Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 167: Côn ca lại không điệu thấp

Ngân Cổ Câu bộc phát ra một cỗ hàn khí cường đại, toàn bộ mọi thứ xung quanh trong nháy mắt bị đông lại, đầu tiên chính là bản thân Ngân Cổ Câu.
Sau đó tới Nghĩ ca, Chu tỷ.
- Hài tử, đừng để sự hi sinh của chúng ta trở nên vô ích.
Cổ Sâm Thụ nói ra tâm nguyện cuối cùng.


Lục căn tâm đình chỉ, bị một tầng băng thật dày bao trùm.
Nhìn mọi thứ đóng băng, Dạ Côn đột nhiên nhảy một cái, lúc rơi xuống, dưới chân đã là tầng băng cứng rắn, toàn bộ lòng đất dưới Thâm Uyên đều được gia cố.
Nhìn tượng băng Tiểu Mã ca, Chu tỷ, còn có Nghĩ ca trước mắt.


Trong lòng Dạ Côn rất nặng nề, phảng phất thấy Tiểu Mã ca cười lăn lộn trên mặt đất, bị Chu tỷ đùa giỡn, Nghĩ ca rất biết điều chỉnh bầu không khí.
Thế nhưng hiện tại biến thành tượng băng to lớn, ở bên trong vực sâu trống rỗng, rốt cuộc không còn tiếng cười, không còn gì cả...


Dạ Côn cũng không có vội vã rời đi, ngồi ở trên tầng băng, nhìn bốn cái tượng băng to lớn trước mắt.
Yêu nhất định là xấu ư? Người đều là tốt sao?
Đáp án có lẽ sau này sẽ có người biết.
Sờ lên chiếc nhẫn trên ngón trỏ, Dạ Côn chậm rãi gỡ xuống, sau đó ngón cái bắn ra.


Đinh một tiếng!
Chiếc nhẫn vạch ra một đường vòng cung mỹ lệ rơi xuống dưới.
Dạ Côn quay đầu không nhìn tới, dù sao cũng là một thanh Thần Kiếm, mình cứ từ bỏ như vậy...


Côn ca ta muốn hỏi, động tác vứt bỏ Thần Kiếm này có tính là vô hình trang bức không, đáng tiếc không ai thấy, bằng không sẽ bị hành động của mình chấn kinh.
Dù sao đây chính là Thần Kiếm.
Côn ca ta nói không cần liền không cần.


Trong lúc Côn ca đang đau lòng, đột nhiên cảm giác ngón trỏ có chút khác thường, cúi đầu xem xét.
Chiếc nhẫn vừa mới ném đi thế mà lại xuất hiện.
Đậu xanh!
Muốn bỏ cũng không được?


Haiz, Côn ca đều đã không muốn, chỉ là Thần Kiếm có chút dính người, Côn ca ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo, về sau lấy ra trang vài cái bức là được, giống như cha vật.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Côn ca kìa, vừa rồi kém chút đã nhịn không được chạy xuống nhặt.
Thật là thơm.


Chắp tay với bốn cái tượng băng, Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Bốn vị tiền bối, các ngươi vất vả cả đời, cũng nên nghỉ ngơi, chuyện còn lại cứ giao cho ta đi.
Nói xong Dạ Côn bắt đầu theo đường cũ trở lại, rất nhanh đã tìm được cửa hang, mặc dù bị ngăn chặn, thế nhưng hiện tại có vũ khí nha.


Dạ Côn ngồi xổm người xuống, gọi Hỏa Vân Phần Thiên ra, sau đó chỉ hướng địa phương sụp đổ.
Phốc!
Một cỗ liệt diễm kinh khủng trực tiếp phun ra, hòn đá ngăn chặn trong nháy mắt hóa thành bụi trần.


Lúc này ở miệng giếng, mọi người còn đang nghĩ biện pháp, Dạ Thiếu Long ở miệng giếng xem xét tình huống, thỉnh thoảng dùng chân giẫm mạnh, đạp kín một chút, đừng để tên Dạ Côn kia ra đến rồi.
Nhưng lần giẫm đạp này lại xảy ra ngoài ý muốn.


Dạ Thiếu Long vừa mới nhấc chân qua, đã nhìn thấy chỗ sâu trong miệng giếng toát ra một cổ khí tức cực nóng, loáng thoáng có thể trông thấy hỏa diễm màu đỏ.
Oanh!
Miệng giếng toát ra liệt hỏa hừng hực, Dạ Thiếu Long trực tiếp bốc hỏa ~
- Thiếu Long!!!


Dạ Chiếu là người phản ứng đầu tiên, trực tiếp vọt tới, kéo Dạ Thiếu Long đến bên cạnh, bằng không thì khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Nhưng cho dù là thế, thế nhưng hỏa diễm kia đã gần như hủy đi dung mạo của Dạ Thiếu Long.


Đạo Đức Tử chăm chú nhìn cột lửa ngất trời, mang theo vẻ khó có thể tin.
Bùi Thiên bên cạnh cũng giống như vậy
- Đây là Thần Kiếm oai!
Dạ Minh cực kỳ quen thuộc đối với khí tức Thần Kiếm.
Đông Môn Mộng cũng rất kinh ngạc.


