Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 265: Đêm tiết khánh nguyên

Dù sao hiện tại thân phận đệ đệ là con rể, mà Thánh Nhân lại là phụ thân của thê tử...
Thánh Nhân thật quá xảo quyệt, dùng nữ nhi của mình bảo mệnh! Dạ Côn ta hiện tại mới nhìn ra chuyện này!
Gả Trưởng Tôn Nhị cho đệ đệ, đúng là quá hữu dụng.


- Đại ca, chúng ta là huynh đệ, ngươi làm chuyện gì, đệ đệ đều ủng hộ.
Dạ Tần cho thấy thái độ của mình, chuyện này khiến Dạ Côn hết sức cảm động, không hổ là đệ đệ của mình, không than trách một câu.
Nhưng đệ đệ càng nói như vậy, Dạ Côn cũng sẽ càng cố kỵ hơn.


Thật khiến người ta gò bó tay chân, cũng không biết phụ mẫu nghĩ như thế nào, Thánh Nhân đã yêu cầu mình cùng đệ đệ đến Thái Kinh.
Ý đồ cũng phi thường rõ ràng, chính là muốn đặt mình dưới mắt y, quan sát nhất cử nhất động.


Trở lại Học Viện Vô Hư, thê tử nhất định sẽ hỏi một chút tình huống, Dạ Côn biểu thị không có gì, thế nhưng chỉ sợ lại phải dọn nhà.
- Cái gì, chúng ta phải đi Thái Kinh?!


Nguyên Chẩn kinh hô một tiếng, sau đó hưng phấn nhảy dựng lên... vốn cho rằng An Khang đã là điểm cuối cùng của mình, ngàn vạn không nghĩ tới, Thánh Nhân lại bảo Côn ca đi Thái Kinh, liền học viện đều dời qua đó, đây cũng quá ngưu bức đi.


Phong Điền bên cạnh mặc dù cũng rất vui vẻ, thế nhưng hình như có chút không nỡ bỏ An Khang châu, dù sao ở bên trong An Khang châu còn có....
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều không có ý kiến gì, đi nơi nào cũng được.
Đông Tứ và Đát Từ càng không có ý kiến, lão sư đi đâu, chúng ta liền đi theo đó.


Phi Tuyết... không thể có ý kiến.
Tử Yên cũng có chút lo lắng cho Dạ Tần, ý đồ Thánh Nhân rất rõ ràng, có thể gặp nguy hiểm hay không.
Nhưng vào đúng lúc này, Diệp Lưu đột nhiên lôi kéo Diệp Ly, nhỏ giọng nói ra:
- Tỷ, phụ thân truyền âm.
- A!
Diệp Ly nghe xong liền sợ hãi, hướng phía Dạ Côn nói ra:


- Phu quân, ta cùng muội muội ra ngoài một chút.
- Ừm, đi đi.
Hai tỷ muội đi ra đại sảnh.
- Phụ thân.
Diệp Lưu nhu hòa kêu.
- Lưu Nhi.
Một âm thanh trầm muộn vang lên.
- Khi nào phụ thân tới?
Diệp Lưu tò mò hỏi.


- Chỉ sợ vi phụ không thể tới, mẫu thân các con tuyệt thực, hiện tại vi phụ cũng rất đau đầu.
- A, mẫu thân tuyệt thực rồi?
- Lưu Nhi, con đến nói thử xem, không phải vi phụ chỉ nói các nàng hơi béo một chút thôi sao? Thế mà lại phát cáu với vi phụ, hoàn toàn không giảng đạo lý...
Diệp Lưu:......


Diệp Lưu thừa nhận, có đôi khi mẫu thân quả thật không nói đạo lý, đều là do phụ thân nuông chiều.
- Tình huống tỷ tỷ con bên kia như thế nào? Hiểu rõ ràng chưa?
- Phụ thân, tình huống tỷ tỷ bên này có chút phức tạp, có lẽ người phải tự mình tới.


- Tỷ tỷ con cũng nói rất phức tạp, xem ra quả thật có việc này, vi phụ không thoát thân ra, bằng không thì mẫu thân các con lại sẽ phát cáu, thế này đi, vi phụ trước phái một đội người ngựa qua xem nước, con với Ly Nhi chỉ huy.
- Ừm, Lưu Nhi hiểu rõ.
- Đúng rồi Lưu Nhi, ý trung nhân của con như thế nào rồi?


- A, không có... không có tình huống như thế nào cả.
- Được rồi, chờ gặp mặt lại nói đi, món ăn sắp khét.
- Phụ thân, người đang nấu cơm à?
- Mẫu thân các con nói tự tay ta nấu mới ăn, ta còn biện pháp nào.
- Vất vả phụ thân rồi.


Chặt đứt truyền âm, Diệp Lưu lắc đầu, mẫu thân thật biết chơi, thế mà có thể khiến cho phụ thân nấu cơm, đúng là quá thần kỳ.
- Lưu Nhi, tình huống như thế nào?
- Phụ thân không đến được, đang dỗ mẫu thân đây.


Lưu Nhi khẽ cười nói, mặc dù thỉnh thoảng cãi nhau, thế nhưng tình cảm phụ mẫu vẫn trước sau như một, càng nháo càng ân ái.
- Không tới được?
Diệp Ly liền cao hứng.
- Bất quá phái một đội nhân mã tới, bảo chúng ta chỉ huy thăm dò sâu cạn.
- Hả?!


