Từ trước đến nay Dạ Tần đều huấn luyện dưới sự chỉ dẫn của Dạ Côn, Dạ Tần có mấy lượng, Dạ Côn rất rõ ràng, cho dù tên Đại Hư này có kiếm, đệ đệ cũng có thể thắng, quan trọng là phải xem đệ đệ muốn dùng loại phương thức nào để thắng.
- Kiếm của ngươi, hẳn vẫn chưa tu luyện ra Kiếm Linh đi.
Dạ Tần đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đại Hư nhẹ gật đầu:
- Tu luyện Kiếm Linh cần cơ duyên, có lẽ đến Kiếm Vương, liền có thể tu luyện ra Kiếm Linh.
- Vậy để ta xem kiếm của ngươi lợi hại đến mức nào.
- Được.
Đại Hư nâng kiếm trong tay ngang trước người.
Đinh!
Cả thanh kiếm phát ra tiếng vang thanh thúy êm tai, sau đó thế mà tan biến ở trong tay Đại Hư.
Đại Hư nhàn nhạt hô:
- Phun trào đi, Phi Hoa.
Ánh mắt Dạ Tần tụ họp một chút, bất ngờ nhảy ra.
Tuy nhiên vẫn chậm một nhịp, trên vai đã bị vạch ra một đường máu.
Ánh mắt Dạ Tần thâm thúy, cảm thụ khí tức gợn sóng xung quanh, kiếm của người này thế mà có thể biến mất. Đúng là khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
- Đây chính là kiếm của ta, Phi Hoa, có thể tan biến... nếu như tu luyện ra Kiếm Linh, cũng không chỉ có một chút thương tổn này.
Đại Hư mở miệng, mang theo tự hào sâu sắc.
Kiếm trong Kiếm Trủng, không phải mỗi một thanh đều đặc biệt như thế, thế nhưng nếu có thể thu được một thanh kiếm đặc biệt, vậy đó là chuyện rất may mắn, quật khởi ở trong tầm tay.
Các học viên xung quanh kinh ngạc một hồi, không ngờ Học Viện Chân Vũ có một thanh kiếm lợi hại như vậy
Đại Hư cũng là lần đầu tiên thể hiện ra thanh kiếm đặc thù của mình, lúc trước đều không có tin tức gì, có lẽ là muốn nhờ vào nó dương danh trong trận so tài này.
- Vận khí vị thiếu niên này cũng rất tốt, ta làm sao lại không có vận khí như vậy chứ?
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cười nói.
Ký Văn Sơn cùng Ba Đài cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, mỗi lần đều nói như thế, chẳng lẽ mình phải an ủi nói về sau sẽ có, đừng thương tâm sao?
Dạ Côn nhìn Đại Hư kiếm, càng chờ mong thanh kiếm của riêng mình, không biết nó sẽ như thế nào, cybg không cần quá lợi hại, chỉ cần tràng diện lớn là được.
Ngay cả Diệp Ly bên cạnh cũng có chút chờ mong.
Càng không cần phải nói Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
Hiện tại đã thắng hai trận, chờ Tần ca thắng, đó liền biến thành tam liên thắng rồi.
Dạ Côn nghĩ thầm, tam liên thắng, cộng thêm mình cùng Đông Tứ, Đát Từ, vậy đã là thắng sáu tận, xếp hạng vững chắc.
Đến lúc nói thê tử nhận thua là được, bất quá lấy tính cách của các nàng, hẳn là sẽ không nhận thua, thê tử Côn ca ta cũng không phải dễ nói chuyện như vậy.
Hiện tại Dạ Tần đang nghĩ đối sách, như thế nào mới có thể đánh bại đối thủ.
- Nếu như ngươi có kiếm, còn có lực đánh một trận, thế nhưng không có kiếm, ngươi không thể thắng được ta.
Đại Hư đứng đấy căn bản không có động, nhưng Dạ Tần có thể cảm giác được thanh kiếm kia đang xuyên qua.
Đột nhiên, Dạ Tần nghĩ đến một câu nói của đại ca, tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất
"Uống!"
Dạ Tần gầm thét một tiếng, thân thể bộc phát ra một cỗ đạo lực cường đại, chớp mắt liền tan biến tại chỗ.
Dạ Tần hành động như thế khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.
Loại tốc độ này... không thể tưởng tượng. Hoàn toàn có thể so với những cường giả Kiếm Vương kia.
Dạ Côn cười cười, kỳ thật đệ đệ không có khoa trương như vậy, chẳng qua là phối hợp với bộ pháp mình dạy, khiến tốc độ tăng lên rất nhiều, thoạt nhìn tựa như đạt đến Kiếm Vương, kỳ thật cùng lắm chỉ xem như Kiếm Sư mà thôi.
- Ta thảo, Học Viện Vô Hư này thật đúng là ngọa hổ tàng long!
- Đúng vậy, Dạ Tần kia giống như một tên Kiếm Vương vậy, căn bản không thấy được cái bóng của y đâu.
- Nào chỉ là giống, ta thấy hẳn là một tên Kiếm Vương!
- Có lẽ các ngươi không biết, lúc nhập học, những người này chính là bị viện trưởng đuổi đi.
