Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 193: Người này rất mạnh

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cảm thấy tiểu trọc đầu không phải chỉ là Kiếm Hoàng.
Vào ngày thành hôn còn bộc lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được.


Toàn trường nghe xong liền xôn xao, có đánh chết cũng không tin, Dạ Côn còn trẻ như vậy mà đã có thực lực Kiếm Hoàng.
Hoàn toàn đã là nghịch thiên mà đi, bất quá suy nghĩ kỹ lại, tựa hồ lại có thể minh bạch một ít gì.


Khó trách hắn có hai cái vợ đẹp như vậy, không có chút thực lực, có thể ưa thích tên đầu trọc này à.


Trong đám người ngồi còn có Du Lương Hiên, nghe được Dạ Côn có thực lực Kiếm Hoàng, mặc dù biểu lộ không có biến hóa, thế nhưng trong lòng ghen ghét thật sâu, rõ ràng hắn cũng chỉ lớn như mình, thế mà lại có thực lực Kiếm Hoàng, còn dùng Thần Kiếm, bên cạnh còn có hai vị thê tử xinh đẹp, phụ mẫu là đại nhân vật ngưu bức, vì sao chuyện gì tốt đều nằm ở trên người hắn.


Chẳng lẽ hắn là tôn tử của lão thiên sao?!
Hiện tại Ký Văn Sơn rốt cục biết, vì sao trước đó Dạ Côn tự tin muốn đi vào tiến hành viện trưởng thí luyện, nguyên lai đã có thực lực Kiếm Hoàng.
Mười sáu tuổi Kiếm Hoàng, đây chính là chuyện chưa từng có.


Dù cho Trưởng Tôn Tuấn Hiền bên cạnh đều khϊế͙p͙ sợ không thôi, cho dù dùng bất cứ biện pháp này cũng phải kéo vào trận doanh của mình.
Sau này chỉ sợ tiền đồ vô lượng, nếu như không kéo được, cũng không thể để hắn...


An Ngữ Lan đều bị chấn động đến trợn mắt hốc mồm, tên đầu trọc này thế mà lợi hại như vậy, quá kinh khủng.
Người bại bởi Học Viện Vô Hư đột nhiên phát hiện, mình thua đó là chuyện đương nhiên, có thể thắng mới chính là kỳ tích.


- Dạ Côn! Ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác! Chính ngươi cũng ẩn giấu thực lực!
Bùi Thiên lập tức quát.
Dạ Côn thầm nghĩ Bùi Thiên vô sỉ, lão tử không phải chỉ không có nhường à, ngươi liền ghi hận.


Đã như vậy, lão tử liền để cho ngươi thua triệt để, khiến ngươi không được thoải mái.
- Đó là bởi vì ta điệu thấp, ta là muốn dùng một cái thân phận bình thường cùng các ngươi trao đổi, nhưng các ngươi đã ép ta, vậy ta cũng không tiếp tục ẩn giấu, ta chính là Kiếm Hoàng!


Theo Dạ Côn thừa nhận, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Côn ca ta lại đang gạt người.
Lương Tuấn ngu ngơ cười nói:
- Rất tốt, vậy chúng ta liền so tài một chút, Kiếm Hoàng!
- Tới!
Kỳ thật trong lòng Dạ Côn hơi dễ chịu một chút, dù sao che giấu thực lực của mình, loại cảm giác này quả thật không tốt.


Đối với Côn Thức Quyền Pháp, Dạ Côn rất quen thuộc, nhưng hiện tại vấn đề lại tới, nếu như không cẩn thận đánh ra một kích toàn lực, những sự vật trước nắm đấm chỉ sợ đều sẽ tan thành mây khói.


Trong lúc Dạ Côn đang suy nghĩ nếu như giảm tu vi xuống, một luồng khí tức đáng sợ lao tới, ánh mắt Dạ Côn ngưng tụ, ngươi thật sự cho rằng có thể đánh ngã ta sao?


Tay trái Dạ Côn bất ngờ oanh ra, nắm đấm bị áp chế vô số lần toát ra quyền phong kinh khủng, một cỗ cương phong bao phủ đám người ở trước nắm đấm, tất cả mọi người ôm lấy đầu của mình, phát quan của rất nhiều người đều bị cương phong thổi bay.


Thậm chí nữ hài tử hơi nhẹ, toàn bộ thân thể đều muốn bay lên, cũng may có người giữ chặt, bằng không thì thật sẽ bay lên.
Đột nhiên! Dạ Côn cảm giác được đối phương là đang đánh nghi binh, thực chiêu nằm ở trên đỉnh đầu!
Oanh!


Tiếng nổ vang truyền khắp toàn bộ An Khang châu, khói mù tràn ngập, toàn bộ luận võ đài đều thấy không rõ lắm, bị bao phủ ở bên trong.
Sau khi khói mù tán đi, luận võ đài đã biến mất, chỉ lưu lại một hố to.


Dạ Côn đứng ở trên bờ hố to, cũng không có dấu hiệu thụ thương, mà Lương Tuấn đứng ở trong hố lớn, vẫn lộ ra nụ cười thân thiện.
- Dạ Côn, không ngờ ngươi phản...


