Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1082: Hãy Gọi Ta Là Lão Nhị

Dạ Côn chạy đến thấy cảnh này, cũng im lặng không thôi.
- Tiểu lão đệ, sao ngươi lại dịch dung rồi, mau ngồi.
Thạch Âm có thể cảm giác được khí tức của Dạ Côn, chẳng qua là tò mò vì sao Dạ Côn phải đối mặt.
- Lão đại ca, một lời khó nói hết, xin hãy giữ bí mật.


- Đến, trước uống một chén.
- Cạn!
Dạ Côn cũng là người hào sảng, ba bát rượu vào trong bụng liền nóng người.
- Không phải lão đại ca trở về rồi ư? Sao lại đến đây rồi?
Dạ Côn tò mò hỏi, Ma Thần tới Thái Kinh, chỉ sợ sẽ có việc.
Thạch Âm trái phải ôm cô nương cười nói:


- Trở về lại ra tới, tân lão đại có lệnh, nấc -
- Lão đại ca, là mệnh lệnh gì?
Nói xong Dạ Côn liền rót đầy cho Thạch Âm.
- Cũng không phải chuyện lớn lao gì, chỉ là đi dạo, nhìn một chút, sau đó nói một tiếng là được rồi.


Thạch Âm hai tay vỗ mông cô nương, chọc cho cô nương một mặt đỏ bừng, kiều mị hô ma quỷ.
Dạ Côn cảm thấy Thạch Âm lão đại ca không có nói thật .. không thể nào chỉ đến trinh sát, nếu như đơn giản như vậy. .. cũng không cần phái Ma Thần tới.


Kỳ thật Dạ Côn không biết, nhiệm vụ lần này Thạch Âm hao tổn tâm Cơ mới đoạt tới, cảm thấy mình phải làm ra thành tích, cho tân lão đại nhìn một chút, trước kia là Ma Thần, hiện tại vẫn là Ma Thần như cũ.


- Tiểu lão đệ, không phải nhà ngươi ở Thái Kinh sao? Ngày mai liền bồi lão ca ta đi vài vòng, buổi tối hôm nay lão ca còn muốn cho hai vị cô nương này no bụng đây.
Vừa nói vừa đùa giỡn hai vị cô nương một thoáng, hai vị cô nương thẹn thùng không thôi.


Dạ Côn cũng hơi say, không nghĩ tới Ma Thần còn có sở thích như thế:
- Lão đại ca cứ chơi, hết thảy phí tổn ta bao.
- Ta rất thích tính cách này của ngươi, tốt... lão ca rút trước, nơi này giao cho ngươi.
Nói xong, Thạch Âm liền ôm hai vị cô nương nhanh chân rời đi.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, Ma Thần đều tới, Thần tộc hẳn cũng sẽ xuất hiện đi.
- Ông chủ, tính tiền.
Dạ Côn gào to một tiếng.
Nhưng mà Dạ Côn vừa mới đứng dậy, trong đầu lại vang lên một CỖ âm thanh:
- Dạ Côn.


Loại khí thế hùng hậu này, có vết xe đổ, hiện tại lập tức nghĩ đến là ai.
Nếu như đoán không lầm, hẳn là Thần tộc Chiến Thần Hình Thiên.
Ma Thần, Chiến Thần đều tới, có phải là muốn chơi nát Thái Kinh không, quả nhiên làm người vẫn nên điệu thấp thì hơn.
- Hình Thiên đại nhân, Có ta.


- Nghe nói nhà ngươi tại Thái Kinh?
- Đúng thế.
Dạ Côn tò mò trả lời.
- Thái Kinh thực quá náo nhiệt, an bài cho ta một chỗ ở.
Hình Thiên thấp giọng nói ra, kỳ thật chuyện này rất đơn giản, chỉ là y không muốn dùng thủ đoạn bạo lực mà thôi.
Dạ Côn dừng một chút:


- Hình Thiên đại nhân, hiện tại Thái Kinh quả thật không có chỗ ở, ta có mấy gian phòng, nếu như Hình Thiên đại nhân không chê.
- Rất tốt, ngươi đến đây dẫn ta đi.
- Tới ngay.


Được Hình Thiên chỉ dẫn, Dạ Côn tranh thủ thời gian chạy đi, nếu Hình Thiên làm loạn ở Thái Kinh, chỉ sợ mình sẽ phải vạch mặt với Thần tộc.
Lúc Dạ Côn chạy tới, cũng không nhìn thấy bóng dáng Hình Thiên, quan sát xung quanh vài lần, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh:
- Lại chơi một lần.


Âm thanh này không phải chính là Hình Thiên sao, Dạ Côn nhìn một chút, chỉ thấy Chiến Thần Hình Thiên vĩ đại thế mà ngồi xổm ở trong một góc, xung quanh còn có rất nhiều người vây xem.
Dạ Côn không khỏi nhìn tới, đây không phải trò bắn bi sao.


Một kim tệ chơi một lần, bắn hạt châu, hạt châu lăn xuống ở nơi nào, liền sẽ thưởng bấy nhiêu kim tệ.
Cao nhất bồi năm mươi kim tệ.
Một thắng năm mươi, ai cũng muốn thử chút vận may, nhưng Dạ Côn biết, những trò chơi như thế đều có sáo lộ.


