Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1065: Tiểu Cô Nương Thần Bí

Sau khi Tổ Vận rời đi, Dạ Tư Không vẫn tiếp tục đọc sách, cho người ta một loại cảm giác rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, liền có thể nhìn thấy cặp mắt của ông ta vô cùng lăng lệ, phảng phất muốn giết chết mỗi hàng chữ
trong sách.


Tiết Khánh Nguyên dần đến gần, toàn bộ Thái Kinh bị bầu không khí vui vẻ bao phủ, trước của mỗi nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, đèn lồng đắt tiền nối tiếp nhau liên miên không dứt, dù sao Tiết Khánh Nguyên lần này không đơn thuần là Thái Kinh chúc mừng, mà các đại nhân vật đều sẽ tụ tập về Thái Kinh, cho nên không thể để Thái Kinh mất mặt được.


Ban đêm, đây mới là thời khắc Thái Kinh đẹp nhất, đèn đuốc sáng trưng, từ xa nhìn tới đã có thể cảm nhận được sự phồn vinh nhưng thịnh, trên Huyền Nguyệt đại lục cũng là chuyện rất ít thấy, sinh hoạt về đêm đã trở thành chuyện bình thường ở Thái Kinh, bách tính cũng rất thích cuộc hiện tại.


Lúc chỉ còn cách Tiết Khánh Nguyên một tháng, nhân số ở Thái Kinh bắt đầu tăng mạnh, các khách sạn lớn kín người hết chỗ, nếu như không đến sớm, buổi tối ngay cả chỗ ngủ cũng không có, Có vài người hết cách, chỉ có thể ngủ trong lầu bao ở hoa lâu.


Tuy nhiên vật giá ở Thái Kinh cũng xưa đâu bằng nay, cao đến mức khiến cho người ta hoài nghi nhân sinh.


Ban đầu nhân khẩu ở Thái Kinh đã có không ít, một tháng này càng không biết có bao nhiêu người đến, ban ngày đi trên đường phố chỉ có thể nhìn thấy toàn là đầu người, y phục đủ loại màu sắc hình dạng, có thể nói là náo nhiệt vô cùng, chẳng qua là nhân số càng nhiều, mâu thuẫn càng tăng.


Đánh nhau ẩu đả đều phát sinh mỗi giờ mỗi khác, ngục giam đã sắp không còn chỗ, thậm chí còn không biết nên xử lý người ngoại lai như thế nào, rất là nhức đầu.
- Đây là Thái Kinh sao? Đông hơn ta nghĩ.


Chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang nhích từng chút một trong đám người, một khuôn mặt tươi cười nhô ra cửa sổ, nhìn Thái Kinh xa lạ, ánh mắt mang theo vẻ tò mò, bất quá tại dưới loại tốc độ này, Còn không bằng đi bộ.


- Tiểu thư, hiện tại người ở trên Huyền Nguyệt đại lục đều muốn đến nơi này, cho nên mới đông đúc như vậy.
Nói chuyện là một thị nữ, khẩu khí mang theo sự sủng ái, thế nhưng biểu lộ rất băng lãnh.


Vị tiểu thư kia quệt mồm, rút đầu vào, tuy nói là nữ tử, nhưng từ tướng mạo đến xem, tối đa cũng chỉ tám chín tuổi:
- Thật là phiền, thật chậm.
Ngoại trừ thị nữ, bên cạnh còn có một vị lão giả, cung kính nói:
- Tiểu thư, xin hãy nhẫn nại thêm một chút, đã sắp đến.


- Hừ, thật là đáng ghét.
Tiểu cô nương hờn dỗi phồng má, hơi vểnh mặt lên cũng khá đáng yêu, thị nữ ngồi ở bên cạnh bóc hoa quả cho tiểu cô nương ăn.
Nào ngờ tiểu cô nương vọt thẳng ra xe ngựa, thị nữ cùng lão giả sững sờ, đuổi theo sau.
- Tiểu thư, ngươi chậm một chút. ..


Thị nữ lo lắng hô, người đồng nghìn nghịt, tiểu thư bé như vậy, không nhìn thấy đâu.
- Ái chà, ta muốn ăn cái này.
Chỉ thấy tiểu cô nương đứng ở bên cạnh quầy mứt quả, chỉ. ..


Thị nữ khẽ thở dài một tiếng, xuất ra một khối kim tệ cho lão bản, tiểu cô nương vừa lòng thỏa ý cầm lấy mứt quả ɭϊếʍƈ láp.
- Tiểu thư, tiền dư của ngài.


Lão bản lên tiếng hô, chỉ là đối phương đã biến mất trong đám người, nhìn kim tệ trong tay, cảm thấy hôm nay vận khí không tệ, thừa dịp tháng này sinh ý tốt, kiếm nhiều tiền một chút, sau đó mua một ngôi nhà nhỏ ở Thái Kinh.


Thị nữ cùng lão giả theo sát tiểu cô nương, mà tiểu cô nương một đường vui đùa, không ngừng tán dương thức ăn ở Thái Kinh rất ngon, sau này muốn ở lại Thái Kinh, thật náo nhiệt.
Nghe tiểu thư nói thế, thị nữ cùng lão giả bất đắc dĩ lắc đầu.


