù của ta, người si nói mộng!
Hồn Thí Thiên lạnh nhạt nhìn về phía Thánh Nhân.


Thánh Nhân có thể cảm nhận được sát ý đến từ Kiếm Đế, nếu như đây là diễn, như vậy diễn cũng quá giống rồi...
Bất quá Côn ca bay không còn hình bóng, những người khác hình như đều không lo lắng, cũng chỉ có trong lòng Tần ca lo lắng muốn chết.
- Thánh Nhân! Nhận lấy cái chết!


Trường kiếm trong tay Hồn Thí Thiên hóa thành một đạo ánh bạc, đâm rách không khí, mang theo yên tĩnh cùng tử vong xông về phía Thánh Nhân.
Đây đã là lần thứ hai tung ra sát chiêu, sau khi mọi người rung động cũng rất lo lắng, đây cũng quá chân thật đi.


Cho dù như thế, Thánh Nhân cũng mặt không đổi sắc, không có một chút e ngại.
Mà lúc này một đạo ánh bạc thoáng hiện.
Đinh!
Một âm thanh thanh thúy dễ nghe quanh quẩn ở trong đầu mọi người.


Tất cả mọi người nhìn áo choàng màu đỏ tươi, theo gió phiêu lãng, mái tóc mềm mại thật dài, một thân ngân giáp triển hiện bá khí.
Ngân Sắc Nam Nhân!
Diệp Ly nói nhỏ một tiếng, nắm chặt hai quả đấm.
Lúc này Thánh Nhân nghi hoặc hỏi:
- Đây là Ngân Sắc Nam Nhân?


Ba Đài đi nhanh tới chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, đây là Ngân Sắc Nam Nhân, chắc hẳn cũng do Dạ Côn mời đến, Ngân Sắc Nam Nhân giúp An Khang châu không ít chuyện, trước đó còn cứu tam hoàng tử.
- Không ngờ Dạ Côn thế mà cũng mời Ngân Sắc Nam Nhân tới, vở kịch này quả thật quá đặc sắc.


Trưởng Tôn Tuấn Hiền không thể không cảm thán, người tham dự càng ngày càng nhiều, thực lực cũng càng ngày càng lợi hại, nhìn đám ngoại bang này một chút, đều bị dọa tè ra quần.
Thánh Nhân nhìn Ngân Sắc Nam Nhân trước mắt không xa, nhẹ gật đầu.


Đông Tứ và Đát Từ dĩ nhiên biết, là lão sư xuất hiện.
Thật sự quá uy phong...
Thế nhưng ở trong một góc khác, một cái hắc ảnh giận đến nghiến răng:


- Tự nhiên khi không lại đổi trang bị làm gì! Làm hại ta cũng phải đổi mới trang bị, trang bị không cần tiền sao? Còn phức tạp như thế, thật phiền chết...
Nói xong liền biến mất...
Dạ Côn xuất ra thân phận Ngân Sắc Nam Nhân, cũng là muốn nói cho mọi người... ta mới thật sự là Ngân Sắc Nam Nhân...


Tên giả vờ mặc trang bị kia là giả, qua đêm nay, các ngươi đều sẽ biết.
- Thanh kiếm này, thoạt nhìn không sắc bén lắm.
Dạ Côn đè thấp cuống họng, mang theo sâu lắng nói ra.