Diệp Ly cao hứng quá sớm, phụ thân thế mà phái một đội người tới dò xét...
- Người dẫn đội là ai?
Diệp Ly hỏi.
Diệp Ly lắc đầu:
- Không biết, hẳn là thuộc hạ của phụ thân.
Diệp Ly bây giờ đang khẩn cầu lão thiên, phái một người quan hệ tốt một chút tới.
- Lúc nào?


- Ách... hẳn là sẽ rất nhanh đi, có lẽ lập tức tới ngay.
Diệp Lưu giang tay ra, ai biết phụ thân an bài thế nào.
Hiện tại Diệp Ly muốn đã nứt ra, sự tình quả thật kéo đến liên hồi, mặc dù phụ thân không có tới, thế nhưng phái người tới thử nước...
Vậy phải làm sao bây giờ.


Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, Trưởng Tôn Nhị cũng quay về, vẫn bình thường như mọi khi.
Nhưng mà theo tấm màn đen buông xuống, toàn bộ An Khang châu đèn đuốc sáng trưng, từng nhà đều treo đầy đèn lồng, thiên kì bách quái, còn có đèn lồng khổng lồ bay trên không trung, biểu thị bội thu.


Phố lớn ngõ nhỏ đều có người, Dạ Côn không khỏi không cảm khái một tiếng, tiết Khánh Nguyên ở An Khang châu thật náo nhiệt, so với huyện Thái Tây quả là một trời một vực.
Từ đủ loại đèn lồng liền có thể nhìn ra, địa phương có tiền thật sự không đơn giản.
Quan Cảnh Lâu.


Đây mới là nơi náo nhiệt nhất An Khang châu tối nay.


Quan Cảnh Lâu cũng có thể nói là một trong những kiến trúc đặc sắc nhất An Khang châu, đứng ở trên lầu ngắm phong cảnh, có thể nhìn xuống toàn bộ An Khang châu, nhưng dùng mắt trần lại không thể nhìn thấy toàn cảnh, dù sao nhìn bằng mắt thường cũng không nhìn hết toàn bộ An Khang châu được.


Nhưng cho dù là thế, loại khí thế hào tình vạn trượng kia cũng có thể thu hết vào mắt.
Thánh Nhân mở tiệc chiêu đãi ngoại bang, chính là cử hành ở trong Quan Cảnh Lâu này
Lúc này Quan Cảnh Lâu phi thường náo nhiệt, ngoại trừ Thánh Nhân ra, còn có bách quan, dĩ nhiên không thể thiếu ngoại bang...


Mấy người ngoại bang đều thuộc thế lực xung quanh Thái Kinh, địa bàn mặc dù không có lớn bằng Thái Kinh, thế nhưng nếu như liên thủ, liền sẽ là một chuyện khiến cho người ta đau đầu.


Nhất là Ngũ Nhạc, đây chính là quốc gia mạnh nhất trong những ngoại bang, thậm chí năm đó có một lần xâm phạm Thái Kinh, cũng may Nguyên Tôn Kiếm Đế đánh đuổi bọn họ đi, mới đổi lấy Thái Kinh an ổn hiện tại.


Mà trong những người này, cũng có sứ thần Ngũ Nhạc, đây là một người trung niên mập mạp, thần thái cao ngạo, tựa hồ không để ai vào trong mắt, đôi mắt híp híp mang theo vẻ khinh miệt.


Ở trong mắt tên mập mạp này, Thái Kinh hiện tại đã không bằng lúc trước, chỉ cần tề tâm hợp lực, tuyệt đối có thể tạo cho Thái Kinh đả kích nặng nề.
Chẳng qua là có mấy tên đần độn vẫn e ngại Thái Kinh, không nguyện ý giao chiến.
Nhát như chuột, không phải là người làm đại sự!


- Thánh Nhân, vì sao hôm nay đột nhiên đổi chỗ rồi? Ta thấy nơi này cũng không có gì đặc biệt.
Mập mạp cắn thịt mỡ, miệng đầy mỡ, thời điểm nói chuyện còn không có lễ tiết, thật khiến người ta nhìn thấy lắc đầu, đám người Ngũ Nhạc đều là một đám dã nhân.


Trưởng Tôn Ngự hơi nhìn sang:
- Sứ thần cớ gì nói ra lời ấy?
- Nhìn mấy cái đèn này, có gì khác mấy năm trước đâu, không giống ngày lễ ở Ngũ Nhạc chúng ta, đều là vũ lực, rất vui vẻ, loại xem đèn này, nhàm chán đến cực điểm.
- Càn rỡ!


Đồng Văn Sơn lên tiếng quát, Hữu Tướng Du Hạo Nam bên cạnh giữ yên lặng.
Trưởng Tôn Ngự đáp đỡ:
- Biết các vị sứ thần có chút nhàm chán, cho nên bản hoàng cố ý chuẩn bị một chút chuyện thú vị.
Nói xong cũng ra hiệu Tào công công đi thông tri.


- Ta cũng muốn xem thử, Thánh Nhân nói thú vị, đến cùng thú vị đến cỡ nào.