Dần dần, ba người đi tới một cái phủ đệ, mặc dù không lớn, nhưng cũng là một nơi không tồi.
- Thật no.
Tiểu cô nương sờ lên cái bụng nhỏ hơi hơi nhô lên, gương mặt thỏa mãn.
- Tiểu thư, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?
Thị nữ cung kính hỏi.


- Được... vừa rồi nghe nói, chợ đêm ở Thái Kinh càng thú vị, buổi tối hôm nay ta còn muốn ra ngoài chơi.
Tiểu cô nương cao hứng bừng bừng đi vào phủ đệ, hoạt bát.
Trong phủ đệ cũng không có người hầu, thế nhưng lại phi thường sạch sẽ, thị nữ cùng lão giả liếc nhìn chung quanh, bài xuất nguy cơ


tiềm ẩn.
- Không ăn trưa, ta không đói. ..
Tiểu cô nương phất phất tay, tựa hồ muốn về sương phòng ở bên cạnh nghỉ ngơi.
- Tiểu thư, Hắc Dạ còn có chuyện muốn bẩm báo với ngươi.
Tiểu cô nương hơi nhíu mày lại, quệt mềm quay trở về, nhịn không được nói ra:
- Các ngươi thật là phiền -


Nhìn tiểu thư đi vào chính đường, thị nữ cùng lão giả cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu cô nương nhảy lên ghế dựa, đong đưa hai chân:
- Người đâu. ..
- Tiểu thư, y sắp tới rồi.
Thị nữ cung kính đứng ở bên cạnh nói ra, lão giả nâng chung trà lên, phục thị rất chu đáo.


Lời vừa mới dứt âm, chỉ thấy một bóng đen xuyên qua mái hiên, lưu động trên mặt đất, dần dần hiện ra một bóng người.
- Thuộc hạ gặp qua tiểu thư.
Hắc ảnh quỳ một chân trên đất cung kính kêu, mà bóng đen này chính là người liên hệ Dịch Y Vân.


Tiểu cô nương tựa hồ không nghe thấy, uống một ngụm trà, sau đó lộc cộc lộc cộc làm ra thanh âm.
Hắc Dạ quỳ trên mặt đất không dám nói gì, lão giả bên cạnh rõ ràng cũng không dám nói gì, chẳng qua là thị nữ ở bên cạnh nhắc nhở một tiếng:
- Tiểu thư.


Tiểu cô nương nuốt nước trà vào trong bụng, không vui nói ra:
- Hác Dạ, ngươi phiền quá.
Mặc dù Hắc Dạ không có hình người, thế nhưng nghe thấy câu này, toàn thân liền chấn động, quỳ một chân trên đất biến thành quỳ hai chân:
- Tiểu thư thứ tội.


Tiểu cô nương nhảy xuống ghế dựa, đi đến bên cạnh Hắc Dạ.
Hắc Dạ cúi đầu quỳ có thể cảm giác được tiểu thư ở bên cạnh, thần kinh kéo căng.
- Nói đi, nếu làm ta không vui, ngươi liền xong đời.


Tiểu cô nương chọc chọc bả vai Hắc Dạ, cả người Hắc Dạ bị ép trên sàn nhà, tựa hồ rất thống khổ.
Thế nhưng Hắc Dạ không dám hộ, lập tức điều chỉnh tốt tư thế quỳ:
- Tiểu thư, thế cục Thái Kinh trên cơ bản đã nằm trong tay thuộc hạ.
- Trên cơ bản...
Tiểu cô nương lẩm bẩm một tiếng.


Hắc Dạ lập tức nói rõ:
- Tiểu thư, chỉ cần Thánh Nhân Thái Kinh chết, toàn bộ Thái Kinh liền sẽ nằm ở trong tay tiểu thư.
- Chết chưa?
Tiểu cô nương tò mò hỏi.
Hắc Dạ có chút hoảng rồi, vội vàng nói:


- Tiểu thư, lão hồ ly Dạ Tư Không này rất biết ẩn giấu, cũng may thuộc hạ không có tự tác chủ trương, bằng không đã bại lộ bản thân.
- Ta rất ghét người dùng sự bất lực của mình để ngụy biện.


Lúm đồng tiền khả ái trên má tiểu cô nương dần dần tan biến, dần trở nên quái dị, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Thị nữ cùng lão giả ở bên cạnh đều lập tức cúi đầu, không dám thở mạnh một tiếng.


- Tiểu thư, Thái Tử Thái Kinh đã bị thuộc hạ khống chế, còn có mẫu thân của Thái Tử, một nửa quan lại trong triều đều đứng ở bên phía
Thái Tử.
- Hiện tại Hắc Dạ chỉ có thể nói chiến công của mình, bằng không rất có thể sẽ mất mạng.
Tiểu cô nương hơi hơi nhíu mày:


- Thái Tử nghe lời ngươi?
- Thuộc hạ sắp xếp một nữ tử ở bên cạnh Thái Tử, Thái Tử nghe nàng.
- Há, vậy ngươi còn khống chế mẫu thân của Thái Tử? Bà ta còn làm được chuyện gì?
Tiểu cô nương âm u hỏi, trong mắt bắt đầu xuất hiện từng tia huyết tinh.