Liệt diễm trùng thiên nung đỏ toàn bộ thương khung, toàn bộ An Khang châu đều nhìn thấy kỳ quan này, đã xảy ra chuyện gì?
Ở bên trong ngàn vạn người, có người biết đây là gì.
Hỏa Vân Phần Thiên!
Cổ Sâm Thụ đáng chết!


Bỗng nhiên đám người chỉ liệt diễm trên bầu trời, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vật thể đang di chuyển nhanh chóng.
Gào!
Một tiếng long ngâm vang vọng đại địa.
Bên trong tầng mây hiện ra một đầu Hỏa Long, nhìn xuống đại địa, mang theo khí tức kinh khủng.


Mọi người ở An Khang châu hoảng sở, nhao nhao quỳ lạy Thần Long.
Gào!
Long ngâm vang lên lần nữa, lao xuống.
Trong quá trình lao xuống thế mà biến thành một thanh kiếm.
Nhưng mà một hỏa nhân đột nhiên xuất hiện, một ta nắm chặt hỏa kiếm.
Hắc ám bị liệt diễm xua tan, toàn bộ An Khang châu được chiếu sáng.
- Côn Côn...


- Phu quân...
- Đại ca...
- Dạ Côn!!!!!!
Người khác có lẽ không thấy rõ người kia là ai, thế nhưng người xung quanh miệng giếng đều nhìn thấy.
Hỏa nhân kia chính là Dạ Côn.
Mà lúc này Dạ Côn cầm Hỏa Vân Phần Thiên trong tay, đứng ở trong hư không, toàn bộ An Khang châu đều quỳ lạy, không dám ngẩng đầu.


Đông Môn Mộng cọ xát Dạ Minh đang kinh ngạc ngây ngốc:
- Nhìn Côn Côn kìa, quả thật rất giống ngươi.
- Tiểu tử này nào có trang bức bằng ta, đạo hạnh quá nông cạn, đây là đang khoe khoang, người trẻ tuổi đúng là không nhịn được.


Dạ Minh nhẫn nhịn nghẹn miệng, nhưng vẫn rất kinh thán, Côn Côn chỉ nhảy một cái như vậy, thế mà nhảy ra một thanh Thần Kiếm.
Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra:
- Thần Kiếm vẫn ít dùng tới thì hơn.
- Đúng vậy.
Dạ Minh đồng ý quan điểm của Đông Môn Mộng.


Dạ Tần nhìn đại ca giống như thiên thần, trong lòng cũng đang rung động, đồng thời cũng cao hứng thay đại ca thấy, mình lúc nào mới có thể tìm được một thanh Thần Kiếm.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nhìn tiểu trọc đầu, đều quên chuyện muốn chỉnh Côn ca, một mặt tiểu mê muội.
Nhất là Nhan Mộ Nhi:


- Phu quân rất đẹp, quá đẹp trai rồi, không nhịn được ~
Diệp Ly thường thấy tràng diện phụ thân trang bức, bất quá vừa rồi Hỏa Long hàng thế, phối hợp long ngâm, bức cách vô cùng đủ.
Cha thích trang bức coi như xong, hiện tại ngay cả phu quân đều thích bộ dáng này, nam nhân làm sao đều thích... sầu chết mất.


Bất quá tiểu trọc đầu vẫn rất đẹp trai, đẹp trai hơn cha, hắc hắc ~
Nếu như cha ngươi biết, vậy nhất định sẽ đòi so tài với Côn ca một chút..
Dạ Chiếu ôm nhi tử choáng váng đi qua, ánh mắt lộ ra ngoan độc chi sắc, Dạ Côn! Dạ Minh! Phụ tử hai người các ngươi khinh người quá đáng, thương tổn con ta!


Chết không yên lành!
Đạo Đức Tử thở dài một hơi, chuyện phiền phức phía trước chưa giải quyết, phiền phức phía sau liền đến, Dạ Minh có một thanh, hiện tại Dạ Côn cũng có một thanh.
Đây chính là một lần triệt để ngả bài.


Vẻ mặt Ba Đài phá lệ ngưng trọng, nhíu chặt lông mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Ký Văn Sơn rất vui vẻ, cũng may đứng ở bên phía Dạ Côn, xem người ta xem, Thần Kiếm đều có hai thanh.
Bùi Thiên liếc mắt nhìn Dạ Côn, chắp tay rời đi.
Quan Thanh lại không đi, vẫn nhìn Dạ Côn.


Còn tại sao Dạ Côn đột nhiên thay đổi phong cách điệu thấp.
Chuyện đó cũng chỉ có Côn ca biết.
Dạ Côn chậm rãi hạ xuống, sau đó vô thức tắt lửa.
Người xung quanh đều sợ ngây người, tốt... tốt...
Nhất là Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi, thật giận! Thật giận a!


Người khác đều tưởng rằng chúng ta rất hạnh phúc, nhưng phu quân căn bản chưa làm chuyện kia!
Dạ Côn hình như cũng phát hiện, lập tức che, nhìn ánh mắt u oán thê tử một chút, đều ăn dấm...
Hết cách, ai bảo nội tình Côn ca ta đủ đây.
- Đại ca, mau khoác lên.


Dạ Tần cởi ngoại bào của mình phủ lên cho Dạ Côn.
Dạ Côn hướng phía đệ đệ cười xấu xa một thoáng, Dạ Tần trợn trắng mắt:
- Làm chúng ta lo lắng muốn chết.