Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1073: Đại Công Tử Chết

Dạ Côn nhanh chóng vươn tay đỡ lấy La Sát, mới khiến La Sát không có ngã trên mặt đất.
- Không Có mắt à! Cẩn thận đâm chết ngươi!
Mập mạp hướng phía La Sát quát lạnh một tiếng, còn nhìn Dạ Côn một chút. ..


La Sát mắt to đỏ lên, nước mắt lập tức lưng tròng, Oa một tiếng liền khóc, kinh thiên động địa a.
Dạ Côn đều bị trấn trụ, mà sắc mặt Bạch Lang không tốt chút nào.
Lúc này Dạ Tần nhịn không được đứng ra nói:
- Sao ngươi còn khi dễ cả tiểu hài tử!


- Chuột nhắt từ đâu đến, lão tư thích khi dễ ai thì khi dễ người ấy, liên quan gì đến ngươi! Có phải muốn chết hay không?!
Mập mạp chỉ mũi Dạ Tần quát.
Dạ Côn đè đệ đệ lại, trầm giọng nói ra:
- Các ngươi cũng quá khoa trương đi, Thái Kinh không phải nơi các ngươi có thể làm loạn.


- Nha, xem ra hai người các ngươi đều là chó Thái Kinh, giữ gìn Thái Kinh như thế, tới... sủa hai tiếng cho ông đây nghe thử.
Mập mạp một cước đạp trên ghế, trình độ phách lối đạt đến năm sao.
Lớn lối như thế, người xung quanh rốt cuộc không nhìn được nữa.


- Cho dù các ngươi là Cổ tộc thì như thế nào, trở về Thiên cương các ngươi đi!
- Đung đấy, cút về, Thái Kinh không chào đón các ngươi!
- Cút! Cút! Cút!
Mọi người bắt đầu cùng kêu lên quát, người xem trò vui ở bên ngoài càng lúc càng nhiều, nhìn cũng theo chân ồn ào.


Sắc mặt ba tên công tử không tốt đẹp gì, mập mạp lạnh lùng nhìn Dạ Côn cùng Dạ Tần, nếu không phải hai tên này, những người kia làm sao có thể như thế.
Liền bắt bọn hắn khai đao, cái đồ không biết sống chết.
Đột nhiên, mập mạp động!


Chớ nhìn y béo, thế nhưng y lại là một tên mập mạp linh hoạt, quyền phong ầm ầm đánh ra, hướng thẳng đến phần bụng của Dạ Côn, nếu một quyền này đánh trúng, người bình thường nhất định sẽ chết.


Dạ Côn hơi nhíu mày, thân phận của mình và đệ đệ rất mẫn cảm, nếu bại lộ, sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết.
Thế nhưng ba người này thật hung hăng càn quấy đến cực điểm.
Mắt thấy nắm đấm sắp đánh vào bụng Dạ Côn, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, bắt lấy cổ tay mập mạp.


Dạ Côn vừa định xuất thủ, nào ngờ lão giả ở bên cạnh nữ hài đã ra tay, giải vây cho hắn.
- Lão gia hỏa! To gan! Lại dám bắt người!
Hai tên Mộ Dung gia công tử bên cạnh lập tức la ầm lên.
Mập mạp càng quát:
- Lão gia hỏa! Còn không buông ta ra, bằng không ta sẽ giết sạch cả nhà ngươi!


- Đả thương tiểu thư nhà ta, chẳng lẽ ngươi không đáng tội? Cả nhà chết sạch không phải ta, mà là ngươi!
Bạch Lang xiết chặt nắm đấm.
Răng rắc!
"A! ! !" Mập mạp phát ra tiếng quỷ khóc sói tru, cổ tay trực tiếp bị bóp nát, loại đau đớn kia có thể khiến người ta hoài nghi nhân sinh.


Thấy mập mạp gọi thảm như vậy, dân chúng xung quanh vô cùng thoải mái, thật đúng là ác hữu ác báo, chẳng qua là thời điểm chưa tới.
Lúc này tiểu đội trưởng rốt cuộc mới phản ứng, thế nhưng y cũng không có khuyên can, mà là đứng ở bên cạnh làm như không nhìn thấy.


Chuyện này khiến mọi người xung quanh vỗ tay khen hay.
- Dạ Côn an ủi tiểu nữ hài thút thít, nếu để cho Dạ Côn biết, tiểu nữ hài này chính là La Sát, không biết có còn an ủi như thế hay không.
Chẳng qua là La Sát cũng không phải giả vờ, là thật đau lòng khóc.


Bạch Lang biết, hiện tại tiểu thư là bản nhu nhược, nhưng nếu như chuyển thành một bản khác, như vậy sự tình sẽ mất khống chế, cho nên nhất định phải có người ở bên cạnh nhìn xem.
- Tiểu ca ca... bả vai ta đau quá.
La Sát ủy khuất trông mong nói ra, mắt to đỏ bừng.
- Ca ca giúp ngươi xoa, lập tức sẽ khỏi.


