Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 145: Trục xuất

Sắc mặt đoàn người biến hóa, không rõ viện trưởng rốt cuộc có ý gì.
Dạ Côn không chần chờ, mang theo thê tử đi ra, Dạ Tần dĩ nhiên đi theo.


Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đã bắt đầu đổ mồ hôi, cảm giác lần này thật xong đời, Côn ca hôm qua mới đến An Khang châu, nhanh như vậy đã chọc tới người khác rồi...
Hay là bởi vì án giết người đêm qua?


Đông Tứ và Đát Từ hơi hơi cúi đầu đi ở phía sau cùng, không nghĩ tới giết năm người, lại phiền toái như thế.
Trong lòng Dạ Thiếu Long rất cao hứng, mặc dù không rõ phó viện trưởng vì sao che chở ngươi, nhưng viện trưởng tới... đương nhiên sẽ không để ngươi dễ chịu.


Du Lương Hiên thì thào một tiếng:
- Khá là đáng tiếc, theo sai người.
Bùi Thiên liếc nhìn đám người Dạ Côn, chậm rãi nói ra:
- Rất xin lỗi, các ngươi không thể trở thành học sinh Học Viện An Kinh được.


Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nghe xong lời này, xương cốt đều mềm nhũn, còn muốn cùng Côn ca tiến vào Học Viện An Kinh làm rạng rỡ tổ tông, kết quả bị người khác tàn nhẫn đá ra.
Dạ Côn liếc mắt nhìn Ba Đài cùng Bùi Thiên, không hề hỏi một câu, chỉ là chắp tay một cái rồi dẫn thê tử rời đi.


Dạ Tần liếc mắt nhìn chằm chằm hai người, làm việc nghĩa không chùn bước đi theo bước chân đại ca.
Đông Tứ và Đát Từ cũng giống như vậy.
Côn ca à... hay là xin thử một chú, có lẽ còn cơ hội chuyển cơ.
Có lẽ viện trưởng chỉ nói giỡn thôi? Ngươi còn tưởng thật?


Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tâm tính đã nổ tung, hiện tại chỉ có thể mau chóng đuổi theo Côn ca, mặt mũi quan trọng nhất.
Dạ Thiếu Long hừ một tiếng:
- Bị đuổi ra Học Viện An Kinh còn trang bức như thế, thứ không biết trời cao đất rộng.
Du Lương Hiên khẽ thở dài một hơi.


Bùi Thiên nhìn về phía bóng lưng mấy đứa bé, ánh mắt hơi hơi ngưng tụ, nhất là cái đầu trọc kia.
- Quan Thanh, Vi lão là lão sư của ngươi, nhưng cũng không nên quên vị trí của mình.
Bùi Thiên từ tốn nói, lập tức cùng Ba Đài rời đi.
Quan Thanh chắp tay, vẻ mặt không tốt.


Nhưng mà Vi lão an bài cửa sau như thế, không thể không nói rất ngưu bức... nếu như không có chuyện tối ngày hôm qua, nhập viện đã là chuyện chắc chắn.
- Viện trưởng, vì sao lại đuổi mấy đứa bé kia ra khỏi học viện?
Ba Đài thấp giọng hỏi.
Bùi Thiên thở dài nói:


- Không muốn bị Dạ gia liên lụy đến, cũng không muốn danh vọng Học Viện An Kinh bị đả kích, ta không cho phép bất kỳ ai hủy đi thành quả cả đời ta.
- Viện trưởng chí hướng như thiếu niên, Ba mỗ bội phục.
- Thái Thú, hôm nay tìm đến, cần làm chuyện gì?


- Viện trưởng, bên phía Thái Kinh hôm nay sẽ điều động người tới điều tra, đồng thời cũng sẽ chỉ định một vị Đô Úy tạm thời.
- Ta không rõ ý của Thái Thú, còn nữa, ta chẳng qua chỉ là viện trưởng Học Viện An Kinh, một số phương diện không giúp đỡ được Thái Thú.


Bùi Thiên một lòng vì học viện, căn bản không muốn cuốn vào tranh đấu nội bộ hoàng thất.
Ba Đài dừng một chút, đi đến trước mặt Bùi Thiên ngăn lại, chắp tay trầm giọng nói ra:
- Viện trưởng, ta chỉ hy vọng tân Đô Úy là nhân sĩ An Khang châu.
Bùi Thiên nhíu mày, lạnh giọng nói ra:


- Lời này ngươi nói với Thánh Nhân, hẳn sẽ tốt hơn.
Nói xong Bùi Thiên liền vòng qua Ba Đài, mảy may không cho Thái Thú một chút mặt mũi.
Ba Đài hơi cúi đầu, lập tức chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bùi Thiên, ánh mắt như hổ lang, vô cùng khϊế͙p͙ người.


Một bên khác, đám người Dạ Côn đi đến cửa đông học viện.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nắm tay Dạ Côn, tựa hồ đang cổ vũ hắn, một cái Học Viện An Kinh nho nhỏ có gì ngưu bức, chúng ta tới đã cho bọn họ mặt mũi rồi.
- Côn ca... Côn tẩu, chúng ta làm sao bây giờ...


