Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1116: Vạch Mặt

- Đúng vậy, đến lúc đó hy vọng người đừng làm ra chuyện ngu ngốc gì.
Hình Thiên cảnh cáo nói.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, lạnh giọng nói ra:
- Rửa sạch cổ:
Hình Thiên nghe xong trầm giọng:
- Dạ Côn, hiện tại thu hồi lời này vẫn còn kịp! Bằng không ngươi sẽ phải trả giá thật đắt!


- Sợ rằng người phải thất vọng rồi, lời này không thu về được, nếu như Thần tộc các ngươi khư khư Cố chấp, ta cũng sẽ không cố kỵ nữa.


Côn ca từ trước đến giờ chưa từng cường thế qua, tác phong đời này đều tương đối điệu thấp, thế nhưng Thần tộc muốn mang mẫu thân đi, đã hoàn toàn chọc giận tới Dạ Côn.
Hình Thiên cũng không ngờ thái độ của Dạ Côn lại mãnh liệt như vậy, thế lực sau lưng Dạ Côn, Hình Thiên có biết.


Lần này mục đích chủ yếu là chèn ép Dạ Côn, nhưng không ngờ Dạ Côn thế mà phản kích, không yên lặng nữa. ..
Nhưng uy nghiêm Thần tộc không thể bị giẫm đạp.
Thái độ Hình Thiên cũng cường ngạnh:
- Đã như vậy, Dạ Côn ngươi không còn quan hệ gì với Thần tộc.
- Vừa hợp ý ta.


Dạ Côn âm u nói ra.
- Ba ngày sau Thần tộc sẽ tới mang Đông Môn Mộng đi.
Nói xong Hình Thiên liền không nói thêm gì nữa, xem như cho Dạ Côn một thông điệp cuối cùng.
Vốn định là mấy tháng sau, thế nhưng hiện tại phải tăng nhanh tiến độ.
- Ngươi dám đến, ta liền dám giết!


Dạ Côn lạnh giọng quát, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu!
Nếu trong lòng đã quyết định, Dạ Côn liền đi thẳng tới Mê Vụ Sâm Lâm tìm cha vợ.
Lúc này Thượng Hiền cùng Liên Hàn vẫn đang ở trong tiểu thế giới, sống những tháng ngày thần tiên.


Thượng Hiên đang câu cá trông thấy Dạ Côn xuất hiện, cười nói:
- Nha, con rể tới à... nhìn sắc mặt hình như đã gặp chuyện gì rồi phải không.
- Cha vợ, mẹ VỢ.
Dạ Côn chắp tay, lên tiếng hộ.
Liên Hàn cười cười, thân hòa hơn rất nhiều:


- Ngươi ra ngoài lâu như vậy, cũng phải nói với Mộ Nhi một tiếng, Mộ Nhi đã rất lo lắng đấy.
Dạ Côn cười khổ một tiếng:
- Con đi qua bên kia Tường Băng một chuyến, không ngờ thời gian hai bên khác biệt, bên kia ba ngày, bên này ba năm.
- Còn có việc như thế? Ta chưa từng nghe thấy.
Thượng Hiên nhíu mày.


- Cha VỢ, Con đã vạch mặt với Thần tộc, ba ngày sau bọn chúng sẽ đến dẫn mẫu thân con đi.
Dạ Côn cũng không dài dòng, trực tiếp nói chuyện chính.
Thượng Hiền nghe xong dùng một chút, nhẹ nhàng buông cần câu xuống, quơ quơ hai tay:
- Ngươi sớm nên làm như vậy, lão tử đã đợi ngày này quá lâu rồi!


Liên Hàn đứng ở bên cạnh than nhẹ một tiếng, thế giới nam nhân nàng thật không hiểu nổi.
Nghe thấy Thượng Hiền trả lời chắc chắn, Dạ Côn chắp tay:
- Ta on.
- Đây là ân oán giữa ta và Thần tộc, hơn nữa... ngươi là Con rể của Thượng Hiền ta.
Thượng Hiên vỗ vỗ bả vai Dạ Côn cười nói.


Trong lòng Dạ Côn ấm áp.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi gọi tên trang bức nam kia đi, y cũng đã nóng lòng lắm rồi.
- Trang bức nam?
Dạ Côn nghi ngờ một tiếng.
- Chính là người cha vợ còn lại của ngươi.


Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, cha vợ Diệp Hoa làm sao lại biến thành trang bức nam rồi, bất quá ngài ấy quả thật thích trang bức, nếu như có thời gian, phải đến học tập cha vợ một chút mới được.
- Vậy con đi đây.
Nói xong Dạ Côn liền rời khỏi tiểu thế giới, đến tìm cha vợ Diệp Hoa.


Lúc này Liên Hàn nhẹ nói ra:
- Đã qua lâu như vậy, không thể bỏ xuống sống thoải mái sao?
- Có một số việc, cần phải giải quyết, bằng không ta không cam tâm!
Thượng Hiền trầm giọng nói ra.
- Hơn nữa lần này, chưa chắc sẽ thua.


