Lúc này Dạ Côn cũng bị dọa sợ, mình bắn tên lệch, thế mà giết người!
Côn ca ta là người thành thật, loại chuyện giết người này đụng đều sẽ không đụng, hôm nay thế mà đã làm.
Lão thiên đây là muốn đùa chết Côn ca ta à, không phải chỉ là nhận thua thôi ư, có khó như vậy không...
Hiện tại tình huống này càng tuyệt hơn nhận thua.
Hiện tại tất cả mọi người cũng bối rối, không biết nên làm thế nào, sự tình phát sinh quá đột nhiên.
Tiết Khánh Nguyên, thế mà phát sinh án mạng.
Dạ Tần hiện tại cũng là một mặt khϊế͙p͙ sợ, đại ca không có lừa gạt mình a, là thật không biết bắn tên, bằng không sẽ không bắn trúng cổ người ta.
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn nguyên bản bị hù dọa, nhưng sau khi hoàn hồn trong lòng lập tức vui vẻ, ngươi đệ nhất hiện tại giết người! Ngươi xong đời, đời này cứ như vậy, trên lưng gánh một cái danh hiệu tội phạm giết người.
Chỉ thấy nam nhân bị bắn trúng kia cũng không có lập tức chết đi, vũ tiễn xuyên thấu cổ, nhưng còn lưu tại trên cổ, tuy nhiên chỉ cần nhổ đi, vậy khẳng định lập tức mất mạng.
- Đại ca... ta... nhóm...bị... phát hiện......
Chỉ nghe nam nhân phát ra thanh âm khàn khàn, hai mắt mang theo hoảng sợ, hai tay bưng bít lấy cổ.
- Tiểu đệ!!!
Lập tức, năm người ngồi ở bên cạnh rút trường kiếm ra, đại ca kiếm chỉ Dạ Côn:
- Tiểu tử thúi! Thế mà bị ngươi phát hiện! Thế mà lừa dối chúng ta! Chờ giết tên huyện trưởng này, nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro! Báo thù rửa hận cho tiểu đệ của ta!!!
Dạ Côn:
Côn ca ta...đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây là nơi nào, vì sao lại như thế.
Chỉ thấy năm người thả người nhảy lên, xem tình huống còn có mấy phần bản sự, bằng không thì cũng sẽ không lựa chọn động thủ ở chỗ này.
Vẻ mặt Ba Đài xiết chặt, hai tay nắm thật chặt lan can, cực lực bảo trì trấn định.
Dạ Minh đè thê tử đang rục rịch xuống, lắc đầu.
- Ba đại nhân, xem ra ngươi đắc tội người ta.
Trương Cẩn từ tốn nói, ngón tay ngưng tụ, một thanh kiếm nhỏ màu bạc xuất hiện ở trên ngón trỏ.
Theo ngón trỏ Trương Cẩn hất lên, kiếm nhỏ màu bạc tản mát ra ngân mang, nhanh chóng bắn ra.
Mà Trương Cẩn chống đỡ hàm dưới, ngón trỏ hơi hơi chuyển động, kiếm nhỏ màu bạc kéo lấy ngân mang vạch ra đường vòng cung duyên dáng.
Năm người cao cao vọt trên không trung nhất thời cứng đờ, lập tức rơi xuống, ngã xuống mặt đất không còn khí tức.
Quan sát tỉ mỉ, liền có thể phát hiện trên huyệt thái dương có một cái lỗ máu thật nhỏ.
Ba Đài rất kinh hãi, không hổ là người của Thiên La Viện, giết người trong vô hình, trong lúc nhấc tay liền đoạt tính mệnh năm người, đều chỉ cần một cái phất tay.
Vị đại ca kia đến nhanh, đi cũng nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp chuyển đổi biểu lộ, sự tình liền kết thúc.
Chỉ có Dạ Côn một người ngây ngốc đứng ở trong sân.
Ba Đài kịp phản ứng, đứng dậy quát lạnh nói:
- Người đâu! Bắt tên kia lôi xuống dưới, tra hỏi người phía sai!
Thủ vệ phía ngoài tranh thủ thời gian chạy vào, vừa rồi kiếm còn chưa rút ra ra tới, hiện tại tặc nhân đã không còn.
Nhanh chóng đè nam tử bị đâm xuyên yết hầu xuống, hẳn là có thể giữ được, nhưng phải thỉnh y sư tới mới được, huyện Thái Tây lại không có y sư.
Một trận hành thích cứ như vậy qua loa kết thúc, nếu như không phải Dạ Côn còn đang đứng đấy, mọi người đều cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.
Dạ Côn cũng cảm giác mình xuất hiện ảo giác.
Trương Cẩn nhìn Dạ Côn trong sân từ tốn nói:
- Ba đại nhân, nếu không phải đứa nhỏ này phát hiện dị thường, chỉ sợ ngươi pphai chảy chút máu rồi.
- Trương đại nhân nói đúng, hạ quan chắc chắn khen ngợi đứa nhỏ này thật tốt.
Nói xong liền đứng dậy.
- Dạ Côn!
Một tiếng này khiến Dạ Côn hoàn hồn, thi lễ với Ba Đài:
- Huyện trưởng đại nhân.
