Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1079: Ba Uyển Thanh Tới

- Thái Kinh to lớn hơn Võ Thành Bảo rất nhiều.
Tả Thiên Chúng nhìn tường thành cảm thán một tiếng, Hạng Thiên Lăng ở bên cạnh cười nhẹ một tiếng, Thái Kinh thực lực quỷ dị, không thể cuồng giống trước đó, phải chú ý.
Mạnh Dương cũng không phải lần đầu tiên đến, dáng vẻ lạnh nhạt.


Thế nhưng Song Song lần đầu tiên đến nơi này, So với những thành trì ở Côn Miểu, nơi này quả thật có thể nói là to lớn hùng vĩ.


Ở bên cạnh Song Song chính là Thu Dương không có cam lòng, đối với Song Song ngồi tại vị trí lão đại, gã vẫn rất khó chịu, cũng đang tìm cơ hội diệt trừ Song Song, chỉ là mãi không tìm được.
- Đi, vào thành...
Tả Thiên Chúng hét lớn một tiếng, tựa hồ giống như hiệu lệnh toàn bộ Võ Thành Bảo.


Chẳng qua là uất ức trong mắt Tả Thiên Chúng rõ ràng không có tiêu tan nhanh như vậy, dù sao trước đó Dạ gia khi dễ tới cửa, hơn nữa còn giết nhiều người như vậy, lần này tới, đương nhiên phải tìm một chút mặt mũi về, thế nhưng không thể dụng võ được.
Bởi vì đánh không lại người ta.


Theo tam phương cự đầu vào thành, dân chúng xung quanh cũng là quăng tới ánh mắt tò mò, lại là nhà nào tới, nhìn khí thế kia, hẳn là đại nhân vật.
Bất quá. .. Mộ Dung gia cũng tính là đại nhân vật đi, đêm qua mới vừa bị chặt đầu giữa chợ.


Sau khi mọi người tò mò, cũng không có quá lo lắng, dù sao hiện tại Thái Kinh rất cường thế.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Tả Thiên Chúng ngồi ở trong xe ngựa nhẹ gật đầu, Hạng Thiên Lăng lĩnh hội ý tứ, trong đội ngũ giương lên
cờ lớn.
Tiền Trang!


Lúc tất cả mọi người nhìn thấy cờ lớn, miệng hơi hơi há ra, Tiền Trang quả thật là một nơi khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Dù sao nó có thể cho người tiền, thế nhưng người phải cõng lãi suất kinh khủng.


Nhưng mà đây là lần đầu tiên trông thấy người của Tiền Trang, bách tính vẫn kinh ngạc không thôi, so với cổ tộc Mộ Dung, địa vị Tiền Trang tựa hồ càng cao hơn.


Tả Thiên Chúng nghe đường phố nguyên bản náo nhiệt im lặng, khóe miệng bắt đầu phủ lên nụ cười hài lòng, phóng nhận toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, có ai dám đắc tội Tiền Trang...
Ngoại trừ Thái Kinh Dạ gia.


Thu Dương ở bên cạnh thấy Tả Thiên Chúng thế mà treo cờ, thầm mắng một tiếng lão hồ ly, thế mà một mình tạo thế...
Nha dịch ta chắc chắn sẽ không lạc hậu.
- Chậm đã.
Trong lúc Thu Dương chuẩn bị treo cờ, Song Song đã lên tiếng ngăn cản.
- Đại nhân, có vấn đề gì không?


Mặc dù ngữ khí Thu Dương mang theo cung kính, thế nhưng biểu lộ căn bản không có.
Song Song từ tốn nói:
- Hiện tại treo Cờ, chính là tự làm mất mặt, bên trong Võ Thành Bảo, nha dịch đủ phân lượng, nhưng mà ngoài Võ Thành Bảo... Có ai biết nha dịch?


- Cho nên mới treo CỜ, khiến người trong thiên hạ biết ngoại trừ Tiền Trang, còn có nha dịch!
Ánh mắt Song Song phát lạnh:
- Hiện tại ngươi hơn được Tiền Trang à, sẽ chỉ tự rước lấy nhục.
Thu Dương nghiêm mặt, hạng nữ lưu biết cái gì! Cũng không biết Xích Ngộ đại nhân vì sao lại truyền vị trí cho nàng?


Hiện tại danh vọng của nha dịch tại Võ Thành Bảo thấp đi rất nhiều.
Nhưng vào lúc này, hai người nghe thấy bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng kinh hộ.
- Thánh Điện tới. .. đây là xe ngựa của Thánh Điện.
- Cung nghênh Điện Chủ.
- Cung nghênh Điện Chủ.


Ngay lúc Tiền Trang treo CỜ, Thánh Điện ở bên cạnh cũng treo CỜ.
So sánh với kinh ngạc trước đó, trông thấy cờ hiệu của Thánh Điện, dân chúng đều dồn dập khom người nghênh đón.
Tiền Trang chỉ là sinh hoạt nhu yếu phẩm, thế nhưng Thánh Điện ở trong lòng bọn họ chính là Thánh địa, thậm chí còn cao hơn hoàng


thất.
- Trang chủ, Thánh Điện bên kia cũng treo cờ.
Hạng Thiên Lăng nhìn thấy, thấp giọng nói ra.