Phong Điền đều muốn khóc, bị Học Viện An Kinh đuổi ra, toàn bộ học viện ở An Khang châu đều sẽ không thu, chẳng lẽ cứ trở lại huyện Thái Tây như vậy sao...
Như thế sẽ bị người ta cười rụng răng đấy.
Dạ Côn không nói chuyện, Dạ Tần cũng không có hỏi đại ca, y tin chắc đại ca sẽ có biện pháp giải quyết.


Rất nhanh, đoàn người đã đi tới cửa đông học viện, nhìn đại môn to lớn ở trước mặt, hoàn toàn không ngờ, múc tiêu tiến vào Học Viện An Kinh cứ thế không còn.
- Thiếu gia.
Tiểu Lăng hô một tiếng.
Người xung quanh cũng mang theo ánh mắt khác thường nhìn về phía đoàn người Dạ Côn, nhanh như vậy sao?


Đoán chừng đã bị đào thải, chậc chậc chậc...
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn cẩn thận mỗi bước đi, trong lòng trống rỗng.
- Tiểu Lăng tỷ, chúng ta đi phủ đệ châu trưởng.
Dạ Côn nhẹ nhàng nói ra, nghe ngữ khí tựa hồ không có gì khác thường.


Thế nhưng mọi người nghe xong, không hiểu ra sao, chẳng lẽ Côn ca muốn tìm châu trưởng phân xử sao?
Côn ca vẫn ưu tú trước sau như một a.
- Phu quân, đi phủ đệ châu trưởng làm gì?
Diệp Ly tò mò hỏi.
Dạ Côn lạnh nhạt nói ra:
- Nếu không thu, chúng ta liền mở học viện của mình.
- A!!!


Nguyên Chẩn cùng Phong Điền sợ ngây người, ngay cả Dạ Tần cũng bối rồi không biết làm sao.
Đông Tứ và Đát Từ vẫn trước sau như một bội phục lão sư.
- Đi!
Kỳ thật trong lòng Dạ Côn muốn lợi dụng chìa khoá mình đấu giá tới, hiện tại cơ hội tới.
- Vậy ta phải làm phó viện trưởng.


Nhan Mộ Nhi lập tức nũng nịu nói ra.
Dạ Côn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử:
- Nghĩ hay lắm.
- Đáng ghét ~ không để ý tới phu quân~
Trời ạ, Côn ca ta sao có thể bình tĩnh như thế, mở học viện... nào có dễ dàng như vậy.


Tiểu Lăng cũng rất kinh ngạc, thiếu gia ở bên trong bị cái gì kích thích sao...
Nhưng đối với ý nghĩ này của thiếu gia, Tiểu Lăng vẫn cảm thấy bội phục, phụ họa rõ ràng tính cách của thiếu gia.
Mở học viện không chỉ cần chìa khoá, mà còn cần con dấu của châu trưởng mới có hiệu lực.


Cho nên hiện tại Dạ Côn cần con dấu của châu trưởng Ký Văn Sơn, sau đó đi thành tây xây dựng học viện của mình, ngẫm lại quả thật có chút xúc động, chuyện này còn thú vị hơn đi là học sinh rất nhiều.


Trên đường đi, Nhan Mộ Nhi vẫn đang làm nũng, phó viện trưởng có cho hay không ~ không cho Mộ Nhi liền khóc ~
Dạ Côn biểu thị, khóc đi khóc đi, quen rồi liền tốt.
Diệp Ly ở bên cạnh cười cười, ngươi cho rằng tiểu trọc đầu dính chiêu này à, không tồn tại.


Châu phủ An Khang châu cũng không ở thành đông, mà là tại thành bắc.
Đoàn người ngồi xe ngựa đến châu phủ, bên ngoài đã tối mờ.
Phủ đệ của châu trưởng, khá là giản lược...


Chẳng qua là một cái trạch viện phi thường phổ thông, mặc dù bình thường, thế nhưng nhìn tấm bảng kia, liền mang đến cho người ta một loại khí tức uy nghiêm.
Xung quanh có không ít thủ vệ, có thể là sau chuyện ngày hôm qua, châu trưởng cũng bắt đầu lo lắng an toàn của mình.
- Ai đấy!
Thủ vệ nghiêm khắc hỏi.


Dạ Côn chắp tay nói ra:
- Ta tìm châu trưởng.
- Có chuyện gì?
- Muốn mở học viện.
Thủ vệ rõ ràng sửng sốt một chút, ngay cả thủ vệ bên cạnh cũng kinh ngạc, lập tức mang theo nụ cười khinh thị.


Đã rất lâu rồi không ai tìm châu trưởng bàn chuyện mở học viện, không nghĩ tới... hôm nay có một người trẻ tuổi nói muốn mở học viện.
- Ngươi biết ngươi đang nói gì không?
Thủ vệ trầm giọng hỏi, hậu quả trêu đùa chúng ta rất nghiêm trọng.
Dạ Côn cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra chìa khoá:


- Ta không có nói đùa.
Thấy chìa khóa trong tay Dạ Côn, thủ vệ lập tức nghiêm túc:
- Chờ một lát.
Nói xong liền đi vào phủ đệ.
- Đại ca, Học Viện An Kinh đuổi chúng ta đi, liệu bọn họ có lấy cái cớ này không cho chúng ta thành lập học viện không?