Năm mươi kim tệ vĩnh viễn đừng nghĩ, thế nhưng năm kim tệ hắn vẫn có.
Chiến Thần thế mà cũng mê loại trò vặt này, thật đúng là được mở rộng tầm mắt, tối thiểu giống Ma Thần, đi tìm cô nương trêu chọc vui đùa nha.


Dạ Côn cứ như vậy nhìn xem, đồng thời cũng thấy một cái trò chơi nhỏ, lại sắp khiến Chiến Thần sụp đổ.
- Lại đến!
Hình Thiên đột nhiên ném ra một túi kim tệ, y không tin! Đường đường Chiến Thần thế mà bị một cái trò chơi nhỏ vây khốn!


Người xung quanh thấy Hình Thiên hào sảng như thế, thật đúng là người ngốc nhiều tiền, quá dễ lừa.
Ông chủ mặt mày hớn hở.
- Đại nhân?
Dạ Côn cúi đầu hộ một tiếng.


Một tiếng đại nhân này vừa ra, ông chủ nguyên bản tươi cười trong nháy mắt cứng đờ, người xung quanh trực tiếp cong chân lên chạy.
Hình Thiên liếc mắt nhìn Dạ Côn, hơi nghi ngờ nói:
- Tới, giúp ta nhìn một chút chơi như thế nào.


Dạ Côn liếc mắt nhìn chằm chằm ông chủ, hiện tại ông chủ nào dám gian lận, thế mà gặp một quan lão gia... xong.
Theo Dạ Côn bắn ra, vững vàng rơi vào phía trên ô năm mươi cái kim tệ, hoàn mỹ.
Hình Thiên choáng váng, cái tên này không dùng tu vi, thế mà làm được, anh hùng xuất thiếu niên a.


- Thất thần làm gì, bồi tiền mau.
Hình Thiên hướng phía ông chủ nói ra.
Ông chủ lấy ra toàn bộ kim tệ, sau đó quỳ trên mặt đất bái.
Dạ Côn cũng không có ý định truy cứu tiếp, Hình Thiên hừ lạnh một tiếng, thu kim tệ lại rồi rời đi.
- Hình Thiên đại nhân, chỉ có một mình ngài thôi ư?


Dạ Côn tò mò hỏi.
Hai tay Hình Thiên cắm ở trong tay áo, nhìn chợ đêm náo nhiệt xung quanh nói ra:
- Ừm, Đế Quân lệnh ta tới xem một chút.
- Gần đây Thái Kinh rất náo nhiệt, có rất nhiều chuyện thú vị, đẹp mắt.
Hình Thiên dừng bước, quay đầu nhìn Dạ Côn nói ra:


- Cách làm gần đây của Dạ gia các ngươi, khiến Đế Quân không thích.
- Xin Hình Thiên đại nhân chỉ rõ.
- Tại Huyền Nguyệt đại lục, cho dù mạnh, cũng phải thu liễm một chút, Đông U Thành năm đó chính là ví dụ tốt nhất."


Nghe Hình Thiên nói như thế, xem ra diệt Đông U Thành, Thần tộc quả thật có một tay.
Nếu như lần này làm không tốt, Thần tộc cũng sẽ hạ thủ lần nữa.
- Dạ Côn, ngươi là thần sứ , đồng dạng cũng là hạch tâm Dạ gia, ta hy vọng người chuyển đạt thiện ý của Thần tộc, dù sao chúng ta cùng một phe.


Hình Thiên vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, mang theo ý cười đi đến phía trước.
Nhìn bóng lưng Chiến Thần, Dạ Côn không biết y có thể đỡ được một quyền của mình không.


Kỳ thật so sánh với nhau, Dạ Côn đột nhiên cảm thấy, Ma Thần lão đại ca quả thật chính là hoa hậu thân thiện, Chiến Thần Hình Thiên nói chuyện không có dễ nghe như vậy, câu câu đều mang theo uy hϊế͙p͙.


Rất nhanh, Dạ Côn liền dẫn Hình Thiên tới phủ đệ, Mộ Dung Khang còn chưa ngủ, đang chuẩn bị chờ Dạ Côn trở về hồi báo chút chuyện.
Không ngờ trông thấy Dạ Côn dẫn một người về:
- Côn ca, đây là tiểu đệ người mới thu à, dáng dấp không tệ.
Dạ Côn: ...


Hình Thiên chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt.
- Nhìn cái gì... cho dù người ta đều kêu Côn ca, thế nhưng phải luận trước sau, về sau Côn ca là lão đại, ta là lão nhị.
Dạ Côn mãnh liệt nháy mắt, cái tên này là Chiến Thần đó. .. ngươi muốn làm lão nhị, không khả thi a.


- Côn ca, ngươi nói đi, đừng lão chớp mắt nữa.
Mộ Dung Khang còn chưa biết tình huống, ai có thể ngờ được Chiến Thần sẽ đích thân chạy đến.
- Ta là người trong Thần tộc, người cảm thấy ta nên gọi người là gì?
Hình Thiên nghiêm túc hỏi.
- Thần tộc? Thần tộc! ! !


Mộ Dung Khang nhất thời kịp phản ứng, nhìn về phía Dạ Côn.