Dạ Côn nhẹ nhẹ xoa bả vai La Sát, dùng đạo lực chữa thương, thứ này hắn vẫn biết.
La Sát lập tức cảm thấy thoải mái hơn, thống khổ trên mặt cũng giảm bớt mấy phần.
Thế nhưng mập mạp không có may mắn như thế, ngã trên mặt đất đau khổ kêu rên.


Hai tên khác cũng ngồi xổm ở bên cạnh, vẻ mặt bằng lãnh.
- Đám điệu dân các ngươi chết chắc! Lại dám đánh đại thiếu Mộ Dung Gia! Toàn bộ đều đáng chết!
- Không sai! Các ngươi đều sẽ chết!
Đối mặt cổ tộc uy hϊế͙p͙, người bình thường sao chịu nổi.
- Tiểu ca ca, chúng ta đi nhanh lên.


La Sát nói xong cũng nhảy xuống ghế, lôi kéo Dạ Côn đi ra ngoài.
Nhất thời không thấy người, Dạ Tần cùng Bạch Lang cũng đuổi theo sát.
Lúc này tiểu đội trưởng mới phản ứng kịp:
- Người đâu?
- Đi rồi.
Dạ gia quân phía sau nói ra.
- Sao các ngươi không xem chừng, ài. ..


Tiểu đội trưởng muốn giao nộp, thế nhưng người đã chạy, biết đi tìm ai.
Nhưng vào đúng lúc này, mập mạp kêu rên đột nhiên trợn trắng mắt, trong miệng toát ra bọt trắng ngâm, toàn thân run rẩy mãnh liệt.
Tình huống như thế, khiến hai đồng bạn của y sợ hết hồn.


Nhưng mà mập mạp run rẩy mấy lần liền bất động.
Tiểu đội trưởng cũng mộng bức, làm sao đột nhiên chết rồi?
- Mộ Dung Gia chết!
- Gia ca!
Hai tên công tử đong đưa Mộ Dung Gia, nhưng mà chỉ có thịt mỡ trên mặt run rẩy, căn bản không có phản ứng.


Tiểu đội trưởng biết đã xảy ra đại sự, mấy người vừa rồi đã chạy.
Phiền toái!
- Các ngươi không được đi! Đại công tử Mộ Dung gia chết ở chỗ này, các ngươi phải chịu trách nhiệm!


Thực khác trong tiệm bị hù dọa, bọn họ chỉ là tới ăn lẩu xiên que, căn bản không muốn bị cuốn vào loại chuyện này.
Không ít người vụng trộm chuồn đi, đám người nhất thời biến mất sạch sành sanh, chỉ còn lại Dạ gia quân.
- Mộ Dung Uy, nhanh đi thông tri người!
- Được, ngươi chờ ở chỗ này.


Mộ Dung Uy lập tức đi ra ngoài, Mộ Dung Kiên nhìn chằm chằm Dạ gia quân, một bộ toàn bộ các ngươi đều phải chết.
. Lúc này, đại đội trưởng khu vực dẫn người xuất hiện:
- Xảy ra chuyện gì!
- Tới tốt lắm, đại công tử Mộ Dung gia chết tại Thái Kinh, Thái Kinh các ngươi giải thích thể nào!


Mộ Dung Kiện lên tiếng quát.
Đại đội trưởng còn chưa hiểu tình huống, tiểu đội trưởng bên cạnh liền nói nhỏ vài tiếng ở bên tai.
Đại đội trưởng nghe xong về mặt dần dần ngưng trọng, không ngờ người chết là đại công tử cổ tộc.


Chuyện này không phải mình có thể quyết định, tranh thủ thời gian gọi người thông tri phủ doãn đại nhân.
Một bên khác, Dạ Côn còn không biết người đã chết, bị La Sát đưa vào phiên chợ, lại bắt đầu một vòng ăn mới. ..
Dạ Côn rất buồn bực, không biết bụng tiểu nữ hài này làm bằng gì.


Mà La Sát ăn đồ của người khác, liền rất vui vẻ, đều quên mất vừa rồi bị khi phụ.
- Tiểu cô nương, vẫn chưa ăn no à?
Dạ Côn nhìn La Sát ăn đùi gà cười nói.
La Sát lau khóe miệng, cười hì hì nói ra:
- Cũng gần no rồi á.


- Vậy thì tốt, tiểu hài tử không thể ăn quá nhiều, bằng không sẽ bị tiêu chảy.
Dạ Côn hơi hơi cúi người, vỗ vỗ đầu La Sát.
La Sát nghiêng đầu nhìn Dạ Côn, vô cùng nghiêm túc nhẹ gật đầu:
- Ừm, ta biết rồi.
Dạ Côn khẽ cười nói:


- Đại ca ca còn có chuyện phải làm, không chơi với người được nữa.
- A, trời vẫn chưa tối mà.
La Sát vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nhìn mũi chân, bộ dáng hết sức không tình nguyện.
Dạ Côn cười cười:
- Vậy hôm nào rảnh sẽ tiếp tục chơi với người có được không.