Ba Đài lộ ra nụ cười tán dương:
- Rất không tệ, nếu không phải ngươi cố ý bắn chệch mê hoặc thích khách, chỉ sợ bọn họ liền có lòng cảnh giác, bản quan hôm nay có thể bình yên vô sự đều là công lao của ngươi, nói đi, ngươi muốn cái gì, bản quan sẽ thỏa mãn ngươi thật tốt.
Vừa rồi vị đại ca kia nói, tất cả mọi người đều nghe thấy, rõ ràng là bị Dạ Côn phát hiện, bây giờ huyện trưởng đã nói rõ lí do như thế, mọi người liền rộng mở tâm trí.
Nguyên lai là cố ý, kẻ này đúng là tâm tư kín đáo, tuổi còn nhỏ đã lợi hại như vậy, về sau chắc chắn trở thành đại nhân vật Thái Kinh.
Trước đó còn tưởng rằng không được, nguyên lai có một tầng ý tứ như thế ở bên trong.
Dạ Côn nghe thấy huyện trưởng nói, tranh thủ thời gian giải thích nói:
- Huyện trưởng đại nhân, ta cũng không có a...đây là ngoài ý muốn.
- Tuổi còn nhỏ đã biết khiêm tốn, bản quan rất yêu thích, Vi lão, ánh mắt của ngươi quả nhiên độc đáo.
Vi lão được khen ngợi phảng phất giống như ăn mứt hoa quả:
- Đây là lão hủ may mắn.
Dạ Côn hết sức im lặng...các ngươi đừng như vậy nữa được không, ta nào có khiêm tốn, ta nói thật mà, tại sao các ngươi lại không tin.
Đệ đệ, ngươi nhất định phải tin đại ca nha.
Dạ Tần yrong đội ngũ cảm thấy thất bại sâu sắc, nguyên lai đây không phải ngoài ý muốn, đây là đại ca cố ý.
Tiễn thuật của đại ca còn lợi hại hơn mình ba phần, khoảng cách xa như vậy lại có thể bắn trúng phần cổ, còn không nguy hiểm đến tính mạng, lưu lại người sống.
Loại tiễn thuật này, đệ đệ ta đều không làm được.
Đại ca khẳng định thừa dịp mình đi ngủ, vụng trộm ở bên ngoài luyện tập, thế mà không dạy đệ đệ, đại ca ngươi tại sao có thể như vậy chứ.
Chúng ta có thể phải thân huynh đệ không.
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn nguyên bản rất vui vẻ, thế nhưng chuyển biến cũng quá nhanh đi, tên đầu trọc lại được huyện trưởng biểu dương, hôm nay đoạt toàn bộ danh tiếng.
Tất cả nghiệp chướng đều từ đôi huynh đệ kia.
Dạ Côn tâm muốn tự tử đều có, vì sao lại đoạt danh tiếng rồi, còn đoạt danh tiếng của đệ đệ nữa, ta không muốn đệ nhất a, cũng không cần loại kết quả này, Côn ca ta chỉ là một đứa bé bình thường, chỉ muốn thành thành thật thật dùng hai tay thành tựu mộng tưởng mà thôi.
Loại sự tình không làm mà hưởng này, Côn ca ta khinh thường, thế nhưng ta giải thích, các ngươi vì sao lại không tin, càng nói các ngươi càng bảo ta khiêm tốn.
Nghe âm thanh xung quanh một chút, lại còn nói mình không kiêu không ngạo, nếu như đây thật là Côn ca ta phát hiện, ta nói cho các ngươi biết, hiện tại tuyệt đối có thể bay lên, nhưng đây đều là ngoài ý muốn a.
Ba Đài thấy vẻ mặt Dạ Côn bất định, nghĩ thầm một đứa bé, khó tránh khỏi nhận một chút kinh hãi.
- Hôm nay mặc dù phát sinh việc khó chịu, nhưng huyện Thái Tây ta ra một tiểu anh hùng, hôm nay Dạ Côn thu hoạch được hạng nhất đấu văn, còn bắt lấy thích khách, khiến bản quan vui mừng không thôi.
Nói xong cũng dẫn đầu vỗ tay, đều không đi khen ngợi Dạ Tần.
Âm thanh giải thích của Dạ Côn bị mai một trong tiếng vỗ tay, cuối cùng tuyệt vọng, len lén liếc liếc mắt đệ đệ, phát hiện đệ đệ không có nhìn mình, khẳng định tức giận rồi.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Vi lão cười nói:
- Hôm nay văn võ tỷ thí xem như kết thúc mỹ mãn, hạng nhất đấu văn là Dạ Côn, Dạ Tần trúng liền ba mũi tên đạt được hạng nhất bắn tên, nhưng Dạ Côn phát hiện thích khách, dùng tên thuật mê hoặc thích khách, càng đáng để khen ngợi.
Ba ba ba ba...
Lại là một tràng tiếng vỗ tay..
Được a, hiện tại hoàn toàn che khuất ánh sáng của đệ đệ, sau này đệ đệ còn tin tưởng mình không?
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng vô cùng vui vẻ, hai đứa bé của mình đều là tốt, hết sức chờ mong bọn hắn sau trưởng thành.