- Mạnh Dương này, thật đúng là biết tìm thời cơ, lần trước đối kháng Dạ gia không biết chạy đi đâu, đánh xong liền trở lại, danh dự Thánh Điện đều bị nàng làm mất hết, thế mà còn có nhiều người cũng nghênh như vậy!


Tả Thiên Chúng oán giận quát nhẹ, nhưng cũng không thể tránh được, ai kêu hai chữ Thánh Điện này có phân lượng như vậy.


- Trang chủ chở tức Thánh Điện cũng là đang tiêu hao danh vọng bọn họ tích lũy nhiều năm, loại danh vọng này không sớm thì muộn cũng sẽ tan biến, mà Tiền Trang sẽ không, bởi vì mọi người vĩnh viễn cần Tiền Trang.
Nghe được Hạng Thiên Lăng, Tả Thiên Chúng khóe miệng lộ ra ý cười:
- Vẫn là người nói chuyện êm tai.


- Dùng sự tình luận sự tình.
- Liền để này Mạnh Dương hung hăng càn quấy, Thánh Điện đã bị diệt hai cái, ba cái còn lại chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Tả Thiên Chúng hừ lạnh một tiếng.
- Chẳng qua là thuộc hạ không rõ một chuyện...
Hạng Thiên Lăng lẩm bẩm nói.
- Không rõ chuyện gì?


- Thánh Điện đã bị diệt hai cái, vì sao Điện Hoàng vẫn không có xuất hiện, chẳng lẽ như thế vẫn còn chưa đủ sao?
Hạng Thiên Lăng
tò mò hỏi.
Tả Thiên Chúng cười hai tiếng:
- Chỉ cần căn cơ Thánh Điện bất động, Điện Hoàng sẽ không ra mặt.


- Thánh Điện này thật đúng là chịu được.
- Bằng không sao có thể khiến Thần tộc kiêng kị.


Tả Thiên Chúng cười cười không nói, Điện Hoàng quả thật có thể khiến cho người ta kiêng kị, thế nhưng cũng đừng xem thường thực lực Tiền Trang, trước đó chẳng qua là đùa giỡn chơi thôi, ngốc mới kéo hết nội tình ra ngoài, cũng không phải sinh tử cục.


Chỉ có Dạ gia, xem như đã kéo hết toàn bộ ra, cách làm này theo Tả Thiên Chúng thấy, thuộc về xúc động trả thù.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không kéo đến, hôm nay cũng không có nhiều người đến Thái Kinh như vậy, Dạ Tư Không mời cũng không có ai thèm để ý.


Ba chiếc xe ngựa đi rất chậm, dù sao nơi này có quá nhiều người.
Càng quan trọng hơn là không có khách sạn ngủ lại.
Tiền Trang Tả Thiên Chúng có mặt ở khắp mọi nơi, đương nhiều không thiếu phòng ốc.


Nhưng mà Tả Thiên Chúng sẽ hảo tâm an bài cho Mạnh Dương cùng Song Song sao? Đừng nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là phất phất tay thôi.
Mạnh Dương làm Điện Chủ của Thánh Điện, cho dù đã hết chỗ cũng sẽ có người nhường chỗ ra.
Bởi vì gian phòng Điện Chủ ở qua, phảng phất có thể bốc lên kim quang.


Nhưng mà đám người nha dịch thật không có chỗ để đi.
Nện tiền, trừ phi người ta nguyện ý ngủ ngoài đường, tìm phòng ở biến thành nhiệm vụ thiết yếu của nha dịch.
Theo Võ Thành Bảo lục tục ngo ngoe đến, Côn Miểu Ba gia cũng đi tới Thái Kinh.


Thế nhưng không cao điệu giống Võ Thành Bảo, hết thảy thành viên Ba gia chỉ ăn mặc phục sức gia tộc đi đến.
Hơn nữa lần này dẫn đội là gia chủ Ba Bán Tuyết, còn có trượng phu Ba Tâm Huyền, tam đệ Ba Tử Mặc.


Đương nhiên còn có một thân ảnh quen thuộc, chính là Ba Uyển Thanh, tại sao phải mang con gái tư sinh tới, khiến trượng phu Ba Tâm Huyền rất là kinh ngạc.
Lúc này Ba Uyển Thanh nhìn Thái Kinh trước mắt, ánh mắt có chút quái dị.


Bởi vì đây là lần đầu tiên Ba Uyển Thanh nhìn thấy Thái Kinh, trước đó tại An Khang châu đã xảy ra chuyện, bị trực tiếp mang đến Côn
Miểu.
Dựa theo ý nghĩ của Ba Uyển Thanh, nàng nên ở lại nơi như Thái Kinh, mà không phải An Khang châu.


Nếu như hết thảy bình thường, nàng hẳn nên đứng ở bên cạnh Dạ Tần, nhìn xuống mọi người Thái Kinh, thế nhưng không có, bởi vì nữ nhân đứng ở bên cạnh Dạ Tần không phải nàng.