Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 251: Tỷ Tỷ Yên Tâm Đi

Diệp Lưu thở thật dài một hơi, chỉ cần nói ra chuyện này, tỷ phu liền có thể minh bạch lợi hại trong đó, tỷ Tỷ Tỷ Yên Tâm Đitỷ hy sinh vì tỷ phu ngươi nhiều như vậy, tỷ phu ngươi cũng nên nghĩ cho tỷ tỷ một chút mới được.


Tới vào bên trong đại sảnh, đệ muội đã làm xong đồ ăn sáng, chỉ đợi mọi người tới ăn.
Hôm nay tâm tình Diệp Lưu cũng thoải mái không ít, không có làm mặt lạnh nữa, loại tình huống này khiến mọi người rất vui vẻ, phải dung nhập vào bên trong đoàn thể mới được.


Mà Diệp Ly thấy muội muội thế mà cải biến thái độ, cũng không hiểu ra sao, chẳng lẽ đã nghĩ thông?
Chuẩn bị cùng mình lừa gạt phụ thân sao? Đợi chút nữa phải hỏi một chút mới được.
Sau khi ăn xong, Dạ Côn mang theo đệ đệ, còn có những người khác tu luyện, mà Diệp Ly lại đi tìm muội muội.


- Lưu Nhi, hôm nay làm sao vậy? Muội nghĩ thông rồi sao?
Diệp Ly có chút khẩn trương, nếu như có được muội muội trợ giúp, khẳng định sẽ thành công.
Diệp Lưu cười khẽ một tiếng:


- Tỷ tỷ, cái gì gọi là nghĩ thông chư, tỷ là tỷ của muội, muội đương nhiên sẽ giúp tỷ, tỷ phu là một nam nhân không tệ, mặc dù có hơi hoa tâm một chút, nhưng vẫn rất có trách nhiệm.
- Trời ạ, Lưu Nhi muội có thể nghĩ như vậy, tỷ tỷ quả thật vui vẻ chết mất.


Diệp Ly ôm chặt lấy muội muội, trong lòng cảm động.
Diệp Lưu vỗ vỗ lưng tỷ tỷ, an ủi:
- Không có việc gì, hết thảy đều sẽ qua.
- Lưu Nhi, cám ơn muội.
- Tỷ tỷ nói gì thế, chúng ta là người một nhà, có thể giúp, đương nhiên sẽ tận hết khả năng, dù sao ánh mắt của tỷ tỷ vẫn rất không tệ.


- Tỷ tỷ cũng cảm thấy như vậy.
Diệp Ly ôn nhu cười nói, rốt cục thỏa.
- Tỷ phải đi tu luyện.
Hiện tại Diệp Ly toàn thân đều hăng hái, muốn đi tu luyện một chút.
Diệp Lưu im lặng:
- Tỷ, tỷ đã mạnh như vậy, còn tu luyện?
- Ở trước mặt tỷ phu muội, tỷ vẫn là nữ tử yếu nhược đây.
-......


Lão tỷ, ngươi và tỷ phu thật biết chơi, thế mà còn giả vờ yếu đuối, phục...
Đi vào bãi cát, Diệp Ly tìm tới Dạ Côn, dù sao hiện tại muội muội đều đáp ứng, cho nên phương án đêm qua nói coi như thôi.
- Phu quân, có lỗi với...


- Được rồi được rồi, Lưu Nhi có thể ý thức được sai lầm của mình là được rồi.


Dạ Côn biểu thị, các ngươi chưa bắt được nhược điểm của ta, hiện tại coi như xong, cũng may hôm qua không có sảng khoái đáp ứng, bằng không thì hôm nay sẽ không vui vẻ như thế, nhất định sẽ có một cố sự khác.
Diệp Ly vui vẻ, trộm hôn Côn ca một ngụm, sau đó đi nghiên cứu thanh kiếm của mình.


Dạ Côn sờ sờ gò má, luôn bị thê tử chiếm tiện nghi, không được, như thế sẽ làm hư các nàng.
Mà tại hoàng cung Thái Kinh.
Thương Minh đang bẩm báo sự tình Kiếm Trủng phát sinh ngày hôm qua lại cho Thánh Nhân nghe.


Thánh Nhân nghe xong cũng rất kinh ngạc, Dạ Côn thế mà có thể dẫn tới vạn kiếm chú ý, mà vạn kiếm thế mà chủ động chém giết kẻ xâm lấn!
Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Càng khiến cho người ta không nghĩ tới chính là, Dạ Côn thế mà cầm ba thanh kiếm đi...


Tự chọn ba thanh kiếm... lấy tâm tư của Dạ Côn, có thể chọn ba thanh kiếm bình thường sao? Rõ ràng không thể nào.
- Thánh Nhân, chuyện của Dạ Côn chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ truyền ra, đến lúc đó khẳng định sẽ gây ra oanh động, chúng ta phải dùng tư thái gì để đối mặt?


Thương Minh muốn hỏi là bảo đảm lấy Dạ Côn, hay là không bảo đảm, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, thế lực xung quanh biết, khẳng định sẽ ra tay.
Trưởng Tôn Ngự cũng không trả lời vấn đề này:


- Thương Minh, chuyện quan trọng hiện tại là bắt lấy tên ác nhân đang lẩn trống, y lục tục bắt hài nhi đi, khiến Thái Kinh hiện tại rất không ổn định, theo trên tình báo xem ra, người này chủ yếu hoạt động ở những khu vực huyện thành phía bắc Thái Kinh, mau nhanh chóng bắt y lại đi.