- Cái gì? Bọn hắn là bị viện trưởng đuổi đi, không biết lúc này viện trưởng có hối hận xanh ruột hay không.
Biểu lộ hiện tại của Bùi Thiên rất bình tĩnh, cũng không có dáng vẻ hối hận xanh ruột.
Ba Uyển Thanh nghe tiếng nghị luận xung quanh, đều đang tán dương Dạ Tần, Dạ Tần trên đài càng phong quang, Ba Uyển Thanh liền càng hận.
Hận nam nhân này không muốn mình!
Phân tích sư hiện tại trực tiếp câm nín, vận khí hôm nay đúng là không may, liên tiếp bị đánh mặt!!!
Tần ca rốt cuộc quật khởi!
- Nhi tử biểu hiện không tệ.
Trong lòng Dạ Minh rất vui vẻ, ấn theo tốc độ này, nhi tử trở thành Kiếm Đế đó chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Đông Môn Mộng dịu dàng cười nói:
- Đúng thế, cũng không nhìn xem là ai đang dạy Tần Tần.
Haiz, Côn ca ta lại được mẫu thân biểu dương.
- Thật hiếu kỳ, không biết hiện tại Côn Côn đã đạt đến thực lực gì rồi.
Dạ Minh thì thào nói ra.
- Nói không chừng đã có thể đánh bay ngươi rồi đấy.
- Vậy cũng tốt, về sau liền không cần lo lắng cho bọn nhỏ nữa.
Dạ Minh rất vui mừng, thực lực bọn nhỏ càng mạnh, làm cha mẹ sẽ yên tâm, dù sao Huyền Nguyệt đại lục này vẫn rất nguy hiểm.
Giữa sân, theo Dạ Tần tan biến, vẻ mặt Đại Hư đột nhiên chìm xuống.
Mình thế mà không tìm được vị trí của Dạ Tần.
Dưới sự không chế của Đại Hư, trên đài luận võ bằng đá xanh xuất hiện từng vết rách, nhưng tốc độ của Dạ Tần quá nhanh, Đại Hư không theo kịp, nếu như có thể tìm được thân ảnh Dạ Tần, vậy liền sẽ không thất bại.
Đáng tiếc, Tần ca từ nhỏ cắn thuốc lớn lên, cộng thêm có đại ca thϊế͙p͙ thân chỉ đạo, thực lực rất trâu bò a.
Đại Hư cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, phải giải quyết vấn đề này như thế nào?
Từ sau khi đạt được thanh kiếm này, Đại Hư liền tập trung tu luyện quanh nó, đây đều là chuyện bình thường, không có vấn đề.
Tuy nhiên mặc dù Đại Hư Phi Hoa ngưu bức, nhưng lúc gặp được địch nhân cường đại, liền không còn thuận buồm xuôi gió như vậy, tốc độ không theo kịp, đây là chuyện không may.
Dạ Tần nắm lấy cơ hội, không cho Đại Hư bất kỳ cơ hội phản ứng nào, đánh thẳng đến mặt Đại Hư.
Xem ra Dạ Tần vẫn vô cùng nghe lời đại ca, nhằm vào mặt mà đánh.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi thấy động tác của đệ đệ cũng là bó tay rồi, phu quân đúng là một tên dấm vương.
Diệp Ly cảm thấy, phu quân rất giống cha, đều là dấm vương.
Đại Hư sầm mặt lại, tay phải lập tức triệu hồi Phi Hoa, hoành ở trước ngực.
Ầm!
Một quyền này, Dạ Tần hung hăng đánh vào lưỡi kiếm, khiến cho Đại Hư phải lùi lại mười bước!
Được vinh dự là nam nhân có tiềm lực đột phá Kiếm Đế, hôm nay ở trên đài luận võ bị đánh đến nỗi phải lui mười bước. Quả thật khiến cho mọi người phải hít sâu một hơi.
Tên Dạ Tần này quá lợi hại!
Nhìn Đại Hư một chút xem, căn bản không sức hoàn thủ.
Tốc độ, đó chính là thứ quyết định hết thảy, trong trận quyết đấu, tốc độ nhanh luôn có thể chiếm được tiên cơ.
- Tốc độ của ngươi rất nhanh.
Đại Hư trầm giọng nói ra, không còn ngạo mạn như lúc trước.
Hôm nay không thể thua! Nếu thua, vậy danh vọng của mình liền không còn.
Từ đó sẽ chuyển tới người nam nhân này, y sắp trở thành người đánh bại kẻ có tiềm lực đột phá Kiếm Đế tương lai.
Dạ Tần cũng không cảm thấy kiêu ngạo, so với đại ca, mình còn chưa đủ, dù sao bộ pháp này là do đại ca dạy.
- Cũng được.
Dạ Tần ăn ngay nói thật, thế nhưng câu nói này nghe như có một cỗ ngưu bức tiềm ẩn.
Tần ca cũng trong lúc vô tình trang một đợt bức.
Bất quá là hoàn toàn xứng đáng.
Đại Hư nhìn Dạ Tần, tâm tình đã chìm đến đáy cốc, như thế nào mới có thể phá tốc độ của y.
Dựa theo lão sư dạy, dùng mưu kế, dùng độc dược, lợi dụng địa hình, thế nhưng hiện tại những thứ này đều không dùng được.
Đáng giận!