Liên Hàn nghe xong trong lòng vẫn rất lo lắng, ngươi nói ngươi một người chết, So đó với đám người sống kia làm gì.
- Một bên khác, Dạ Côn đi tới Thiên Khiếu Tố gia.
- Đã sớm nên như thế, người phải làm việc quả quyết một chút.


Nghe Dạ Côn nói xong, Diệp Hoa từ tốn nói, nhìn dáng vẻ bình tĩnh kia, cho người ta một C cảm giác bức cách mãnh liệt, Dạ Côn muốn học mấy phần, thế nhưng hoàn toàn không học được loại thái độ này.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Chỉ là con không ngờ Thần tộc lại làm như vậy.


Diệp Hoa nhấp nước trà thăm thẳm nói ra:
- Ngươi khiêm tốn ở trong mắt người khác chỉ là một loại biểu hiện hèn yếu mà thôi, nên cường thể phải cường thế, bất kể thế lực của chúng là gì, trước đánh lại nói, cho dù ngươi đánh không lại, còn có bản tôn.


Nghe thấy câu nói này, trong lòng Dạ Côn ấm áp, hai vị cha vợ hoàn toàn ủng hộ mình.
Ngẫm lại Ly Nhi các nàng , chờ mọi chuyện kết thúc, liền hảo hảo bồi các nàng... còn có ba tiểu gia hỏa kia, chớp mắt đã lớn như vậy.
- Vâng, con biết rồi.
Dạ Côn thành khẩn nói ra.


- Ngươi đi về trước đi, ngày mai ta sẽ kéo đại quân qua, Thần tộc nho nhỏ cũng dám càn rỡ ở trước mặt bản tôn, a phi!
Không ngờ cha vợ Diệp Hoa nho nhã còn có một mặt thô bạo như thế.


Giải quyết xong, Dạ Côn lại chạy tới hoàng cung... dù sao gia gia là Điện Hoàng, đối kháng Thần tộc đó là mộng tưởng của gia gia.
Đi vào trong ngự thư phòng, Dạ Côn trông thấy gia gia đang vẽ tranh, liền đứng ở bên cạnh không nói.
Một lúc sau, Dạ Tư Không mới ngẩng đầu, kinh hô một tiếng:


- Côn Côn, cuối cùng con cũng trở về.
- Ừm, ta đã trở về.
Nhìn gia gia, Dạ Côn khẽ cười nói.
- Mấy năm nay đi đâu?
Dạ Tư Không cao hứng hỏi.
Dạ Côn kể lại mọi chuyện một lần, Dạ Tư Không cũng là lần đầu tiên nghe thấy loại chuyện này:
- Không nghĩ còn có chuyện thời gian khác biệt này.


- Côn Côn, có biết chuyện mẫu thân của con chưa?
Dạ Tư Không nghiêm túc hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đã biết, Thần tộc bên kia không hé miệng, ta đã vạch mặt với bọn chúng, ba ngày sau Thần tộc sẽ đến đón mẫu thân đi.
- Rốt cuộc đời được ngày này.


Đôi mắt của Dạ Tư Không toát ra ánh sáng nóng bỏng, ẩn núp vạn năm... cuối cùng cũng chờ được.
Bất quá Dạ Côn còn đang lo lắng một chuyện, chính là quan hệ giữa gia gia với Thượng Hiên, Thượng Hiền đã từng bảo mình mình thủ tiêu Điện Hoàng.
- Gia gia, có một việc ta muốn nói. ..


- Hắn là con muốn nói chuyện của Thượng Hiên phải không.
Dạ Hư Không lập tức đoán được, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dạ Côn sẽ không nói những chuyện khác.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu:
- Ừm.
- Kỳ thật mấy năm con không có ở đây, ta đã đi qua Mê Vụ Sâm Lâm, tìm Thượng Hiên.


Dạ Côn sững sờ:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó đương nhiên là giải thích rõ, bằng không thì gia gia con cũng sẽ không đứng ở chỗ này.
Dạ Tư Không trêu đùa một tiếng, cười nói.
Nghe thấy bọn họ hoà giải, Dạ Côn cũng yên lòng, chỉ là rất hiếu kỳ... bọn họ giảng hòa như thế nào.


Dạ Tư Không nhẹ giọng cười nói:
- Côn Côn, con đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đều là cũ.
- Vâng, vậy ta đi về trước đây. ..
- Chờ một chút. ..
Dạ Tư Không đột nhiên gọi Dạ Côn lại.
Dạ Côn quay đầu lại hỏi nói:
- Vâng?
- À không có gì, con trở về đi.


Dạ Tư Không vốn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Dạ Côn sờ lên đầu trọc, quay người rời khỏi thư phòng.
Kỳ thật Dạ Tư Không là muốn nói chuyện của Hoa Sa La... từ khi Dạ Côn đi mất, Hoa Sa La giống như bị bệnh trầm cảm vậy.