- Vâng, thần sẽ không cô phụ Thánh Nhân kỳ vọng!
- Đi đi, bản hoàng chờ tin tức tốt của ngươi.
- Thần cáo lui!


Nhìn Thương Minh rời đi, Trưởng Tôn Ngự trầm tư thật sâu, Dạ Côn sau này tiền đồ bất khả hạn lượn, có lẽ còn sẽ ở phía trên cha hắn, cho nên đến cùng là bảo trì tốt quan hệ, hay là diệt trừ cái tai hoạ ngầm ngày?


Nếu như muốn diệt trừ, nhất định phải có lý do, hiện tại Nhị Nhị chưa thể đạt được tín nhiệm nhanh như vậy, cho nên đối với chuyện này, còn cần chờ xem tình hình.
- Tào công công.
Trưởng Tôn Ngự thấp giọng kêu.
- Có nô tài.
Tào công công từ ngoài cửa đi vào, cúi người cung kính hô.


- Tiết Khánh Nguyên đã sắp tới, lần tiết Khánh Nguyên này, bản hoàng muốn cho những thế lực kia nhìn một chút, Thái Kinh đã không phải là Thái Kinh năm đó, đã kiên cường đến mức không thể phá vỡ.


Tào công công dĩ nhiên hiểu Trưởng Tôn Ngự muốn nói gì, bằng không thì phải xin lỗi cái danh hào công công này rồi.
- Thánh Nhân yên tâm, nô tài nhất định toàn lực ứng phó.
- Bất quá, bản hoàng dự định, tiết Khánh Nguyên năm nay, bản hoàng sẽ đến An Khang châu.


- A? Thánh Nhân không định chung vui với con dân Thái Kinh sao?
Tào công công nghi hoặc hỏi.
Trưởng Tôn Ngự chậm rãi đi đến trước mặt Tào công công:
- An Khang châu không phải con dân của bản hoàng sao?
- Vâng vâng vâng, nô tài đáng chết, xin Thánh Nhân tha tội.


- Những năm qua đều ở Thái Kinh, năm nay bản hoàng muốn thay đổi một chút.
- Vâng, nô tài đi chuẩn bị ngay.
Trưởng Tôn Ngự nào có rảnh rỗi kiếm chuyện, chỉ cần làm, vậy khẳng định là có mục đích.


Tiết Khánh Nguyên ở An Khang châu, hẳn có ngoại bang đến đây xem lễ, chẳng qua là mấy năm gần đây tiết Khánh Nguyên ở Thái Kinh đã khá nhàm chán, không có sáng tạo thêm thứ gì mới.


Khiến cho người ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị, mà lần này đặt ở An Khang châu, rốt cuộc có ý gì, chẳng lẽ lại là bởi vì Côn ca?
Hiển lộ quốc vận mạnh mẽ, đó là chuyện mỗi quốc gia phải làm, nếu như có thể liền muốn lộ ra một chút át chủ bài, thế nhưng sẽ không ai làm như vậy.


Dù sao thứ này, không đến lúc mấu chốt, không thể dễ dàng lấy ra được.
An Khang châu, phủ Thái Thú.
Ba Đài tiếp nhận chỉ lện từ Thái Kinh truyền tới, nhìn tấm chỉ lệnh này, Ba Đài cảm thấy đây là một chuyện vô cùng khó giải quyết, làm tốt, lập công.


Làm không tốt, vậy cái mạng nhỏ này khó mà giữ lại.
- Ba châu trưởng, đang suy nghĩ gì mà nhập thần như thế?
Chỉ thấy Du Bỉnh từ bên ngoài đi tới tò mò hỏi.
Ba Đài đang đau đầu nhìn về phía Du Bỉnh, lộ ra nụ cười chân thành tha thiết:


- Chuyện này tạm thời bảo mật, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết.
Chuyện có thể khiến cho Ba châu trưởng lo lắng, xem ra không phải chuyện nhỏ, hơn nữa còn là chuyện phi thường lớn, nếu như nói gần đây sắp có chuyện gì, hẳn là tiết Khánh Nguyên đi.


Tiết Khánh Nguyên, theo đạo lý mà nói, hẳn sẽ không phát sầu như thế, cho nên Du Bỉnh âm u hỏi:
- Chẳng lẽ là Thánh Nhân muốn tới An Khang châu?
Ba Đài không nói chuyện, xem như chấp nhận.
- Xem ra An Khang châu gần đây không yên ổn.


Du Bỉnh trầm giọng nói ra, Thánh Nhân muốn tới, còn có người ngoại bang, khó trách Ba Đài lại lộ ra biểu lộ như thế, chuyện này quả thật rất khó giải quyết.
Ba Đài chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Du Bỉnh:
- An Khang châu là một nơi an toàn, sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.


- Kỳ thật mục đích chủ yếu của Thánh Nhân, hẳn là Dạ Côn.
Du Bỉnh không khỏi suy đoán một thoáng.
Mặc dù Dạ Côn là một người ưu tú, nhưng không đến mức khiến Thánh Nhân đích thân tới như thế, khẳng định có chuyện khác.