Lương Tuấn còn chưa nói hết lời, Dạ Côn mặt không thay đổi đã xuất hiện ở trước mặt Lương Tuấn, nắm đấm hung hăng đánh vào trên mặt Lương Tuấn.
Oanh!
Cả người Lương Tuấn bị oanh nằm sấp, mặt đất đều đang lắc lư.


Khóe miệng Lương Tuấn còn mang theo một tia đường cong, cho dù là nằm xuống.
Dạ Côn nâng nắm đấm lên, không nói bất kỳ lời nào, nắm đấm lần nữa hung hăng hạ xuống.
Oanh!
Hố to càng sâu hơn, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện vết rách, Học Viện An Kinh đều run nhè nhẹ.


Côn ca ta đã suy yếu bớt uy lực của nắm đấm, nhưng vẫn khủng bố như vậy.
Nhưng càng khủng bố hơn chính là Lương Tuấn, oanh thẳng vào mặt của y, thế mà chẳng qua chỉ sưng lên tới mà thôi.
Kiếm Hoàng chiến đấu, đối với học viên mà nói, khẳng định là không thấy được, thế nhưng bây giờ lại thấy.


Nguyên lai đây chính là Kiếm Hoàng, một quyền liền có thể đánh ra uy lực khủng bố như thế. Nếu như dùng tới công pháp, chẳng phải sẽ càng lợi hại hơn sao?
Dạ Tần nhìn về phía đại ca, đã hoàn toàn không biết nói như thế nào, đây cũng quá lợi hại đi.


Nếu như đại ca dùng tới một quyền nghiêm túc, uy lực sẽ không có cách nào tưởng tượng nổi.
Thế nhưng ta rất tức giận a! Đại ca ngươi thế mà lại gạt ta!
Dạ Côn cúi đầu nhìn về phía Lương Tuấn, hình như đã không xong rồi, cho ngươi trang bức! Vừa rồi không phải rất biết ăn nói sao?


Người không tàn nhẫn, lời rất nhiều.
- Viện trưởng, còn không tuyên bố sao?
Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Bùi Thiên, cho dù hôm nay lão tử bại lộ, cũng muốn làm ngươi khó chịu!
Bùi Thiên lộ ra dáng vẻ giãy dụa, dù sao nói ra, học viện liền không thể đi Kiếm Trủng.


Trong lúc Bùi Thiên vô phương quyết định, trong hố lớn lại vang lên âm thanh:
- Dạ Côn, bây giờ nói mình thắng, có phải là quá sớm hay không?
Chỉ thấy Lương Tuấn vừa rồi còn đang té xỉu đã đứng lên, cái cằm đều sai lệch, nhưng lại khiến người ta cảm thấy y chẳng sao cả.


Diệp Ly thấy cảnh này, nói thầm một tiếng không ổn, tên Lương Tuấn này không chỉ có thực lực Kiếm Hoàng.
Tối thiểu là Kiếm Tông trở lên, thậm chí rất có thể là Kiếm Đế!


Một tên Kiếm Đế giấu ở bên trong Học Viện An Kinh? Chỉ đợi đến hôm nay đại chiến cùng Dạ Côn? Vì sao không trực tiếp đi tìm Dạ Côn?
Đây rốt cuộc là vì sao, Diệp Ly không nghĩ ra.
- Dạ viện trưởng, học viên của ta vẫn chưa có nhận thua.
- Được!


Dạ Côn nhìn Bùi Thiên trầm giọng nói ra, lập tức quay người đấm tới một quyền, quyền phong cuồng bạo khiến mái tóc Lương Tuấn khiêu vũ.
Nhưng Lương Tuấn chẳng qua chỉ chậm rãi đưa tay phải ra.
Ầm!
Một cỗ sóng khí lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra.


Chỉ thấy Lương Tuấn thế mà dùng bàn tay tiếp nhận nắm đấm của Côn ca.
Chuyện này cũng khiến Dạ Côn khϊế͙p͙ sợ.
Mặc dù mình áp chế tu vi ở cảnh giới Kiếm Hoàng, nhưng một quyền này, dù là Kiếm Hoàng cũng không thể ngăn cản dễ dàng như vậy.
Cho dù là Kiếm Tông, cũng phải có chút phản ứng.


Thế nhưng người này, thế mà một điểm phản ứng cũng không có. Nụ cười ngu ngơ kia lại xuất hiện.
Chẳng lẽ tên là Kiếm Đế?!
Có bệnh sao?!
- Dạ Côn, chờ ta nói hết lời, đừng đánh đoạn, bằng không thì ta sẽ không vui.


Dáng vẻ Lương Tuấn vẫn là như thế, giống như tới bây giờ đều là đang chơi vậy.
Dạ Côn đột nhiên cười khẽ một tiếng:
- Vậy thì được, ngươi nói, ta nghe.
- Vừa rồi nói tới chỗ nào?
- Nói đến ngươi tại sao phải giết ta.
- Đúng, ta sẽ không nói cho ngươi.
Dạ Côn giang tay ra:


- Đã ngươi không muốn nói, vậy cũng không cần lộ ra cái biểu tình này, giống như ngươi đã thắng chắc rồi vậy.
- Chí ít có tám tầng.
- Yêu, ngươi là người tự đại nhất ta từng gặp qua, lòng tin của ngươi từ đâu đến?
- Từ nó!